Cửa hàng bạc này rất rộng, bên trong có hai tầng nên nhìn từ bên ngoài vào trong thì rất hoành tráng.
Đối diện với cửa, hai bên trái và phải là dãy thùng cao bằng nửa người, các thùng hàng được chế tác rất tinh xảo, hai bên có chạm khắc những hoa văn những hoa văn bằng gỗ cao khoảng nửa thước, ngăn cản mọi người chạm tay vào xung quanh cột.
Trong chiếc lan can nhỏ, chiếc bàn được chải một tấm vải nhung, trên mặt bàn đặt nhiều loại trang sức tinh xảo và lộng lẫy.
Một số là vàng, hoặc bạc, hoặc đá quý và một số là đá trơn và chúng được chia ra các hàng khác nhau.
Nếu khách chọn được một mẫu nào trong đó, người hầu bàn ăn mặc chỉnh tề sẽ lấy ra và đặt lên khay cho khách.
Lúc này, quầy bên trái là một mớ hỗn loạn, lão phụ nhân vừa rồi hét lên từ bên ngoài có vẻ cực kỳ độc đoán đang đứng cùng một phụ nhân trẻ tuổi mặc áo đỏ thẫm.
Phụ nhân kia trừng mắt nhìn mấy người tiểu nhị, song cũng thấy rõ nàng ta đang chỉ tỏ vẻ ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Nhan Thanh Đường không khỏi nhíu mày.
“Thiếu chủ.” Tiểu nhị nhỏ giọng đi tới.
Nhan Thanh Đường không nói gì, từ cầu thang gần đó đi lên tầng hai.
Tiểu nhị thấy vậy thì vội vàng ra hiệu cho chưởng quỹ trong đám đông.
Chưởng quỹ thuận theo cử chỉ của tiểu nhị, cứng người, vội vàng vỗ vai một tiểu nhị ra hiệu hỗ trợ, trong khi chính mình thì vội vàng lên tầng hai.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Sau khi bước vào một căn phòng trang nhã, Nhan Thanh Đường ngồi xuống rồi hỏi.
Chưởng quỹ lau mồ hôi, giải thích sự việc một cách khái quát.
Hoá ra sự việc bắt đầu từ cửa hàng vải của Nhan gia từ phía tây của thành.
Nếu đã là buôn bán, không có lý do gì chỉ kiếm bạc từ người có tiền mà không kiếm bạc của người bình thường.
Vì vậy, các cửa hàng tơ lụa và cửa hàng vải của Nhan gia đã mở ở một số địa điểm được chọn.
Ví dụ như cửa hàng ở phố lớn Đông và phố lớn Nam cao cấp hơn và bán vải lụa đắt tiền, trong khi ở phía tây của thành, nơi dân thường hay tụ tập thì sẽ bán một số loại vải tương đối rẻ.
Ban đầu Kim A Hoa và con dâu Dương thị đến cửa hàng vải Nhan gia để mua hai tấm vải.
Chưởng quỹ thấy tấm vải được chọn không phải hàng đắt tiền, hơn nữa mọi người đều biết thiếu chủ muốn thành thân, nào có chuyện thông gia đến cửa hàng mua vải mà còn thu bạc của người ta.
Không thể nói chưởng quỹ không hiểu biết, thế nên chưởng quỹ không thu bạc.
Nhưng lại không ngờ rằng hành động vốn cho họ thể diện lại khiến Kim A Hoa và Dương thị nếm được quả ngọt đến tận đây.
Hai người này cũng không quá ngu ngốc, thay vì thu hoạch từ một cửa hàng, bọn ho chuyển qua các cửa hàng khác của Nhan gia.
Ban đầu là cửa hàng vải, kế tiếp là cửa hàng tơ lụa, thậm chí cửa hàng tạp hóa Nhan gia cũng không thoát khỏi bàn tay tham lam của hai người này.
Chưởng quỹ ở các cửa hàng cũng đều suy nghĩ giống nhau, đương nhiên không nhận ra hành vi của Tạ gia.
Chưởng quỹ và người của cửa hàng tạp hoá phàn nàn, nói rằng Tạ gia quá tuỳ tiện.
Tuy rằng mỗi lần tới chỉ lấy chút dầu muối dấm tương, không bao nhiêu bạc, nhưng ngày nào cũng tới thì không tốt.
Bằng cách này, các chưởng quỹ xâu chuỗi lại và bọn họ nhận ra rằng Tạ gia không chỉ đi đến một cửa hàng “mua đồ” mà không mất bất kỳ đồng bạc nào.
Sau khi tính toán sổ sách xong, con số lên đến hơn một trăm lượng, đương nhiên phải vội vàng báo lại.
Sau khi báo lên, Trần quản gia cũng rất chú ý, nhưng khó mà xử lý được nên đành nói đợi lời của cô nương rồi nói chuyện, sau đó cũng không nói gì nữa.
Thấy không ai dám ngăn cản, mẹ chồng nàng dâu càng được nước lấn tới, đồ đạc lấy đi càng ngày càng đắt.
Mà bên này thấy không ai dám ngăn cản, hai người càng ngông cuồng, cầm đồ vật cũng càng ngày càng đắt.
Hôm nay không biết vì sao hai người lại tới cửa hàng bạc Nhan gia ở phố lớn Đông.
Ngày nay, tiểu nhị và chưởng quỹ ở các cửa hàng Nhan gia đều đã nghe nói về hai người họ, những ai chưa từng nhìn thấy thậm chí còn có chân dung của bọn họ.
Thấy hai vị ôn thần tới, tiểu nhị tỏ vẻ khách sáo, nhưng chỉ dẫn bọn họ đi về hướng trang sức bạc.
Đồ trang sức không giống những thứ khác, một hai cái cũng có thể mấy trăm lượng, thậm chí hàng ngàn lượng, không chịu nổi để bọn họ lăn qua lăn lại như vậy.
Không ngờ lão phụ nhân Tạ gia này không vui và bắt đầu cãi nhau với tiểu nhị.
Vậy ra đây là điều Trần bá muốn nói với nàng nhưng trước đó lại không nói sao?
“Thiếu chủ…”
Tố Vân và Uyên Ương đã rất tức giận.
Uyên Ương quen thói nhanh mồm nhanh miệng, muốn nói gì đó nhưng bị Tố Vân kéo lại.
Chưởng quỹ muốn nói lại thôi, trong ánh mắt ẩn chứa sự thương hại.
Thương hại?
Nhan Thanh Đường hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Cứ để tiểu nhị nói với bọn họ rằng trang sức đắt tiền.
Ngay cả đối với cô nương trong nhà, mỗi quý cũng có định mức, chỉ khi có được sự cho phép của ta, thì ở đây mới có thể chi tiêu.”
“Vâng.”
Chưởng quỹ đang muốn đi xuống làm, chẳng biết vì sao lại bị Nhan Thanh Đường gọi lại.
“Chỉ cho bọn họ chọn những món đồ có giá trị dưới năm mươi lượng, nếu chọn xong không trả tiền thì phải ký tên đặt cọc.”
“Nhớ ấn dấu tay.” Nàng nói tiếp: “Nói với mọi người rằng nếu sau này bọn họ lại đến cửa hàng lấy đồ thì cứ làm như vậy.
Để lại tờ giấy và bức tranh và giao cho phòng kế toán cùng với sổ sách mỗi tháng.
Ngoài ra, mang trang sức năm nay tới đây cho ta chọn.”
Chưởng quỹ đi xuống.
Không bao lâu, hai tiểu nhị mang đến năm khay đựng đồ trang sức.
Nhan Thanh Đường quan sát kỹ, cuối cùng nàng chọn một cây trâm vàng rồi bảo người hầu bàn bỏ vào hộp gấm.
Lúc nàng đi, Kim A Hoa và Dương thị vẫn chưa đi, bọn họ vẫn đang vui vẻ chọn trang sức.
Nhan Thanh Đường cũng không chào hai người, hai người kia cũng không phát hiện ra nàng.
“Cô…”
Sau khi ra khỏi cửa, Uyên Ương muốn nói chuyện với cô nương thì bị Tố Vân kéo lại.
Tố Vân lắc đầu với nàng ấy.
Hai người yên lặng đi theo sau Nhan Thanh Đường.
.
Sau khi đi qua cầu Vĩnh Định, băng qua phố lớn Nam rồi đi về phía trước một lúc, Nhan Thanh Đường ngập ngừng trước một quán hoành thánh bên cạnh đầu sông.
Nàng từng ăn hoành thánh ở đây, nhưng đó là nhiều năm trước, sau đó nàng càng ngày càng bận rộn nên cũng dần ít khi đến đây.
Quán hoành thánh do đôi vợ chồng trẻ mở, mỗi lần đôi vợ chồng son đều cùng nhau bày sạp bán.
Vừa rồi nàng cho rằng quán đã đổi chủ, nhưng tập trung nhìn mới phát hiện ra ông chủ không có ở đây, bà chủ đang bày sạp.
“Một bát hoành thánh nhân ba tươi.”
Nàng tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
“Thiếu chủ?”
Bà chủ có vẻ rất kinh ngạc, sau khi nhận ra Nhan Thanh Đường, lập tức mỉm cười nhiệt tình: “Đã lâu không thấy ngài tới đây.
Chỉ có điều bây giờ không có hoành thánh nhân ba tươi, chỉ có nhân thịt heo thôi.”
Tại sao lại không có nữa rồi?
Giống như sự nghi ngờ của nàng, bà chủ nói: “Sau khi đương gia đi, một mình ta phải bày sạp bán hàng và trông hai đứa nhỏ.
Nhân ba tươi phải dùng cá, còn có cả tôm, xử lý cá và tôm quá mất thời gian và tốn sức, nên ta không làm nữa.”
Nhan Thanh Đường nhớ rõ mấy năm trước ăn hoành thánh ở đây, dường như đôi vợ chồng son mới thành thân chưa bao lâu.
Khi đó nàng bận rộn nhiều công việc, có lẽ mỗi tháng chỉ tới đây một hai lần.
Lúc quay lại, bụng của bà chủ đã nhô lên.
Nàng nhớ rõ lần đầu bà chủ sinh một đứa con trai.
Sao nàng lại biết?
Bởi vì có một lần nàng tới ăn hoành thánh, ông chủ nói con trai đầy tháng, không lấy bạc của khách cũ.
Đường đường là thiếu chủ Nhan gia, sao nàng có thể ăn thịt người mà không trả bạc?
Sau khi ăn xong, nàng sờ vào và thấy một tấm ngọc nhỏ nàng đã mua ở Dương Châu.
Đó không phải loại ngọc tốt gì, cũng không phải thương hiệu lớn nhưng hợp với nàng nên nàng đã mua và thuận tay đưa cho chủ quán.
Lúc đầu, chủ quán không nhận, nói rằng quá quý giá.
Nàng không lấy lại những gì mình đã cho, nên nàng đặt tấm ngọc xuống rồi đi.
Hơn một tháng sau nàng quay lại, ông chủ mời nàng đặt tên cho con trai.
Y nói rằng lúc sinh đứa bé, mẹ của đứa bé lên cơn trên thuyền, vì vậy bà ấy lấy hai chữ “Thuỷ Sinh”.
Về sau, mỗi khi có chuyện gì buồn lòng, nàng đều tới đây ăn một bát hoành thánh.
Đôi khi sẽ nghe ông chủ nói về nhi tử và thê tử mình ra sao, đôi khi sẽ nghe bà chủ nói về bà bà và nhà chồng như thế nào, tất cả đều là những vấn đề lông gà vỏ tỏi.
Phần lớn những người tới đây ăn hoành thánh là những hộ gia đình gần đây, hoặc là người làm công.
Cuộc sống của bọn họ không giống nàng, tràn ngập những chuyện lông gà vỏ tỏi, có lẽ bọn họ cảm thấy chuyện như vậy lớn như trời nhưng đối với nàng thì chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó nghe bọn họ nói chuyện rôm rả, nỗi lo lắng của nàng vô cớ biến mất.
Khoảng thời gian này kéo dài từ tuổi dậy thì cho tới bây giờ sắp hai mươi tuổi, nàng đã trưởng thành, thành thục và giờ đây có thể thành thạo xử lý công việc làm ăn và không còn khó chịu, tức giận vì có chuyện nào đó không thuận lợi như ý.
Tuy nhiên bà chủ cũng già đi rồi, trên khuôn mặt có dấu vết của năm tháng, rõ ràng vẫn nên còn trẻ.
Nhưng thần sắc có nhiều mặt hơn trước đây, ví dụ như kiên cường và sự sảng khoái.
Thấy Nhan Thanh Đường im lặng, bà chủ không nói nữa, yên lặng đi tới trước bếp lò đun nấu nước hoành thánh.
Tố Vân và Uyên Ương thấy cô nương im lặng thì cũng không nói gì, ngồi xuống một cái bàn trống khác.
Bà chủ nấu ba bát hoành thánh.
Một bát của Nhan Thanh Đường, hai bát khác cho Tố Vân và Uyên Ương, nhưng bát của Nhanh Thanh Đường rõ ràng nhiều hơn của người khác.
Những chiếc hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều, được đựng trong chiếc bát sứ màu nâu nhạt cùng với tôm khô và rau thơm được trang trí với hành lá xắt nhỏ và dầu mè, toả ra mùi thơm hấp dẫn.
Bà chủ cầm khăn lau vừa lau bụi bẩn trên mặt bàn bên cạnh vừa nói chuyện.
Như thể đang nói chuyện với Nhan Thanh Đường mà lại như đang tự lẩm bẩm.
“Chàng ấy ra đi vì cứu đứa nhỏ của huynh đệ chàng ấy, người từ nhỏ lớn lên bên bờ nước mà lại bị chết đuối và mất mạng trong nước.
Cũng đáng đời chàng ấy gặp một kiếp nạn này! Khi còn nhỏ, chàng ấy đã bị huynh đệ đánh chết đánh sống, mẫu thân chàng ấy thiên vị nên mới mười tuổi đã đuổi chàng ấy ra khỏi nhà vì sợ chàng ấy chia phòng trong nhà.
Hai huynh đệ trở thành kẻ thù, khi nhìn thấy đứa nhỏ rơi xuống nước, vẫn không thể nhẫn tâm không cứu.”
Nhan Thanh Đường không an ủi người khác, một lúc lâu sau nàng mới cầm thìa, khô khan nói: “Xin chia buồn.”
Bà chủ như bị nàng chọc cười, nói: “Đã qua rồi, cũng đã nhiều năm rồi.
Nhưng lúc đó ta cũng không khỏi buồn phiền, bọn họ đều nói người tốt có phúc, nhưng người tốt chết sớm, cứu đứa nhỏ nhà người ta rồi bọn họ bắt nạt cô nhi quả mẫu tìm cách lấy nhà và gian hàng nhỏ của ta.”
Rồi sao nữa?
“Vậy ta có thể cho phép sao? Nếu bọn họ cướp đi hai đứa nhỏ thì phải làm sao? Hai đứa nhỏ còn bé như vậy.”
Bà chủ chống hông: “Ta gây sự với cả nhà kia, cãi nhau lớn đến mức hàng xóm láng giềng đều biết rồi cãi nhau báo quan.
Đại lão gia quan phủ nói ta có con nên không tính là không có con nối dõi, bác bỏ lời tố cáo của bọn họ rồi đánh huynh đệ chàng ấy mười bản.”
Nhan Thanh Đường nhớ rõ trước đây nàng ấy vẫn còn là một tiểu phụ nhân hay xấu hổ, mấy lần mới nói chuyện với nàng vẫn còn đỏ mặt, không ngờ hiện tại nàng ấy lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Mạnh mẽ là tốt, may mà có thể giữ được gia nghiệp.
“Thật ra ta đã mượn thế của cô nương…” Bà chủ tỏ ra có chút xấu hổ: “Có một thời gian, ta thật sự cảm thấy ông trời không cho người ta đường sống, sao lại khó khăn như vậy! Ta gọi Thuỷ Sinh tới, với tấm ngọc nhỏ cô nương cho, ta nghĩ rằng nếu chúng ta bị ép đến đường cùng thì ta sẽ tới cầu xin cô nương.
Khi đó, cô nương nhất định có thể giúp chúng ta, sau đó ta mới có can đảm để tiếp tục chiến đấu với bọn họ.”
“Ta nghe nói gia tộc nhẫn tâm muốn cướp đoạt gia nghiệp của cô nương sao?” Khi nói đến chuyện này, vẻ mặt bà chủ tỏ ra lo lắng.
“Cô nương đừng nhượng bộ nhà đó, cũng đừng sợ bọn họ.
Tất cả những người trong thành chúng ta đều đứng phía sau cô nương rồi.
Cứ cãi nhau với bọn họ, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà nam nhân đương gia chết rồi thì gia nghiệp sẽ bị lấy đi, nữ nhân thì không phải người sao? Chúng ta đã tích lũy những thứ này từng chút từng chút bằng bàn tay của mình.
Tại sao phải đưa cho bọn họ nếu bọn họ muốn?”