Phù Ảnh Ám Hương

Xa cách hơn mười ngày lại trở về nguyên điểm, Diệp Tư Ngâm nhìn đại môn huyền sắc của Phù Ảnh Các trong lòng không biết là tư vị gì. Nhưng y biết đó đã không còn là tư vị thất vọng ngày rời đi.

Liếc mắt nhìn nam nhân như đế vương bện cạnh, Diệp Tư Ngâm không khỏi thở dài trong lòng. Vì sao chỉ cần hắn nói dăm ba câu, lại khiến cái tâm tư trở về Khuynh Nguyệt cốc tiếp tục trải qua những ngày dữ thế vô tranh (không màng thế gian) của y tiêu thất, ngược lại theo hắn trở về Phù Ảnh Các đã xảy ra quá nhiều chuyện này a?

“Chủ nhân, Thiếu chủ, xem ra khách không mời không chỉ có Cố Thanh Giác mà thôi.” Lăng Tiêu Thần nhìn dấu chân lung tung trên đất lạnh lùng nói.

Phù Ảnh Các chánh chủ lạnh lùng hừ, huyền sắc đại môn chậm rãi rộng mở.

“Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân, Thiếu chủ.” Là Chiến Minh mang theo chúng thị vệ Phù Ảnh Các cung kính hành lễ.

Diệp Thiên Hàn gật đầu, nhìn Diệp Tư Ngâm bên cạnh hỏi: “Mệt? Cần nghỉ ngơi trước không?”

Diệp Tư Ngâm trong lòng ấm áp. Dọc theo đường đi Diệp Thiên Hàn mặc dù một bộ lạnh lùng, cũng hỏi han ân cần, chiếu cố y vô cùng.

“Thoạt nhìn Diệp Thiên Hàn hình như đã một lòng một dạ với ngươi rồi a.” Nhớ lại Liên Diễm nhất thời nói lỡ, mắt tím trong suốt hiện lên một tia ấm áp cùng vô định. Những lời này. . . . . . Hẳn là theo hướng y nghĩ rồi. Mơ hồ thấy bản thân có chút hiểu được Diệp Thiên Hàn rốt cuộc vì sao sủng nịch với y như thế.

Nhưng cho dù năm ngày ra roi thúc ngựa đi đường mệt nhọc, đích xác khiến y mệt mỏi, nhưng lúc này đang đối đầu với đại địch, tuy biết Cố Thanh Giác cùng Âu Dương thế gia trong Phù Ảnh Các quyết không thể động đến một cọng tóc của Diệp Thiên Hàn, lại vẫn không tránh được lo lắng. Âu Dương thế gia dù không nhiều, Cố Thanh Giác cũng không phải dễ đối phó, khó bảo toàn gã không đi nước cờ âm độc nào nữa. Nghĩ đến đây, liền lắc đầu: “Đừng lo, ta đi cùng ngươi.”

Diệp Thiên Hàn nhìn y thật lâu, cũng không phản đối.

Đoàn người đi vào đại môn. Dần dần, Diệp Tư Ngâm thấy rất không thích hợp, trong viện vì sao im lặng như thế?

“Là mê trận. Tập trung tâm thần, đi theo bổn tọa.” Diệp Thiên Hàn phát giác người bên cạnh hô hấp khẽ ngưng, liền nắm tay y, trầm giọng nói.

Diệp Tư Ngâm gật đầu. Không biết đi bao lâu, trước mắt không còn là đình thai thủy tạ cửu khúc hồi lang, ngạc nhiên phát giác bản thân đang ở chính sảnh Phù Ảnh Các.

“Minh, đã trở lại, vì sao còn đội trương mặt nạ kia, rất xấu, còn không mau lột ra.” Lăng Tiêu Thần thấy gương mặt”Tứ” chỉ có thể nói là ‘có thể nhìn được’, chán ghét đối Chiến Minh nói.

Chiến Minh ác ý cười, cự tuyệt nói: “Mười năm trước ngươi theo chủ nhân đến Tô Châu, làm Cố Thanh Giác sợ hãi, hôm nay cũng phải đến lượt ta chứ.” Trong mắt hiện lên sát ý. Trong hình lao ở Trần Sương Các, hắn bị không biết bao nhiêu côn bổng, hôm nay phải đòi lại một lượt. Nhân không đánh ta ta không đánh nhân; nhân nếu phạm ta, thì ta tất lấy thập bội trả về —— Phù Ảnh Các tả hộ pháp, sao có thể là một chủ nhân thiện lương dễ khi.

Hai người nói giỡn, mê trận trong các đã triệt. Ngoài thình đường dần hiện ra mười mấy thân ảnh.

Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, quanh thân rót vào nội lực, chỉ chớp mắt, bóng hắc y nhân đã ngã xuống đất kêu gào, chỉ nghe một trận tiếng vang “hoa lý ba lạp” đao kiếm vũ khí rơi xuống đất. Thanh âm trầm thấp lãnh liệt, như đến từ phương bắc thấu mang theo nồng đậm khinh thường nói: ” Con kiến, không biết tự lượng sức mình!”

Dù Cố Thanh Giác làm đủ chuẩn bị tâm lý, cũng nhất thời không thể nhận việc kình địch đáng ra đã táng thân trong lòng thông đạo dưới Tinh Châu, lại hoàn hảo không chút tổn hao đứng trước mặt mình, thậm chí còn bày bố sẵn cặm bẫy chờ gã nhảy vào!

Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh hai người quá sợ hãi. Cho dù Âu Dương Chính có mặt, cũng không thể động vào người này một chút, huống chi là phụ tử bọn họ! Bọn họ dẫn người tự ý xâm nhập Phù Ảnh Các như thế, xem như Diệp Thiên Hàn không giết bọn họ, chỉ sợ trên giang hồ cũng sẽ nói họ không biết tự lượng sức, gieo gió gặt bảo.

“Tứ!” Tam cùng Ngũ ôm vai phải quỳ đứng lên, bỗng nhiên phát hiện”Tứ” đang đứng bên người Diệp Thiên Hàn, sợ hãi nổi giận mắng, “Ngươi bán chủ cầu vinh! Ngươi đã quên những huynh đệ đã chết của chúng ta sao? !” Tam tức giận mắng, khí huyết nghịch lưu, phun ra một búng máu, nhiễm đỏ mặt đất không chút bụi.

“Tứ, ngươi phản bội ta? !” Cố Thanh Giác lúc này mới phát hiện cấp dưới tối đắc lực của gã thế nhưng lại đứng về phía kẻ địch của mình, tức giận, rồi lại không dám tin.

“Cố Thanh Giác, ngươi đừng oan uổng thuộc hạ đắc lực của mình.” Chiến Minh lạnh lùng cười, nâng tay kéo một cái, nhân bì diện cụ bị tháo xuống, lộ ra mày kiếm tinh mâu nguyên bản, gương mặt tuấn mỹ nhìn Cố Thanh Giác chán nản miệt thị cùng trào phúng.

“Chiến Minh! ?” Tam cùng Ngũ đều sửng sốt. Bọn họ đích xác chưa từng chính mắt thấy Diệp Thiên Hàn chết, nhưng Chiến Minh, là bọn hắn thân thủ giết nha, hắn sao lại có thể. . . . . . Còn sống? !

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc sợ hãi của họ, Diệp Tư Ngâm bất đắc dĩ thở dài, lại thấy buồn cười. Nguyên lai xem địch nhân bộ dáng bị kinh sợ nói không ra lời, lại khoái ý như thế. . . . . . Y quả nhiên vẫn bị Tiệm Nguyệt dạy hư rồi, y của trước kia làm sao có cái tâm tư vui sướng khi người gặp họa được a. . . . . .

Chiến Minh nhìn Diệp Tư Ngâm trên chủ tọa, trong lòng ngây ngẩn cảm kích, trào phúng đối Cố Thanh Giác nói: ” Kẻ hai vị thuộc hạ của ngươi thân thủ giết mới chân chính là ‘ Tứ ’.”

“Ngươi!” Tam cùng Ngũ trợn mắt, muốn xông lên xé nát cái cười lạnh bên môi Chiến Minh, nề hà vai phải bị phế, huyết chảy như trút, nửa bước còn khó đi —— Diệp Thiên Hàn không biết sử dụng thủ pháp nào, mà ngay cả điểm đại huyệt cũng không thể cầm máu!

Chiến Minh không để ý tới ánh mắt ác độc của đối phương như muốn đem hắn lập tức bầm thây vạn đoạn, xoay người quỳ xuống ôm quyền đối Diệp Tư Ngâm nói: “Thuộc hạ còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của Thiếu chủ.” Lần này, nếu không có thiếu niên ấy ra tay cứu giúp, hắn sợ sẽ mất mạng thật. Hơn nữa sau đó cũng là y trước mặt chủ tử giúp hắn giải vây, hắn mới không bị trách phạt. Huống hồ. . . . . . Nhìn nơi Diệp Tư Ngâm ngồi —— xem ra lần này Thiếu chủ gặp nạn, chủ nhân cũng đã hạ quyết tâm, sẽ không cho y tùy ý rời khỏi nữa. Cái vị trí kia, nguyên bản là dành cho đương gia chủ mẫu của Phù Ảnh Các [=)) anh Hàn quả nhiên cao tay a =)) ]. Mà ý của chủ nhân, sợ muốn cho tất cả mọi người biết, từ nay về sau, Phù Ảnh Các sẽ có thêm một chủ tử. Nếu thật như thế, hắn Chiến Minh thề sống chết ủng hộ.

Diệp Tư Ngâm không cách nào đoán được tâm tư Chiến Minh, chỉ nghĩ hắn là vì chuyện trong Trần Sương Các, ôn nhu nói: “Chỉ là việc nhỏ, cần gì nhắc lại? Minh, ngươi chuyện bé xé ra to.”

” Bớt sàm ngôn đi!” Cố Thanh Giác đột nhiên tức giận quát. Những người này, chưa từng đặt gã vào mắt!

“Ta từng phát thệ với Huyên Huyên, cho dù là tan xương nát thịt, cũng muốn giết ngươi báo thù rửa hận cho nàng! Ngươi đã mạng lớn, không chết ở Tinh Châu, như vậy hôm nay, ngươi ta cũng nên có một kết thúc!” Huyết ngọc tiêu chỉ thẳng Diệp Thiên Hàn, muốn cùng Diệp Thiên Hàn nhất phân cao thấp.

Ánh mắt mọi người nhìn về nam nhân trên chủ tọa.

Từ mười mấy năm trước vừa ra giang hồ vì lập uy mà đả bại mấy võ lâm tiền bối, thế nhân đã không còn nhìn thấy Diệp Thiên Hàn xuất thủ với kẻ khác. Một là Phù Ảnh Các cơ hồ độc lập bên ngoài giang hồ, cùng các môn phái không có gút mắc; hai là Phù Ảnh Các lập trường không rõ, vừa chính vừa tà, Diệp Thiên Hàn từ đâu mà đến, sư thừa nơi nào, cha mẹ là ai cơ hồ không ai biết, mọi người không biết rõ thân thế, tự nhiên cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phù Ảnh Các càng lúc càng lớn mạnh; ba là Phù Ảnh Các tả hộ pháp Chiến Minh nổi danh bên ngoài, ngay cả thủ hạ của hắn – một chúng hắc y ám vệ của Phù Ảnh Các đều là cao thủ trong cao thủ, tự nhiên càng không ai dám khiêu khích Diệp Thiên Hàn. Hiện giờ Cố Thanh Giác thế nhưng muốn cùng Diệp Thiên Hàn đơn đả độc đấu, Phù Ảnh Các mọi người là cảm xúc dâng trào, muốn nhìn thấy anh tư của Diệp Thiên Hàn; mà Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh là lấy ánh mắt không thể tin nhìn Cố Thanh Giác.

Gã vừa mới nói cái gì? Huyên Huyên? Là Đại tiểu thư Âu Dương Huyên Huyên mà Âu Dương gia bọn hắn đã xoá tên? ! Gã vì Âu Dương Huyên Huyên nên mới muốn cùng Diệp Thiên Hàn đơn đả độc đấu! ?

“Thanh Giác, ngươi. . . . . .” Âu Dương Lăng do dự lên tiếng. Hắn biết Cố Thanh Giác từng yêu Âu Dương Huyên Huyên. Nhưng sau đó gã cưới Huyên Di, hai người thật giống một đôi hiền phu thê, mọi người đều nghĩ gã là nhất thời xúc động, nguyên lai gã mười lăm năm qua căn bản chưa từng quên Âu Dương Huyên Huyên? Thậm chí đối địch Phù Ảnh Các tất cả đều là vì Âu Dương Huyên Huyên? ! Thật sự là quá mức hoang đường !

“Câm miệng!” Cố Thanh Giác căm tức nhìn Âu Dương Lăng nói.

Âu Dương Lăng vì Cố Thanh Giác nói năng lỗ mãng kinh ngạc. Cố gia cùng Âu Dương gia tuy là thế giao(quan hệ nhiều đời), hôn sự của Cố Thanh Giác cùng nữ nhi Âu Dương gia đã sớm quyết định từ đời trước, nhưng hai gia tộc mạnh yếu dần phân liệt, Âu Dương thế gia thân là võ lâm thế gia, đương gia gia chủ lại là võ lâm minh chủ, tự nhiên là so với Cố gia cường thịnh hơn nhiều. Cho nên Cố Thanh Giác đối Âu Dương vẫn luôn khiêm tốn có thêm, đối thê tử cũng dị thường tôn trọng. Mà phản ứng hôm nay của gã, dường như không hề để Âu Dương thế gia vào mắt!

“Nếu không phải năm đó Âu Dương gia thấy chết không cứu, vì thể diện gia tộc trục xuất Huyên Huyên khỏi gia môn, Huyên Huyên sao có thể chết thảm như thế?” Cố Thanh Giác oán hận nhìn Âu Dương Lăng cả giận nói.

“Ngươi. . . . . . !” Âu Dương Lăng tức giận nói không ra lời.

Không để ý tới hắn, Cố Thanh Giác chuyển hướng Diệp Thiên Hàn, “Diệp Thiên Hàn, sao, không dám so chiêu? Sống an nhàn sung sướng mười mấy năm, không dám cùng ta đơn đả độc đấu? !”

“Cố Thanh Giác, ngươi cùng Phù Ảnh Các là địch nhiều năm, bổn tọa không cùng ngươi so đo là vì nể mặt Cố Nhân Hưng.” Diệp Thiên Hàn nhìn người kích động trong đường lạnh lùng nói, “Nếu ngươi thật muốn chết, bổn tọa thành toàn ngươi.”

Cố Nhân Hưng? Cố Thanh Giác thu hồi huyết ngọc tiêu: “Ngươi nói cái gì? ! Nể mặt phụ thân ta? !”

Diệp Thiên Hàn cũng không để ý tới gã, tiếp tục nói: “Cùng bổn tọa là địch, chỉ là vì Âu Dương Huyên Huyên? Ngươi nói bổn tọa không biết Cố Nhân Hưng chết thế nào sao?”

Cố Thanh Giác bỗng dưng nheo mắt lại, bên trong ẩn ẩn nổi lên giông bảo: “Ngươi nói cái gì? Nguyên lai ngươi biết?”

“Cố Nhân Hưng trước khi chết phái người truyền thư cho bổn tọa, muốn bổn tọa tha cho ngươi một mạng. Xem ra hôm nay bổn tọa đành nuốt lời .” Diệp Thiên Hàn đứng dậy, phượng mâu màu tím chậm rãi híp lại, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Giác. Hùng hậu nội lực nháy mắt tràn ngập cả không gian, mang đến cảm giác áp bách làm kẻ khác hít thở không thông. Bạch y thắng tuyết, mái tóc dài đến thắt lưng tung bay trong gió.

Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn, mắt tím trong suốt có kinh ngạc, có tán thưởng, càng nhiều là kinh diễm. . . . . .

Hết chính văn đệ tạp nhị chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui