Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha


Trở về phòng, Dược Khuê nằm trên giường, lúc này cô mới cho phép bản thân bộc lộ dáng vẻ ủy mị thật sự.

Chuyện đã xảy ra khiến cô ám ảnh đến mức chỉ nhắm mắt lại liền nhìn thấy cảnh tượng bản thân đang hì hục bỏ trốn khỏi đám quỷ dữ cầm dao đuổi theo.

Chưa dừng lại ở đó, đan xen trong ký ức đáng sợ kia là hình ảnh cô cùng người đàn ông xa lạ lăn giường, bị hắn cướp mất trinh tiết bằng sự thô bạo, thật sự quá tồi tệ.

Chỉ vì muốn săn tin về bí mật xung quanh cuộc sống của Đông Chiếu Hoa mà cô đã chấp nhận đi vào con đường đầy nguy hiểm.

Vốn dĩ cô đã từng nghe qua danh của Đông Chiếu Hoa, cũng từng thấy ông ta phỏng vấn trên truyền thông báo chí, một nhân vật tầm cỡ lại rất thích được truyền thống săn đón.

Ông ta không hề trốn tránh hay có ý giấu mặt khi tiếp xúc với giới báo chí.

Theo thông tin được phía tòa soạn cung cấp về ngày, giờ Đông Chiếu Hoa đến khách sạn Pansy tại Đại Vu nhằm thực hiện một cuộc giao dịch nhưng không được bên phía hắn tiết lộ chi tiết là giao dịch gì.

Dược Khuê đã thu dọn đồ đạc, bắt xe khách đến Đại Vu, để tránh để lại sơ hở và dấu vết trong lần săn tin này nên cô quyết định không thuê phòng ở khách sạn Pansy mà mướn phòng ở một nhà nghỉ nhỏ, vừa giúp tiết kiệm chi phí, đồng thời cũng tránh những rắc rối không mong muốn.


Theo cô tìm hiểu, khách sạn Pansy là một khách sạn rất lớn và có bề dày kinh doanh nhiều năm.

Thiết kế khách sạn hoàn toàn theo hướng cổ điển, bề ngoài trong như một tòa lâu đài cổ kính.

Cửa của các phòng làm bằng gỗ, không dùng thẻ hay vân tay để mở mà sử dụng chìa khóa theo cách truyền thống.

Mọi nội thất trong khách sạn đều được lựa chọn tỉ mỉ, tinh tế lại vô cùng phù hợp, như thể đưa các vị khách trở về thời xa xưa, sống cùng những năm tháng trong quá khứ với vô vàng kỉ niệm hoài cổ.

Để hiên ngang vào khách sạn, cô lấy lý do đến Pansy để trải nghiệm dịch vụ spa.

Tuy nhiên sau khi mua vé dùng dịch vụ và đến phòng thay đồ để thay trang phục thì cô lại âm thầm rời đi từ đường cửa sổ.

Vì không được cung cấp số phòng cụ thể của Đông Chiếu Hoa, thật ra là bên tòa soạn cũng không biết chính xác.

Do vậy cô phải tự đi tìm khắp khách sạn.

Trong lúc đang di chuyển để tìm kiếm, cô nắp sau một bức tường và vô tình nghe thấy hai nữ nhân viên đi lướt ngang nói về việc bưng thức ăn lên phòng 412 cho Đông tổng.

Từ đó Dược Khuê suy ra có thể Đông Chiếu Hoa đang ở phòng 412 tại tầng bốn.

Cô đã trèo từ ban công hành lang sang ban công phòng 412 để điều tra tình hình.

Cô mở sẵn chế độ quay phim của máy ảnh được đeo trước ngực để không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào.

Nào ngờ Dược Khuê đã nhìn thấy cảnh tượng giết người đầy kinh hãi thông qua khe hở đủ lớn của rèm cửa.

Tay chân cô run rẩy, tim đập mạnh như muổn nhảy bổ ra ngoài.


Lần đầu tiên trong đời cô trực tiếp chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp như vậy, tin tức này nếu được công khai trước truyền thông chắc chắn sẽ gây chấn động cả nước.

Cố dằn lại cơn sợ hãi tột độ dù mặt cô đã cắt không còn một giọt máu.

Cô đưa máy ảnh để canh đúng góc sắc nét, ngoài ra Dược Khuê còn phóng to hình ảnh để clip được rõ ràng hơn.

Bất chợt con mèo mun mà Đông Chiếu Hoa mang theo nhìn thấy cô, nó gầm gừ lên vài tiếng rồi nhào về phía cửa ban công.

Cô nào biết chuyện lão ta nuôi cả mèo và đem theo nó đến khách sạn (Pansy cho phép khách mang theo thú cưng, tùy vào loại phòng được đặt).

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô đã bị bọn chúng phát hiện nên vội vã trèo lan can, trở lại lối đi hành lang để tháo chạy.

Dẫn đến màn rượt đuổi gay gắt, ngạt thở.

Thật lòng Dược Khuê tự nhận thấy lần này bản thân quá liều mạng, chỉ biết chút võ phòng thân lại dám đi tìm đường chết.

Điều cô càng không ngờ tới chính là việc đánh mất đi sự trong trắng vào tay của người đàn ông xa lạ kia.

Cảm giác tủi nhục, đau lòng chẳng ai thấu.


Ba cô đã mất cách đây bốn năm, mẹ cô bỏ chồng con rời đi khi hai chị em còn nhỏ.

Suốt mấy năm qua, hai chị em cô phải gồng mình chi trả khoảng nợ lên đến đơn vị tính là tỉ đồng do ba cô vay mượn lúc còn sống, lãi mẹ đẻ lãi con, thật sự trả mãi vẫn không thấy dứt điểm.

Vậy nên dù Nhược Phù làm luật sư nhưng cuộc sống của chị em cô chẳng được dư giả, ngay từ khi vừa vào cấp ba, cô đã đi làm thêm để phụ giúp chị gái, cuộc sống thật sự rơi vào khó khăn đến tận hôm nay.

Cô trở nhẹ mình, nhớ lại người đàn ông cầm thú đã hành hạ cô sống dở chết dở trên giường.

Cô nghĩ đến lời khẳng định của hắn khi xem qua đoạn clip giết người của Đông Chiếu Hoa, hắn có thể nhanh chóng nhận ra ông trùm vàng bạc chỉ qua một thoáng xem đoạn clip đó.

Nhưng thực chất Đông Chiếu Hoa rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, nếu ai có tìm hiểu về lão thì ắt hẳn sẽ biết.

Tuy nhiên hành động hắn cướp đoạt đi chiếc thẻ nhớ khiến cô chợt thấy nổi da gà khi nghĩ đến, chẳng lẽ hắn cũng làm trong giới kinh doanh nên mới biết đến Đông Chiếu Hoa? Hơn nữa, hắn có mối quan hệ gì với ông ta mà lại hứng thú với chiếc thẻ nhớ đó? Chẳng lẽ là đồng bọn của lão ta sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận