Ngồi đối diện Tiêu Chi Phụng, anh không khỏi bực mình với cách hành xử trẻ con của cô ta:
- Cháu lớn rồi, ít ra cũng nên hiểu quy tắc một chút.
Hành động của cháu khi nãy là làm phiền người khác.
Cô ta nhíu mày, xụ mặt, vội rời vị trí mà bước đến ngồi sát cạnh anh, tuy nhiên Phong Lĩnh ngay lập tức né tránh.
- Từ nhỏ đến giờ cháu vẫn hay đến đây, nhà chú thân thuộc như nhà cháu.
Sao bây giờ chú lại nói vậy? Từ khi có chị ta, chú đối với cháu rất xa lạ và lạnh nhạt.
Căn bản cô ta không muốn hiểu cách cư xử của bản thân là không đúng chuẩn mực.
Anh đối với cô ta vẫn vậy, nhưng chính vì những việc làm khó coi của Tiêu Chi Phụng đã đẩy anh ngày càng xa cô ta.
- Chú vẫn xem cháu là cháu gái.
Vợ của chú không liên quan đến chuyện này.
Chú không thích cháu đem cô ấy vào để phán xét.
Biết không thể mè nheo, ỏng ẹo với anh được nên cô ta đành nói thẳng vào chuyện chính.
- Thôi được rồi, là lỗi của cháu.
Cháu đến đây vì có chuyện này muốn nói với chú.
Tuy miệng bảo nhận lỗi nhưng thái độ lẫn lời nói của Tiêu Chi Phụng lại lộ rõ sự không phục.
Anh cũng thừa biết tính tình cô ta, dù trước đây luôn tỏ ra ngoan hiền ở trước mặt anh nhưng Phong Lĩnh hiểu rõ sự đanh đá, chanh chua của cô bé.
Thôi thì anh nghĩ là tuổi trẻ bồng bột, hiếu thắng, đến khi cô ta trải qua thăng trầm cuộc đời sẽ tự khắc trưởng thành.
- Cháu cứ nói đi.
Vẻ mặt Tiêu Chi Phụng buồn bã, lời lẽ ủy mị:
- Cháu sắp đi du học rồi.
Ba cháu muốn cháu đi Mỹ để phát triển thêm, ngoài ra điều kiện bên đó cũng rất tốt để cháu theo đuổi đam mê về thời trang.
Anh bình thản không chút ngạc nhiên, vốn dĩ gia đình Tiêu Chi Phụng rất giàu có, cô ta lại là con một, việc Tiêu tổng muốn đưa con gái cưng sang nước ngoài du học cũng chẳng có gì làm lạ.
- Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?
Anh không nói nhiều về vấn đề này như cô ta tưởng tượng, xem ra tính cách lạnh lùng của anh xưa nay vẫn không thay đổi, chỉ là anh luôn cư xử nhẹ nhàng, chiều chuộng khi Tiêu Chi Phụng còn nhỏ vì xem cô ta như cháu ruột.
Thực chất Dược Khuê người duy nhất khiến anh thể hiện những khía cạnh khác mà trước đây chưa ai được nhìn thấy như nhõng nhẽo, nịnh vợ và chai mặt.
Còn với người khác, anh thật sự rất nhạt nhẽo.
Tiêu Chi Phụng thất vọng nhìn anh, còn nghĩ anh sẽ níu kéo cô ta ở lại, nhưng tất cả là do cô ta ảo tưởng.
- Chú...không muốn cháu ở lại sao? Lần này nếu cháu đi e rằng sẽ rất lâu mới trở về hoặc là định cư hẳn ở Mỹ.
Anh nở nụ cười nhẹ, tâm trạng ôn nhu, thoải mái:
- Cháu sang Mỹ sẽ có nhiều cơ hội để hoàn thiện đam mê.
Nếu có thời gian cháu vẫn có thể về nước thăm mọi người, hai chú cháu vẫn có thể gọi điện hỏi han nhau.
Phong Lĩnh suy nghĩ thấu đáo và chín chắn, nhưng điều này lại khiến Tiêu Chi Phụng ôm đau khổ, buồn lòng vì cô ta đã hy vọng quá nhiều khi cứ nghĩ mình chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh.
Cô bé tuổi mười bảy thơ ngây nghĩ rằng nếu nói ra chuyện mình sắp đi xa, anh sẽ nhận ra cô ta quan trọng thế nào.
Nhưng lòng anh phân định rõ ràng mối quan hệ chú cháu, vạch rõ ranh giới ngay từ đầu, chỉ có mỗi Tiêu Chi Phụng cố chấp không chịu nhận ra.
Cô ta cứ nghĩ anh đến bên Dược Khuê vì thú vui nhất thời, tình cảm qua đường.
Nếu để yêu nghiêm túc và kết hôn thì sẽ chọn một người môn đăng hộ đối như cô ta chẳng hạn.
Chính vì vậy cô ta tự nghĩ rằng bản thân vẫn còn cơ hội, để bây giờ nhận lấy một gáo nước lạnh thấu tâm can.
- Cháu hiểu rồi.
Câu nói buông ra sự tuyệt vọng, một nỗi buồn thất tình khi yêu đơn phương.
Tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu Tiêu Chi Phụng cứ mãi không biết điểm dừng thì khác nào đang từng bước phá hủy đi mối quan hệ chú cháu đã gắn bó hơn chục năm qua.
- ----------------------------------
Chiếc xe ôtô lăn bánh đều đặn, cô hạnh phúc mang theo đồ ăn trưa do chính tay cô nấu để đến công ty tạo bất ngờ cho Phong Lĩnh.
Nữ vệ sĩ đang lái xe thấy cô đảm đang và chăm chồng như vậy thì nở nụ cười trêu vui:
- Em chu đáo thế này, chắc chắn lát nữa Bạch tổng sẽ rất vui.
Mà dạo này chị cứ ăn cẩu lương ngập cả mặt.
Cô bật cười, đưa tay đánh nhẹ vào cánh tay cô ấy:
- Chị Thụy Dung cứ chọc em.
Ngày nào cô ấy cũng ở cạnh cô, anh đi làm thì thôi, hễ hai người vừa gặp nhau liền ôm ấp thắm thiết, thật ra không phải thể hiện thái qua, ở trước mặt Thụy Dung, cô chỉ ôm anh khi Phong Lĩnh vừa về nhà sau khi tan làm để thể hiện sự mừng rỡ.
Nhưng vì độc thân đã lâu nên Thụy Dung không khỏi mủi lòng.
- Mà chị này, hình như anh Tấn Bộ để ý chị thì phải.
Người cô vừa nói đến là một trong hai nam vệ sĩ thân cận của anh.
Tấn Bộ theo anh đã lâu, từng đưa anh về villa khi anh bị bắn trọng thương và cũng là người vệ sĩ nổ phát súng chỉ thiên khi đuổi theo cô trong lần cô đột nhập resort của Phong Lĩnh..