Vệt trắng bạc vừa xuất hiện ở phía đông, không khí tràn đầy mát mẻ, trong lành.
Bầu trời xám xịt, sương mù mờ ảo bay lơ lửng trên không trung.
Đại trạch nằm ở góc đông nam của trấn Thịnh Trạch, huyện Ngô Giang, phủ Tô Châu đã được thắp đèn lờ mờ từ lâu.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, căn đại trạch nhấp nhô kéo dài tựa như những con thú khổng lồ ẩn nấp trong sự hỗn loạn, thấp thoáng có thể nhìn thấy những mái hiên được che phủ một lớp màu trắng.
Trong khoảng sân rộng lớn chật kín người.
Mọi thứ trước mắt đều trắng xóa, mọi người mặc tang phục cùng với nét mặt đau buồn.
Theo tiếng bước chân khẽ vang lên, một bóng người hơi gầy yếu bước ra.
Đó là một nữ tử, khoảng mười bảy mười tám tuổi với mái tóc đen láy, làn da trắng như tuyết, trong sáng và xinh đẹp.
Nhưng vì quá gầy, lại mặc tang phục nên cảm giác nàng rất mỏng manh và yếu đuối.
“Cô nương, ta đã chuẩn bị xong hết rồi.” Quản gia Trần Bá đi tới, cung kính nói.
“Đại cô nương...”
“Đại tỷ...”
Bên cạnh có một vài nữ tử trông sắc mặt rất hoảng sợ.
Bọn họ ở những độ tuổi khác nhau, mắt ai nấy đều đỏ hoe, chụm lại với nhau, khẽ nức nở.
Nhan Thanh Đường không để ý đến bọn họ, ngoài ra còn có một đám hạ nhân đứng xung quanh nàng.
Nàng đi tới trước xe tang đang đặt ở giữa sân.
Chiếc quan tài màu đen rất to và nặng giống như một con thú khổng lồ đang phủ phục trên xe tang vậy.
Nhan Thanh Đường im lặng một lúc, ánh mắt của nàng bình tĩnh đến mức khiến người khác không đoán được nàng đang nghĩ gì.
Một lát sau, nàng quỳ xuống trước quan tài, đốt tiền giấy cho vào trong chậu tang.
Ánh lửa bập bùng, tiếng kêu khóc vang lên tứ phía.
Mọi người đều quỳ xuống, khóc than.
...
“Cô nương, đã đến lúc tiễn lão gia đi rồi, không thì sẽ bỏ lỡ giờ lành mất.” Trần bá nhắc nhở nàng với sắc mặt không nỡ.
Nhan Thanh Đường lấy lại tinh thần rồi đứng dậy.
Hạ nhân đưa chậu tang đã được dọn sạch tro lên, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đó như thể chậu tang kia nặng hàng ngàn cân vậy, hơi thở của mọi người lập tức trở nên dồn dập.
Vào thời khắc quan trọng này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, theo sau đó là một nhóm nam tử chạy tới từ cổng tròn.
“Ngươi không thể đập cái chậu đó...”
“Sao có thể để một nữ nhân làm hiếu tử được...”
Nhưng đám người đó còn chưa tới gần thì đã bị một nhóm hạ nhân cản lại.
Động tác của nhóm hạ nhân rất nhanh gọn, trói rồi bịt miệng của đám người đó lại một cách mạnh mẽ, không hề khách sáo.
Đám người đó bị đau, hốc mắt như sắp nứt ra.
“Nhan Thanh Đường, sao ngươi dám...”
Giọng nói ú ớ đảo quanh trong cuống họng, lại không thể nói ra được.
Một ánh mắt quét tới chỗ nam nhân đó, ông ta đang giãy dụa nhưng lập tức sửng sốt.
Ngay sau đó, ông ta nghe thấy một tiếng “rầm”, chậu tang rơi xuống mặt đất.
Khoảng sân vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng kêu khóc chói tai.
“Nâng quan tài lên.”
.
“Cút! Các ngươi còn dám đến Nhan gia nữa thì ta sẽ đánh gãy chân của các ngươi!”
“Tưởng gọi các ngươi là gia thì sẽ thật sự là gia à? Nếu cô nương không căn dặn thì ta đã đuổi đánh các ngươi ra ngoài rồi!”
“Đúng vậy, còn khiến ta phải giả vờ lâu như vậy…”
Đám người đó bị ném ra khỏi cửa sau của Nhan gia, ngay sau đó cánh cửa đã đóng sầm lại.
Sắc mặt của mấy tên đầy tớ lúc trước còn cung kính khép nép mà nay đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, nếu Nhan Thế Hải không hiểu được ý tứ trong những lời này thì mấy năm nay sống thật uổng phí.
“Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nhan Đức Diệu nhỏ giọng nói.
Nhan Thế Hải đứng dậy phủi mông rồi mắng: “Bây giờ còn hỏi làm sao nữa à? Về mau, đi thông báo cho người của dòng chính.”
Đám người rời khỏi Nhan gia với vẻ mặt xám xịt, không lâu sau đã về đến nhà.
Rất nhanh sau đó, Nhan Hàn Hà cũng nhận được thư.
Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, làn da trắng trẻo, thân hình hơi mập, mặc một chiếc áo choàng bằng tơ lụa màu xanh, cầm hai hạt óc chó trong tay trông rất giống phú ông.
Ông ta nghe Nhan Thế Hải kể xong thì cau chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
“Ta đã căn dặn ngươi rất nhiều rồi, dặn các ngươi hết lần này đến lần khác.
Tới thời điểm quan trọng nhất định phải để ý kỹ, vậy mà các ngươi lại để ý như vậy à?”
Sắc mặt của Nhan Thế Hải cũng như đưa đám, ông ta uất ức nói: “Ta cũng không ngờ nha đầu Nhan Thanh Đường kia lại gian xảo như vậy.
Hôm đó tới cửa, ta thấy thái độ của nha đầu đó rất mềm mỏng nên ta chỉ bảo con nhóc đó biết điều một chút, trong lòng biết nhị phòng không có nhi tử mà vốn dĩ không thể để một nữ tử lập môn hộ được nên chỉ có thể trông cậy vào đại phòng của chúng ta thôi.
Ta còn thấy đám hạ nhân của Nhan gia đều nghe theo lệnh của ta, xem ta như chủ nhân của mình nên ta tưởng...!tưởng...”
“Tưởng cái gì? Tưởng ngươi đã nắm thóp người ta được rồi sao?” Nhan Hàn Hà cười khẩy.
Nhan Thế Hải lộ ra vẻ lúng túng, chột dạ rụt cổ lại.
“Ngươi tưởng là vậy! Ha ha, ngươi cho rằng người ta chỉ đang qua loa lấy lệ với ngươi, muốn thăm dò thực lực của ngươi và cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tang sự của cha người ta rồi gây ra náo loạn ầm ĩ khiến gia tộc mất mặt.
Nào ngờ ngươi lại vô dụng dụng như vậy, người ta chỉ cần dùng chiêu tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch để lừa ngươi chạy đôn chạy đáo.
Vậy mà ngươi lại cho rằng bản thân chèn ép được người ta thật!”
Nhan Hàn Hà càng nói càng thấy tức giận, hai hạt óc chó trong tay ông ta xoay tròn liên tục phát ra tiếng rắc rắc.
“Ngươi chỉ biết nha đầu đó là nữ tử nhưng lại không biết từ nhỏ Nhan Thế Xuyên đã nuôi dạy con nhóc đó như một nam tử, mới có vài tuổi đã được dẫn đi làm thương nhân khắp nơi! Mà Nhan Thế Xuyên là ai? Khắp Nhan gia có bao nhiêu vườn dâu, cửa tiệm và cơ phòng, từ trong ra ngoài có biết bao nhiêu quản sự, chưởng quỹ và tiểu nhị? Nữ tử có thể khiến một đám người vừa kính trọng vừa nể sợ gọi là thiếu chủ mà ngươi lại coi nha đầu đó như một nữ tử bình thường sao?”
“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì? Chuyện đã vậy rồi thì giờ chúng ta phải nghĩ xem nên cứu vãn thế nào đây?”
Nhan Thế Thành ở bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm.
“Cứu vãn? Đến nước này rồi còn cứu vãn thế nào được nữa?”
Nhan Hàn Hà tức giận, cười khẩy.
“Dựa theo chủ ý lúc đầu của ta thì đã không đến nỗi cả nhà phải mất mặt.
Đại phòng các ngươi cứ từ từ giải quyết nhị phòng đó cũng được, chờ đến khi đưa đi hạ táng thì để Đức Diệu làm “hiếu tử”, đập chậu tang thay Thế Xuyên rồi đỡ quan tài.
Sau đó tất nhiên sẽ chọn Đức Diệu làm người nối dõi, nhận làm con thừa tự trong nhà Thế Xuyên, còn hiện giờ...”
.
Nhan Đức Diệu là trưởng tử của Nhan Thế Hải, cũng là trưởng tôn của đại phòng ở Nhan gia.
Hai huynh đệ Nhan Thế Hải và Nhan Thế Thành là đường bá của Nhan Thanh Đường, phụ thân Nhan Tuấn Sơn của hai người là đại bá của Nhan Thế Xuyên, Nhan Thanh Đường phải gọi Nhan Tuấn Sơn là đại bá gia.
Trong nhà được chia thành đại phòng và nhị phòng thì cha con Nhan Thế Xuyên ở nhị phòng.
Tháng trước, Nhan Thế Xuyên ra ngoài buôn bán thì bất ngờ gặp nạn, nơi ở của ông ấy bị sập trong một cơn mưa lớn nên đã không may qua đời để lại một nhà toàn nữ nhân không biết dựa vào ai.
Dựa theo lễ nghi ở dân gian lúc bấy giờ, nếu trong nhà không có nam đinh đứng ra chèo lái mà có nữ tử đã trưởng thành thì cũng không được kế thừa gia nghiệp, cần phải chọn ra một nam đinh trong gia tộc rồi nhận làm con thừa tự để nối dõi tông đường.
Huyết thống gần nhất với nhị phòng chính là đại phòng.
Nhưng đó là về mặt quan hệ huyết thống, trên thực tế thì hai phòng đã thù oán nhau từ lâu.
Năm đó, phụ thân của Nhan Thế Xuyên mất sớm, đại bá của ông ấy chèn ép nhị phòng mẹ góa con côi và đứa cháu trai còn nhỏ nên mượn danh nghĩa là chăm sóc cho đệ tức và cháu trai để chiếm nhà và gia sản của nhị phòng.
Nhưng khi chiếm được gia sản thì không thật sự chăm sóc hai người, ngược lại còn đối xử rất cay nghiệt.
Sau này quả phụ mất sớm, khi đó Nhan Thế Xuyên mới chỉ mười mấy tuổi.
Bởi vì ông ấy thật sự không chịu nổi sự hà khắc của thẩm mẫu và sắc mặt lạnh nhạt của bá phụ nên đã rời khỏi mảnh đất quê hương là Thịnh Trạch.
Nếu chuyện chèn ép quả phụ và cô nhi, không có người nối dõi cứ kết thúc như vậy thì cũng không phải là chuyện hiếm thấy trên thế gian.
Nhưng ai mà ngờ sau này Nhan Thế Xuyên lại trở nên giàu sang như vậy chứ?
Không chỉ trở nên giàu sang mà Nhan Thế Xuyên còn quay lại Thịnh Trạch mua ruộng dâu và mở cơ phòng, rồi trở thành nhà buôn tơ lụa lớn nhất Thịnh Trạch, thậm chí là nhà buôn lớn nổi danh khắp Tô Châu.
Quay lại chủ đề chính.
Mặc dù hai phòng đã không qua lại với nhau trong nhiều năm, thậm chí lúc Nhan Thế Xuyên còn sống cũng không nhận thân thích với đại phòng, mọi người trong trấn Thịnh Trạch đều biết chuyện này.
Nhưng Nhan Thế Xuyên cũng không thể tự viết ra gia phả được, dù sao vào lúc đó thì ai cũng phải có họ tổ tiên, không được phép quên nguồn cội.
Chính động thái này đã chôn mầm mống tai họa cho những gì xảy ra vào ngày hôm nay.
Sau khi tin tức Nhan Thế Xuyên qua đời vào ngày hôm đó truyền ra ngoài, Nhan Thế Hải lợi dụng việc nhị phòng không có nam đinh, lấy danh nghĩa là trưởng bối để mặt dày bước vào cửa Nhan gia với lý do Nhan Thanh Đường là nữ tử nên không tiện lo liệu tang sự.
Ông ta làm vậy để làm gì?
Đương nhiên là nhắm vào gia sản của Nhan gia.
Đúng như Nhan Hàn Hà nói, Nhan Thế Hải vốn định xử lý từ từ.
Đầu tiên ông ta mượn cớ lo liệu tang sự để tới cửa, sau đó sẽ xuất hiện trong suốt đám tang để tất cả những người đến chia buồn đều biết đến người của đại phòng, đồng thời ngầm thừa nhận rằng nhị phòng của Nhan gia không có nam đinh, sau này Nhan gia sẽ thật sự đổi chủ.
Đợi đến hôm đưa tang, Nhan Thế Hải sẽ để trưởng tử Nhan Đức Diệu của mình lấy thân phận là “hiếu tử” để đập chậu tang và đỡ quan tài, sau đó nhi tử của ông ta sẽ nghiễm nhiên trở thành người nối dõi của nhị phòng.
Đến lúc đó, gia sản khổng lồ của Nhan gia sẽ thuộc về ông ta.
Còn Nhan Thanh Đường?
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, ông ta sẽ tìm bừa một nhà nào đó để gả nàng đi là xong!
Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ trông Nhan Thanh Đường có vẻ yếu đuối nhu nhược, thật ra lại rất nham hiểm và xảo quyệt.
Đến khi gần đưa tang, nàng mới đột nhiên trở mặt, lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.
“Thúc à, giờ ngài nói xem chuyện này bây giờ...!phải làm sao đây?” Sắc mặt của Nhan Thế Hải xám xịt, toàn thân đầy bụi, ông ta còn chẳng buồn vuốt thẳng bộ y phục vừa bị đầy tớ kéo lệch.
“Ngươi hỏi ta phải làm sao bây giờ? Chuyện đến nước này rồi, chắc giờ mọi người cũng đã hạ táng xong xuôi thì còn làm gì được nữa?” Nhan Hà Hà tức giận nói.
Thấy đối phương có ý từ chối, Nhan Thế Hải cũng lập tức nóng nảy.
Ông ta tiến lên một bước rồi nói: “Thúc à, ngài không thể mặc kệ chuyện này được.
Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì chẳng phải kế hoạch sẽ loạn mất sao? Nha đầu Nhan Thanh Đường kia dám dùng thân phận nữ nhi để làm ‘hiếu tử’, hiển nhiên là muốn khiêu khích dòng tộc, không coi gia pháp của tổ tiên ra gì cả!”
Những gì ông ta nói cũng không phải là không không có chủ đích.
Xét về thân phận, Nhan Hàn Hà là một chi trong dòng chính của dòng tộc Nhan thị, thuộc huyết mạch trưởng tộc.
Mặc dù Nhan Hàn Hà kém Nhan Thế Hải hai tuổi nhưng xét theo vai vế thì Nhan Thế Hải lại phải gọi Nhan Hàn Hà là thúc.
Mà vốn dĩ trưởng tộc của dòng tộc phải phụ trách quản lý mọi việc trong dòng tộc, từ tranh chấp gia tộc, hỉ sự, tang sự cho đến thờ cúng tổ tiên, chăm nom hương khói ở từ đường, xử lý các thành viên trong gia tộc vi phạm gia quy...!Có thể nói một tay trưởng tộc nắm giữ toàn bộ tông pháp của dòng tộc.
Mà cha của Nhan Hàn Hà chính là trưởng tộc hiện giờ của Nhan thị, ông ta thân là nhi tử của trưởng tộc, đương nhiên phải giúp duy trì tông pháp của dòng tộc.
“Vậy ngươi nói xem, ta phải làm gì?”
Nhìn vào ánh mắt này của Nhan Hàn Hà, Nhan Thế Hải hiểu ra ngay Nhan Hàn Hà đang muốn ông ta thể hiện ‘thái độ’.
Ông ta lộ ra vẻ đau đớn, cắn chặt răng nói: “Nói thẳng ra thì Nhan Thế Xuyên cũng là người của dòng tộc Nhan thị, hiện giờ tuổi thọ của hắn ngắn ngủi, sau khi mất cũng không có con trai mà chỉ có vài nữ nhi.
Dựa theo quy tắc, nữ tử không thể kế thừa gia sản được, gia tộc sẽ chọn một người có huyết thống gần nhất để nhận là con thừa tự.”
“Mặc dù ta không nỡ chọn trưởng tử Đức Diệu, nhưng ai bảo bọn ta lại có huyết thống gần nhất với nhị phòng chứ.
Nếu Đức Diệu có thể trở thành người nối dõi thì nhất định sẽ không quên ơn lớn của gia tộc.
Đến lúc đó, bọn ta sẽ giao một nửa gia sản ra để làm trang trại cho gia tộc, cũng coi như là báo đáp gia tộc đã quan tâm đến bọn ta trong suốt mấy năm qua.”
Nói nhiều như vậy nhưng điểm mấu chốt vẫn là phân chia gia sản.
“Một nửa?”
Nhan Thế Hải thầm thấy căng thẳng, chẳng lẽ ông ta thấy một nửa vẫn còn quá ít?
“Thúc à...”
Nhan Hàn Hà cười như không cười, dựa lưng vào ghế.
Lúc này ông ta không còn tức giận nữa, ngược lại còn thấy rất nhàn nhã như ngồi trên Điếu Ngư Đài vậy.
“Thế Hải à, ngươi phải biết rằng, tuy phòng của các ngươi đúng là có huyết thống gần nhất với nhà Thế Xuyên, nhưng nhìn lại trong gia tộc thì cũng không phải là không tìm được người thân nào có huyết thống gần hơn.”
“Trước đây, lúc cha của ngươi làm ra những chuyện kia, sau khi Thế Xuyên rời đi thì gia tộc mới biết.
Trưởng tộc vẫn luôn hối hận vì đã biết quá muộn nên Thế Xuyên mới phải đi xa xứ.
Ngươi nói để mọi người biết đến mối quan hệ giữa hai nhà các ngươi, từ đó chọn người nối dõi là người trong nhà ngươi, chỉ sợ chuyện này sẽ làm trái nguyện vọng của Thế Xuyên đấy...”
Ông ta nói một cách thản nhiên với giọng điệu đầy tiếc nuối, nhưng Nhan Thế Hải càng lúc càng thấy lạnh lòng hơn.
“Thúc đừng nói nữa, ta sẽ giao ra bảy phần!”
Nhan Hàn Hà vẫn không nói gì.
Ngay lúc Nhan Thế Hải đang thấp thỏm nghĩ thầm chẳng lẽ bảy phần vẫn chưa đủ thì đột nhiên Nhan Hàn Hải bật cười.
“Được!”
Nhan Hàn Hà thở dài: “Vốn dĩ gia tộc nghĩ Thế Xuyên có công với Nhan thị, mà gia tộc làm sao có thể nhúng tay vào việc nhà của người khác trong lúc người ta đang lo liệu tang sự được.
Dựa vào tình hình hiện giờ, dường như nha đầu Thanh Đường kia còn có ý đồ khác nữa.
Nhất định phải xử lý chuyện trái với gia quy của tổ tông này mới được.”
Nhan Hàn Hà lắc hạt óc chó trong tay rồi đứng dậy.
“Cứ vậy đi, các ngươi ở nhà chuẩn bị một chút, ta sẽ đi gọi mấy trưởng lão trong tộc, lát nữa sẽ đi cùng các ngươi đến Nhan gia một chuyến.”
“Đa tạ thúc!”
.
“Cha, đến lúc đó chúng ta thật sự phải giao bảy phần gia sản chiếm được kia cho gia tộc sao?” Chờ Nhan Hàn Hà đi rồi, Nhan Đức Diệu vẫn luôn im lặng mới tiến lên hỏi.
“Không giao ra? Không giao ra thì làm sao chúng ta có thể chiếm được gia sản của nhị phòng? Vừa rồi con không nghe người ta nói gì sao, chúng ta cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất của người ta đâu.”
“Nói cách khác, ngay từ đầu ông ta báo tin Nhan Thế Xuyên đã chết cho chúng ta biết, đồng thảy còn nảy ra ý định mời cha tới chính là vì nhắm vào gia sản của nhị phòng sao?”
Nhan Thế Hải liếc nhi tử của mình một cái, xem ra đứa con này cũng không ngốc, trên đời này không có thứ gì gọi là miễn phí cả.
Lòng tham không đáy của Nhan Hàn Hà thật sự rất đáng ghét, nhưng nói thật thì Nhan Thế Hải cũng không hề hận ông ta.
Bởi vì nếu Nhan Hàn Hà không báo tin cho bọn họ biết trước, đồng thời đưa ra rất nhiều cách thì Nhan Thế Hải hoàn toàn không dám bước vào cổng chính của Nhan gia.
Mặc dù năm đó Nhan Thế Xuyên không nói gì về việc trả thù đại phòng, nhưng với danh tiếng của Nhan Thế Xuyên ở Thịnh Trạch cũng đủ để khiến đại phòng phải chịu vô số đau khổ mà không nói ra được.
Đại phòng sợ bị hành hạ và cũng sợ nghèo.
Hiện giờ Nhan Thế Hải cũng đã nghĩ thông rồi, bọn họ chỉ là công cụ bị dòng chính lợi dụng để nuốt chửng gia sản của Nhan gia mà thôi.
Sở dĩ dòng chính vẫn cần đến bọn họ là vì muốn tìm một tấm màn che, không muốn làm lớn chuyện hoặc có thể dòng chính đang kiêng dè Nhan gia vẫn còn kế hoạch dự phòng nào khác nên mới đẩy bọn họ lên trước để thăm dò.
Ngẫm lại, tại sao Nhan Thanh Đường lại giả vờ nhiệt tình với Nhan Thế Hải rồi gần đến giờ đưa tang thì mới trở mặt đùa giỡn ông ta như vậy? E là Nhan Thanh Đường cũng biết ông ta có người chống lưng nên không hề muốn đấu đá với ông ta mà là với người đứng đằng sau kia.
Nên Nhan Thế Hải đành phải chịu thiệt nhận ba phần thôi sao?
Không thiệt!