Phù Ảnh Ám Hương

“Chủ tử, Miêu Cương trưởng công chúa cầu kiến.”

Sắc mặt mọi người nghiêm lại. Miêu Cương trưởng công chúa? ! Nàng sao lại đến thân vương phủ? Là hoàng đế sai khiến, hay là ý Miêu của Cương phiên vương?

Mắt tím thâm thúy lộ ra hàn băng, ôm lấy người trong lòng đứng dậy, nhìn Lí Ân cùng Bắc Đường Vũ Trăn lạnh lùng nói: “Hai người có đi chung không?”

Thần sắc ngưng trọng của Lí Ân nháy mắt thay bằng nụ cười xinh đẹp lúm đồng tiền: “Chuyện náo nhiệt này, sao có thể thiếu bản cung được.”Bắc Đường Vũ Trăn như trước trầm ngâm không nói, lại đứng dậy gật đầu.

Ngoài thư phòng, Túy Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhanh chóng hành lễ nói: “Chủ nhân, Thiếu chủ, thái tử điện hạ. . . . . .”

Diệp Tư Ngâm liếc mắt liền nhìn ra tâm tư Túy Nguyệt, chau mày, nói: “Túy Nguyệt đi cùng chúng ta.”Chuyện của Túy Nguyệt, trừ bỏ chính nàng không ai có thể rõ ràng. Nếu nàng sốt ruột muốn báo thù như thế, hơn nữa nàng còn là người Miêu Cương, tất nhiên hiểu biết Miêu Cương hơn so với mấy người họ. Mang nàng đi chung gặp Miêu Cương trưởng công chúa. . . . . . chưa chắc là chuyện xấu.

Túy Nguyệt cảm kích nhìn Diệp Tư Ngâm, mới theo mọi người đi ra chính sảnh.

Lăng Tiêu Thần cùng Chiến Minh đứng ở ngoài chính sảnh, thấy đoàn người đến, cung kính hành lễ.

Trong chính sảnh, nữ tử một thân sa y xanh biếc xinh đẹp, không phải Miêu Cương trưởng công chúa Dao Hàm thì có thể là ai.

“Miêu Cương trưởng công chúa, thật sự là khách quý đến nha.”Vừa vào cửa, Lí Ân liền cười nói.

Dao Hàm cũng cười, đôi mắt xanh thẫm lại chỉ nhìn chằm chằm hai nam tử vận bạch y, dung nhan tuyệt sắc kia, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi. Nhìn Diệp Thiên Hàn ôm Diệp Tư Ngâm ngồi trên chủ tọa, cùng ngồi cùng ăn với thái tử Lí Ân, trong lòng nàng càng thêm tức giận, lại không thể làm gì, chỉ có nhẫn nại, thầm nghĩ: chờ xem, Diệp Thiên Hàn, ta nhất định thu ngươi vào túi mình!

“Không biết công chúa hôm nay đến, là có gì chuyện quan trọng?”Lí Ân hỏi.

Dao Hàm cười mà không nói, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Hương vị thanh đạm làm nàng chau mày, đặt chén trà xuống. Đôi mắt xanh thẫm thoáng nhìn những người trong phòng.

“A, quả thật toàn bộ mọi người đều ở đây.”Dao Hàm cười cười, “Thân vương điện hạ uy tín quả nhiên không giống bình thường, ngay cả thái tử điện hạ cùng thái phó đại nhân đều phản bội hoàng đế Trung Nguyên.”

“Chuyện gì?” Cắt ngang những lời vô nghĩa của nàng, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói.

Dao Hàm âm thầm cắn chặt răng. Nam nhân này. . . . . . Quả thật là lãnh huyết vô tình sao. . . . . . Trên mặt lại như trước cười đến sáng lạn: “Bản công chúa hôm nay đến, là muốn cùng các vị làm giao dịch.”

Mọi người nghe vậy cùng sửng sốt — nữ nhân lại muốn giở trò gì?

