Tiếng gọi vang lên khiến cô thoáng giật mình vì đang tập trung vào những trang sách.
- Em à, anh về rồi.
Phong Lĩnh về đến nhà nhưng không thấy cô ra đón như mọi khi, người giúp việc bảo khi nãy cô có nói đến phòng đọc sách nên anh vào tìm cô.
Dược Khuê hơi bối rối, cô định giấu quyển sách đi nhưng nếu làm vậy thì không thể biết được sự thật, mãi mãi cũng khó bề làm sáng tỏ.
Anh đảo mắt xung quanh phòng sách, vừa nhìn thấy cô, Phong Lĩnh liền bước đến gần:
- Anh nghe người làm nói em ở đây.
Sao anh gọi mà em không lên tiếng?
Trong thoáng chốc rối bời, cô im lặng nhìn anh, ánh mắt của Phong Lĩnh đã va vào quyển sách trên tay cô.
Vì là đồ của anh nên chỉ vừa nhìn lướt qua Phong Lĩnh liền nhận ra điều bất ổn.
- Em đang cầm gì vậy?
Anh đã nhìn ra được nhưng vẫn cố tình hỏi lại, Phong Lĩnh vừa đưa tay định cầm lấy quyển sách từ tay cô thì Dược Khuê liền lùi về phía sau né tránh rồi thẳng thừng đưa trang sách có hình ảnh và tên của ba cô lên ngay trước tầm mắt anh:
- Tại sao lại có tên và ảnh của ba em trong cuốn sách này? Anh biết ba em từ trước có đúng không?
Anh đã để quyển sách ở chiếc kệ khuất nhất, hơn nữa trong vô vàng cuốn sách trên nhiều kệ sách trong căn phòng, quyển nào cũng được nhưng trời xui đất khiến cô lại cầm trúng quyến sách kia.
Anh ngỡ ngàng, ngơ ngác mất vài giây.
Bây giờ cũng không thể giấu cô được nữa, anh gật đầu:
- Phải, anh đã biết ba em từ rất lâu về trước.
Cô chau mày, tâm tư rối bời:
- Rất lâu về trước? Vậy sao anh không nói cho em biết? Và tại sao tên của ba em trong cuốn sách này lại bị gạch đi?
Cô có hơi mất bình tĩnh vì ngay từ đầu anh lại giấu chuyện này nên càng khiến cô thêm hoài nghi.
Trước sự tra hỏi của cô, anh chẳng những không bực mình mà còn vô cùng nhỏ nhẹ:
- Cách đây mười năm, anh đã biết ba em vì ông ấy là tài xế vận chuyện đá quý cho công ty Uri.
Nhưng bốn năm sau, ba của em đã chuyển chỗ làm khác.
Vậy nên tên ông ấy bị gạch đi.
Trước đây anh dùng quyển sổ này để lưu lại mốc thời gian làm việc cho công ty của nhân viên, nhưng giờ thì không dùng đến nữa.
Anh không nói với em vì chuyện đã qua lâu rồi nên anh nghĩ cũng không có gì quan trọng.
Lời giải thích của anh vừa cặn kẽ lại hợp lý, cô lập tức được xoa dịu.
Tuy nhiên trong lòng vẫn còn cảm giác lấn cấn rất khó tả, bản thân cô cũng chẳng hiểu rõ nguyên do.
Công việc trước đây của ba cô là tài xế xe tải, thường xuyên đi đi về về, chỗ làm cũng không ổn định.
Vậy nên cô không biết chuyện ba của mình từng là tài xế cho Uri cũng không có gì lấy làm lạ.
- Anh nói thật không? Anh không giấu em chuyện gì chứ?
Phong Lĩnh mỉm cười lắc đầu:
- Chuyện chỉ có vậy thôi, anh không giấu em gì cả.
Dịu dàng ôm lấy cô trong vòng tay, anh chôn chặt câu chuyện ở phía sau trong lòng.
Bây giờ Phong Lĩnh chỉ muốn bình yên bên cạnh cô.
Anh biết mấy ngày qua Dược Khuê rất buồn và hoang mang về chuyện cô là con ruột của Đông Chiếu Hoa.
Tuy bên ngoài cô tỏ ra vui vẻ để anh an tâm làm việc, nhưng Phong Lĩnh hiểu trong lòng cô có rất nhiều tâm trạng.
Ngày hôm qua cô không ngủ được vì gặp ác mộng và bật khóc giữa đêm, anh phải vỗ vợ suốt cả tiếng liền để cô bình tâm lại.
Phụ nữ mang thai vốn đã nhạy cảm, anh chỉ mong từ đây về sau cô sẽ không phải chịu thêm bất kỳ đã kích nào nữa.
- ----------------------------------
Dù anh nói chuyện anh biết ba nuôi của cô chỉ đơn giản như vậy nhưng Dược Khuê vẫn chưa thể trút bỏ suy nghĩ để thảnh thơi đầu óc.
Nếu sự Phong Lĩnh vẫn còn đang giấu cô chuyện gì đó thì rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật?
Hôm nay cô muốn mang cơm trưa đến văn phòng luật sư để tạo bất ngờ cho chị hai nên không báo trước.
Phong Lĩnh tranh thủ giờ nghĩ trưa, một mực về nhà đưa vợ đi để an tâm.
Dù cô bảo sẽ gọi taxi để đỡ mắc công anh nhưng Phong Lĩnh vẫn nhất quyết không chịu.
Xe dừng bánh phía dưới văn phòng luật sư ở tầng một.
- Khi nào về em cứ gọi cho anh, anh sẽ đến đưa em về.
Cô tháo dây an toàn rồi nở nụ cười:
- Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận.
Phong Lĩnh nhóm người hôn lên môi cô, Dược Khuê cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.
Hai vợ chồng tạm biệt nhau, nhưng xem ra vẫn rất lưu luyến, càng ngày anh và cô lại yêu nhau thêm thắm thiết.
Dược Khuê bấm chuông cửa, chờ đợi vài giây để Nhược Phù ra mở cổng.
Trong thấy cô, chị hai bỗng có chút bối rối, khác hẳn sự vui mừng, mong chờ như trước đây.
- Sao...sao em đến mà không báo trước với chị?1
Thái độ lạ thường của chị hai khiến cô bắt đầu hoài nghi.
Dược Khuê nở nụ cười rồi đưa phần ăn lên trước ngực:
- Em có nấu vài món, muốn đến ăn trưa cùng chị hai để tạo bất ngờ đó mà.
Thật chẳng hiểu tại sao Nhược Phù cứ hé nhỏ cửa như sợ cô nhìn thấy gì đó.
Dược Khuê cố đưa mắt nhìn vào trong nhưng không thấy nên cô đành đẩy cửa đi vào rồi tỏ ra vô tư:
- Chúng ta cùng ăn trưa thôi chị hai..