Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Bây giờ cô tạm gác ý định đi xin việc sang một bên, dù sao cũng khó có nơi nào nhận.

Hơn nữa cái thai sẽ lớn dần mỗi ngày, nếu vào làm việc chưa bao lâu đã nghỉ thai sản thì cũng không hay lắm.

Chuyện khó trước mắt là nói chị hai biết tin cô có thai, nhưng Dược Khuê không biết phải mở lời thế nào hay bắt đầu từ đâu.

Thấy cô cứ ngồi trầm ngâm, Nhược Phù bèn lên tiếng.

- Sao em không ăn đi?
Cô vội nở nụ cười, tỏ ra điềm tĩnh để người chị tinh ý không nghi ngờ.

- Dạ em nghĩ về công việc thôi.

Hôm nay cô nấu cháo thịt bằm vì cô cảm thấy mình không bị nghén khi ăn cháo, cô bảo với chị hai là thấy thèm nên nấu cho hai chị em ăn cả ngày.

- Tối qua chị liên hệ với chủ nợ để xin gia hạn thêm thời gian, nhưng được biết em đã trả dứt nợ.

Sao em không nói với chị? Còn nữa, ở đâu em có số tiền lớn như vậy?
Dược Khuê thoáng bối rối, cách đây ba hôm, cô đã chuyển hết khoản tiền còn thiếu cho chủ nợ, dứt điểm số tiền nợ của ba sau bốn năm.

Tuy nhiên vì không biết lấy lý do giải thích về số tiền lớn đó nên cô tạm thời giữ im lặng.

Chuyện có thai vẫn chưa dám nói ra, bây giờ chị hai lại hỏi nguồn tiền để trả nợ, chỉ đành viện lý do thôi.

- Em trúng số, là giải độc đắc, hai tỷ.

Nghe đến đây, Nhược Phù ngạc nhiên như vừa chứng kiến phép màu xuất hiện trước mắt.

- Em trúng số thật sao? Lại còn là giải độc đắc.

Cô gật đầu, nở nụ cười thỏa mãn, dù kỳ thực trúng số ở đây là cái thai trong bụng, đứa nhỏ đã đem đến cho cô mười tỷ một cách nhanh, gọn, lẹ.1
- Sao em trúng số mà không nói chị biết chứ? Mà em đổi vé số lấy tiền rồi sao?
Cô gật đầu, nhưng thực chất chẳng có tờ vé số nào cả.

- Em đổi rồi nên mới có tiền trả nợ.

Lúc vừa biết trúng xong em liền nghĩ ngay đến việc phải đi đổi tiền.

Ánh mắt Nhược Phù nhíu lại, sao cứ cảm thấy hơi nghi ngờ về lý do này của em gái.

- Mà chị hỏi thiệt, có thật là em trúng số không? Số mấy? Mua ngày nào? Số tiền còn lại em cất ở đâu rồi?
Trước hàng loạt câu hỏi của chị hai, cô chỉ đành phóng lao thì phải theo lao.

Vì lý do có được số tiền đó không chút bình thường, nếu nói ra lúc này chắc chắn chị hai sẽ bị sốc, thậm chí khó lòng chấp nhận được.

- Tất nhiên là thật...!
Cô vẽ vời ra một câu chuyện, còn bảo là do vội vàng đi đổi vé số lấy tiền nên giờ không thể đưa tấm vé số cho chị hai xem.

Thậm chí cô còn thuận miệng đọc đại một dãy số.

Lần này nếu Nhược Phù kiểm tra lại thông tin cô nói thì xem như tiêu đời.

——————————
Một tuần tiếp theo, mọi chuyện vẫn diễn ra êm đềm, cho đến khi cô bị một chiếc xe ôtô chặn đường xuống vỉa hè ngay phía trước văn phòng luật sư của chị hai.

Chiếc Lamborghini màu đen sang trọng, trông có chút bí hiểm.

Cô vừa định làm lơ mà đổi hướng đi để né tránh vật cản thì kính xe lại hạ xuống, gương mặt của kẻ ngồi bên trong khiến cô giật cả mình:
- Chào phóng viên Hạ.

Nụ cười gian xảo nửa miệng, ánh mắt mưu mô dán chặt lên người cô.

Mà khoan đã, anh vừa gọi cô là...phóng viên Hạ!
Dược Khuê đứng ngây người ngẫm nghĩ, tại sao Bạch Phong Lĩnh lại biết cô làm phóng viên chứ? Không lẽ anh nhận ra điều này ngay từ lần đầu cả hai gặp nhau, hay là trong lần cô ngã vào anh ở trung tâm thương mại?
- Mau lên xe đi.1
Trong lúc cô vẫn còn đang quẩn quanh với mớ suy nghĩ hỗn độn, anh lại buông một câu không đầu không đuôi, còn chẳng có chủ ngữ vị ngữ.

- Tại sao tôi phải lên xe của anh?
Dược Khuê không thể hiểu nổi anh té đập đầu ở đâu mà lại xuất hiện trước mặt cô, bảo cô lên xe trong khi cả hai đã dứt khoát giải quyết với nhau và chấm dứt bằng con số mười tỷ.

Cô vừa định bước xuống lề đường thì anh liền đạp ga nhích xe lên thêm một chút để chặn bước cô đi.

- Anh muốn gì?
Thái độ có phần tức giận của cô càng khiến anh thêm hứng thú:
- Cô mau lên xe đi.

Đi đôi với lời nói, anh nhóm nhẹ người, đưa tay mở cửa xe, tỏ ý bảo cô bước vào.

Tuy nhiên Dược Khuê vẫn đứng yên một chỗ, cô không hề muốn liên quan, dính líu đến anh.

Thấy cô chẳng có động tĩnh, Bạch Phong Lĩnh liền nhanh trí giở trò:
- Nếu để chị cô nhìn thấy thì e rằng không hay nhỉ?
Vừa dứt lời anh liền liên tục bấm còi xe, âm thanh lớn vang vọng.

Trong khi văn phòng của chị hai cô nằm ở tầng một, chỉ cách vị trí cô đang đứng vài bước chân.

Hơn nửa văn phòng còn có mảng tường kính lớn để nhìn thẳng xuống đường xá bên dưới.

Tên chết bầm này gây ồn ào như vậy, lỡ như chị hai nhìn thấy cô và anh thì không hay chút nào.

- Anh điên rồi sao? Đang làm trò gì vậy? Mau dừng lại đi.

Bạch Phong Lĩnh vẫn không chịu bỏ qua, mặc kệ tiếng còi xe của anh gây ảnh hưởng đến những người đi đường xung quanh, thật sự quá ngang ngược.1
- Mau lên xe.

Đến nước này thì cô chẳng thể chống đối, Dược Khuê miễn cưỡng bước vào xe anh, dù cô chẳng rõ ý định vì sao người đàn ông này lại đột ngột tìm gặp cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui