Theo sự mô tả của Thuỵ Dung, tất cả bọn người kia đều mặc đồ đen và bịt kín mặt.
Điểm đặt biệt mà cô ấy nhớ là trên cánh tay của một vài tên giang hồ trong số bọn chúng có xăm hình phượng hoàng đen trải dài đến tận bàn tay.
Không cần phải bàn cãi hay nghi ngờ thêm, Phong Lĩnh chắc chắn bọn chúng là người của Hắc Phượng bang và cũng chính là thuộc hạ của Đông Chiếu Hoa.
Hiện tại Tấn Bộ đã ở lại bệnh viện để chăm sóc Thụy Dung vì ba mẹ cô ấy ở quê, cô ấy cũng không muốn cho ba mẹ biết chuyện mình bị thương trong lúc làm việc, như vậy sẽ khiến họ lo lắng rồi bắt xe lặn lội lên thành phố xa xôi thăm con gái.
Chẳng phải chờ đợi quá lâu, anh vừa đến công ty để thu xếp một số chuyện thì nhận được cuộc điện thoại từ số lạ.
Phong Lĩnh thừa biết là kẻ nào gọi đến, anh không chần chừ liền nhấc máy, giọng nói bực tức mà lên tiếng trước, chẳng đợi kẻ ở đầu dây bên kia cất lời:
- Mau thả cô ấy ra, bằng không ông sẽ phải trả giá.
Lão ta cười phá lên, thanh âm như đang chọc anh phải tức điên.
- Khá khen cho Bạch tổng, vừa nhấc máy đã biết là tôi gọi đến.
Nhưng bây giờ mày nên biết ai mới là người nắm cáng.
Mạng sống của người yêu mày đang nằm trong tay tao.
Anh nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên chằng chịt, Phong Lĩnh hằn giọng:
- Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi thề sẽ lấy mạng ông.
Nói mau, rốt cuộc ông muốn gì.
Lão ta cất lời đắc ý, kỳ thực Đông Chiếu Hoa đang rất hả hê:
- Đơn giản thôi.
Ngọc lục bảo! Mày thừa biết viên đá quý trước đây thuộc về sở hữu của Hắc Phượng bang.
Chính đại ca của mày đã cướp nó từ tay tao.
Đã đến lúc mày phải trả nó về với chủ.
Anh chau mày, viên đá quý ngọc lục bảo được xem như báu vật của bang Huyết Nguyệt.
Là viên đá quý mà bao bang phái lẫn người đời mơ ước sở hữu.
Giá trị của nó cực khủng, đến mức chẳng thể đong đếm nên được định là vô giá!
- Khốn kiếp! Ngọc lục bảo là do ông mang ra cá cược với anh Ngô và thua cuộc nên phải thực hiện lời hứa.
Bây giờ giở trò hèn hạ để cướp lại, thật chẳng đáng mặt kẻ đứng đầu Hắc Phượng bang.
Kẻ dã tâm và bất chấp mọi thứ để có được quyền lực như lão thì chẳng ngại giở thủ đoạn.
Đông Chiếu Hoa thản nhiên đáp lời:
- Vậy thì đã sao? Bây giờ giữa tình yêu và viên ngọc lục bảo kia, cái nào đáng giá với mày hơn? Chỉ được chọn một trong hai.
Nếu mày muốn giữ lại viên đá quý, vậy thì được thôi, tao sẽ tiễn người yêu của mày về nơi chín suối.
Mày biết rõ tao mà, không ngại tay rướm máu, nói là làm!
Phong Lĩnh dằn lòng giữ bình tĩnh, anh không cần nghĩ nhiều cũng biết bản thân mình sẽ chọn điều gì.
Dù viên ngọc lục bảo với anh rất quan trọng, đó là biểu tượng cũng như vật phong thủy của Huyết Nguyệt và trên hết là lời hứa tình nghĩa giữa Phong Lĩnh và người đàn anh quá cố - Ngô Kha Liêm.
Nhưng Dược Khuê mới là vô giá, với anh, cô như mạng sống.
Anh thà mất tất cả cũng không thể mất cô.
- Được, tôi sẽ giao ngọc lục bảo cho ông.
Nhưng ông phải đảm bảo rằng cô ấy vẫn đang an toàn.
Thấy anh đã thuận theo ý ông ta, Đông Chiếu Hoa nở nụ cười đầy hả dạ, lão hài lòng mãn nguyện vì lần này đã đi đúng hướng, Dược Khuê chính là điển yếu của anh!
Trong bữa tiệc rượu, kẻ bắn phát súng cảnh cáo chính là thuộc hạ của lão ta.
Phát súng tạo ra sự hoang mang dư luận, gây kinh hãi đến các khách mời như một lời đe dọa cho kế hoạch mưu mô tiếp theo của lão.
Ngoài ra, trong bữa tiệc còn có người của lão ta trà trộn.
Thực chất hắn cũng là một doanh nhân, bề ngoài vẫn hoạt động làm ăn bình thường và có mối quan hệ công việc tốt đẹp với Trịnh tổng nên đã được mời đến bữa tiệc.
Để rồi hắn nhìn thấy Phong Lĩnh đi cùng cô với dáng vẻ thân mật nên đã âm thầm báo lại cho Đông Chiếu Hoa và hắn đã rẽ hướng so với kế hoạch ban đầu, thay vì quyết chiến trực tiếp với anh, dùng vũ lực phân định thắng thua để đoạt lấy ngọc lục bảo thì ông ta lại tung chiêu theo dõi và bắt cóc uy hiếp.
Lão cất lời đầy tự tin, chắc nịch:
- Bạch tổng cứ yên tâm, người yêu của cậu vẫn đang rất mạnh khỏe.
Tao sẽ gửi thời gian và địa điểm cho mày.
Hãy nhớ cho kỹ, chỉ được đi một mình, nếu dám báo cảnh sát thì nhặt xác con bồ của mày!
Nói dứt lời lão ta cúp máy.
Anh hít một hơi thật sâu rồi tựa lưng vào ghế.
Trong tình cảnh thế này tuyệt đối phải bình tĩnh, Phong Lĩnh là người giỏi kiềm chế cảm xúc, anh nhất định phải tìm ra hướng giải quyết tốt nhất, dù lo lắng cũng phải giữ tinh thần ổn định.
Anh bấm gọi điện thoại cho vệ sĩ Đình Doanh, đầu dây bên kia vừa cất lời, Phong Lĩnh liền nghiêm giọng:
- Cậu cho tập hợp đàn em thân cận, lập tức đến tầng hầm ở khách sạn Mộc Trà.
Đình Doanh lập tức nhận lệnh làm theo.
Anh muốn bàn kế hoạch đối phó với lão Đông Chiếu Hoa nên hẹn gặp thuộc hạ tại khách sạn do anh làm chủ.
Nơi đó có một tầng hầm để người bang Huyết Nguyệt hội họp và bàn luận các vấn đề có liên quan đến tổ chức, thế giới ngầm,....