Phù Ảnh Ám Hương

Ngay sau khi bước vào Tùng Trúc quán, Diệp Tư Ngâm liền hối hận.

Vô luận bề ngoài có bao nhiêu lịch sự tao nhã thoát tục, thanh lâu cũng vẫn là thanh lâu. Làm nơi tầm hoan lớn nhất Giang Ninh thành, thanh sắc khuyển mã, ngợp trong vàng son tạm thời không đề cập tới, bên ngoài xanh vàng rực rỡ căn bản không thể che đậy chướng khí mù mịt trong đó—— nơi nơi đều là khí tức *** mĩ.

Diệp Tư Ngâm nhíu mi. Không phải nói thanh lâu cổ đại, nhất là thanh lâu nổi tiếng, nhiều ít cũng có chút học đòi văn vẻ, là nơi văn nhân mặc khách tụ tập a? Vì sao ánh vào mắt y đều là cảnh mấy vị quan to hiển quý ngồi không mà hưởng cùng cử chỉ bất nhã của đám dong chi tục phấn ấy?

Nhận thấy người bên cạnh trong lòng không thích, Diệp Thiên Hàn vươn tay nắm vai y, truyền âm nhập mật hỏi: “Rời đi được chứ?”

“Không cần. Ngươi không phải muốn nhìn hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì sao?” Diệp Tư Ngâm cũng lấy truyền âm nhập mật đáp, mắt tìm trong suốt nhìn ái nhân đứng cạnh thần tình hàn băng, nhưng sâu trong đôi mắt tím lại toát ra lo lăng, trao cho hắn một ánh mắt “Yên tâm”.

Đoàn người tú bà hưng phấn dị thường dẫn dắt mọi người vào Tùng Trúc thính xa hoa nhất Tùng Trúc quán. Đến trước cửa, liền gặp một cảnh hoa hồng liễu lục, nhất tề quỳ rạp xuống đất nói: “Tiện tì tham kiến thân vương điện hạ, thế tử điện hạ.”

Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ đi thẳng qua đám mỹ nhân do tú bà tỉ mỉ chọn lựa hầu hạ khách nhân thân phận tôn quý nhất từng đến Tùng Trúc quán, kéo người trong lòng đi đến chủ tọa, lúc này mới lạnh lùng nói: “Miễn lễ.”

“Thân vương điện hạ đường xa mà đến, làm Giang Ninh thành này vô cùng vinh hạnh. Hạ quan cùng chúng quan viên Hoài Nam đạo kính thân vương điện hạ một ly, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Hoài Nam đạo tiết độ sứ Phương Viễn Hàng nâng chén rượu nhìn quét toàn trường nói, ngữ tất liền một hơi uống cạn chén rượu.

Mắt tím thâm thúy chợt lóe, cầm lấy chén rượu trên bàn, lạnh lùng nhìn bọn quan viên phía dưới từng người từng người uống cạn, lại chỉ cầm chén rượu, mà không uống.

Diệp Tư Ngâm cũng cầm ly rượu lưu ly óng ánh trong suốt trên tay, kề vào mũi ngửi ngửi, trên mặt phút chốc lộ ra một nụ cười lạnh. Hai người liếc nhau, Diệp Tư Ngâm mới ôn nhu mở miệng nói: “Phương đại nhân, ngươi chính là dùng loại xuân dược thấp kém này để tiếp đãi chúng ta sao?” Tiếng nói thoáng nghiêm khắc, “Ngươi đang ngại ô sa trên đầu ngươi đội lâu quá rồi sao,?”

Phương Viễn Hàng sợ tới mức”Bùm” một tiếng quỳ xuống : “Này. . . . . . Này. . . . . . Thân vương điện hạ thứ tội, thế tử điện hạ thứ tội. . . . . . Hạ quan nhất thời hồ đồ, đã quên dặn tú bà. Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội a! . . . . . .”


Trong lúc cầu xin, đã có người dẫn trung niên nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi lên. Tú bà kia vẻ mặt kinh hoảng, hiển nhiên còn không biết chính mình đã bị đẩy ra cản sóng, chỉ biết nhất định đã xảy ra sai lầm, cho nên vừa bị thị vệ đẩy ngã trên đất, lập tức khóc hô nói: “Tiện tì biết tội, tiện tì biết tội. . . . . .”

“Được rồi.” Diệp Tư Ngâm chặn lại, “Đổi một loại rượu khác lên.”

“Vâng, vâng . . . . . Tạ ơn thân vương, tạ thế tử! Tạ ơn thân vương, tạ thế tử!” Coi như chiếm được đặc xá lệnh, tú bà lập tức chạy té ra ngoài, Phương Viễn Hàng kia thì ngã lên ghế thở dốc.

Rượu rất nhanh được đổi lại, hẳn là có người có ý phân phó, dâng lên chính là trần nhưỡng ba mươi năm, hương rượu tỏa bốn phía, lập tức tràn ra Trúc thính.

Rượu vừa rót đầy, các cô nương bị vắng vẻ một bên liền bước lên phân ra ngồi vào cạnh chúng quan viên, nhất thời, *** từ lãng ngữ liên tiếp không ngừng. Nhưng không người nào dám tới gần chủ tọa hàn khí bốn phía kia.

“Đây là có chuyện gì! Khuynh Tự đâu? !” Lúc này, Phương Viễn Hàng kia đứng lên quat tú bà đang đứng ngoài cửa.

Tú bà lau mồ hôi, không ngừng thở dài: “Đại nhân thứ tội, điện hạ thứ tội, Khuynh Tự tức khắc sẽ đến.” Mắt vừa đảo qua, lập tức tươi cười rạng rỡ, “Đến đây đến đây! Tự nhi, xem ngươi kìa! Còn không mau đến chỗ thân vương điện hạ hầu hạ!”

Diệp Tư Ngâm nhìn nữ tử đang đến gần, vận một thân hoa sam, y hương tấn ảnh, tư thái xinh đẹp, ánh mắt lộ vẻ quyến rũ, bất giác nhíu mày. Cái gọi là hoa khôi không phải là tuyệt sắc mỹ nhân như Tô Tiểu Tiểu, Lí Sư Sư cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông à? Vì sao vị hoa khôi Khuynh Tự này lại không chút nội tại, chỉ có mỗi cái thể xác yêu mị thế kia?

Khuynh Tự thướt tha lượn đến gần, khi đến trước chủ tọa thì dừng chân, chậm rãi quỳ xuống, hành đại lễ. Không quỳ thì thôi, vừa quỳ xuống y phục tán mát, lộ ra cái yếm màu xanh bên trong lớp ngoại sam mong manh, muốn dùng bộ ngực bên trên của mình minh mục trương đảm câu dẫn Diệp Thiên Hàn.

Diệp Thiên Hàn trên mặt không có chút biểu tình, vừa không hỏi tội, cũng không miễn lễ, chỉ cầm chén rượu ẩm một ngụm.

“Thân vương điện hạ, đây là hoa khôi Khuynh Tự cô nương của Tùng Trúc quán, trước đây cô nương ấy là thanh quan.” Phương Viễn Hàng chà xát bàn tay đầy đặn, cười *** đãng nói, ” Thỉnh thân vương điện hạ vui lòng nhận lấy.”


“Nga? Tặng cho bổn tọa?” Diệp Thiên Hàn nhíu mày.

Phương Viễn Hàng không tha nhìn Khuynh Tự, nuốt ngụm nước miếng nói: “Đó là tự nhiên.”

Phương Viễn Hàng vừa dứt lời, Khuynh Tự kia không ngờ tự đứng dậy đi đến cạnh Diệp Thiên Hàn, nhẹ nhàng nâng lên một chén rượu dâng đến bên môi Diệp Thiên Hàn: “Tiện tì đến chậm, thân vương điện hạ đang giận sao?”

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn nữ tử bên cạnh, thầm nhíu mi. Vẫn chưa uống ly rượu kia, chỉ ngăn tay nàng ta lại, lạnh lùng nói: “Muộn một chút rồi a dua cũng được.” Khuynh Tự run rẩy, nhưng cũng vì lời Diệp Thiên Hàn nói mà lộ ra nụ cười.

Diệp Tư Ngâm nhìn ái nhân cùng hoa khôi”Liếc mắt đưa tình” , thấy hắn chỉ im lặn né tránh, trong lòng buồn cười, nhưng cũng có chút mất hứng. Những người đang luyến ái, dục vọng độc chiếm chính là vừa lớn vừa đáng sợ a, Diệp Tư Ngâm tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy tình nhân quay đầu lại, y chuyển tầm mắt, nhắm mắt làm ngơ.

Thấy hành của động Diệp Tư Ngâm, mắt tím thâm thúy ảm ảm: “Đang ghen tị?” Truyền âm nhập mật.

“Ngươi lại không thích hoa khôi đó, ta vì sao ghen?” Diệp Tư Ngâm mạnh miệng nói, trong lòng lại vẫn là có chút chua xót. Cánh tay chỉ thuộc về mình y giờ đây lại bị một nử tử thân phận đê tiện chiếm lấy. . . . . .

Mắt tím thâm thúy ánh lên tiếu ý, không nói gì nữa.

“Ta đi ra ngoài một lúc.” Thật sự nhìn không được, Diệp Tư Ngâm bỏ lại một câu đứng dậy rời khỏi Tùng Trúc quán. Diệp Thiên Hàn nheo hai mắt lại, nhìn Chiến Minh bên cạnh, Chiến Minh hiểu ý, đi theo ra ngoài.

“Thiếu chủ muốn đi nơi nào? Nơi này nơi nơi đều là hoa nhai liễu hạng, không bằng trở về đi. Ở bên cạnh chủ nhân sẽ an toàn hơn.” Chiến Minh khuyên nhủ.

Diệp Tư Ngâm lắc đầu: “Rất chán.”


Chiến Minh biết Diệp Tư Ngâm trong lòng không vui, có chút buồn cười, nhưng cũng không nói ra.

Diệp Tư Ngâm cùng Chiến Minh đi, một người cao lớn tuấn mỹ, một người tuyệt sắc khuynh thành, tất nhiên dẫn đến chú mục. Nhưng cô nương trong quán đều biết hai người này thân phận tôn quý, cho nên không dám tùy tiện tiến lên. Đáng tiếc, trên đời này chính là có người mắt nhìn không tốt.

“Bảo Khuynh Tự đi ra! Lão tử muốn nàng bồi. . . . . . Bồi rượu! Thanh quan? Phi!”

“Yêu, vị đại gia này, Khuynh Tự cô nương đang bồi thân vương điện hạ.” Một quy công giữ chặt đại hán đang đấu đá lung tung, nụ cười có chút khinh thường, “Nếu được thân vương điện hạ coi trọng, sau này còn thế là sườn phi của thân vương điện hạ a !”

Chiến Minh nghe vậy trong lòng cười lạnh, thật là một đám đui mù. . . . . . Nhìn tuyệt sắc thiếu niên phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, mắt tím trong suốt nhìn không ra cảm xúc gì, trong lòng có chút lo lắng. Một lần trước là vì Tịch Nhan việc mà quyết ý rời đi, lần này hai người đã là phu thê tình thâm, hẳn sẽ không xảy ra sai lầm như vậy nữa đâu nhỉ?

Chiến Minh bên này âm thầm lo lắng, bên kia đại hán vẫn đang cùng quy công dây dưa: “Sườn phi? ! Phi! Bảo nàng ra đây, gia hôm nay nếu không thấy nàng là không được! Cái gì thân vương hay không thân vương chứ. . . . . . Bảo nàng đi ra!”

“Nàng đang ở bên trong cùng thân vương điện hạ! Ngài còn như vậy, đừng trách tiểu nhân ta không khách khí.” Quy công kia ngữ khí cứng lên, vẫy tay một cái, một đám tay chân.

Đại hán nọ đã uống không ít rượu, mượn rượu thêm cam đảm, đáng tiếc ánh mắt lại không quá tốt, chỉ chớp mắt, lại nói tiếp: “Ai

nói nàng cùng thân vương điện hạ? Đó không phải là Khuynh Tự sao! ?” Nói xong liền nghiêng ngả lảo đảo xông qua, nhưng đi thẳng đến chỗ Diệp Tư Ngâm.

Diệp Tư Ngâm nhíu mày, lắc mình né tránh.

“Tiểu tiện nhân, còn không lại đây cho ta! ?” đại hán nói năng hồ ngôn loạn ngữ, Diệp Tư Ngâm ánh mắt lạnh lùng, ngón tay thon dài bắn ra, đại hán kia đột nhiên che miệng kêu rên, một lát liền ngã xuống đất lăn lộn.

Tất cả mọi người bị một đã làm gì, không một ai thấy rõ!


Chiến Minh mặt lạnh khẽ quát một tiếng: “Mang đi.” Trước mặt bao người đại hán một khắc trước còn đang lăn lộn dưới đất, khắc sau liền biến mất vô tung . . . . . .

Không còn lòng dạ quan tâm mọi người đang hoảng sợ cùng ám vệ sẽ làm gì người nọ, hẳn là vì vị son phấn trong quán, hoặc mới vì tình cảnh Khuynh Tự đeo dính Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy trong lòng hết sức phiền muộn.

“Minh, ngươi cùng Tiêu Thần ở lại nơi này, đề phòng bất trắc. Ta quay về khách *** trước.” Diệp Tư Ngâm nói.

“Sao lại thế được? Thuộc hạ hộ tống Thiếu chủ trở về.” Chiến Minh cung kính nói. Để Diệp Tư Ngâm một người trở về, cho dù có ám vệ bảo hộ, cũng vô pháp cam đoan vạn vô nhất thất.

“Này. . . . . . Được rồi.” Diệp Tư Ngâm thoáng chần chờ, liền đáp ứng.

“Vị này là thế tử của thân vương? Quả nhiên tuấn mỹ vô song, là nhân trung long phượng a!” Vừa muốn rời đi, liền có một người cản Diệp Tư Ngâm lại. Giương mắt nhìn, hóa ra đó là một thanh niên ôn nhuận, một thân nguyệt sắc y sam cùng gương mặt trắng nõn sạch sẽ rất trái ngược với nơi *** mỹ này.

“Ngươi là?” Diệp Tư Ngâm chần chờ hỏi.

“Tại hạ chỉ là thương nhân, tên Tần Tự Dật.” Người nọ chân thành cúi chào, ôn nhu nói.

Bên kia Diệp Tư Ngâm đụng phải một vị khách không mời mà đến, Tùng Trúc quán bên này, Khuynh Tự sớm đã làm quá, cả người nằm lên đùi Diệp Thiên Hàn, lấy kia bộ ngực ngạo nhân vuốt ve đùi Diệp Thiên Hàn.

Diệp Thiên Hàn cười lạnh, trở mình đứng dậy, không quan tâm Khuynh Tự ngã xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc cùng ủy khuất, chỉ nói: “Phòng ngủ của ngươi.”

Khuynh Tự lúc này mới hiểu được, vội vàng đứng dậy cười duyên nói: “Thỉnh điện hạ đi theo tiện tì.”

Trên chủ tọa thế nào, Phương Viễn Hàng phía dưới xem vô cùng rõ ràng, lau mồ, thầm nghĩ: rốt cục vị tôn đại phật này cũng vào phòng của Khuynh Tự. . . . . Còn cả thế tử nữa, hẳn cũng có người đón rồi. . . . . . Đáng tiếc một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, nếu có thể, gã còn. . . . . . Trong đầu tưởng tượng bộ dáng thiếu niên bị đặt dưới thân trằn trọc rên rỉ cầu tha, ánh mắt vốn như chuột của Phương Viễn Hàng toát ra vẻ hạ lưu.

Hết chính văn đệ tấp bát chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận