Hoa đăng thắp lên, Lâm An thành phồn hoa lại nghênh đón một đêm náo nhiệu.
Trong Phù Ảnh Các, tôi tớ thị nữ cũng bận rộn tấp nập, nơi nơi thắp đăng hỏa. Duy độc Hàn Viên nơi ở của chủ nhân, không ai dám trái mệnh chủ nhân mà bước vào quấy rầy. Chỉ có ánh trăng thanh lãnh mơ hồ chiếu ra hình dáng hồ sen giả sơn cùng đình thai lầu các.
Vài con cẩm lí nhân bóng trăng trong nước mà ngoi mình lên, lại thình lình bị một tiếng kêu như có như không làm kinh hách lủi vào đáy nước.
Trong phòng ngủ của chủ nhân, quanh quẩn nồng đậm mùi xạ hương cùng *** *** mĩ. Đằng sau chiếc màn gấm hoa lệ trắng như tuyết, kích tình vẫn đang tiếp diễn.
“Ân. . . . . . Hàn, không được. . . . . . Quá sâu ~ a!” Dục vọng trong cơ thể hung hăng đỉnh một cái, Diệp Tư Ngâm không khỏi ngẩng cao chiếc cổ trắng nõn, thét ra tiếng. Song chưởng cường hãn của Diệp Thiên Hàn ôm lấy thắt lưng y, để y ngồi lên giữa khố của mình, từ phía dưới xỏ xuyên qua y, lệnh thiếu niên mới trải nhân sự có chút chịu không nổi.
Bên tai thấp thoáng tiếng rên rỉ vừa như thống khổ mà lại như thoải mái của người trong lòng, đôi mắt tím u ám của Diệp Thiên Hàn càng thêm thâm trầm. Bên trong cơ thế ái nhân vừa chặt vừa ấm áp làm hắn vạn phần thỏa mãn, nhưng hắn muốn muốn chiếm được nhiều hơn. Hoàn toàn bất đồng với những nữ nhân trước kia thuần túy chỉ để phát tiết dục vọng, loại cảm giác hoàn toàn có được người mình yêu, cũng như đối phương hoàn toàn có được mình làm hắn hiểu ra, nguyên lai khi tình yêu dâng tràn rồi kết hợp lại tuyệt vời đến thế!
“Cáp a ~ ân, ân ~ không. . . . . . Ngô a. . . . . .” Cực độ khoái cảm, tựa như không cảm nhận được kiềm chế trên thắt lưng mình, bàn tay dày rộng lại chuyển xuống phía dưới, vuốt ve cánh mông mẫn cảm đang không ngừng run rẩy, Diệp Tư Ngâm nhịn không được kích thích như thế, gắt gao nhắm hai mắt lại, trong miệng dật ra tiếng than nhẹ.
Bàn tay bóp một lúc, bỗng nhiên chậm rãi nâng mông y lên — dục vọng nguyên bản chôn sâu trong cơ thể theo đó mà xuất ra ngoài cơ thế, chỉ để hờ trước huyệt khẩu.
Theo cuồng loạn khoái cảm phục hồi tinh thần, Diệp Tư Ngâm chưa được đến thỏa mãn khó hiểu nhìn tình nhân. Hậu huyệt bởi vì tác dụng còn lại của dược cao cùng một trận tứ ngược lúc nãy, đột nhiên mất đi kích thích, liền vạn phần khó chịu. như có ngàn vạn con kiến đang cắn phá toàn thân.
“Hàn. . . . . . ? Ân. . . . . . muốn. . . . . .” Phe phẩy đầu, bất mãn với hành động của tình nhân, thân thể lại vô lực giãy dụa, chỉ có thể vươn tay cầm lấy dục vọng của mình, chậm rãi trượt lên xuống, nhưng vẫn không bằng. . . . . . Tình nhân mang đến vui thích kịch liệt, y hoàn toàn không thể thỏa mãn mình.
Nhìn người ngày thường thanh nhã như sen hai mắt sương mù đẫm lệ trước mặt hắn tự chơi đùa với thân thể mình, Diệp Thiên Hàn nheo hai mắt lại — đẹp quá! Hắn chính là muốn khiến y hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới do mình sáng tạo, trút đi hết thảy vỏ ngoài cùng mặt nạ, hắn muốn nhìn thấy một phần nguyên thủy nhất của người kia — không ngờ xuất hồ ý liêu xinh đẹp đến thế! Thanh âm trầm tĩnh rõ ràng mang theo *** cùng hấp dẫn, muốn dụ dỗ người trong lòng ngực cùng hắn rơi vào vực sâu dục vọng: ” Muốn cái gì?”
“Muốn. . . . . . Hàn, không. . . . . .” Thật quá đáng. . . . . . Cúi đầu hôn lên môi tình nhân, như lấy lòng khẽ dùng lưỡi liếm liếm khóe môi, “Hàn. . . . . . Không cần tra tấn ta . . . . . .” Thân thể sắp chịu không nổi, hảo muốn. . . . . .
Mắt tím u ám cũng hiện lên không kiên nhẫn, cánh tay thả lỏng, huyệt khẩu ướt nhuyễn không chút khó khăn nuốt vào dục vọng cực đại.
Thân thể lập tức bị sáp nhập đến chỗ sâu nhất, hung hăng lướt qua nơi mẫn cảm nhất, Diệp Tư Ngâm từ cổ họng phát ra gầm nhẹ: “Ách a. . . . . . Sâu quá! Hàn. . . . . . sâu quá, a! Ân ~ cáp a, sâu quá. . . . . . Ân ~ không. . . . . .”
Liên tục làm theo một kiểu hoàn toàn rút ra, sau đó thật sâu sáp nhập, không buông tha mỗi một chỗ mẫn cảm, làm Diệp Tư Ngâm gần như điên cuồng. Đôi bàn chân trắng nõn vòng qua thắt lưng ái nhân, sợ sẽ ngã xuống, rơi tan xương nát thịt. . . . . . Dưới thân huyệt khẩu chật hẹp bị không ngừng xỏ xuyên qua đồng thời kéo theo dục vọng ma sát lên bụng tình nhân. Khoái cảm trước sau ập xuống làm Diệp Tư Ngâm căn bản không thể khắc chế tiếng rên rỉ khi thì uyển chuyển khi thì cao vút của mình.
“Hàn. . . . . . Hàn. . . . . . Không được! A ~ phải. . . . . . Phải đi ra . . . . . . A! Ân ~ không, không cần. . . . . .” Trước mắt như hiện lên một đạo bạch quang, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy nhiệt lưu trong cơ thể toàn bộ hội tụ về khố gian, mắt thấy sắp đạt tới cao trào, linh khẩu lại bị người chặn. Mắt tím hiện lên thần sắc thống khổ, không ngừng cầu xin.
Diệp Thiên Hàn cũng không chịu nổi. Thân thể trong lòng mình sắp đạt đến cao trào, hậu huyệt nguyên bản vạn phần phần chật hẹp giờ lại run rẩy co rút, suýt nữa làm hắn tước vũ khí đầu hàng. Cắn răng nhịn xuống, một lần nữa đẩy người nọ xuống giường, một bên động thân thể, một bên nói: “Không được đi trước. . . . . .”
Sao lại. . . . . . Sao lại có người bá đạo như vậy chứ! Phía trước là khoái cảm muốn bùng nổ, hậu huyệt lại bị cấp tốc ma sát, Diệp Tư Ngâm cơ hồ phải khóc ra. . . . . .
“Ngoan, chờ bổn tọa cùng đến. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .” Diệp Thiên Hàn gầm nhẹ một tiếng, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy khoái cảm như trời sụp đất nứt ập xuống.”Không. . . . . . Hàn. . . . . . A!” Dục vọng bị trói buộc phía trước được giải thoát, thân thể lại cảm nhận được một cỗ chất lỏng bắn vào tận sau bên trong, lệnh Diệp Tư Ngâm không thể thừa nhận, gần như ngất đi. . . . . .
“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn trước một bước khôi phục hơi thở vững vàng, nhìn người trong lòng rốt cục hoàn toàn thuộc về mình, thở dài một tiếng, lần nửa hôn lên cách môi khẽ mở. Nụ hôn ôn nhu mang theo luyến tiếc lệnh Diệp Tư Ngâm thấy thoải mái. Mắt tím nhắm chặt dần mở ra.
“Hàn. . . . . .” Nhớ lại lúc nãy hắn mọi cách khi dễ mình, Diệp Tư Ngâm hơi khổ sở. Đáy lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào không biết tên. Đáy lòng hư không suốt ba mươi năm như được lấp đầy. Kết hợp như vậy, không phải là sự chiếm sự đơn phương, y vẫn luôn không ngừng mong muốn chiếm được hoàn toàn nam nhân cuồng ngạo quân lâm thiên hạ này. . . . . .
Hai người ôm nhau một lúc lâu, mới rốt cục từ trận kích tình lúc nãy phục hồi tinh thần.
“Tắm rửa?”
“Ân.” Diệp Tư Ngâm gật đầu. Trên người dinh dính, đích xác rất không thoải mái.
Diệp Thiên Hàn hơi suy tư, liền bước xuống giường, đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài cửa.
“Hàn?” Diệp Tư Ngâm thấy kỳ quái.
“Trong viện không người múc nước.” Ngắn ngủn sáu chữ, cũng đủ làm Diệp Tư Ngâm giật mình ngây ngốc, lập tức đỏ mặt — y thế nhưng quên, Hàn Viên này ngày thường nhìn như không người, kỳ thật có vô số ám vệ tránh trong tối. . . . . . lại nhớ tới lúc ở tiền viện hắn phân phó Chiến Minh. . . . . . Đường đường Phù Ảnh Các Các chủ, lại phải tự mình đi múc nước tắm rửa. . . . . . Nghĩ đến đây, Diệp Tư Ngâm buồn cười. Nhưng mà cười lại động vào hạ phúc, khiến y đau xót, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành một đống — quả nhiên tình sự giữa nam tử cùng nam tử, người ở dưới hình như hơi có hại . . . . . . Những tưởng tượng đến hình thể cùng tính tình của mình hoàn toàn chệnh lệch với hình thể cũng như tính tình cuồng ngạo của người nọ. . . . . . Diệp Tư Ngâm trong lòng rùng mình — quên đi, vẫn là mình chịu khó một chút. . . . . . Huống chi người phía trên hình như xuất lực khá nhiều. . . . . . Diệp Tư Ngâm tự an ủi mình, mắt tím lại che dấu không được thần sắc hạnh phúc.
Phù Ảnh Các Các chủ cẩm y ngọc thực, bắt tay vào làm những việc vặt lại vô cùng lưu loát, một lát sau, liền chuẩn bị thỏa đáng.
Ôm lấy người thân thể bủn rủn, tiến vào dục dũng rộng rãi. Nước ấm vừa phải giảm bớt đau nhức trên thắt lưng cùng vùng giữa hai chân, thần trí thả lỏng hơn. Diệp Tư Ngâm tựa vào lòng tình nhân thoải mái thở dài, có chút buồn ngủ.
“Ngoan, tắm xong rồi ngủ.” Nhìn thấy bảo bối trong lòng tựa hồ sắp chìm vào giấc ngủ, Diệp Thiên Hàn khó được ôn nhu nói.
“. . . . . .” Người nọ mệt rã rời không thèm để ý tới hắn, Diệp Thiên Hàn bất đắc dĩ, chỉ phải tự mình hầu hạ y tắm rửa. Da thịt dưới tay nhẵn nhịu mềm mại, bởi vì trường kỳ ngâm trong dược vật, nên có chút tái nhợt, nhưng không làm ảnh hướng đến vẻ xinh đẹp này. Da thịt trắng nõn ẩn hiện vết hôn ngân được hắn rải lên lúc nãy, đỏ tươi mị hoặc, tẩy tẩy, Diệp Thiên Hàn lại cảm thấy dục vọng lần thứ hai dâng lên. Nhưng người trong lòng vừa trải qua nhân sự, sợ không chịu nổi yêu cầu vô độ của hắn, chỉ phải vận công ngăn chặn hạ phúc rục rịch. Nhìn người nọ hô hấp vững vàng, sủng nịch hôn lên vầng trán y.
Ngoài cửa sổ, huyền nguyệt thanh lãnh lại treo cao hơn một chút. Một trời tinh đấu lập lòe lúc sáng lúc tối.
Trên chiêm tinh thai một nữ tử hai gò má hình thành thái cực trái ngược nhau, đôi mắt đen như mực khó hiểu trừng lớn — vì sao hai vì sao giao triền kia lúc mơ hồ ẩn hiện một vùng, tối lúc lại chân chân thật thật hiện lên rõ ràng! ?
Túy Nguyệt nhíu mi, nhắm đôi mắt đen như trời đêm lại, thành kính mà đối diện sao trời quỳ xuống. Ngôi sao sáu cánh giữa trán dần tản mát ra hào quang màu tím nhu hòa, tinh đồ phức tạp trên chiêm tinh thai cũng bắt đầu phát ra hòa quang hợp với hào quang phát ra từ ngôi sao sáu cánh trên trán nàng. . . . .
Hôm sau.
Người ngủ say trên giường lớn hoa lệ che lấp sau trướng mạn bị dương quang tươi đẹp quấy nhiễu chậm rãi tỉnh lại. Mắt tím đầy sương mù xoa xoa vài cái, cánh tay như bạch ngọc thông thấu không an phận tìm kiếm đệm chăn ấm áp, lại lập tức bị cảm giác man mát trong không khí rụt về, đầu còn đang mờ mịt ngay lập tức tỉnh táo.
Nơi này không phải phòng của y. . . . . . ? A!
Rốt cục nhớ tới chuyện tối qua mặt Diệp Tư Ngâm phút chốc đỏ bừng. Y. . . . . . y cùng Diệp Thiên Hàn, bọn họ. . . . . .
“Nha!” Bên hông bỗng nhiên bị ôm lấy, Diệp Tư Ngâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt lãnh tuấn quen thuộc kia, đôi mắt tím nguyên bản che kín sương lạnh lại ẩn chứa nhu hòa khó hiểu. Trong đầu nhớ lại y hôm qua uyển chuyển rên rỉ, kịch liệt tác cầu dưới thân người này thế nào, Diệp Tư Ngâm ngượng ngùng. Ánh mắt Diệp Thiên Hàn không chút thay đổi, cánh tay buộc chặt, kéo người nọ vào lòng, hôn lên môi y. Chỉ vừa khẽ chạm vào, lại lệnh Diệp Tư Ngâm thấy hết sức ngọt ngào.
Trong lòng thoải mái. Có gì mà phải thẹn thùng chứ? Hắn yêu y, y cũng yêu hắn, bọn họ yêu nhau. . . . . . Không bao giờ còn mê võng nữa”Có nên hay không” , “Đúng hay không” , chỉ cần hiểu rõ, bọn họ yêu nhau, mà phần tình yêu mãnh liệt này, không trở ngại đến bất cứ người nào. Như thế đã đủ rồi. . . . . .
Một sớm mai yên lặng, không có bất luận kẻ nào dám vi phạm mệnh lệnh Diệp Thiên Hàn tiến vào Hàn Viên quấy rầy.
Diệp Tư Ngâm ngồi trước kính trang điểm, nhìn một đầu tóc dài. Y luôn bó tay trước mái tóc này. Trước kia đều là Tiệm Nguyệt ra tay, đến chỗ này lại có thị nữ, thật sự không biết làm sao đành lấy một sợi dây buộc tạm lên. . . . . . đang buồn rầu, đột nhiên phát giác Diệp Thiên Hàn đứng sau mình, nâng lên một lọn tóc đen dài như thác nước.
“Hàn?” Diệp Tư Ngâm có chút nghi hoặc. Lại kinh ngạc thấy Diệp Thiên Hàn cầm lấy cây lược gỗ trên bàn, mười ngón thon dài linh hoạt xuyên qua mái tóc, cuối cài lên một cây lưu vân vũ nguyệt trâm, chốc lát liền chải tóc xong.
Bỏ qua sự kinh ngạc của y, Diệp Thiên Hàn nhìn ra cửa nói: “Tiêu Thần, truyền lệnh.”
Sáng sớm mà không để ý đến lệnh của hắn đứng ngoài của cũng chỉ có Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần hai thuộc hạ trung tâm này. Người ngoài của ứng một tiếng, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Tiêu Thần cùng Chiến Minh chỉ sợ sáng sớm tiến vào liền nhìn thấy mãn viên hỗn độn, cũng may cảnh trượng trong đầu không có xuất hiện. Lại ngoài ý muốn phát hiện, Thiếu chủ ở trong phòng chủ tử! Hai người liếc nhau, cùng đồng thời sững sờ —— chủ tử thật đúng là khẩn cấp. . . . . . Phải biết, Thiếu chủ còn chưa mãn mười sáu a. . . . . .
Trong phòng hai người lại không có tâm tư để ý tới thuộc hạ nghĩ như thế nào, hai người cùng nhau ra ngoài.
Đầu xuân sáng sớm có cảm giác man mát, lại cản không được xuân ý thoang thoảng. Trong hồ, Bạch Liên tao nhã hờ hững mà cao quý, đã xuất hiện vài nụ hoa, trồi lên mặt nước, chỉ đợi ánh mặt trời thêm chút ấm áp, liền có thể lặng yên nở rộ. . . . . .
Hết chính văn đệ tấp nhất chương