Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Chiếc áo khoác trên người cô nhanh chóng được cởi bỏ, anh đưa tay chạm vào hai ngọn đồi đang nằm sau lớp áo che chắn.

Hai cánh môi cô liên tục bị mút lấy, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng đối phương, tùy ý càn quét một vòng, tận hưởng dư vị ngọt ngào.

Bàn tay anh không chần chừ thêm được, vội cởi nhanh những cúc áo, khe ngực quyến rũ của cô phơi bày rõ nét, đôi gò bồng đảo căng tràn đang được nâng đỡ bởi bra áo, có vẻ như chúng đầy đặn đến mức muốn nhảy ra ngoài để thoát khỏi sự gò bó.
Anh rê môi xuống vùng cổ, mút lấy xương quai xanh, lực hấp dẫn của nơi nhấp nhô đầy đặn nhanh chóng khiến anh bị thu hút, bàn tay thoăn thoắt cởi hẳn chiếc áo trên người cô, cả áo ngực cũng ngay tức khắc nằm ngổn ngang trên sàn.
Anh hôn lên bầu ngực đầy đặn, nhân tiện mút lấy hai viên trân châu đang vươn mình cứng cáp bởi sự kích thích mê người.

Đoàn tàu bên dưới bắt đầu nóng nảy, cảm thấy ngột ngạt mà muốn được giải phóng.

Bàn tay liên tục nhào nặn hai ngọn đồi thành đủ hình dạng méo mó.

Sau một lúc dạo đầu chán chê, mọi vật cản trên cơ thể cả hai đều được cởi bỏ.

Anh khéo léo tách hai chân cô, cửa hang nhỏ bé lộ ra ngay trước tầm mắt anh.

Nơi tư mật bị lộ rõ, cô không tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng cũng chẳng thể che đậy.
Vật to lớn tiếp xúc thân mật bên ngoài cửa hai càng góp phần tăng thêm cảm giác rạo rực.

Anh không vội vã đưa vào trong, cứ chậm rãi, từ tốn cọ xát như một sự trêu chọc đầy kích thích.

Trông thoáng chốc đắm chìm vào gương mặt xinh đẹp của người con gái nằm dưới thân anh, Phong Lĩnh không kéo dài thêm được nữa, chỉ biết rằng lúc này muốn cô là của riêng mình, cả hai như hòa quyện làm một.
Chiếc đèn cầy được đẩy vào trong hang sâu, có vẻ như hành động của anh lần này khá chậm nhịp, một sự tiết chế rõ rệt vì cô đang mang thai.

Chiếc chày thúc đến nơi sâu thẳm nhất, cô hơi nhíu mày, cảm giác sung sướng khó tả, chiến mã bắt đầu di chuyển vào ra, đôi môi cô tiếp tục bị chiếm lấy.

Hai cánh hoa căng mọng hồng hào, khuôn miệng hình trái tim tinh tế, anh muốn hôn cô không rời.
Những thanh âm kiều diễm vang lên trong phòng ngủ, tốc độ của đoàn tàu chợt nhanh hơn gấp bội, đôi gò bồng đảo liên tục đung đưa theo từng cú nhấp, hai chân cô quấn quanh eo anh, hơi thở gấp gáp, vì có chút lo lắng nên vội cất lời:
- Nhẹ...một chút...anh làm mạnh quá rồi...
Khi khoái cảm bủa vây, đẩy cơ thể rơi vào hưng phấn, lối thoát trở nên mịt mù.

Trong phút đắm chìm vào đam mê xác thịt, anh lại buông lơi lý trí.

Câu nói của cô như đánh thức anh khỏi cơn khoái lạc, Phong Lĩnh vội kiềm chế hành động, tốc độ liền giảm mạnh, cô thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm khi anh biết lắng nghe, cứ như trước đây khi cả hai mới quen nhau thì cô chỉ có nước khóc thét.
Đoàn tàu rượt khỏi hang sâu, anh đưa tay chạm vào nơi tư mật, cửa hang vừa tiếp nhận vật to lớn thâm nhập nên vẫn còn đang hé mở.
Đầu chiếc chày lả lướt bên ngoài búp hoa rồi lại tiếp tục đưa vào trong, đường hầm chật hẹp vẫn khít chặt như muốn vắt kiệt tiểu ca đang cố trườn sâu vào trong.
Hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói ồn ào chẳng chút nhã nhặn:
- Chú Phong Lĩnh à, cháu Chi Phụng đây, cháu đến vì có chuyện muốn nói với chú.
Người giúp việc nghe thấy tiếng chuông ra mở cổng.

Tiêu Chi Phụng cứ thế xông thẳng vào nhà chẳng chút kiêng nể.

Đối với cô ta nơi này quá quen thuộc, không cần chờ người giúp việc đi báo cáo với anh rồi mới bước vào.
Chẳng cần biết anh có đang bận hay không, cô tanhanh chân đi thẳng lên phòng anh và gõ cửa um sùm.

Kể từ khi nhận ra bản thân dành cho anh tình cảm nam nữ đặc biệt, tuy ngoài miệng gọi anh là chú nhưng dường như trong tâm của Tiêu Chi Phụng đã không xem mối hệ này đơn thuần như vậy nữa.

Cô ta muốn được bên cạnh anh, được anh coi là người phụ nữ có thể để anh yêu chứ không phải như cháu gái.
Đang hành sự lại bị quấy rầy, người trong cuộc đương nhiên cảm giác bứt rứt khó chịu.

Cô bối rối nhìn anh khi Tiêu Chi Phụng vẫn không ngừng gọi, cô ta bỏ ngoài tay lời nói của người giúp việc.
- Cậu Phong Lĩnh đang bận, phiền tiểu thư xuống nhà chờ đợi, tôi sẽ gọi cậu chủ giúp cô.
Tiêu Chi Phụng nhăn mặt, lúc nãy khi vào đây cô ta có hỏi người giúp việc, họ nói anh có ở nhà nhưng bảo cô ta ngồi ở phòng khách chờ.

Tuy nhiên Tiêu Chi Phụng lại chạy ù lên phòng tìm anh.
Nghe lời nói nhỏ nhẹ của người giúp việc, cô ta lại thấy chối tai vô cùng.
- Bà ồn ào quá.

Tôi gặp chú ấy mà cũng phải chờ nữa à?
Nói dứt lời cô ta đưa tay vặn khóa cửa, cũng may lúc nãy anh đã chốt cửa theo thói quen, nếu không lại có chuyện lớn.
Ở bên trong phòng, anh cảm thấy khó chịu, hậm hực khi đột ngột bị làm phiền, Phong Lĩnh ghì chặt tay cô xuống giường, phía dưới vẫn tiếp tục thâm nhập vào ra.

Hai đôi môi đang lấy nhanh, nhưng ngoài cửa càng lúc càng thêm ồn ào chối tai.
Anh đưa đoàn tàu ra khỏi hang, nhẹ nhàng nói với cô:
- Chờ anh một lát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui