Phong Vũ Thanh Triều 2


Lại nói về căn bệnh hiểm nghèo của hoàng đế Khang Hi…
Theo như thường lệ, mỗi ngày vào độ hoàng hôn, Nữ Thần Y cùng người thái giám thân cận của ngài là Ung công công mang thuốc từ viện thái y đến cung Càn Thanh. Hai người đi qua một khoảnh sân rộng được lót bằng đá xanh láng bóng như nền cẩm thạch.
Từ đằng xa, ở trước cửa cung dọc theo dãy lan can đang đứng thẳng hai hàng cung nữ. Họ cùng nhau chờ ấu chúa gọi vào hầu. Thấy Ung công công đi ngang, mỗi người đều nhún chân hành lễ. Nữ Thần Y cùng Ung công công gật đầu đáp trả.
Thượng thư phòng hoành tráng hoa lệ. Cuối phòng có vài hàng kệ. Trên giá sách làm bằng gỗ lá kim có bày đầy các bộ sách được đóng bìa tinh xảo, sắp xếp chỉnh tề. Các món đồ cổ quý báu được đặt ở bốn góc phòng.
Dưới ánh sáng màu vàng nhạt của những ngọn đèn cầy, phía sau tấm bình phong bảy cánh hé ra một trường kỷ. Trên giường trải gấm bông mềm mại. Long án trưng một kim đỉnh nhỏ đang tỏa ra một làn khói thơm. Kim đỉnh đốt thượng đẳng long đản hương khiến cho khắp nơi trong thư phòng toát lên một cảm giác thư thái.
-Tham kiến hoàng thượng! - Ung công công và Nữ Thần Y quỳ hành lễ, đồng lượt lên tiếng - Chúc hoàng thượng khánh an!
Khang Hi khẽ gật đầu, phất nhẹ ống tay áo.
Được hoàng thượng miễn lễ, Ung công công hô tạ ơn rồi đứng dậy. Tay bưng chén thuốc, Nữ Thần Y cũng nói tạ ơn xong đứng lên theo.
-Tham kiến Phủ Viễn tướng quân!
Sau khi vấn an với Khang Hi rồi, Ung công công và Nữ Thần Y quay sang chào Dương Tiêu Phong. Chiều hôm nay, chủ soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ cũng có mặt ở đó.
Dương Tiêu Phong được Khang Hi ưu ái thí tọa, cùng ngài ngồi trên long ỷ nạm vàng, bên cạnh long án. Trên long án lúc này lộ ra một đống tấu chương. Cả hai lặng thinh chìm vào khoảng không. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ trong đầu.
Khang Hi hoàng đế vận quần áo thêu bàn long minh hoàng cẩm sam, làm nổi bật sự tôn quý quanh mình. Ngài khép hờ đôi mắt, gương mặt trắng bệch, lông mi thật dài khép lại tạo thành bóng râm.
Trước khi Nữ Thần Y bước vào thư phòng, Dương Tiêu Phong ngồi hưởng dụng tách trà nóng hổi nhưng khuôn mặt lạnh như thép. Làn môi của chàng khẽ chạm vào tách sứ xanh nhẵn nhụi, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi, hệt như đang đợi một người nào đó quan trọng nhất cuộc đời.
Thấy Nữ Thần Y xuất hiện, ánh mắt sát nhân đó mới chuyển sang dịu dàng nho nhã. Vầng trán chàng giống như được bao phủ bởi một luồng hào quang dịu nhẹ, khóe môi thấp thoáng mỉm cười.
Bắt gặp tia nhìn và nụ cười đó, Nữ Thần Y lập tức cảm giác bất an. Và nàng hình dung lại sự tình buổi tối hôm trước ở thái y viện, khiến cho cảm giác tiết hạnh bị xúc phạm trỗi dậy trong lòng.
Dương Tiêu Phong cũng hệt Khang Hi, phẩy tay miễn lễ. Không nói không rằng mà cứ ấm áp ngắm giai nhân, tựa như đã lâu lắm chàng chưa được trông thấy nàng vậy, ánh mắt cứ lặng im lưu luyến trên gương mặt nàng.
Ngặt nỗi, hai viên ngọc tuyệt mỹ của thế gian ai oán nhìn lại chàng, trong đáy mắt dường chất chứa trăm oán ngàn hận cùng hàng vạn lời chua chát mà không nói ra được.
Tuy vậy, gương mặt của nàng vẫn trong sáng như băng tuyết, đôi má phớt màu phấn hồng, tràn đầy sự tươi trẻ và thanh xuân. Đôi môi chín mọng đẹp tuyệt. Dương Tiêu Phong thấy hình dáng kiều mỹ đó, vừa ôn nhu vừa dễ thương, vừa kiên cường pha chút gì hoang dã. Dung mạo tuyệt trần của dân nữ khiến lòng dạ chàng đắm say. Khổ một nỗi, người thiếu nữ đáng thương lại bị an bài một số mệnh ngang trái. Tạo hóa thật khéo trêu người.
Đang bần thần nghĩ ngợi, Dương Tiêu Phong bỗng giật nẩy mình. Bên ngoài cung chợt có tiếng hô.
Khang thân vương dìu thái hoàng thái hậu bước vào thư phòng. Theo sau là Dung ma ma, một cung nữ tay cầm cuộn giấy, và Mộc Đình Quý.
Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang năm nay niên thọ cũng ngoài năm mươi. Thế nhưng năm tháng trôi qua vẫn không làm phai tàn được bộ dáng thướt tha của bà. Một thân trang phục màu tím thẫm viền vàng, vạt áo thêu chùm cúc trắng.
-Thái hoàng thái hậu cát tường!
Trừ Khang Hi hoàng đế thân thể yếu nhược, còn lại cả thảy mọi người quỳ thỉnh an.
Thái hoàng thái hậu cầm tay Khang thân vương. Hai người nhẹ nhàng an tọa lên long ỷ.
Khang thân vương vẫy tay bảo mọi người đứng dậy.
Nữ Thần Y và Ung công công dập đầu tạ ơn, rồi cùng Dung ma ma dìu Khang Hi tới ngồi trên chiếc ghế mây đặt ở cuối phòng. Dương Tiêu Phong đứng cạnh Mộc Đình Quý và cung nữ tay cầm cuộn giấy.
Nhìn Nữ Thần Y chuẩn mạch và đắp thuốc lên đôi mắt của ấu chúa, Khang thân vương mỉm cười nói:
-Hôm giác mạc của hoàng thượng được ghép lại để bảo tồn thị lực, tất cả ngự y đều đứng ngồi không yên. Có lẽ có nằm chiêm bao, họ cũng chưa từng cả gan nghĩ tới phương pháp trị liệu mạo hiểm đó.
Mộc Đình Quý hỏi:
-Thần nghe Mã Tề đại nhân bảo Nữ Thần Y cô nương dùng giác mạc từ tử thi vừa mới mất, nhưng không phải lấy giác mạc từ những kẻ tử vong vì bệnh tật, hầu tránh bị bệnh truyền nhiễm?
Khang thân vương đáp:
-Quả đúng như vậy. Cô ấy không muốn hy sinh nhân mạng vô tội, mà chờ đợi tử tội qua đời.
Nghe Khang thân vương nhắc tới cuộc phẩu thuật, thái hoàng thái hậu nhớ lại buổi tối hôm đó, Nữ Thần Y khẩn cầu bà tha thứ cho nhóm ngự y nếu không may thủ thuật không thành.
Sau khi nhận được thánh dụ mãn tội, kế hoạch của quá trình ghép mạc chấp hành, gồm có hai kỹ thuật ghép lớp và ghép xuyên. Trong khi ghép lớp, nàng cùng ngự y thay thế phần trước của giác mạc bằng một mảnh tương ứng từ tử thi, chiều sâu tùy theo mức độ tổn thương của đôi mắt. Khang Hi bị tổn thương khu trú ở lớp trước giác mạc và viêm loét giác mạc dọa thủng. Vì vậy cho nên để bảo toàn nhãn cầu hòng tăng thị lực, kỹ thuật ghép xuyên được sử dụng song song.
Khổ nỗi, đang lúc phẩu thuật, Khang Hi không may gặp phải biến chứng. Thành ra ba ngày ba đêm sau khi phẩu thuật, hoàng thượng vẫn nằm mê man.
Giờ ngồi nhớ lại quá trình lạng lớp dẫn đến giác mạc bị thủng, khiến máu chảy rất nhiều, mà Nữ Thần Y và ngự y lại chưa có thể lấy hết tân mạch trong bề dày giác mạc, thái hoàng thái hậu thở phào một hơi:
-Cũng may là cuộc phẩu thuật đã không làm thương hại mống mắt và thủy tinh thể của hoàng thượng. Ai gia nghe thái y nói biến chứng có thể dẫn đến tổn hại bao sau và xuất huyết tiền phòng, hoặc nặng nhất là xuất huyết tống khứ, một biến chứng hủy hoại của nhãn cầu.
Đoạn, thái hoàng thái hậu quay sang Khang thân vương:
-Lúc Dung ma ma bẩm báo rằng ca phẩu thuật thành công mĩ mãn, các biến cố của nghẽn giãn đồng tử vĩnh viễn đã không xảy ra, ai gia thật sự mừng rỡ vô cùng.
Dứt lời, bà thở dài nói:
-Đại Thanh không thể một ngày không vua. Thiên hạ hiện nay sắp sửa bị nhóm tam mệnh đại thần và đám ngoại nhân tóc vàng mắt xanh chia năm xẻ bảy, khói lửa sẽ nổi lên bốn phía.
Mộc Đình Quý thưa:
-Vài năm gần đây, Trung Nguyên hết hạn hán rồi lũ lụt, khiến cho số dân đói gia tăng. Đối ngoại, đại Thanh ta phải chống lại đế quốc Nga quấy nhiễu, đối nội phải đối đầu với đám tam mệnh đại thần, yên ổn dân tâm, làm cho thực lực quốc gia lúc này cực kỳ túng quẫn.
Thái hoàng thái hậu gật đầu:
-Cũng may đại Thanh còn có Phủ Viễn tướng quân tinh thông binh pháp, tuổi còn trẻ đã có trong tay mười vạn binh mã, trấn thủ biên quan, chống lại sự quấy nhiễu của đế quốc Nga hoàng, Triều Tiên cùng Mông Cổ.
Mộc Đình Quý vòng tay nói:
-Tất cả cũng là nhờ hồng phúc của lão phật bà.
Trong khi Khang thân vương gật gù tán thành lời nói của Mộc Đình Quý thì thái hoàng thái hậu khẽ chau mày nhìn Dương Tiêu Phong, thấy kẻ được khen tuồng như không hề nghe bà nói gì. Ánh mắt si tình ấy đang bận quan sát từng cử chỉ của Nữ Thần Y.
Thái hoàng thái hậu khe khẽ lắc đầu, lòng đương nhiên biết bản thân của vị quan nhất phẩm bị khát vọng thân tình của dân nữ kia mê hoặc.
Thái hoàng thái hậu thầm thở dài, tự nhủ “trên đầu chữ sắc có một cây dao, nhưng khổ thay, lại khiến anh hùng sa vào.”
Quả nhiên, Phủ Viễn tướng quân đương hồi tưởng lại sự tình buổi tối hôm nọ, khi chàng lướt mắt qua những đường cong tuyệt mỹ, nhớ ngực nàng vun cao, eo thon, hông nở, khuôn mông mềm mại tròn quay.
Dương Tiêu Phong lại nghĩ tới Tần Thiên Nhân, gặp thần quyền Nam hiệp có ba lần, cơ mà rốt cục, Tần Thiên Nhân là người thế nào mà một trang hảo hán xuất chúng như chàng cũng không khiến nàng quên hắn được?
-Phủ Viễn tướng quân!
Bất thình lình nghe gọi mình, Dương Tiêu Phong bừng tỉnh, thần hồn nát thần tính, vội vòng tay nói:
-Bẩm thái hoàng thái hậu, hiện tại thì Cửu Dương đang dọ thám tin tức của chuyến tàu vận chuyển nha phiến.
Tai nghe lời đối đáp không đâu vào đâu, Khang thân vương cùng Mộc Đình Quý cười xòa.
Thái hoàng thái hậu không cười. Bà tặc lưỡi nói:
-Bên cạnh ai gia không có nhiều nhân tài giúp ta trị quốc. Mã Tề thì thọ cao, sức khỏe không tốt thành thử ít khi tham gia chính sự. Dương Diệm mấy năm gần đây một mực a di đà phật. Ngạch Nhĩ Thái rất cẩn thận nhưng không đủ đảm thức. Hôm trước trong lúc lâm triều y lại cam tâm làm con rùa rút đầu, giờ tới phiên khanh…
Lời lẽ trách khéo chưa nói xong, thái hoàng thái hậu hất đầu bảo cung nữ mang cuộn giấy đến dâng cho Dương Tiêu Phong:
-Lúc nãy ai gia có viết vài chữ, tướng quân nên mang về xem, ráng suy nghĩ để mà giác ngộ.
Dương Tiêu Phong cúi đầu tạ ơn, rồi mở ra xem, bên trong có viết bốn dòng chữ đẹp như rồng bay phượng múa.
-Như Nguyệt – Thái hoàng thái hậu gọi cung nữ - Ngươi hãy đọc to lên để mọi người cùng nghe.
Cung nữ tên Như Nguyệt gật đầu thưa vâng, kiễng chân nhìn tờ giấy, lớn tiếng đọc:
- Tùy độ xử lý
Bình tắc nhân tài
Nhân đoan trảm quỷ
Truất chiếu như thần
-Phải rồi! – Thái hoàng thái hậu chờ cung nữ đọc xong liền nói - Tướng quân làm việc, dùng người, phải nên sờ từ đầu đến chân, mới biết rõ tâm can của họ.
Dương Tiêu Phong hiểu ngụ ý của bốn câu răn dạy đó, vừa gấp tờ giấy lại làm tư, bỏ vào tay áo vừa vâng dạ:
-Mười sáu chữ chân quyết này, hạ thần sẽ ghi nhớ mãi.
Thái hoàng thái hậu gật đầu hài lòng, nói thêm:
-Cổ chi hiện thần lương tướng, duy trí duy nhân duy dũng. Tướng quân trí và dũng đều có đầy đủ, tương lai mai này sẽ sáng chói như ánh hào quang, đừng để tâm tư bị chuyện nhi nữ thường tình chi phối.
Khang thân vương nãy giờ quan sát thái độ của Dương Tiêu Phong, nay nhìn Mộc Đình Quý, cười to:
-Mười sáu chữ của thái hoàng thái hậu, đại thần tam đạt đức, mã khoái chước tiên tiễn, Hán giới hóa sở hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui