Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Chớp mắt cô đã bị bắt và giam lỏng hai ngày nay.

Người của Đông Chiếu Hoa cơm bưng nước rót, hầu hạ cô chu đáo khiến Dược Khuê cảm thấy rất khó hiểu.

Ông ta chẳng những không hành hạ, đánh đập mà ngược lại còn cho người đối xử tử tế với cô, mang cho cô quần áo mới để thay đổi, thật sự không tin nổi.

Cô đang nghĩ phải chăng lão ta đang có toan tính, mưu đồ nào đó.
Ngày hôm qua vì nghi ngờ và lo sợ nên cô một mực không chịu dùng cơm.

Nhưng sau khi thuộc hạ của lão khẳng định thức ăn an toàn và còn cho người ăn thử trước mặt cô thì Dược Khuê đã tạm tin bọn họ.

Cô cũng không thể nhịn đói mãi được, đặc biệt là khi đang mang thai.
Đứng cạnh cửa kính lớn trong phòng, cô có thể nhìn ta phía ngoài khu vườn, nơi được trồng nhiều hoa và trang trí khung cảnh thơ mộng.

Dược Khuê cảm thấy rất nhớ anh, muốn gọi điện cho Phong Lĩnh nhưng không thể vì chúng đã giữ điện thoại của cô.

Tiếng thở dài thườn thượt, cô đưa tay sờ lên bụng hơi nhô cao, chỉ mong sớm ngày đoàn tụ với anh, thoát khỏi cảnh giam giữ này.
Chợt bên ngoài văng vẳng những giọng nói, cô thấy hai kẻ canh gác phòng đang cất lời.

Lắng nghe kỹ một chút liền nhận ra dường như có cả giọng của một người phụ nữ.
- Tại sao tôi lại không được vào? Mau mở cửa ra!
Dược Khuê bước đến sát cửa, cô áp tai vào nghe, giọng nói của người bên ngoài truyền đến rõ ràng hơn.
- Thưa phu nhân, ông chủ đã căn dặn chúng tôi phải canh gác thật kỹ căn phòng này.

Mong phu nhân thông cảm.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tóc bới cao gọn gàng rất ra dáng một quý bà.

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy giọng nói ấy rất thân thuộc, dù Dược Khuê chẳng nhớ rõ mình đã từng được nghe ở đâu.
- Ông ấy đang làm gì mờ ám à? Mau mơ cửa ra cho tôi!
Hiện tại Đông Chiếu Hoa đã rời khỏi biệt thự nên quyền quyết định giao lại cho thuộc hạ.

Bọn họ thì nào dám làm trái ý ông ta, hai tên canh gác vẫn tiếp tục ra sức ngăn cản.
Chẳng biết có mị lực nào đó thôi thúc cô, khiến cô nôn nao trong lòng không thôi.

Lúc này Dược Khuê chỉ biết rằng nhất định phải gặp cho bằng được người phụ nữ kia.

Cô suy nghĩ vài giây rồi chạm tay vào nắm cửa, vì đã cho người canh gác ngay bên ngoài nên cửa không khoá.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi mở nhanh cánh cửa.
Gương mặt sang trọng, quý phái và vô cùng phúc hậu của một người phụ nữ đập thẳng vào tầm mắt cô.

Bất chợt cô lại cảm thấy người này rất thân thuộc, sợi dây liên kết càng hiện rõ nét hơn so với lúc cô chỉ nghe giọng nói của bà ấy.
Hai tên đang canh gác thấy cô đột ngột mở cửa ra thì có chút bối rối lẫn bất ngờ, chúng quát lên một cách bực tức:
- Này, ai cho phép cô mở cửa ra ngoài!
Nhìn cô gái tầm hai mươi tuổi, gương mặt thanh khiết xinh đẹp đang hoảng sợ trước sự lớn tiếng của bọn chúng, chẳng hiểu sao bà ấy lại cảm thấy trong lòng xót xa và tràn ngập tình yêu thương.

Điều khiến bà ấy ngây người chính là dung mạo của cô, rất giống với hình ảnh của bà ấy khi còn trẻ.
Người phụ nữ vội cất lời dạy dỗ đám thuộc hạ:
- Các người mau im đi! Nói ngay, cô gái này là ai? Tại sao cô ấy lại ở đây?
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau nhưng không dám khai ra.

Dù sao cũng chẳng thể ngăn cản được nữa, cuối cùng bọn họ cũng chấp nhận để bà ấy vào trong phòng nói chuyện với cô.1
- Cô là ai? Sao lại ở đây?
Nghe câu hỏi cùng thái độ lúc nãy của bà ấy khi muốn vào đây, Dược Khuê có thể khẳng định người phụ nữ này không có liên quan đến việc bắt cóc của lão Đông Chiếu Hoa.
Cô không biết phải trả lời bà ấy thế nào, có nên nói thẳng ra việc bị bọn họ bắt đến đây.

Nhưng trước mắt, cô muốn làm rõ thân phận người ngồi đối diện, Dược Khuê không đáp lời mà hỏi ngược lại:
- Bà là ai? Sao lại đến đây?
Bà ấy thẳng thừng đáp:
- Tôi là phu nhân của chủ nhân nơi này.
Cô có chút bàng hoàng, nhưng sao người phụ nữ này lại trông thân thuộc với cô như vậy, gương mặt ấy...
Thấy cô im lặng, Đông phu nhân đưa tay về phía cô, cốt ý muốn chạm vào bàn tay mảnh khảnh.

Bà cũng chẳng hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy cô, bản thân lại cảm thấy rất thân thuộc, một cảm giác máu mủ ruột thịt, cảm mến vô cùng.
Đột nhiên ánh mắt của cô va vào bàn tay trắng trẻo, đeo nhiều trang sức đắt đỏ của Đông phu nhân.

Tuy bà ấy đã lớn tuổi nhưng da tay vẫn rất đẹp, các ngón tay thon dài đều đặn, vừa nhìn đã biết là người thảnh thơi không phải lao động việc nhà.

Điểm khiến cô ngơ ngác chính là nốt ruồi son trên mu bàn tay gần phía ngón tay cái của bà ấy.

Nốt ruồi đặc biệt mà cô nhớ như in vì Dược Khuê đã từng được nhìn thấy qua trên bàn tay của mẹ năm xưa.
Cô vội nhìn thẳng vào gương mặt của Đông phu nhân, cố quan sát thật kỹ dung mạo đang được tô điểm phấn son kỹ càng.

Thôi đúng rồi, những đường nét này tuy lạ mà quen, bởi lẽ đã qua rất nhiều năm nên con người sẽ có nhiều thay đổi, bây giờ mẹ cô quá đỗi sang trọng.

Trong khi cô thì cứ giữ mãi hình ảnh mộc mạc, tảo tần và sự trẻ trung của bà ấy ngày xưa nên nhất thời đã không nhận ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui