Lại nói về gia đình tân nương…
Lúc An đích phúc tấn nghe chủ soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ ngỏ lời cầu thân với Mẫn Mẫn tiểu thư thì không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Vì bấy lâu nay bà nghe tin hai người họ qua lại với nhau, tự nhủ sau những buổi tập tành thuật cỡi ngựa, có lẽ cả hai nảy sinh cảm tình.
Và thế là, sính lễ được Lôi Kiến Minh và đoàn tùy tùng mang tới phủ trao cho gia quyến của tân nương tử, gồm có trâm vàng trâm bạc, nhiều chiếc vòng được làm bằng vàng rồng, hàng loạt bông tai hạt trai, tất cả đều do đích tay nhóm thợ thủ công khéo léo tạo thành.
Về phía hoàng thượng, Khang Hi đích thân đứng ra làm người chủ hôn. Vài ngày trước khi hôn sự bắt đầu, Khang Hi gọi Dương Tiêu Phong vào điện nói:
-Phủ Viễn tướng quân là cứu nhân của trẫm, có chuyện gì cần cứ thẳng thắn bày tỏ, trẫm sẽ tận lực hoàn thành tâm nguyện cho.
Thái hoàng thái hậu cũng cười nói:
-Đây là pho tượng bạch ngọc Tống Tử Quan Âm dùng để cầu phước cho hai họ. Ai gia luôn đeo trên mình, nay tặng cho tân nương tử của khanh.
Tân Nguyên cách cách truyền nhóm gia công ở hoán y cục vào cung Ninh Thọ, sai họ may một bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài màu đỏ có đính kim cương, vải lụa mỏng như cánh ve, áo trong màu phấn hồng và váy đỏ màu ráng chiều, đều là những thứ có thể mặc trong ngày thành hôn, vừa vặn phối hợp thành một bộ. Cách cách còn tự tay thêu tặng Mẫn Mẫn tiểu thư hai túi gấm thêu hình uyên ương hồ điệp, bảo là hai người mai này sẽ đường đường chính chính trở thành một cặp phu thê.
Lễ vật của Khang thân vương lại càng đặc biệt hơn, ngoại trừ chiếc mũ đội đầu có gắn trân châu màu xanh ngọc bích và cặp trâm cài cùng màu còn có một bản “vi phụ chi đạo” do Vân Thanh La tự viết.
An đích phúc tấn là một người không hề thụ sủng nhược kinh, tuy nhiên trong giây phút này ánh mắt cũng toát tia hài lòng cho đứa cháu cưng này. Bà hiển nhiên đối với việc Mẫn Mẫn được gả cho kẻ nam nhân mà các thiếu nữ kinh thành coi là đức lang quân lý tưởng là một việc rất nở mày nở mặt. Bởi việc mai mối thời đó lưu hành một câu “nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ.” Câu này có hàm ý là phụ thân phụ mẫu ai ai cũng hy vọng nhi nữ của mình được gả vào một nhà tốt để hưởng phước, hoặt tốt hơn hết là được sắc phong làm phi tử, một bước lên thiên đường, không cần sớm chiều dãi nắng dầm mưa chịu đựng mọi vất vả. Thành thử vì câu nói trên mà vấn đề môn đăng hộ đối vẫn là hơn.
0o0o0
Sau khi An đích phúc tấn nhận lời dùm cho vị tiểu thư lá ngọc cành vàng thì ngay lập tức tin tức hôn lễ sẽ được cử hành lan truyền khắp nơi, ngoại thành, nội thành, và dĩ nhiên là trong hoàng cung, đến cả tân giả khố. Nữ Thần Y nghe xong thần tình không lộ ra mảy may tình cảm, chỉ im lìm mang phần cơm của mình đi ra trước sân, ngồi tựa lưng vào thành giếng rải làm thức ăn cho đàn bồ câu.
0o0o0
Đêm trước khi thành thân, tân lang tìm tới quán trọ gọi Cửu Dương ra ngoài.
Thấy Dương Tiêu Phong đột ngột xuất hiện, Hiểu Lạc lật đật đi thông báo với thất ca của nó lúc này đang ở trong thư phòng chuyện trò cùng Phi Yến và Phi Nhi.
Cửu Dương rời thư phòng, ra trước cửa tửu quán. Hiểu Lạc, Phi Yến và Phi Nhi vội theo sau để xem tướng mạo của người mà giang hồ mệnh là đệ nhất võ lâm cao thủ kia có hình dạng thế nào?
Dương Tiêu Phong ngồi trên lưng hắc mã ở bên kia đường, tay cầm dây cương, ngoài ra không dắt theo tùy tùng nào cả. Phi Yến và Phi Nhi thầm quan sát con tuấn mã cao to rất hợp với vị tướng quân mà chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta phải sáng mắt, một người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn.
Tuấn mã hiện thời vốn không phải là của Dương Tiêu Phong, vì trước kia đã quen cưỡi một con ngựa quý có bốn vó màu trắng như băng, toàn thân đen tuyền theo đúng kiểu “hắc vân bạch tuyết,” nghĩa là mây đen đạp tuyết, uy phong thần tuấn phi thường. Tuy nhiên sau trận đọ tài kỵ mã với Nga hoàng hôm nọ đã bị thương ở chân, thành thử ra hắc mã này là công cụ được lựa chọn để thay thế, tuy không hẳn là ngựa hãn huyết hiếm thấy nhưng cũng được coi là một loại ngựa quý.
Hiểu Lạc lúc ban đầu có hơi kinh ngạc vì tướng mạo chắc nịch to khỏe hơn người của vị tướng quân này. Nó chỉ dám len lén ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, tuy là y không nhìn nó cũng làm cho nó phải chết khiếp. Cơ mà sau một hồi quan sát y, nó lại nhận thấy y có một chút gì đó giống Nam hiệp thần quyền Tần Thiên Nhân năm xưa. Nó chợt cảm nhận được tia ấm áp toát ra từ nam nhân đó, khiến cảm xúc khẩn trương trong lòng nó từ từ giảm bớt.
Dương Tiêu Phong đợi Cửu Dương tới gần, hất đầu về phía con ngựa không có chủ bên cạnh, nói gọn “đi thôi” rồi phi ngựa đi trước.
Cửu Dương còn chưa biết có chuyện trọng hệ gì, nên tức tốc lên ngựa đuổi theo.
Dương Tiêu Phong tới quán ăn bình dân của đêm hôm kia, gọi vài bình rượu. Cũng ông lão già nua chậm rãi mang rượu và thức ăn ra. Dương Tiêu Phong nói “đa tạ” xong rót rượu vô chén uống.
Cửu Dương tới sau, phóng xuống đất, nhanh nhẹn buột dây vào một thân cây ven đường rồi đến bên bàn ngồi xuống đối diện. Dương Tiêu Phong rót rượu ra chén thứ hai. Cửu Dương không cầm lên, hồi hộp hỏi:
-Ngươi gọi ta ra có chuyện gì? Sư muội thế nào?
Dương Tiêu Phong lại rót rượu vô chén của mình, uống xong trấn an:
-Sư muội của ngươi vẫn sống rất tốt.
Cửu Dương nghe vậy an tâm thở phào một hơi.
Dương Tiêu Phong lên tiếng rồi không nói một lời nào nữa, chỉ tiếp tục nhấc bình rượu rót cho mình một chén rồi thêm một chén.
Phía đối diện, Cửu Dương cứ thừ người ra nhìn chằm chằm cái chén của mình.
Một thời thần sau, Cửu Dương nhìn mấy bình rượu cạn trên bàn mà người đối diện vẫn im lìm uống, đoán y có lời định nói song không biết nên bắt đầu từ đâu. Quả nhiên, Dương Tiêu Phong dung mạo hầm hầm, chuyển sang u ám, tay nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong còn hơi óc ách bèn đặt trở xuống gọi thêm vài bình.
Cửu Dương lấy làm lạ, lặng trầm quan sát người trước mặt, bụng cười thầm “nhị ca của ta uống rượu so với ngươi quả là không đọ được, ngươi nốc tới chừng đó mà vẫn tỉnh táo tráng kiện, còn nhị ca ta thì chắc đã túy lúy càn khôn.”
Sau một hồi nữa, ngồi chờ hoài không thấy Dương Tiêu Phong lên tiếng, Cửu Dương đâm ra chán nản hỏi:
-Ngươi gọi ta ra là để xem bản lĩnh ngươi uống rượu giỏi như thế nào sao?
Không nghe đáp từ.
Im lặng một lát, Cửu Dương bắt đầu đoán:
- Ngươi định say mèm mãi ư? Say thì không phải cưới Mẫn Mẫn tiểu thư à?
Dương Tiêu Phong vẫn tịnh, có hơi khựng lại một chút, xong vụt nâng chén lên tợp một hơi cạn sạch. Cửu Dương biết đã đoán trúng liền ngó quanh, hạ giọng khuyên bảo:
- Bây giờ người Tây phương đang bất hòa với chúng ta. Năm kia tiên hoàng Thuận Trị triệu tập đại thần thương nghị về tệ nạn nha phiến với họ, ba quốc gia lớn trên đại lục là Anh, Nga và Pháp đều tỏ ý không hài lòng. Lại nữa Ngao Bái và Tô Khắc Táp Cáp cứ không ngừng cho tàu áp phiện nhập cảng. Thành thử chúng ta muốn đánh Ngao Bái, tảo trừ tệ nạn nha phiến thì rất cần tới vị tân nương tử này. Mà Mẫn Mẫn là hòn ngọc trên tay Minh Thượng phò mã. Nếu ngươi cưới nàng thì phe ta coi như gặp lợi.
Cửu Dương nói dông nói dài, khuyên nhủ mãi vẫn không nghe Dương Tiêu Phong đáp gì. Cửu Dương thở dài đánh sượt, lắc đầu cám cảnh:
- Ta đã sớm biết tâm tư của ngươi rồi, ngươi vốn muốn làm con rể của thái hoàng thái hậu.
Dương Tiêu Phong chân mày hơi nhíu lại, tai nghe thì biết Cửu Dương ngỡ mình đang ưa thích Tân Nguyên cách cách, vì phải thành thân với Mẫn Mẫn tiểu thư mà mượn rượu giải ưu sầu. Lòng bỗng nghĩ tới dân nữ kia, nhớ từng động tác của nàng, nhớ giọng nàng hỏi han ân cần, nụ cười của nàng.
Nàng không giống các nữ nhân ở kinh đô, mà là một kiểu con gái điển hình của vùng Giang Nam sông nước rất xinh đẹp duyên dáng, đoan trang kín đáo, da trơn mượt, dáng người yểu điệu, gương mặt thanh tú, là một thiếu nữ khả ái khác hẳn Mẫn Mẫn và Hà Tử Lăng. Hai người con gái này tương đồng ở điểm khi nam nhân vừa quét mắt sang thì chỉ cảm thấy mị lực mê hoặc trong chốc lát.
So sánh tới đây, Dương Tiêu Phong bất lực thở hắc ra. Cửu Dương thấy vậy càng tưởng mình đã đoán trúng tâm sự bèn so vai nói:
- Kệ đi! Nếu nhà An đích phúc tấn không ngại để Mẫn Mẫn làm nhị phòng thì ngươi rước nàng về trước, rồi mai này chính thức thành thân với cách cách.
Cửu Dương dứt lời ngồi thần người yên lặng chờ đợi, những điều cần nói đã giãi bày cả rồi, nếu người trước mặt thông tỏ thì tốt, còn nếu vẫn cố chấp thì cũng hết cách thôi, thành thử lòng tự nhủ “đằng nào thì việc của ngươi vẫn phải do ngươi quyết định.”