Phù Ảnh Ám Hương

Lâm An đệ nhất tửu lâu, Vạn Diệp Lâu, là sản nghiệp dưới trướng của Phù Ảnh Các. Từ ngày khai trương vẫn luôn tấp nập kẻ đến người đi, ngựa xe như nước, chưa từng gián đoạn.

Cái gọi là một cánh rừng lớn, tức là có đủ muôn thú. Mà Vạn Diệp Lâu là nơi tụ tập lui tới của hơn phân nửa khách nhân đến Lâm An, tự nhiên là ngư long hỗn tạp, do đó trở thành nơi tập hợp các loại tin tức của triều đình cùng võ lâm. Phù Ảnh Các khai tửu lâu đầu tiên là ở đây.

Đi vào Vạn Diệp Lâu này có bốn loại người. Thứ nhất loại là khách qua đường thuần túy nghỉ trọ; loại thứ hai là phú gia đệ tử muốn vào nhã gian vạn kim khó cầu trên lầu ba của Vạn Diệp Lâu để chương hiển thân phận địa vị của mình; loại thứ ba là loại người rãnh rỗi đến nghe kể chuyện xưa hay chuyện bát quái cho qua ngày; loại cuối cùng, đó là những người có dụng tâm đến tìm hiểu tin tức.

Đại đường ở lầu hai vô cùng náo nhiệt, chợt nghe một đại hán nói: “Nghe nói chưa, Âu Dương lão gia tử của Âu Dương thế gia từ bỏ hức vị võ lâm minh chủ!”

“Đã sớm nghe nói ! Nhưng không biết vì sao a?” Tên còn lại phụ họa hỏi.

“Nghe nói là có liên quan đến Trần Sương Các cùng chuyện của Âu Dương Huyên Huyên võ lâm đệ nhất mỹ nhân mười lăm năm trước!”

“Vậy sao, rốt cuộc là chuyện gì, nói kể ra để mọi người cùng nghe. . . . . .”

“Được a. . . . . .”

“. . . . . .”

Lầu hai bên này náo nhiệt phi phàm, trong nhã gian lầu ba, chưởng quầy Vạn Diệp Lâu đầu đầy mồ hôi nhìn thấy hai vị chủ tử, sợ những khách nhân kia nói gì đó làm cho hai người này tức giận. Thật là! Sao nói lúc nào không nói, ngàn chọn vạn chọn lại chọn đúng lúc hai vị tôn phật này đến đây mà nói chứ?

“Được rồi, chưởng quầy, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.” Thanh âm mềm nhẹ như tiếng trời, làm chưởng quầy cảm động rơi nước mắt, vội hành lễ đi ra ngoài. Ra cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong nhã gian, Diệp Thiên Hàn sa sầm, nhìn người bên cạnh cùng sọt thuốc của y.


“Còn đang giận?” Diệp Tư Ngâm có chút phiền não. Không phải chỉ là thừa dịp hắn ở thư phòng cùng Chiến Minh nghị sự, cùng một đại phu trong dược phòng xuất môn lên núi hái chút thuốc thôi sao. . . . . . Ách. . . . . . Tuy rằng bởi vậy mà cho rơi mấy ảnh vệ theo sau, còn bỏ lỡ ngọ thiện. . . . . . nhưng mà, hắn có cần tức giận đến vậy không a. Vừa rồi lúc gặp nhau ở đầu đường hắn liếc y, quả thật như thể muốn ăn y.

Hai người cứ như vậy trầm mặc sau một lúc, cuối cùng vẫn là lấy Diệp Thiên Hàn thất bại mà chấm dứt.

Thở dài, kéo người bên cạnh, như trước không hờn giận lại ẩn hiện bất đắc dĩ nói: “Trước dùng bữa. Điểm tâm ngọ thiện cũng chưa ăn, muốn chết đói mới chịu ăn sao?” Vô duyên vô cớ mất tích lại còn không dùng bữa, làm hắn vừa lo lắng an nguy lại vừa lo lắng thân thể y. Nề hà, vừa thấy người này hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt mình, mắt tím trong suốt vì hắn tức giận mà hiện ra khổ não, cơn tức của hắn liền tiêu hết. Có thể khiến đường đường Phù Ảnh Các Các chủ làm được tới mức này, cũng chỉ có một mình Diệp Tư Ngâm y.

Diệp Tư Ngâm thật rất đói bụng. Trên bàn đều là mấy món ăn nổi tiếng của Lâm An——

Tôm ướp Long Tỉnh, tôm trắng nõn tươi mới, lá long tĩnh non xanh biếc tỏa hương thơm nhát, thanh khẩu khai vị.

Bún thịt lá sen, lá sen mùi thơm, thịt xốp mềm mà không béo, dư vi vô hạn.

Hỏa chủng thần tiên áp (tạm hiểu là vịt nướng nguyên con vậy), hỏa chủng đỏ tươi hươn nồng, thịt vịt mập mạp non mềm trơn bóng, tạo cảm giác thèm ăn.

Cá thì chưng, màu sắc đa dạng, thịt bò mập mạp tươi mới, hương bay xa ngàn dậm.

Canh cá viên, cá viên như bạch ngọc, trơn mềm rất ngon, nước canh vừa miệng, khử đi dầu mở dễ ngán của các món ăn chính.

Diệp Tư Ngâm không khỏi thở dài, quả nhiên không hổ là đại trù của Vạn Diệp Lâu, có một tay nghề thuộc hàng cực phẩm như thế!

Diệp Thiên Hàn sủng nịch nhìn Diệp Tư Ngâm ăn vô cùng mĩ mạn, còn bản thân lại chưa động đũa, chỉ thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.


Đợi Diệp Tư Ngâm buông đũa, Diệp Thiên Hàn mới mở miệng hỏi: “Ăn có ngon không?” Thấy người trong lòng gật đầu, nói: tiếp “Mang tên đầu bếp đó về các.”

Còn chưa chờ Diệp Tư Ngâm mở miệng, ám vệ sớm nhích người đi chấp hành phân phó của chủ tử. Vì thế liền không phản bác nữa.

“Nghỉ ngơi một lát rồi về.”

“Hảo.”

Tựa vào lòng Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm cảm giác trong lòng hết sức thỏa mãn. Chuyện kiếp trước, làm y vẫn chưa từng được an tâm, lo lắng mình khi nào sẽ chết đi, khiến cha mẹ những người yêu y thương tâm khổ sở; đời này sống lại, đã sớm vì chết một lần mà tâm như chỉ thủy (tâm bình lặng không gợn sóng), mặc dù là Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết vừa gặp đã thành bằng hữu, thế nhưng trong lòng vẫn rất trống trãi, không người hay chuyện gì khiến y quyến luyến cùng không thể bỏ lại. Mãi đến khi gặp được nam nhân này, y mới biết được nguyên lai trái tim không chút gợn sóng không chút sợ hãi của y cũng có lúc rung động, lại có những cảm giác đau lòng, khổ sở cùng hạnh phúc.

Hai người ở chung mặc dù bình thản, nhưng lại không hề thiếu những cử chỉ thân mật. Diệp Tư Ngâm dù không cự tuyệt tình nhân ôm cùng hôn mình, lại thủy chung sợ hãi chuyện giường chiếu. Y từng nghe qua những người đồng tính sinh hoạt vợ chồng thế nào, nên lại càng lo lắng hơn. Vì thế hai người dù đã thổ lộ tâm ý cho nhau, lại như trước phân phòng ngủ. Vừa vào đêm, hành động việc làm của Diệp Tư Ngâm cẩn thận gấp đôi. Sợ củi khô lửa cháy, cuối cùng sẽ đốt bản thân cháy sạch không còn chút tro bụi.

Nhìn thấy người trong lòng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Diệp Thiên Hàn liền biết y suy nghĩ cái gì. Hắn sớm nhận ra người này màn đêm vừa hạ xuống liền bắt đầu trăm phương nghìn kế trốn hắn, ngược lại hắn cũng không gấp. Nếu người này không muốn, hắn đương nhiên sẽ không bắt buộc y.

Đang lúc hai người chuẩn bị rời đi, chợt nghe bên ngoài một trận ầm ĩ.

“Van cầu ngươi, cho ta gặp Diệp Tư Ngâm! Van cầu ngươi!”

“Tiểu khất cái từ đâu đến, còn muốn gặp Thiếu chủ chúng ta! ? Nằm mơ! Tiểu nhị, đuổi ra đi!”

“Chưởng quầy, này. . . . . . nhìn nàng cũng rất đáng thương. . . . . .” Tiểu nhị có chút do dự.


Lúc này, nàng kia lạivừa khóc nói: “Không cần đuổi ta đi! Van cầu ngươi, cho ta gặp Diệp Tư Ngâm! Ta. . . . . . Ta là Huyền. . . . . . A!” Trong lúc xua duổi, tựa hồ có người hung hăng đá nàng một cước, nữ tử phát ra một tiếng kêu rên.

Diệp Thiên Hàn nhíu mi, nhìn thấy màn khôi hài này, không muốn quan tâm. Đang định đi, lại bị Diệp Tư Ngâm giữ lại.

Dùng ánh mắt hỏi, Diệp Tư Ngâm lắc đầu, đi đến chỗ nàng kia.

“Dừng tay.” Nhìn nữ tử bị quyền đấm cước đá, Diệp Tư Ngâm lên tiếng chặn lại. Nàng kia một thân xiêm y vàng nhạt, nhưng không biết vì sao đã sớm củ nát vừa bẩn vừa rách nát, tóc tai hỗn độn, mặt cũng một dính một lớp đen. Nhưng từ thân thể ng cùng tiếng nóicủa nà mà xem, hẳn nàng chỉ là một thiếu nữa mười ba mười bốn tuổi.

Chưởng quầy thấy Diệp Tư Ngâm tiến lên, vội hành lễ nói: “Thiếu chủ. Ngài. . . . . . Đừng để tên tiểu khất cái đó làm ô uế mắt mình. Chuyện này giao cho tiểu nhân xử lý là được.” Thầm nghĩ, sao chuyện gì cũng cứ nhắm vào hôm này mà xảy ra chứ? Tên tiểu khất cái này đừng nghĩ có ngày lành! Vừa nghĩ thầm, vừa định nâng chân, muốn đá một cước vào bụng nữ tữ nọ.

“Ôi!” Một tiếng hét to, trong *** mọi người kinh ngạc nhìn chưởng quầy ôm chân nhảy vòng quanh một chỗ, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tư Ngâm tùy tay bắt lấy một chiếc đũa, hung hăng đánh lên chân chưởng quầy. một chiếc đũa này lực đạo không thua gì một roi, làm chưởng quầy đau đến mức thiếu điều nằm lăn lộn trên đất.

“Người tới là khách, hòa khí phát tài. Ngay cả đạo lý dễ hiểu như thế cũng đều không hiểu còn làm chưởng quầy cái gì? Vạn Diệp Lâu không nên có một chưởng quầy cẩu nhãn khan nhân đê (ý chỉ những người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà phán xét người khác) như thế.” Diệp Tư Ngâm nhìn chưởng quầy lạnh lùng nói.

Người nọ vừa thấy không đúng, lập tức quỳ xuống nói: “Thiếu chủ tha tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi. Chủ tử. . . . . . Chủ tử, ngài. . . . . .” Ngược lại hướng Diệp Thiên Hàn cầu cứu. Gã tốt xấu ở Vạn Diệp Lâu làm chưởng quầy mười năm, chưa từng đắc tội Diệp Thiên Hàn, nghĩ chắc cũng sẽ không làm sai chuyện gì.

Diệp Thiên Hàn tiến lên ôm Diệp Tư Ngâm, không liếc chưởng quầy lấy một cái, chỉ nhìn tiểu nhị nói: “Từ nay về sau, ngươi là chưởng quầy.”

“Ta? ! A. . . . . . Tiểu nhân, tiểu nhân tạ ơn chủ tử, tạ ơn Thiếu chủ!” Tiểu nhị là người thông minh, chỉ sửng sốt một chút, liền hành lễ nói cảm tạ. Chưởng quầy thì bị thị vệ đuổi khỏi Vạn Diệp Lâu.

Màn khôi hài kết thúc, khách nhân trong Vạn Diệp Lâu tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần, đều nhìn chằm chằm Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn.

Diệp Tư Ngâm ngồi xổm xuống, nhìn hoàng y nữ tử, nói: “Tiểu thư, ngươi nhận thức ta?”

Hoàng y nữ tử thấy Diệp Tư Ngâm, nước mắt chảy càng nhiều hơn, làm khuôn mặt vốn đen tuyền lại vì nước mắt mà càng thêm khó nhận diện , nghẹn ngào nói: “Diệp Tư Ngâm. . . . . . Ta rốt cục gặp được ngươi . . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Cứu ta. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đã ngất đi.


Tiểu nhị lúc nãy, hiện giờ là chưởng quầy, vội vàng hô: “Người đâu, nâng cô nương này vào khách phòng!”

Mọi người luống cuống tay chân, rốt cục an trí tốt nữ tử nọ. Một thị nữ vừa ra cửa, thấy Diệp Thiên Hàn Diệp Tư Ngâm hai người đứng trong viện, liền tiến lên hành lễ nói: “Các chủ, Thiếu chủ. Cô nương đó đã tỉnh. Đại phu nói, chỉ là do quá lâu chưa được ăn cơm, nhiều ngày mệt nhọc, không những thế trên người còn có nhiều vết thương do bị ngược đãi. Bất quá chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, sẽ không có việc gì.”

Diệp Tư Ngâm gật đầu, đi đến khách phòng. Diệp Thiên Hàn mặc dù cau mày, nhưng vẫn đi theo sau.

Nữ tử đã sớm tắm giặt sạch sẽ, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, đang ngồi trên bàn ăn như hổ đói, xem ra quả thật là đã rất lâu chưa được ăn cơm .

“Cô nương, ngươi. . . . . .” Diệp Tư Ngâm vừa mở miệng, liền thấy nữ tử ngẩng đầu, nhìn người tới, nháy mắt nước mắt lại rơi như mưa. Diệp Tư Ngâm nhất thời kinh ngạc không thôi, đây là một gương mặt vô cùng quen thuộc —— Muội muội của Huyền Du sơn trang trang chủ Huyền Du Nhiên, ở võ lâm đại hội đã bị Phù Ảnh Các giết chết, Huyền Du Cầm!

“Huyền Đại tiểu thư! Ngươi. . . . . .” Diệp Tư Ngâm kinh ngạc nói không ra lời. Lúc ấy Huyền Du Nhiên uy hiếp Âu Dương chính chạy trốn, ở ngoài thành bị Phù Ảnh Các ám vệ tru sát, từ nay về sau không còn ai thấy được Huyền Du Cầm. Y cũng không để ý, chỉ nghĩ nữ hài nhi này lúc ấy đã về Miêu Cương. Dù sao Huyền Du Nhiên từng nói, nàng là quý phi của Miêu Cương phiên vương. Thế nhưng, sao lại. . . . . . ở Lâm An, bộ dáng còn chật vật đến thế? !

“Ô ô ô. . . . . . Diệp Tư Ngâm. . . . . . phụ mẫu đã chết, ca ca cũng đã chết, ta chỉ có thể. . . . . . Ngô. . . . . . Ta chỉ có thể tới tìm ngươi! Van cầu ngươi cứu ta! Giúp ta về Miêu Cương!” Huyền Du Cầm sớm không còn bộ dáng một Đại tiểu thư kiêu căng, khóc lóc khẩn cầu y.

Diệp Tư Ngâm nhìn thấy bộ dạng này của Huyền Du Cầm, trong lòng có chút thương hại. Nữ hài nhi này chẳng qua là một người vô tội cùng đáng thương nhất của Huyền gia. Huống hồ nàng chưa bao giờ làm ra chuyện gì thương tổn y, hoặc là những người khác. Mới ôn nhu nói: “Huyền tiểu thư, trước đừng khóc, nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại rơi xuống hoàn cảnh thế này?”

“Ô ô ô. . . . . . Bọn họ nói cho ta biết, ca ca đã chết, ta. . . . . . chỉ là hạ nhân của họ, ta muốn trốn, ta muốn về Miêu Cương! Chính là. . . . . . Chính là bọn họ khi dễ ta, đánh ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Huyền Du Cầm khóc không thành tiếng. Cho dù là lúc phụ mẫu vừa mất, nàng mới hai ba tuổi, nhưng nàng còn có ca ca luôn tận tâm hết sức bảo hộ nàng, tới Miêu Cương lại chưa từng nếm qua đau khổ. Mà trải qua có mấy tháng này, với nàng mà nói, cơ hồ như cuộc sống trong địa ngục!

Nàng nói vô cùng đáng thương, Diệp Tư Ngâm lại chẳng hiểu được bao nhiêu.

“Bọn họ? Bọn họ là ai?” Diệp Tư Ngâm hỏi.

Huyền Du Cầm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hai người trước mặt: “Là Âu Dương gia. . . . . .”

Hết chính văn đệ tạp lục chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận