Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn


Sau khi Phùng Thống lĩnh rời đi, Đồng Hỷ mới lấm la lấm lét bước ra.

“Công tử, lần này thật sự chỉ có tiểu nhân và ngài đi Tô Châu sao?”

Thằng bé trông rất phấn khích: “Nếu không phải có tên ngốc to con như Phùng Thống lĩnh đi theo thì lần này chúng ta chắc chắn sẽ không để lộ hành tung.”

Kỷ Cảnh Hành liếc nhìn thằng bé một cái.

Phùng Thống lĩnh có biết ngươi lén nói hắn ta là tên ngu ngốc to con không? Cũng chẳng biết ai cứ nửa đêm là chạy sang tìm người ta ké gà nướng, còn tặng miễn phí cả con gà cho ngươi ăn.

“Lần trước, nếu không phải ngươi tiêu xài phung phí khiến người khác nghi ngờ thì đám người ở Ninh Ba cũng sẽ không phát hiện ra dấu vết của ta.” Hắn cũng sẽ không bị mắc kẹt ở Ninh Ba nhiều ngày như thế, cả ngày cứ bị đám quan lại đó thỉnh an vấn an, không làm nên trò trống gì.

“Nhưng không phải tiểu nhân làm thế cũng là vì công tử hay sao, khách điếm kia tồi tàn như vậy, thức ăn cũng rất tệ, nếu để công tư vì chuyện này mà đau bụng…”

“Trước đó ăn cơm trong nhà lao, sao không thấy ngươi sợ ta đau bụng!”

Đồng Hỷ cảm thấy rất oan ức: “Việc đó cũng không thể đổ lỗi cho tiểu nhân, còn không phải do đám người kia tham lam ăn hối lộ cắn rứt lương tâm…”

Quả thực không phải lỗi của Đồng Hỷ, nguyên nhân chính là vì bọn họ không có kinh nghiệm cải trang tuần tra, đã muốn xen vào chuyện của người khác mà còn phải che giấu hành tung, rồi trở thành kẻ giả danh lừa gạt trong mắt người khác, cuối cùng bị quan lại bắt vào đại lao.

Mặc dù sau đó bại lộ thân phận, sự việc được giải quyết xong xuôi nhưng bởi vì hành tung bị bại lộ nên hắn khó tránh khỏi bị người khác chú ý, thế nên đã có rất nhiều chuyện vô cớ xảy ra trong lộ trình kế tiếp.

Trước khi đến Ninh Ba, đúng là sự việc có liên quan đến Đồng Hỷ, nhưng nếu xem xét kỹ thì thật ra cũng không liên quan nhiều đến thằng bé.

Thay vào đó là các quan lại từ các nơi đều đã có phòng bị, khi bọn họ khởi hành lập tức có người theo dõi, đi theo con đường kia sẽ tới nơi nào, sẽ đi qua những đâu trên đường, các quan viên khắp nơi đều nắm rõ trong lòng, vì vậy mới có kẻ ngăn cản.

Cho nên lần đến Tô Châu này, Kỳ Cảnh Hành đặt biệt chú ý che giấu tung tích.

Hắn không chỉ để lại một đoàn người ngựa chậm rãi đi phía sau để che giấu tai mắt, tự mình dẫn người đi trước, mà hắn còn định lẻn vào Tô Châu.

“Ngươi đã thu xếp tay nải xong chưa?”

Đồng Hỷ vội vàng ôm hai cái tay nải tới.

Hai túi tay nải rất lớn, nhấn chìm cả người thằng bé.

Kỳ Cảnh Hành nhíu mày, mở tay nải ra lật xem thử.

“Có thư sinh nghèo nào mặc loại áo choàng này không?”

“Thư sinh nghèo cũng không mặc nổi mấy loại áo trong như thế này.”

Cuối cùng sau khi được hắn vứt bớt, hai cái tay nải gói gọn thành một cái tay nải, còn biến từ lớn thành nhỏ, bẹp xẹp hơn, trông tiều tụy đáng thương.

Bên trong chỉ để hai bộ xiêm y, một cho hắn một cho Đồng Hỷ, chỉ để tắm rửa.

Một chiếc áo choàng cũ kỹ, hai đôi giày vải và đeo một cái túi bạc sau lưng.

“Làm sao công tử có thể mặc một bộ xiêm y cũ như vậy được?”

“Chút bạc này, có phải ít quá không? Tiểu nhân nghe nói giá cả ở Tô Châu rất đắt.”


“Công tử, chúng ta đến thành Tô Châu như thế nào?”

Bấy giờ Kỳ Cảnh Hành mới đáp: “Gần kênh đào có rất nhiều bến đò thuyền, chúng ta cứ ngồi thuyền đến Tô Châu như các hành khách bình thường.”

.

Buổi sớm ở vùng sông nước Giang Nam, luôn gắn liền với từng tầng lớp sương mù cùng thủy sắc.

Từ sáng sớm, khi sương còn chưa tan, bốn cửa nước ở trấn Bình Vọng đã mở ra.

Theo sau cửa nước vừa mở, vùng trấn nhỏ cũng như bừng tỉnh giấc, những chiếc thuyền đi tới đi lui, thuyền đánh cá, thuyền buôn lũ lượt nối đuôi.

Người dân trong trấn cũng lần lượt thức dậy, tiếng trẻ con, tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng, dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt.

Tuần Kiểm Ti Bình Vọng, thủy binh Ngô Đại Dũng liên tục tiến vào Tuần Kiểm Ti.

“Lữ bộ đầu, đã hai ngày rồi mà mấy tên Hầu Tam vẫn chưa tới, có nên đến nhà bọn không?”

Lữ Thắng khoảng 40 tuổi, dáng người cao thể trạng gầy, mặc một bộ đồng phục Tuần Kiểm màu xanh lơ.

Gương mặt hắn ta khô vàng, giống như đêm qua ngủ không ngon, hai mắt đục ngầu giăng kín tơ máu.

Nghe lời Ngô Đại Dũng nói, gò má hắn ta bất giác co giật vài cái, cố gắng đè nén tâm trạng trả lời: “Ngươi không cần quan tâm đến việc này, bọn họ đi công tác, rất có thể bị điều sang Tuần Kiểm Ti ở nơi khác.”

“Điều đến Tuần Kiếm Ti khác?” Ngô Đại Dũng gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Nhưng gia đình của họ đều ở Bình Vọng…”

Y còn chưa nói xong, đã bị tiểu lại bên cạnh Lữ Thắng đẩy ra ngoài.

“Đi đi đi, ngươi đi mà làm việc, chẳng biết từ đầu lắm chuyện, không thấy ta với đại nhân đang nói chính sự à?!”

Đuổi Ngô Đại Dũng đi rồi, tiểu lại mới cẩn thận đóng cửa rồi quay lại.

“Đại nhân, chúng ta nên làm thế nào đây? Mấy tên Hầu Tam đều có gia quyến, nếu một thời gian dài không thấy người trở về, sợ là không giấu được.”

Người đã không còn, thì vẫn phải giải thích tại sao lại không còn, vì sao lại ra đi.

Nếu chỉ một người còn dễ, nhưng lần này lại thương vong quá nhiều, nói chung sự việc hết sức rắc rối.

Sắc mặt Lữ Thắng tối sầm.

Sau một lúc lâu, hắn ta nói: “Ngươi đi giải quyết việc này đi, dùng bạc bịt miệng gia quyến của chúng, nói với bọn họ là người nhà bị thương và chết khi làm nhiệm vụ, những kẻ khác cũng đều ngậm chặt miệng cho ta.”

Tiểu lại gật đầu đáp rõ, nói thêm: “Nhưng mà, đều đã tìm thấy thi thể của những người khác, chỉ có thi thể của Hầu Tam…”

“Cho người âm thầm theo dõi, nếu đúng là không tìm thấy thì cứ coi như không tìm được.

Nếu một ngày nào đó thực sự xảy ra chuyện, dù sao lão tử cũng chỉ nghe lệnh mà làm, phải tìm ai thì cứ tìm người đó.”

Hiển nhiên trong hai ngày này, Lữ Thắng đã bị hành hạ đến mức sức đầu mẻ trán nên có phần nói năng vô trách nhiệm.


Tiểu lại sợ đến độ không dám hỏi thêm, chỉ đành dạ vâng liên tục.

.

“Cô nương, thứ này được vị Phùng gia kia sai người gửi tới.”

Nhìn thấy bức họa, Nhan Thanh Đường thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Trước đó nàng đã hỏi Tống thúc, bên phía bọn họ cũng đã giết và đả thương một vài tên trộm cướp kia, nhưng bọn chúng đã mang những người bị thương cùng thi thể bỏ trốn.

Có một vài tên rơi xuống nước không rõ sống chết, bởi vì tình thế lúc ấy vô cùng nguy cấp, bọn họ cũng chẳng định vớt lên, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống đã biến mất không dấu vết.

Chỉ còn lại một thi thể, chính là kẻ muốn giết nàng hiện bị bỏ lại trên thuyền của đám người Phùng gia.

Mọi chuyện lúc ấy hết sức hỗn loạn khiến nàng quên mất.

Sau khi Phùng gia đi, Tống thúc mới đến tìm nàng nhắc đến việc này, trong lòng thấy rất lo lắng cảm thấy người ta đã cứu bọn họ mà sắp tới còn phải giúp họ xử lý thi thể.

Nào ngờ, đối phương hành động nhanh như vậy, hành vi này thể hiện rõ ràng bọn họ đã hiểu những ám chỉ trước đó từ phía nàng.

Nhan Thanh Đường cho người đến tìm Trương quản sự, đưa bức họa cho ông ta.

“Ngươi cho người âm thầm điều tra thân phận của người trong bức họa, nhớ nhấn mạnh Bình Vọng, giữ vùng Chấn Trạch.

Ngoài ra, mượn việc lần trước vẫn chưa chuẩn bị mà cho người mang quà đáp lễ với Phùng gia, mang quà về theo hắn, tốt nhất là thám thính xem mấy người Phùng gia đã ở chỗ nào.”

“Cô nương nghi ngờ bọn cướp là người của Tuần Kiểm Ti giữa hai vùng sao?” Đợi Trương quản sự rời đi, Tố Vân tò mò hỏi: “Bảo sao cô nương không quay về Thịnh Trạch.”

Nơi bọn họ đang ở là một vườn dâu của Nhan gia nằm ở ngoại ô trấn Lô Khư.

Người làm công trong vườn dâu đều là người một nhà, nên rất an toàn không có gì đáng lo.

Ngày hôm đó sau khi Nhan Thanh Đường tiễn Phùng gia rời đi, nàng cũng không nghỉ ngơi mà thay vào đó lặng lẽ cho người trở về Thịnh Trạch cùng một lá thư trên tay.

Đầu tiên phải điều người, hiện giờ những người bên cạnh này đều là người bị thương, Nhan gia nuôi dưỡng nhiều gia đinh hộ viện như vậy chính là để trước tiên điều động thêm người bổ sung nhân lực.

Thứ hai nàng cũng phải liên lạc với Trần bá, nhờ ông ta chủ trì đại cục ở nhà, đồng thời phối hợp với nàng.

Đúng lúc này Tố Vân tới.

Sau khi nàng ấy đến, cuối cùng Ngân Bình cũng đồng ý nghỉ ngơi vài ngày, không còn cưỡng ép bản thân đi theo hầu hạ bên cạnh Nhan Thanh Đường nữa.

Nhan Thanh Đường khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Từ Chấn Trạch đến Thịnh Trạch, ở giữa có hai điểm phòng lũ, đều thuộc quyền quản lý của Tuần Kiểm Ti Bình Vọng.

Có vẻ như thủy binh của Tuần Kiểm Ti đều là dân bản xứ, chỉ cần là người có tên có họ thì không khó để tìm ra danh tính.”

“Đám tặc tử đó phải bị phanh thây xé xác!” Tố Vân mắng, rồi lại đẩy nàng nằm xuống giường: “Tuy nhiên cô nương vẫn nên mau chóng nghỉ ngơi.


Thân thể người vẫn còn chưa lành hẳn, lại bận rộn đến mức không quản nghỉ ngơi, người đúng là không quan tâm đến bản thân.”

Nhan Thanh Đường bật cười, cũng có nghe nhưng trong đầu vẫn không ngừng ngẫm nghĩ.

.

Trấn Thịnh Trạch, tổ trạch của Nhan thị.

“Nói thế nào?”

Sắc mặt Nhan Trung ảm đạm: “Khi tiểu nhân đến nơi, đã bị người của đại nhân gọi vào bằng cửa sau.

Đại nhân nói Bình Vọng không bị chặn, không chỉ có người bị thương mà còn chết một vài thủy binh, sự tình trở nên khó giải quyết.

Lại nói gần đây sắp có một vị quan lớn sẽ đến Tô Châu, nói chúng ta tạm thời hãy bình tĩnh, đợi tiễn người đi rồi lại nói tiếp.”

Đôi mày xám của Phương tiên sinh nhíu chặt, sắc mặt cực kém.

“Ngươi không nói với hắn ta, việc này không phải thay mặt lão gia làm mà là vì đại sự của các lão sao?”

Sắc mặt Nhan Trung càng kém hơn: “Đương nhiên tiểu nhân có nói, nhưng tiểu nhân chỉ là một hạ nhân, đại nhân hoàn toàn không muốn nhiều lời, chỉ đuổi tiểu nhân trở về.”

“Rốt cuộc là quan lớn gì có thể hù dọa người khác sợ hãi như vậy?” Phương tiên sinh vuốt râu rít một hơi.

Làm sao Nhan Trung biết được?

Nói trắng ra, gã ta chỉ là một người chạy vặt.

Sau khi im lặng một lúc lâu.

Nhan Trung không nhịn được nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Lão gia đã dặn dò chúng ra sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì lập tức trở về kinh thành.”

Vị đại nhân kia có thể chờ nhưng bọn họ không thể đợi thêm được nữa.

Lần này trước khi rời kinh thành, đại nhân đã lập tức ra lệnh phải hoàn thành và quay về thật nhanh.

Tại sao lại phải nhanh chóng trở về?

Nhan Trung chỉ biết qua loa như vậy, Phương tiên sinh thân là phụ tá mới biết rõ sự thật.

Việc này có liên quan đến tiền đồ của đại nhân, ngàn vạn lần không thể thất bại.

“Nhan Thanh Đường kia đã trở về Thịnh Trạch hay chưa?”

Nhan Trung lắc đầu: “Tiểu nhân không rõ tin tức về nàng ta, cũng chẳng hỏi thăm được bất kỳ tin tức nào.

Hạ nhân Nhan gia đều rất kín miệng, chỉ biết bên trong Nhan gia không có gì khác thường.”

“Nàng ta đúng là rất vững vàng, đã được người cứu, hiện tại không lộ diện đoán chừng là muốn dụ rắn ra khỏi hang.”

Phương tiên sinh đi qua đi lại trong chốc lát, vuốt râu nói: “Vậy chúng ta cứ làm theo cách ngược lại, cho dù xấu hổ mất mặt cũng phải hoàn thành mọi việc.

Ngươi mau đi mời Nhị lão gia đến đây.”

“Vâng.”

.

Tin tức đến rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã có thư phản hồi.


Cũng tại vườn dâu vốn có một phần hào thuộc về Nhan gia ở Bình Vọng, sau khi cầm bức họa đi nghe ngóng một vài người dân địa phương, họ lập tức điều tra ra danh tính đối phương.

“Người này là một thủy binh thuộc Tuần Kiểm Ti Bình Vọng, tên Hầu Tam.

Khi điều tra, Hầu gia đang tổ chức tang sự, theo lời kể của hàng xóm, Hầu Tam đã bỏ mình khi thi hành công vụ.

Ngoài Hầu Tam, cũng có hai thủy binh khác thiệt khi khi làm nhiệm vụ.

Tuy nhiên những gia đình này đều có một đặc điểm chung, giữ kín như bưng về cái chết của người nhà.

Nếu không phải nhờ chưởng quầy chi nhánh Bình Vọng bỏ ra nhiều công sức thì sợ là không hỏi thăm được gì.”

Quả nhiên có liên quan đến Tuần Kiểm Ti Bình Vọng!

Trong lòng Nhan Thanh Đường cũng đã đoán được.

Trương quản sự nói tiếp: “Tuần Kiểm Ti Bình Vọng có một tuần kiểm họ Lô, ông ta không có gì đặc biệt.

Nhưng cô nương cũng biết, không rõ những ai có thể kiểm soát tuần kiểm đường thủy, có thể thuộc quản lý của châu huyện địa phương, cũng có thể thuộc quản lý của phủ thành.

Đề Hình Án Sát Ti cũng có thể nhúng tay phần nào, nhưng rất khó để có thể truy cứu rõ ràng.”

Không rõ người kiểm soát hệ thống tuần kiểm kênh đào ở Tô Châu, thực ra cũng có liên quan đến tình hình địa phương.

Cái gọi là Giang Nam giàu, có nghĩa những phủ thành giàu có bật nhất chính là Tô Châu, Tùng Giang và Dương Châu.

Tô Tùng đánh thuế chỉ lấy một nửa, giữa hai vùng không chỉ giàu tơ lụa vải vóc mà còn là nơi sản xuất lương thực.

Tô Tùng thừa, thiên hạ đủ.

Cũng vì vậy mà Giang Nam bị đánh thuế nặng, nặng nhất là hai vùng Tô Tùng.

Buôn bán ở nơi này vô cùng phát triển, vô số tơ lụa vải vóc, lương thực được vận chuyển qua các kênh rạch mỗi ngày, Tuần Kiểm Ti chịu trách nhiệm ‘đóng cửa khẩu kiểm soát con đường vận chuyển trọng yếu’.

Thường ngày không những có nguồn tiền bẩn rất lớn mà còn có quyền lập thẻ kiểm tra ngẫu nhiên.

Vì vậy, những nơi vốn phải thuộc thẩm quyền của châu huyện quản hạt địa phương lại xuất hiện rất nhiều quan lại cấp cao tranh nhau nắm quyền.

Nhan Thanh Đường cân nhắc nói: “Cho người để mắt tới tuần kiểm họ Lô này, ông ta tiếp xúc nhiều với những ai, tốt nhất nên lấy thông tin từ người nhà của ông ta, đừng sợ lãng phí bạc.”

“Vâng.”

“Gửi một phần thông tin cho vị Phùng gia kia.”

Hôm ấy thông qua hạ nhân đến giao bức họa, nàng mới biết ‘Phùng gia’ tạm thời đang ở trấn Lô Khư.

Nhan Thanh Đường đoán việc đối phương ở lại có lẽ liên quan đến chuyện này, tất nhiên không ngần ngại gửi thêm một phần thông tin.

Lúc này, Tố Vân bước từ ngoài vào, bước chân vội vã.

“Cô nương, trong nhà gửi thư tới, nói huyện nha Ngô Giang đã gửi tin về nhà, Ngô tri huyện cho gọi cô nương đến nói chuyện.”

Huyện nha Ngô Giang, Hạ Hoà Châu?

Bản thân Nhan Thanh Đường sẽ ở lại trấn Lô Khư, thứ nhất là để tịnh dưỡng, thứ hai cũng vì muốn dụ rắn ra khỏi hang.

Chẳng lẽ Hạ Hòa Châu chính là con rắn kia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận