————————————
Cả hai đến quán ăn làng quê, thực ra là một ngôi nhà xây dựng từ gỗ khá đơn sơ nhưng rộng rãi, một phần của không gian nhà để vài chiếc bàn, phía trước là tủ gỗ chứa dụng cụ nấu nướng.
- Cậu đến đây có việc gì? Mà cậu đi một mình sao?
Nam Vận không thấy cô đi cùng ai nên tiện thể hỏi rõ, Dược Khuê nở nụ cười:
- Tôi đi một mình, muốn đến tham quan làng và tìm hiểu về nghề dệt vải thôi.
Nhìn người con gái mình thầm thích đã lâu ngày càng trở nên xinh đẹp, Nam Vận chỉ tiếc đã không đủ can đảm để tỏ tình với cô sớm hơn.
Kể ra cả hai cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học vài tháng, anh ấy bây giờ chính thức theo đuổi cô có lẽ vẫn chưa muộn.
Nhưng Nam Vận nào biết Dược Khuê bây giờ đã sắp làm mẹ, chỉ trách tình cảm đã không được lựa chọn đúng thời điểm để đến bên nhau.
- Còn cậu sao lại đến đây?
Nam Vận nở nụ cười, cởi mở đáp:
- À, tôi cùng nhân viên đến trải nghiệm làng nghề dệt vải để viết bài quảng bá cho báo du lịch quốc tế.
Mà dạo này công việc của cậu thế nào rồi?
Nhắc đến công việc cô lại thấy chông chênh, dù bây giờ đã xin được việc làm nhưng cũng chưa biết được tương lai sẽ ra sao, cô cứ thấy công việc hiện tại vẫn chưa ổn định, còn mang tính tạm bợ.
Nhưng cô không muốn than thở với Nam Vận, công việc của ai thì chỉ bản thân người đó biết rõ.
- Cũng ổn, tôi đang làm việc cho tòa soạn báo Ban Mai.
Lý Nam Vận là một thiếu gia của gia đình danh giá, anh ấy yêu thích nghề phóng viên, ba ruột giữ chức CEO của tòa soạn Gia Thiện, nhờ có gia đình là chỗ dựa lớn mạnh, vừa ra trường Nam Vận đã về làn cho tòa soạn của gia đình, được ngồi vào vị trí giám đốc dễ như ăn bánh.1
Trước đây cô cũng định đến tòa soạn của Nam Vận xin việc, nhưng nghĩ lại cậu ấy là giám đốc của toà soạn, cả hai là bạn bè của nhau, đôi khi dính líu đến công việc lại không hay.
Hơn nữa toà soạn của anh ấy rất lớn, yêu cầu cao, nếu không có mối quan hệ sẽ rất khó xin việc.
Nếu cô thử dựa vào quan hệ bạn bè, nhờ Nam Vận cho mình một vị trí thì có lẽ cậu ấy sẽ giúp, nhưng Dược Khuê không muốn làm như vậy.
- Tòa soạn Ban Mai, cậu làm ở đó lâu chưa? Thu nhập có ổn không?
Anh ấy biết rõ tòa soạn cô đang làm chỉ vừa thành lập hai năm gần đây, quy mô nhỏ nên có lẽ mức lương của cô cũng không được cao.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
- Tôi chỉ vừa nhận việc gần đây thôi.
Thu nhập khá ổn.
Nghe cô nói lời này, Nam Vận liền tận dụng cơ hội:
- Hay cậu đến tòa soạn Gia Thiện làm đi.
Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, ngoài ra sẽ được hưởng mức lương hậu hĩnh.1
Thật bất ngờ khi anh ấy chủ động muốn cô đến tòa soạn Gia Thiện làm, tuy nhiên cô không muốn dựa vào mối quan hệ quen biết, như vậy thì đi làm cũng chẳng thấy thoải mái.
- Không cần đâu, chỗ tôi đang làm rất ổn.
Hơn nữa tôi chỉ mới nhận việc, chưa gì đã sang nơi khác thì e rằng không hay.
Ánh mắt anh ấy dấy lên sự hụt hẫng, nhưng đây chỉ là một chuyện nhỏ, hành trình chinh phục cô là một đường dài cần nhiều thời gian và công sức.
- Tiếc thật, nhưng dù sao cũng chúc công việc của cậu thuận lợi.
Gặp lại nhau thế này, tôi lại nhớ đến lần chúng ta cùng nhau đi săn tin, bất chấp cả nguy hiểm.
Lần đó, tôi và cậu liều thật.
Người cùng cô đi lấy tin về bọn xã hội đen nghiện ma túy chính là Nam Vận.
Đó cũng là kỷ niệm gây ám ảnh khó quên giữa cả hai khi cùng nhau vượt qua ranh giới cận kề cái chết.
Chỉ là cái kết của cả hai lại chẳng thành đôi, cũng không lãng mạn như trong phim ngôn tình.
Nghe người bạn học nhắc đến chuyện xưa, cô chợt nở nụ cười, khi ấy hai người họ thật sự rất nhiều.
Vì được phân công làm cùng nhóm đề bài viết báo, cô và Nam Vận đã nảy ra ý tưởng táo bạo, mạo hiểm để có được thông tin và hình ảnh độc quyền.
Ai ngờ cái kết là xém chút không còn đường về.
Cũng may lúc đó trùng hợp khi cảnh sát cũng đang bao vây căn nhà hoang để tóm gọn bọn chúng nên cô và Nam Vận đã được cứu.
Anh ấy thích cô từ lần đầu tiện chạm mặt nhau ở lớp học, nhưng gia đình Nam Vận luôn muốn anh ấy yêu và kết hôn con gái của một người bạn thân, chỉ bởi lý do cổ hủ duy nhất: "Môn đăng hộ đối".
Đó cũng là một phần nguyên do khiến anh ấy chần chừ chuyện tỏ tình với cô vì sợ sẽ chẳng đi đến đâu khi vướng phải trào cản gia đình.
Có lẽ khi đó Nam Vận chưa đủ chín chắn và trưởng thành để can đảm yêu cũng như bảo vệ người con gái anh ấy yêu.
Cả hai trò chuyện với nhau cả buổi, bạn bè lâu ngày gặp lại, hơn nữa cô và Nam Vận trò chuyện khá ăn ý, cô xem anh ấy như người bạn tốt.
Nếu Phong Lĩnh nhìn thấy cảnh này có lẽ anh vẫn sẽ thản nhiên, vì như anh nói, trong từ điển của anh nào có chữ "ghen".1.