Nhìn thấy sắc mặt mọi người âm tình bất định, Dao Hàm biết chính mình đã thành công hấp dẫn lực chú ý của họ, cho nên ngừng một chút, liền nói: “Theo bản công chúa biết, hoàng đế các ngươi đã thu hồi phần đông binh quyền, tính toán tập hợp tại kinh thành một lưới bắt hết các người. Cho dù Phù Ảnh Các Các chủ võ công cao tới đâu, cũng không có thể lấy một địch vạn, không phải sao?”

Mọi người trong lòng lạnh lùng cười, nguyên lai là đến áp chế y. Đáng tiếc a. . . . . . muốn áp chế thì phải có tiền đề a.

Đôi mắt xanh thẫm nhìn thẳng nam nhân lãnh tuấn ngồi trên cao, buồn bả nói: ” Điều kiện của bản công chúa là, chỉ cần thân vương điện hạ đáp ứng cùng bản công chúa thông hôn, bản công chúa sẽ để hoàng huynh cùng thân vương điện hạ thái tử điện hạ hợp tác, trợ thái tử điện hạ được hoàng vị. Dù sao, trong hoàng cung, hiện giờ từ một vạn Miêu Cương tinh binh canh gác.”

Mắt tím thâm thúy lạnh nhạt nhìn nữ nhân si tâm vọng tưởng nọ, hừ lạnh một tiếng nhỏ đến mức khó mà nghe được, khóe môi gợi lên, buông ra một nụ cười châm chọc: “Hoàng vị can hệ gì tới bổn tọa?”

Dao Hàm căn bản không dự đoán được nam nhân này sẽ nói ra như vậy, nhất thời sửng sốt. Ngay cả Lí Ân thái dương cũng không khỏi run lên — hoàng huynh này của cậu thật sự là. . . . . . Cho dù không vô can nhưng hiện giờ cũng đã ngồi chung một chiếc thuyền, tốt xấu cũng tỏ ra để ý một chút chứ. . . . . . Bắc Đường Vũ Trăn lại thấy thú vị, vô cùng hứng thú ngồi một bên xem chiến.

Dao Hàm không còn nhẫn nại cười được, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Thân vương điện hạ nói đùa. Hiện giờ thân vương điện hạ cùng thái tử điện hạ hợp tác, muốn lật đổ hoàng đế Trung Nguyên không phải sao? Nếu thái tử điện hạ không chiếm được hoàng vị, vậy thân vương điện hạ nhất định cũng sẽ bị liên lụy, ta nói không đúng sao?”

“Nếu là điều kiện khác, bổn tọa nói không chừng sẽ suy nghĩ; nếu cùng ngươi thông hôn, vậy không cần bàn lại.”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói xong liền muốn đứng dậy rời đi. Dao Hàm lại đột nhiên lớn tiếng chất vấn: “Vì sao? ! Là vì y sao? Vì y mà ngươi không chịu cùng bản công chúa thông hôn? ! Một tình cảm thiên địa bất dung như vậy, ngươi làm sao dám. . . . . . ? Còn ngươi nữa, ngươi là tiểu. . . . . . A. . . . . .”Dao Hàm chỉ thấy một tia sát khí úp lại, đầu vai trần ra của nàng chợt lạnh, cúi đầu nhìn, đã là một mảnh màu đỏ. Mà thứ làm nàng bị thương, rõ ràng chỉ là một mảnh lá cây nhỏ, nhưng sau khi lướt qua vai nàng đã đâm sâu vào gốc cột đằng sau. . . . . .

“Ngươi!”

“Có vài thứ nên nói, có vài thứ không nên nói. Trưởng công chúa khí huyết rất vượng, ngẫu nhiên để máu chảy ra, cũng không phải chuyện xấu.”Mắt tím trong suốt đầy lạnh lùng, Diệp Tư Ngâm cười lạnh một tiếng nói.

“Ngươi. . . . . .”Dao Hàm tức giận nói không ra lời, vết thương trên đầu vai ẩn ẩn làm, y phục xanh biếc nháy mắt nhiễm đỏ.

“A, ta ngược lại đã quên. Trưởng công chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể cho phép trên người mình có vết thương rõ ràng vậy được chứ.”Diệp Tư Ngâm coi bỗng nhiên nhớ tới gì đó, “Minh, Túy Nguyệt, các ngươi giúp trưởng công chúa đi chữa thương băng bó. Đề hoa ngưng băng lộ trong dược phòng. Tuyệt sẽ không lưu lại vết sẹo nào trên người công chúa.”Nói xong quay đầu nhìn Diệp Thiên Hàn cười nhẹ, hai người cùng nhau rời đi.

Không chỉ là Dao Hàm, ngay cả Lí Ân cùng Bắc Đường Vũ Trăn đều sững sờ một bên — bọn họ vừa rời chứng kiến, thật là Diệp Tư Ngâm luôn ôn nhuận đạm nhiên kia sao? ! Chuyện này không khỏi quá. . . . . . nhìn Miêu Cương trưởng công chúa tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng. . . . . . Quả thật là chọc người tức chết mà không cần đền mạng a. . . . . . Bọn họ, vẫn rất xem thường thiếu niên kia. . . . . . còn nửa vừa rồi chỉ tiện tay ném một mảnh lá đã đủ đả thương địch nhân, nội lực võ công của y, chỉ sợ là thuộc hàng cao thủ trên giang hồ. . . . . . Trời ạ. . . . . . ái nhân Phù Ảnh Các Các chủ dạy dỗ đi ra, quả thật không giống bình thường, tuyệt không thể khinh thường a. . . . . .

Bên này hai người cảm thán, bên kia Túy Nguyệt dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Tư Ngâm rời đi. Chiến Minh thì làm tư thế thỉnh, muốn Dao Hàm đi theo mình. Dao Hàm oán hận trừng mắt nhìn Chiến Minh, trong đôi mắt xanh thẫm nổi lên ác ý, ngón tay giương lên, phất một ít dược phấn vào Chiến Minh. Ai ngờ Chiến Minh sớm có chuẩn bị, chỉ chợt lóe, liền không thấy bóng người, dược phấn kia toàn bộ phất vào không trung.

“Trưởng công chúa, chút tài mọn này, tốt nhất không cần dùng nữa. Miễn cho vết thương càng thêm nghiêm trọng, tại hạ sẽ không thể ăn nói với Thiếu chủ được.”Thanh âm trầm thấp từ sau lưng vang lên, trong lúc Dao Hàm sửng sốt, đã bị điểm huyệt, không thể động đậy.

Dao Hàm làm sao cũng không ngờ được, mình tay cầm lợi thế nhiều đến vậy, lẻ loi một mình xâm nhập thân vương phủ, kết quả lại rơi vào kết cục thế này! Đôi mắt xanh thẫm tràn ngập oán độc.

“Trưởng công chúa, thỉnh đi.”

“Ngươi. . . . . . ?”Nhìn đến nữ tử xuất hiện trước mặt, Dao Hàm trong nháy mắt mặt cả kinh. Vừa rối nàng ta vẫn đứng sau Diệp Thiên Hàn, còn tưởng chỉ là một thị nữ bình thường, bây giờ nhìn lại, không ngờ là một nữ tử tuyệt sắc. . . . . . nhưng nữ tử này, vì sao lại nhìn quen đến vậy? Càng lệnh Dao Hàm khiếp sợ chính là, trường bào màu mực thêu hoa văn màu bạc lấp lánh kia, rõ ràng là áo choàng của Miêu Cương chiêm tinh sư. . . . . . đây. . . . . .

Túy Nguyệt thấy thần sắc của Dao Hàm, liền biết đối phương dĩ nhiên nhìn ra được thân phận của mình, mỉm cười: “Trưởng công chúa, mười mấy năm không gặp, không biết ngài còn nhớ rõ Túy Nguyệt?”

“Túy Nguyệt. . . . . . Túy Nguyệt? !”

Bên kia Dao Hàm cùng Túy Nguyệt ngoài ý muốn gặp lại nhau sau mười mấy năm, kinh lớn hơn hỉ; bên này hai vị chủ tử của thân vương phủ hiếm khi xảy ra bất đồng ý kiến.

“Vì sao phải giữ lại tánh mạng của nàng?”Diệp Thiên Hàn có chút không vui. Vừa rồi lúc Dao Hàm nói năng lỗ mãng, hắn đã muốn ra tay giết nữ nhân đó; không ngờ bị người trong lòng ra tay trước cản lại, chỉ làm vai phải nàng bị thương.

Diệp Tư Ngâm lắc đầu: “Túy Nguyệt nhận ra Miêu Cương trưởng công chúa.”

” Nga?”Diệp Thiên Hàn nhíu mày, “Sao lại biết được?”

“Nàng vừa gặp trưởng công chúa kia thì luôn cúi đầu. Ngươi từng từng thấy Túy Nguyệt như vậy chưa?”Diệp Tư Ngâm nói. Túy Nguyệt là một nữ tử tâm cao khí ngạo, ngày thường cũng chỉ cúi đầu hành lễ với y cùng Diệp Thiên Hàn. Hẳn là vì thân phận chiêm tinh sư, nàng luôn vân đạm phong khinh phong tựa hồ siêu thoát phàm trần. Đích thật là chưa bao giờ thấy nàng cúi đầu khẩn trương như thế.

Thấy Diệp Thiên Hàn đăm chiêu, Diệp Tư Ngâm” khúc khích”Một tiếng cười nói: “Ngươi thật không chút quan tâm thuộc hạ của mình a, na nếu có ngày Túy Nguyệt cùng Minh nhận ta làm chủ nhân, ta cũng sẽ không kinh ngạc .”

Khó được nhìn ái nhân trong lòng cười thoải mái như vậy, đôi mắt tím thâm thúy của Diệp Thiên Hàn cũng đầy ý cười, bàn tay ôm lấy vòng eo y cố ý siết lại, làm Diệp Tư Ngâm không thể dán vào người hắn, như thể vành tai mai tóc chạm vào nhau nói: “Ngươi là người của bổn tọa, tự nhiên cũng là chủ tử của họ, không cần ngày khác.”

Hô hấp nóng bỏng thổi vào vành tai, Diệp Tư Ngâm không khỏi đỏ mặt, trong lòng oán thầm hành vi ái nhân lúc này giống hệt một tên ăn chơi trác táng đùa bỡn nữ tử nhà lành, không ngờ cằm bị nâng lên, thình lình nhìn vào đôi mắt tím thâm thúy, trêu tức không kịp thu hồi bị nhìn thấu.

” Hàn. . . . . . Nơi này là hoa viên. . . . . .”Diệp Tư Ngâm có chút khó khăn chống đẩy, nhưng cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không tha cho y, nhụt chí tràn lên buông tay ra, tùy ý tôi tớ thị nữ qua lại cúi đầu đỏ mặt vội vàng đi qua.

Nhìn ái nhân không thèm giãy giụa nữa, Diệp Thiên Hàn cong lên một mạt cười, một nụ hôn nhẹ nhàng ấn lên thái dương y — trừ bỏ ngượng ngùng, người này quả thật không màng tới ánh mắt của người khác. . . . . . Như vậy rất tốt. . . . . .

Tựa như cảm nhận được nỗi lòng của ái nhân, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu, mắt tím trong suốt là tình yêu nhẹ nhàng rồi lại sâu đậm. Chỉ thấy y mỉm cười nhẹ nhàng nói: ” Hàn, không cần lo lắng. Trong một tháng đó, không thấy được không nghe được. . . . . . Hiện giờ khắc khắc cùng ngươi tay trong tay, đây đã là vận mệnh ưu đãi ta, ta há có thể cô phụ ý tốt của trời cao, tiếp tục để ý những thứ vô vị đó chứ?”

Bị ôm chặt lấy, Diệp Tư Ngâm như trước nhẹ nhàng thản nhiên cười, mắt tím trong suốt chậm rãi nhắm lại.

Lăng Tiêu Thần đứng cạnh hơi thở dài, lặng lẽ rời khỏi hoa viên, trên mặt lại đầy ý cười. Trên đời này, chỉ sợ đã không còn ai có thể tách đôi ái nhân yêu nhau sâu đậm đó ra nữa. . . . . . Như thế, rất tốt.

Hết chính văn đệ thất thập nhất chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui