Lúc buột miệng nói “thời cơ chưa đến,” Ngao Bái không ngờ thời cơ lại đến rất mau. Bằng chứng là thái hoàng thái hậu thọ cao sức yếu. Bà hiểu thời gian ở bên cạnh ấu chúa sẽ không còn bao lâu, e chưa thể nhìn thấy lúc ngài vững vàng ngai vị. Do vậy mà trước khi ra đi, bà có hai việc muốn hoàn tất, trong đó có một việc ân hận cả đời.
Và vì mong mỏi thực hiện được ước mơ lần sau cuối, bà sai Dung ma ma đến phủ tướng truyền triệu Phủ Viễn tướng quân vào cung.
Sáng hôm đó, mặt trời còn chưa lên, thái hoàng thái hậu bảo Dương Tiêu Phong dìu bà đi đến một gác lâu nơi góc thành.
Cố cung có bốn gác lâu ở bốn góc tường bao quanh. Mỗi một gác lâu đều xây mái ngói đồ sộ trang nghiêm với hơn bảy mươi chóp nhọn. Các gác lâu này được kiến trúc phỏng theo mô hình của những bức họa Hoàng Hạc Lâu và Đằng Vương Các. Đằng Vương Các vốn là một đô thành ở tại Nam Xương Giang Tây, và Hoàng Hạc Lâu là thành đô thuộc vùng Vũ Hán ở tận Hồ Bắc. Người đứng trên tháp này sẽ dễ dàng nhìn thấy giang sơn bao la hùng vĩ bên ngoài.
Đứng trên vọng gác, thái hoàng thái hậu lặng thinh không nói, ánh mắt thoáng xa xăm. Mãi cho đến khi ánh dương quang xuất hiện bà mới chắp tay trước ngực, miệng âm thầm nguyện cầu, xong xuôi thì quay nhìn vị tướng thân cận của mình nói:
-Tướng quân có biết tại sao ai gia lại tới nơi này?
Cau mày một thoáng, Dương Tiêu Phong không phỏng đoán được tâm sự bèn vòng tay cung kính thưa:
-Bẩm thái hoàng thái hậu, hạ thần ngu muội, mong chờ người chỉ điểm.
Thái hoàng thái hậu không đáp ngay mà giơ tay chỉ hướng Bắc, quyết định nói ra hết những điều thầm chôn cất tận đáy lòng:
- Để ai gia nói cho tướng quân nghe một bí mật, nghe xong rồi hãy giải bày cùng ta.
Dứt lời, thái hoàng thái hậu phẩy tay ra lệnh cho toán cung nữ lui xuống hết. Đôi mắt khép hờ, lòng bồi hồi tưởng nhớ dĩ vãng xa xưa...
Trước gương mặt sửng sốt của Dương Tiêu Phong, bà tiết lộ một bí mật trọng đại “thật ra, tiên hoàng Thuận Trị vốn chưa băng hà, ngài đã xuất gia đầu phật ở Ngũ Đài Sơn...”
Sự tình đau thương này có liên quan mật thiết đến một phi tần mà ngài ân sủng. Nàng tên Đổng Ngạc Phi. Năm đó, thái hoàng thái hậu vì lo ngại Đổng Ngạc Phi sẽ làm hoàng đế mê muội rồi bỏ mặc triều chánh, lâm cảnh hồng nhan họa thủy, khổ lụy trong bến mê của chúng sinh nên đã phái một toán đại nội thị vệ bắt cóc ái phi. Trong đêm tối mang nàng đến chùa Nam Sơn ép buộc xuống tóc. Hành tung của Đổng Ngạc Phi từ đó giấu kín, không để lộ cho ai biết. Ấy vậy mà Thuận Trị hoàng đế không cam lòng, ngày đêm sai binh sĩ tích cực tìm kiếm. Đến khi biết nàng đã quy y cửa phật, hoàng thượng đã mất ăn mất ngủ, bỏ mặc chính sự không quan tâm. Rồi chẳng bao lâu sau, kẻ hầu người hạ hoảng hốt đi tìm khắp cung điện nhưng hoàng thượng dường như mất biệt...
Thái hoàng thái hậu nói đến đó thì nghẹn ngào nâng khăn tay lên chặm hai hàng lệ. Dương Tiêu Phong lòng ngập tràn thắc mắc, nhíu mày:
-Hạ thần to gan xin hỏi, thái hoàng thái hậu làm cách nào để biết được tiên hoàng hiện thời đang cư trú tại chùa Nam Sơn?
Thái hoàng thái hậu không chút phật lòng, cất chiếc khăn tơ vào ống tay áo, quay sang nhìn trung thần ái quốc:
-Ai gia đoán biết hoàng đế đã đến Thanh Lương Tự vì trước đêm ngài mất tích ngài đến tìm ta bái lạy ân nghĩa, cử chỉ rất lạ lùng, còn nói là sẽ đi tìm tiên nữ ở trên núi, đời này nguyện làm cây liền cành với cô ta... Lúc đó ai gia đã thấy ngờ ngợ nhưng lại nghĩ rằng ngài vì quá đau lòng, thương nhớ ái phi tột độ nên mới nói lung tung. Ai ngờ đâu...
Thái hoàng thái hậu đè hai bàn tay lên ngực, cố xoa dịu trái tim già nua như sắp sửa nát tan thành trăm mảnh. Dương Tiêu Phong ái ngại nhìn chủ tử:
-Xin thái hoàng thái hậu bảo trọng ngọc thể.
-Ai gia sức lực đã mòn – Thái hoàng thái hậu bỏ tay xuống gượng cười bảo – Tướng quân cứ an tâm. Lúc nãy đã nói đến đâu rồi?
Dương Tiêu Phong chắp tay phía sau lưng, ngước đầu nhìn bầu trời trong xanh khẽ nhắc:
-Thái hoàng thái hậu kể đến hồi tiên hoàng định đi tìm tiên nữ.
-Đúng vậy – Thái hoàng thái hậu gật đầu, tiếp tục thổ lộ - Ai gia đã lấy cớ lễ phật để tuần hành Ngũ Đài Sơn cơ mà mục đích là tìm kiếm hoàng thượng đương kim rồi khuyên nhủ ngài trở về. Ngặt một nỗi ai gia đi hỏi tất cả các vị tu sĩ chỉ nhận được cái lắc đầu. Duy nhất có một người tại chùa Nam Sơn tự nhiên lớn tiếng nói quen biết hoàng đế. Ai gia lúc đó giật nẩy mình, vội vã đến gần, thấy người xuất ngôn là một nhà sư mắt đã lòa, thân mình đầy ghẻ chốc. Ai gia hỏi chuyện ông ta mười câu thì y như rằng đã có đến chín câu ông đáp hết sức hồ đồ. Hình như do bị lảng tai, nghe không rõ ai gia nói gì nên ông ấy chẳng biết phải đáp trả điều chi...
Thái hoàng thái hậu nói đoạn thở dài, đặt tay lên vai Dương Tiêu Phong.
Đoán biết tâm tình của chủ nhân, Dương Tiêu Phong tức khắc cúi đầu cung kính nói:
-Xin thái hoàng thái hậu sai bảo, hạ thần quyết không chối từ.
Thái hoàng thái hậu mỉm cười, vô cùng hài lòng với tâm phúc của mình.
-Tướng quân rất tỉ mỉ - Bà khen - Hiểu rõ lòng dạ ai gia. Đúng vậy, ai gia muốn khanh lên đường đến Ngũ Đài Sơn tìm cách tiếp cận vị đại sư đó để thăm dò tin tức của tiên hoàng. Vì trước khi ai gia tạ thế ít ra cũng phải biết được hài nhi của mình hiện giờ cư ngụ ra sao.
Dương Tiêu Phong định vòng tay nhận lệnh thì gương mặt thất sắc, vẻ sốt sắng tức thì tan biến, lòng dạ băn khoăn lo lắng không yên, không kìm được tự vấn “nếu như ta đi rồi thì nàng ấy sẽ ra sao đây?” Nghĩ đi nghĩ lại vẫn bế tắc bèn quyết định thử xin cho nàng được xuất cung cùng.
Khổ nỗi thái hoàng thái hậu trầm ngâm không đáp từ.
Trong lòng Dương Tiêu Phong muôn mối bồn chồn, rồi thắc mắc không hiểu cảm giác của bản thân là thế nào nữa, thay vì an tâm lại thấy chông chênh hụt hẫng.
Thái hoàng thái hậu đọc được tâm sự của đối phương, chậm rãi lên tiếng:
-Tân Nguyên cách cách theo ai gia bao nhiêu năm qua, đối nhân xử thế ra sao, ai gia biết rất rõ. Cách cách không phải là loại người quyết ăn thua đủ. Nhất định có lý do nào đó khiến nó dời nữ tử thần y đến tân giả khố cho nên tướng quân không cần lo rằng khi rời kinh thành rồi cô ta sẽ chịu thiệt thòi.
Và ngừng vài giây cho vị trung thần suy xét tường tận, thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm y, giọng đều đều nói thêm:
-Mà ai gia nghĩ tướng quân cũng không nên tiếp tục che chở bao bọc cô ấy nữa. Tuy cô ta chân yếu tay mềm, nhưng nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở hoàng cung thì cần phải phấn chấn lên mà đối diện với bão táp cung đình. Thêm vào đó, khanh đã từng liều mạng cho chiến tranh ở biên quan, uy phong lẫm lẫm một đời anh minh há lại mất trên tay hồng nhan họa thủy này.
