Tiết thanh minh.
Tháng tư về với nhân gian, bướm bay én liệng. Trên đồng cỏ ở bên ngoài thảo nguyên hoa dại trổ thật tươi tốt, non sông một màu xanh ngát. Tân Nguyên cách cách đứng trên gác lâu nhìn ra tứ bề, thấy đâu đâu cũng sức sống ngời ngời, chồi non mới nhú chưa được bao lâu, màu lục ánh lên mươn mướt dưới ánh nắng ban mai. Một khung cảnh tuyệt đẹp chẳng khác nào một bức thủy họa thanh tân.
Sáng nay, cách cách đến Ngự Hoa Viên hái đinh hương để ngâm trà, mắt ngắm khoảnh sân rải rát li ti những cánh hoa anh đào mềm mại. Khi làn gió thổi qua, ào một cái, làm những cánh hoa màu hồng phấn đó rơi lất phất phủ đầy sân. Cái sân đang trống, bổng nhiên bị nhiều cánh hoa xinh xinh, dài giỏi lắm là bằng ngón tay út lấp đầy. Cánh hoa đào mảnh mai tựa những chiếc lông chim, hay cánh ve chi đó, buông mình xoay tít một vòng như chong chóng trước khi rớt xuống nền đất lạnh. Thế là xong một kiếp hoa! Ấy mà thật buồn, giống như đời người ta vậy, thật là quá ngắn ngủi.
Tân Nguyên cách cách buồn buồn tự nhủ, lại cúi xuống lượm đầy một nắm vào tay, tung lên, trông chúng lại xoay, xoay xoay, cứ như chong chóng vậy. Kinh thành bấy giờ không tìm thấy một chút khói bụi, bầu trời xanh ngắt và trong trẻo. Từng cơn gió nhẹ tung tẩy trên không. Thi thoảng nàng nghe tiếng chim hót ríu rít trên nhành dương liễu.
Tháng tư vốn là mùa của đinh hương rộ nở. Ở Ngự Hoa Viên những bông hoa bé xíu với đủ sắc màu đậm nhạt đó đơm chi chít đến trĩu cả đầu cành, hương thơm lan tỏa rất xa.
Tân Nguyên cách cách bước xuống gác lâu, tay cầm giỏ trúc hái hoa đinh hương, muốn mang về cung phơi khô, rồi có thể cho vào bình trà, hoặc vào thức ăn làm gia vị, không thì đem pha nước tắm rửa, mùi thơm thật dễ chịu.
Hoa đinh hương nhỏ, lại phải chọn lúc nở rộ nhất, và loại hết những bông còn he hé hoặc đã gần tàn cho nên phải mất cả gần một buổi sáng nàng mới hái được lưng lửng giỏ. Cách cách đứng thẳng người dậy, cảm giác xương sống lưng thật ê ẩm, mồ hôi lấm tấm đầy trán. A hoàn thân thiết của nàng tên là Tiểu Điệp vội lấy khăn lụa ra lau.
Lúc ngồi kiệu để về Dực Khôn cung cách cách đột nhiên ngó thấy một dáng người quen thuộc đi lững thững ở đằng trước. Nàng bèn bảo Tiểu Điệp cho kiệu phu dừng lại, hắng giọng chào. Người đó cúi mình tham kiến rồi giã từ ngay.
Cách cách im lặng quan sát tướng đi của y, đoán vết thương trên ngực y cũng sắp sửa lành lặn lại hết, tuy vậy mà gương mặt y lầm lì quá đỗi, ánh mắt lại hằn tia đớn đau.
Tân Nguyên cách cách biết y không cam lòng, thành thử hằng ngày tâm tình cứ buồn bực. Sau khi tảo triều y đi về phủ một mình thôi, ai tới gần nói chuyện cũng đều ậm ừ cho qua. Người khác ngó thấy y chẳng nói chẳng rằng như vậy, ai cũng sợ hãi tản lùi. Ngay cả Mộc Đình Quý, người mà thông thường là bạn chí cốt của y cũng chẳng dám hó hé nửa lời.
Buổi chiều hôm đó Tân Nguyên cách cách đến phủ đệ thăm viếng, nhưng thật sự mục đích của nàng chính là khuyên nhủ.
---oo0oo---
Trong hậu viên của phủ tướng quân đình đài róc rách tiếng nước chảy, cây cối rợp bóng hoa xinh tươi.
Trên bàn đá có bày vài đĩa thức ăn cùng một bình trà xanh hảo hạng. Cách cách thấy Dương Tiêu Phong đang ngồi đơn độc trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không. “Người nam nhân ấy xưa nay dáng điệu luôn luôn bất cần,” nàng tự nhủ, “nhưng sáng nay hai mắt thăm thẳm u ám không xác định được bên trong ẩn chứa những gì…” Cách cách tiến lại gần y, mỉm cười hiền dịu, xem tình hình thì không nói sự thật cho y biết là không thể được rồi. Lòng sầu tư trăm mối, nhưng nàng biết nếu nàng nói ra hết y nhất định sẽ không chịu để yên đâu.
Cách cách đi tới sau lưng Dương Tiêu Phong, một thanh âm khoáng đạt bình hòa vang lên:
-Tướng quân ngài phục hồi nhanh thật!
Dương Tiêu Phong giật nảy mình ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một nữ tử vận áo lụa màu xanh lam tao nhã đang đứng cách chừng hai trượng. Nàng đến gần như vậy mà nãy giờ chàng lại không hề phát hiện ra, trong lòng thốt cảm thấy kinh hãi, nếu như không may nàng là… tay sai của địch thì giờ đây… Và cũng vì mải mê tưởng nhớ đến một người đã khiến chàng mất đi sự đề phòng. Dương Tiêu Phong tự bảo lòng rồi đứng dậy khom mình hành lễ.
Tân Nguyên cách cách cho miễn lễ, xong thong thả an tọa, cười cười chép miệng bâng quơ:
-Nữ tử thần y không phải là không biết phân phải quấy, lòng dạ của cô ấy bây giờ hướng về Cửu Dương, tất nhiên là có cái lý của cổ.
Dương Tiêu Phong chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, chậm chạp làm lễ chào, rồi lại ngồi xuống như cũ, vẫy tay bảo một a hoàn đứng gần đấy châm thêm trà, rót ra hai chung. Tân Nguyên cách cách lại nhếch miệng cười. Dương Tiêu Phong nhìn người đối diện bằng ánh mắt hồ nghi, chẳng rõ nàng nói vậy là có ý gì, và thoáng cau mày cố đoán xem có phải nàng phật ý hay không nhưng đoán mãi không ra, đành thôi.
Tay ung dung bưng chung trà lên nhấp một ngụm, Tân Nguyên cách cách tiếp tục ỡm ờ nói:
-Trăng có khi tròn khi khuyết, người có khi gặp phước khi gặp họa, không thể ngờ trước được…
Đến nước này, Dương Tiêu Phong nhịn không được nữa bèn hỏi:
-Xin thứ lỗi hạ quan ngu muội, thật tình không biết cách cách đang nói gì?
-Bổn cung đang nói khi đôi bên rõ ràng sự thật cả rồi ngài sẽ không giữ được trái tim cô ấy đâu!
Tân Nguyên cách cách đáp xong lẵng lặng ngồi yên ngẩng đầu ngắm vầng nguyệt quang, không rõ là đang cố tình hay vô ý để người khác sốt cả ruột, đoạn nàng thêm lời:
-Nếu đôi bên càng bất trị, hoặc là càng quảng đại, thì không thể chung sống được lâu dài, vậy hai người nên làm hai người bạn cả đời quan tâm lẫn nhau.
Trong lúc Dương Tiêu Phong bận suy nghĩ những lời lẽ đó, cách cách tiếp tục bảo:
-Tướng quân à, không biết ngài có từng nghe qua chưa, khi chúng ta yêu một người, thì cứ xa cách một cự li, thấy người đó vui buồn được mất, trải qua nhiều sóng gió, thấy họ tìm được tình yêu, cùng hưởng chung hạnh phúc với người họ yêu, những chuyện này cũng có thể coi như là một thứ hạnh phúc…
Dương Tiêu Phong đến lúc này mới hiểu những gì cách cách muốn nói, hàm ý ẩn dụ, chủ yếu là đang khuyên bảo chàng buông tay, liền cay đắng lắc đầu cười khan:
-Chuyện của cách cách không giống với hạ quan đâu, cách cách chưa bao giờ chạm vào được trái tim của Cửu Dương, nhưng hạ quan thì được. Nữ Thần Y quả thật đã từng có tình ý với hạ quan, cho nên bây giờ hạ quan cảm giác giống như bị người ta khoét lấy trái tim mang đi, và tiếp theo là bỏ cho mặc kệ sống chết.
Tân Nguyên cách cách im lặng một chút, lặng lẽ nhìn người trước mặt với vẻ trầm mặc buồn thương, chợt nhận thấy sau chuyến đi di trường Mộc Lan trở về y mỗi ngày một gầy héo, dung mạo cũng tiều tụy theo. Nàng thở dài khẽ khàng nhắc:
-Dù thế nào đi nữa, người ta thường hy vọng cho người yêu của mình được hạnh phúc.
Dương Tiêu Phong không đáp lời, dõi mắt nhìn những cánh hoa màu hồng đảo chao trong gió, một lát sau mới nói:
-Nếu hạ quan buông tay… có thể làm cho nàng ấy được hạnh phúc, thì hạ quan sẽ buông tay.
Tân Nguyên cách cách đưa tay ra bắt một cánh hoa vừa bay qua mắt, thầm nhớ có lần nữ nhân đó thú nhận “phải! Nô tì rất mến thất ca của nô tì. Vì huynh ấy tánh tình phóng khoáng, sôi nổi, luôn luôn biết cách làm nô tì vui, và quan trọng nhất là đối xử với nô tì rất mực chân thành tử tế…”
Cách cách buông tay cho cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi hơi ngửa đầu nhìn các cánh hoa khác bay chấp chới như một nhóm vũ công đang nhảy múa, thầm bảo lòng “thật sự ra thì người con gái đó đối với Cửu Dương chỉ sinh lòng mến thương, còn đối với ngài… ngài thật rất đáng cho cô ta làm như vậy…”
---oo0oo---
Độ một thời thần sau khi bình trà cạn hẳn nước, Dương Tiêu Phong tiễn khách quý ra trước cửa, đỡ chủ tử lên xe xong mới quay gót.
Tân Nguyên cách cách vén rèm nói vọng theo:
-Thực ra từ trước tới giờ người gắn bó với Nữ Thần Y nhất chính là thất ca của cô ấy.
Dương Tiêu Phong nghe vậy tức thời sững bước nhưng không quay mình.
Trong khi cách cách thốt câu đó, lòng nàng sực nhớ tới lần Cửu Dương đứng trên cầu Vô Định Hà tâm sự rằng “cuộc sống trong cung đầy rẫy hiểm ác, cho nên tôi muốn thay thế nhị ca tôi bảo vệ sư muội. Cô ấy vốn ngây thơ, tâm hồn mềm yếu, nếu ở trong cung không có hậu thuẫn thì tính mạng sẽ khó bảo toàn...”
Nghĩ đến đây cách cách lại nhìn Dương Tiêu Phong nói tiếp:
-Tướng quân, ngài có biết không? Lần này đích thân hoàng thượng đương kim sẽ ra mặt chỉ hôn, cốt là để Nữ Thần Y đừng tơ tưởng đến ai khác nữa. Tướng quân biết tại sao hoàng thượng sốt sắng vậy không? Vì ngài muốn Cửu Dương an lòng, dốc hết sức lực đi lo việc chính sự, để mai này khi bờ cõi bình yên rồi thì phần thưởng cho công lao của y chính là sư muội của y đó…
Cách cách chưa nói dứt lời, Dương Tiêu Phong không muốn nghe thêm nên đã cất bước bỏ đi mất.
Tân Nguyên cách cách khe khẽ lắc đầu, bảo phu xe cho ngựa chạy hướng Tử Cấm Thành. Trên suốt quãng đường trở về hoàng cung, nàng vẫn nghĩ tới vị hôn phu đã được mai mối một cách danh chánh ngôn thuận của mình, dáng vẻ kiêu hùng ngày hôm nào của y nay hoàn toàn biết mất tăm, chỉ còn lại vẻ trống rỗng hiện lên trên khuôn mặt, tự hỏi không lẽ y chỉ vì một nữ nhân không thuộc về mình mà ra nông nỗi thế sao?
Một lần nữa cách cách quay đầu trông căn phủ đệ đang chìm dần vào màn đêm, tự hỏi không biết đêm nay y có ngủ được hay chăng? Nàng đương nhiên hiểu y đau lòng lắm, chắc sẽ không ngủ được đâu, bất giác nàng cảm thấy y thật đáng thương hại. Khóe mi bất chợt rưng rưng lệ nhưng nàng cố gắng mở mắt thật lớn, ngửa mặt lên cao không để lệ chảy xuống, miệng lẩm bẩm tự nói với chính mình “hôm trước ngài đồng ý thành thân với Mẫn Mẫn, như vậy thì việc lớn đã biết tuân theo, nay hà cớ gì phải vì việc nhỏ mà lại khiến cho người thân đau, để kẻ thù hể hả như vậy chứ?”