CHƯƠNG 17
Trình Tuyết Tường vẫn đứng ở cạnh cánh cửa, lễ mạo chưa đi vào trong, nhìn về phía hai người một đứng một ngồi đang ở trong đại sảnh.
Quân Thư Ảnh mấp máy đôi môi trơn bóng như nước, cảm giác còn lưu lại một chút sưng tấy.
Trình Tuyết Tường ánh mắt quét qua Quân Thư Ảnh, gật đầu mỉm cười với y rồi lại nhìn về phía Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh khẽ mím môi, trong lòng dâng lên một tia hồ nghi.
Trình Tuyết Tường võ công cao cường, khinh công lại càng khỏi phải bàn, như thế nào tiếng bước chân lại nặng nề như vậy, giống như là cố tình.
Vừa rồi y và Sở Phi Dương ở trong phòng đều buông lỏng cảnh giác, ai biết Trình Tuyết Tường này có hay không đã thấy được cái gì, rồi mới quay trở lại cố tình phát ra tiếng động để nhắc nhở hai người.
Quân Thư Ảnh tính tình vốn đa nghi, nghĩ đến khả năng này, càng nghĩ lại càng cho rằng nhất định là như vậy. Y nguyện ý yếu thế trước Sở Phi Dương không có nghĩa là y nguyện ý để cho người khác chứng kiến. Quân Thư Ảnh ánh mắt nhìn vào Trình Tuyết Tường càng phát ra vẻ bất mãn.
Trình Tuyết Tường bộ dạng vẫn ngây thơ như cũ hoàn toàn không biết gì, ôm quyền hướng về phía Sở Phi Dương nói: “Sở huynh, sơn môn đã xảy ra một chút rối loạn, Tín chưởng môn đã đi trước. Vốn tưởng rằng là chuyện nhỏ nhưng rốt cục lại là có liên quan đến Vô Cực sơn trang. Tại hạ nghĩ Sở huynh hẳn là có hứng thú nên qua đón Sở huynh và Thư Ảnh công tử cùng đi.”
Sở Phi Dương đứng dậy nói: “Hảo Vô Cực sơn trang, dám đến Thanh Phong kiếm phái làm loạn.”
“Hình như cũng không hoàn toàn là như vậy.” Trình Tuyết Tường cười cười, khẽ vươn tay nói: “Sở huynh thỉnh. Thư Ảnh công tử…”
“Ta không có hứng thú.” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói, quay người đi ra khỏi viện tử.
Không hiểu tại sao bị người ta chán ghét, Trình Tuyết Tường nhìn về phía Sở Phi Dương nói: “Tâm tình Thư Ảnh công tử không tốt?”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười: “Thư Ảnh đối với việc này luôn không có hứng thú. Trình huynh không cần phải để tâm. Chúng ta đi thôi.”
Hai người cùng nhau hướng Thanh Phong kiếm phái sơn môn đi tới.
Ngoài sơn môn, thạch trụ (cột đá) cao lớn uy vũ biểu dương địa vị vinh diệu (quang vinh) của Thanh Phong kiếm phái, tại bậc thềm phía dưới thạch trụ, một nam nhân trung tuổi vẻ mặt phong sương trong lòng đang ôm một thân thể nhỏ bé được bọc bằng một tấm vải đen, ngay cả một mảnh da cũng không lộ ra ngoài.
Nam nhân giương mắt nhìn về phía đệ tử Thanh Phong kiếm phái đứng ở nơi bậc cao, đôi môi khô nứt, giọng nói thô lệ: “Sở Phi Dương Sở đại hiệp rốt cuộc ở nơi nào? Tại hạ có việc tương cầu (muốn nhờ vả)!”
Tín Vân Thâm mở miệng nói: “Vị này, tại hạ là chưởng môn Thanh Phong kiếm phái Tín Vân Thâm. Ngươi có chuyện gì nói với ta cũng được.”
“Trên giang hồ ta chỉ tin tưởng một mình Sở Phi Dương là chính nhân quân tử! Hắn nếu không xuất hiện, ta sẽ không nói cho các ngươi biết mục đích đến đây, cũng sẽ không nói cho các ngươi biết bất cứ chuyện gì về Vô Cực sơn trang!”
Tín Vân Thâm có điểm tự hào lại có điểm bất đắc dĩ, Đại sư huynh nhà mình mị lực thật sự là ngày một cao, không biết hiện tại ngủ đủ chưa. Hắn cũng đã phái người đi tìm.
“Được rồi, tùy ngươi. Ta đã phái người đi tìm Đại sư huynh, ngươi muốn lên đây ngồi một chút hay không, ở đây có bóng râm mát mẻ.” Tín Vân Thâm thật lòng hỏi, cũng không bày ra vẻ chưởng môn phách lối, ngồi xuống bậc thang một tay chống cằm, mí mắt lại bắt đầu nặng trĩu.
Mặc kệ Đại sư huynh đã ngủ đủ hay chưa, dù sao hắn (Tín Vân Thâm) cũng là đang ngủ say mà bị người ta đánh thức rồi kéo đến đây, hiện tại đúng là bực bội muốn chết. Người này ầm ĩ chỉ muốn gặp Đại sư huynh, vậy để gã gặp, như vậy hắn còn có thể nhân cơ hội này vụng trộm lười biếng một hồi.
Không nghĩ hắn vừa mới phái người đi không lâu, Sở Phi Dương và Trình Tuyết Tường đã tới nơi rồi. Tín Vân Thâm cố gắng giữ vững tinh thần, đứng ở bên cạnh Sở Phi Dương, nói: “Đại sư huynh, người đó tự xưng là hiểu rõ bí mật về Vô Cực sơn trang, nhưng hắn chỉ đích danh người muốn gặp là huynh, nếu không cái gì cũng không nói. Vậy giao cho huynh.”
Trình Tuyết Tường đứng ở bên cạnh Sở Phi Dương, cũng là đang nhìn về phía vị khách không mời mà đến của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nói: “Tại hạ chính là Sở Phi Dương. Vị huynh đài này có chuyện gì, cứ việc nói thẳng.”
Người nọ thay đổi thái độ nguội lạnh lúc trước, ôm người trong ngực, cố gắng bước lên bậc thang, đột nhiên một chân quỳ xuống: “Sở đại hiệp, tại hạ Thạch Lệ, nguyên là Thạch gia trại chủ môn hạ của Tần Dương Bảo, tại hạ cầu đại hiệp, hãy cứu lấy đứa bé này!”
“Tần Dương Bảo?” Trình Tuyết Tường nhíu mày suy nghĩ một chút mới nói: “Ta nhớ ra rồi, Tần Dương Bảo này đã quy phục Vô Cực sơn trang.”
“Ngươi nói không sai!” Thạch Lệ kia nhìn về phía Trình Tuyết Tường nói, “Thạch gia trại cùng Tần Dương Bảo đều sớm đã quy phục Vô Cực sơn trang. Cho nên ta biết rõ bí mật về Vô Cực sơn trang! Ta không còn ai để thỉnh cầu, chỉ cầu các vị cứu lấy đứa bé này, ta nhất định đem những chuyện ta biết, tường tận nói ra!”
“Đứa bé ngươi ôm trong lòng lai lịch ra sao?” Tuy rằng hắn nhìn thấy đáng thương, nhưng Tín Vân Thâm thân là chưởng môn của một phái nên không thể tùy tiện tiếp nhận người đã từng quy phục Vô Cực sơn trang.
Thạch Lệ hiểu nỗi băn khoăn của hắn, tay run rẩy khẽ vạch miếng vải đen trên mặt đứa bé trong ngực rồi nâng lên khuôn mặt đen gầy dường như rất khó sống.
“Không phải sợ, Cầm Anh, những người này sẽ cứu ngươi.” Nam nhân vẻ mặt dịu dàng trấn an, đem người trong ngực đưa tới đám người Tín Vân Thâm nhìn một chút.
“Các ngươi nhìn xem, hắn nhu nhược như vậy căn bản không có khả năng gây bất lợi. Huống chi tâm của hắn thiện lương không nhiễm một chút bụi trần.” Thạch Lệ vẻ mặt đau thương nói, “Ta ở ngoài sơn môn chờ chực, chỉ cầu các ngươi cứu lấy đứa bé này, hắn không đáng phải chịu tội như vậy!”
Sở Phi Dương nhìn về phía người đang được Thạch Lệ ôm lấy, tựa hồ là một thiếu niên, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt ốm yếu xanh xao, toàn thân gầy như que củi, màu da đen vàng, lúc này đang một tay chống đỡ ánh dương quang, sợ hãi mà nhìn bọn họ rồi lại chui vào trong ngực Thạch Lệ.
Thanh Lang ngồi trên đỉnh thạch trụ, lúc này hiển nhiên cũng đã đem sự tình phía dưới thu vào tầm mắt.
“Bổn giáo chủ còn tưởng rằng sẽ là một tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới diện mạo lại xấu xí như vậy.” Thanh Lang bình phẩm từ đầu đến chân.
Thiếu niên kia nghe được, đem khuôn mặt càng vùi vào sâu hơn, càng muốn chen chúc vào trong ngực của nam nhân.
Thạch Lệ ngẩng đầu phẫn hận nhìn Thanh Lang một cái rồi hướng về phía Sở Phi Dương nói: “Sở đại hiệp…”
Sở Phi Dương giơ tay lên ngăn gã lại, vừa nhìn Tín Vân Thâm vừa nói: “Huynh đài không cần nhiều lời. Thanh Phong kiếm phái sẽ không thấy chết mà không cứu, ngươi đã nguyện ý tin tưởng tại hạ, tại hạ nhất định dốc sức tương trợ.”
Tín Vân Thâm hiểu Sở Phi Dương đang thăm dò ý kiến của hắn, hắn cũng là không có dị nghị, gật đầu nói: “Ta cho người dọn dẹp viện lạc thường ngày dùng để tiếp khách, trước mời Thạch trại chủ cùng vị Cầm Anh tiểu huynh đệ này tới đó nghỉ ngơi, rồi sau đó tiếp tục nói chuyện.”
Thạch Lệ thiên ân vạn tạ nói lời tạ ơn, dùng tấm vải đen đem Cầm Anh bọc lại kĩ càng rồi ôm lấy hắn đi theo đệ tử Thanh Phong kiếm phái dẫn đường.
Tín Vân Thâm bên cạnh Sở Phi Dương, thầm thì nói: “Sư huynh, ta cũng đã phân phó người cẩn thận trông chừng hai người này.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Đứa ngốc, ngươi là người đứng đầu một phái, cũng không phải du hiệp thân không vướng bận, đương nhiên muốn thận trọng, hà tất phải giải thích với ta?”
Tín Vân Thâm cười lớn nhìn về phía Đại sư huynh, hai người cùng nhau trở về. Đăng bởi: admin