Không gian xung quanh cả hai người họ lặng ngắt như tờ. Dương Tiêu Phong cúi đầu lặng trầm suy nghĩ rất lung nhưng không nảy ra được ý tưởng nào thỏa đáng. Thái hoàng thái hậu quả không hổ là mẫu nghi thiên hạ, mới nghe qua đã tỏ tường sự tình, nhìn triệu chứng mà bắt ngay được bệnh, muốn che mắt bà thật không dễ dàng. Dương Tiêu Phong tự nhủ liệu lần này rời kinh đô, bỏ Nữ Thần Y một mình ở lại tân giả khố chẳng biết nàng có vượt nổi cửa ải này không đây?
Xong, tuy nghe thái hoàng thái hậu quả quyết vậy, Dương Tiêu Phong vẫn ráo riết suy tính tìm lối thoát cho nàng, chẳng bận tâm đến xuất ngôn phạm úy nữa, và chủ yếu là không muốn mạo hiểm để nàng ở lại tân giả khố một mình đương đầu với hàng ngàn chướng ngại vật xen lẫn mưu đồ hắc ám tại hoàng cung. Phàm là người trong Tử Cấm Thành, ai cũng biết hậu cung thâm sâu như biển, làm sao có thể để mặc nàng chịu khổ chịu tội được. Cho nên Phủ Viễn tướng quân đột ngột quỳ xuống khấu đầu thưa:
-Mong thái hoàng thái hậu chuẩn tâu!
Thái hoàng thái hậu nâng cánh tay của Dương Tiêu Phong dậy, chẳng biết có phật ý hay chăng mà lướt mắt qua gương mặt của người đối diện, cuối cùng phán:
-Nữ tử thần y có công cứu chữa bệnh tình của ấu chúa, ai gia nhất định không để nàng thiệt thòi. Cớ nhưng mà... nếu như tướng quân đã có thỉnh cầu, ai gia đương nhiên sẽ chuẩn tâu.
Dương Tiêu Phong cả mừng, khẽ thở phào một hơi, tự dưng cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi, thân thể ấm áp vô cùng, nhiệt khí như thấm vào cả hồn phách. Rồi mau chóng lấy lại thần thái bình thường, Phủ Viễn tướng quân hành lễ chuẩn bị cáo lui thì đột ngột nghe thái hoàng thái hậu hỏi:
-Lúc trước ai gia có tặng tướng quân một tờ giấy, trong đó ghi bốn câu mười sáu chữ, tướng quân còn nhớ ý nghĩa của chúng không?
Tai nghe lão phật gia ngỏ lời ẩn dụ, Dương Tiêu Phong sực nhớ lại mười sáu chữ chân quyết, ngay tắp lự trố mắt nhìn bà toan thanh minh:
-Thần...
Thái hoàng thái hậu không để cho vị tướng tài của mình nói tiếp, vội giáo huấn:
-Tướng quân à, trăng và sao, thật khó nói đằng nào tốt hơn. Ai gia mong khanh đừng cúi đầu, vô tình lơ đễnh để vuột mất vầng trăng thì có thể sẽ nhìn thấy cả trời sao sáng. Cảnh đẹp ấy chẳng thua kém gì trăng đâu.
Nói rồi không cho Dương Tiêu Phong lên tiếng, thái hoàng thái hậu điềm đạm bảo thêm:
-Liệu khanh có quên được nữ tử hồng nhan họa thủy kia, quên được vầng trăng mà đi tìm vì sao không?
Dương Tiêu Phong tuyệt nhiên tịnh, không gật cũng không lắc đầu. Thái hoàng thái hậu lại hỏi:
-Tướng quân không nói nhưng ai gia biết. Nhận thức là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác, rất nhiều người biết rõ điều nên và không nên làm nhưng chẳng mấy ai tiến hành được triệt để. Thôi thì tướng quân nói thử xem, khanh sẽ nghe theo lời ai gia khuyên nhủ, cố gắng hết mình mà làm có được không?
Bần thần một hồi lâu, Dương Tiêu Phong đáp:
-Vâng, thần sẽ mở to hai mắt để tìm, miễn là vì sao ấy dành riêng cho thần, thần quyết không bỏ lỡ!
Dương Tiêu Phong nói rồi thi lễ cáo lui. Thái hoàng thái hậu giương đôi mắt phượng nhìn theo chiếc bóng oai hùng của dòng máu duy nhất còn sót lại của dòng họ Tế Nhĩ Ha Lãng, hiểu người đó có ý chí, khi đã kiên định làm việc gì thì sẽ không bao giờ đổi thay, tự dưng ý nghĩ đó khiến bà buột miệng thở dài.