Đây là hành động rút củi dưới đáy nồi, cũng là một phép thử để thăm dò.
Cá cược vào việc cục Dệt Kim sẽ không bỏ qua nhiệm vụ dệt may năm nay.
Sau khi Nhan Thanh Đường dứt lời thì không nói thêm lời nào nữa.
Triệu Khánh Đức cau mày.
Một lúc lâu sau.
“Ngươi trở về trước đi.”
“Thế còn đại nhân...”
“Lui xuống.”
Nhan Thanh Đường nhanh nhẹn đứng dậy, lui ra ngoài.
.
Đi ra khỏi cục Dệt Kim và lên xe ngựa, Nhan Thanh Đường mới cất đi vẻ mặt u sầu, nở nụ cười.
Ngân Bình thấy nàng cười một cách nhẹ nhàng nên hỏi: “Cô nương, phải chăng việc đã thành?”
Nhan Thanh Đường giãn mày, đưa tay nhận chén trà nàng ấy đưa qua: “Chắc là có thể thành, nhưng e rằng hắn ta không tự quyết được, còn phải hỏi thêm.”
Từ đầu đến cuối, người nói có quyền không phải là Triệu Khánh Đức của hàng dệt kim Tô Châu, mà là kẻ ẩn sau lưng hàng dệt kim Giang Nam.
Vì sao một người như Triệu Khánh Đức lại có thể ngồi lên vị trí của hàng dệt kim Tô Châu?
Chính vì có người nghĩ rằng có một người như vậy đứng mũi chịu sào, lo toan công việc.
Lại còn có thể làm kẻ gánh tội, vừa có thể làm việc bẩn thỉu thì cũng không tệ.
Kể từ đó, Triệu Khánh Đức đương nhiên không thể dễ dàng tự mình quyết định.
Thấy Ngân Bình không hiểu những cách thức này, Nhan Thanh Đường chậm rãi giải thích để chỉ bảo nàng ấy.
Thực ra những cách thức này, chính phụ thân nàng đã từng nói với nàng vài lần.
Ông ấy nói rằng dù hiện tại ông ấy chỉ có thể qua lại với hàng dệt kim Tô Châu, nhưng trên thực tế người đó chẳng qua chỉ là một con rối, không thể tự quyết.
Lúc này, Nhan Thanh Đường dường như quay lại thời gian trước đây khi Nhan Thế Xuyên chưa chết, tự tin, rạng rỡ, thoải mái và trong lòng cũng đã có dự tính...!Điều này khiến Ngân Bình không khỏi vui mừng, lại vừa xúc động.
“Vậy chúng ta trực tiếp về trang viên?”
Nhan Thanh Đường: “Không, đến hẻm U Lan.”
“Hẻm U Lan? Đến hẻm U Lan làm gì ạ?” Ngân Bình kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô nương muốn nghe ca kỹ? Nhưng cô nương đang chịu tang...”
Nhan Thanh Đường xấu hổ, mắng nàng ấy: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta đi tìm người để hỏi thăm tin tức.”
.
“...!Diễm Hương vốn từ khổ hàn mà đến, đóa hoa nhỏ tinh xảo nở rộ, khiến cho Vua Tùy đến vùng Hán...”
Tiếng đàn sáo du dương, điệu hát nhẹ nhàng cùng với điệu hát dân gian của ca nữ trong trẻo ngân vang.
Tất thảy khiến cho mặt nước hồ gợn sóng.
Đây là Thì Hoa Phường, cũng là một trong những kỹ viện nổi tiếng nhất ở Tô Châu.
Bên trong đầy sắc màu rực rỡ, trăm hoa đua nở, về kinh doanh thì tuyệt nhiên không phải là hoa, mà là nam nhân.
Đúng vào buổi chiều, Thì Hoa Phường đã vô cùng náo nhiệt, khác với sự ồn ào của buổi tối, ban ngày đến kỹ viện phần lớn là để nghe nhạc, nên vừa vào đã nghe thấy tiếng hát liên tục.
“Hôm nay Nhan thiếu chủ của chúng ta sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta thế này?”
Nữ tử mặc một chiếc áo sa la đỏ thắm thêu hoa mẫu đơn, váy lụa thêu hoa thủy tiên rực rỡ.
Vai như gọt giũa, eo tựa thắt đáy, mái tóc mây như sương khói cài nghiêng một chiếc trâm phượng bằng ngọc bích và vàng.
Vẻ đẹp mềm mại, một nụ cười khiến hoa cũng thêm phần rực rỡ.
Nhan Thanh Đường liếc nhìn nàng ấy một cái, không nói gì.
“Được được được, ta không đùa ngươi nữa, rốt cuộc là việc gì?” Tô Tiểu Kiều thu lại vẻ quyến rũ trên khuôn mặt, trở nên nghiêm túc hơn nhiều và ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ngươi giúp ta nghe ngóng vài chuyện.”
Nhan Thanh Đường đã nói ra việc thăm dò này.
“Phó sứ đề hình Án Sát Nguyễn Trình Huyền? Sao ngươi lại muốn nghe ngóng về ông ấy?”
Thấy nàng không nói gì, Tô Tiểu Kiều quan sát thần sắc nàng rồi nói: “Mà thôi, ta cũng không hỏi chi tiết, còn ngươi thì chắc đã gặp phải chuyện gì rồi.”
Nếu không thì cũng không đến kỹ viện trong thời gian chịu tang.
Về việc gia chủ Nhan gia qua đời, Tô Tiểu Kiều cũng biết.
Tô Châu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nhan gia cũng không phải là vô danh vô tính, một số thương nhân không thể không đến kỹ viện tìm thú vui, nên tin tức ở đây đương nhiên rất linh thông.
Đây cũng là nguyên do Nhan Thanh Đường nhờ Tô Tiểu Kiều giúp đỡ thăm dò tin tức.
Thấy nàng ấy làm ra vẻ bí ẩn, Nhan Thanh Đường cười.
“Thôi được rồi, ngươi không cần dò hỏi ta, phụ thân ta đã đi rồi, nhưng cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục.
Về việc làm trái với phép tắc chịu tang, tính tình phụ thân ta ta biết, ông ấy chắc chắn không trách ta.”
Nói đến đây, giọng nàng trầm xuống.
.
Nói về mối giao tình giữa Nhan Thanh Đường và Tô Tiểu Kiều, phải kể đến vài năm trước, khi Nhan Thanh Đường chính thức tiếp nhận một phần việc kinh doanh từ tay phụ thân của nàng.
Thời bấy giờ, phàm là bàn chuyện làm ăn, nào không có chút rượu, nghe chút ca kỹ, gọi thêm vài kỹ nữ bầu bạn?
Nhan Thanh Đường khi đó tuy thông minh hơn người, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, non nớt, chưa có sự chín chắn và từng trải như bây giờ.
Thậm chí có chút bướng bỉnh, cho rằng việc nam nhân làm được thì bản thân cũng có thể làm được.
Chẳng phải là đến kỹ viện, nghe ca kỹ và uống rượu sao?
Người khác làm được, nàng cũng làm được!
Nhan Thanh Đường thời gian qua vẫn luôn nghĩ rằng, nữ tử cần phải tự lập.
Nếu không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường thì đừng tự coi mình là nữ tử.
Không nên vừa lo lắng về thân phận nữ nhi, việc này không được, việc kia cũng không thể, rồi lại cảm thấy người ngoài nhìn mình với ánh mắt khác thường là không công bằng.
Tô Tiểu Kiều vẫn nhớ lần đầu gặp nàng, nàng vẫn là một tiểu cô nương non nớt, nhưng lại giả vờ là người từng trải rồi dặn dò nàng ấy, bảo nàng ấy khi tiếp khách phải phải cơ trí một chút.
Gọi là từng trải, thực ra lại khiến Tô Tiểu Kiều cảm thấy không tự nhiên, căng thẳng.
Nhưng người bỏ ngân lượng ra đều là đại gia, “đại gia” nói cái gì thì là cái đó.
Sau lần đầu tiên, lần thứ hai Nhan Thanh Đường đã thành thạo hơn.
Nàng cảm thấy Tô Tiểu Kiều là một nữ tử lanh lợi, từ đó về sau không thay người nữa, mỗi khi cần bàn chuyện kinh doanh ở kỹ viện đều gọi Tô Tiểu Kiều.
Đến lúc này hai người đã trở nên quen thuộc, lại vì tính tình hợp nhau nên mối quan hệ rất tốt.
Mãi cho đến sau này, Tô Tiểu Kiều theo thời gian trưởng thành, trở thành hoa khôi đầu bảng.
Nhan Thanh Đường cũng ngày càng tự tin và nhiều kinh nghiệm, tay nghề thành thạo.
Nói ra thì đều là cảm thán.
“Thực ra hôm nay ta đến tìm ngươi là còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?”
Nhan Thanh Đường hiểu rõ tính cách của Tô Tiểu Kiều, nên nàng cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói qua những chuyện tổng thể, rồi tiếp tục: “Ta muốn sinh một đứa con, nhưng ta không muốn thành thân.”
Tô Tiểu Kiều đang ăn trái cây, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Nàng ấy luống cuống đứng dậy, phủi đi những mảnh vụn trái cây rồi gọi nha hoàn Thúy Nhi vào dọn dẹp.
Đợi đến khi Thúy Nhi dọn dẹp xong và lui xuống, nàng ấy cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường thấy, trở lại vẻ dịu dàng quyến rũ, vờ như gió thoảng mây bay.
“Ngươi có ý nghĩ như vậy, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà ngươi đó, vẫn luôn nói ta có suy nghĩ khác với người thường, thật ra ngươi mới chính là kẻ khác người nhất.”
Nhan Thanh Đường đã cảm thấy ngượng ngùng đến cực điểm, càng vì Tô Tiểu Kiều biết chú ý tới thể diện cho nàng nên sắc mặt nàng mới có vẻ kỳ lạ.
“Ngươi bớt nói lời thừa thãi đi, bảo ngươi cho ý kiến giúp ta.
Ngươi biết những việc này...!ta không hiểu lắm.”
Tô Tiểu Kiều lườm nàng một cái, đôi mắt đẹp liếc qua một lượt.
“Thực ra chuyện này cũng đơn giản.”
Nhan Thanh Đường tỏ ra sẵn lòng lắng nghe chi tiết.
“Trên đời này, sinh vật ba chân thì khó tìm, còn nam nhân hai chân thì đầy ngoài đường, tùy tiện tìm một người là có thể sinh con rồi.”
Lẽ nào ta không biết rằng phải tìm nam nhân mới có thể sinh con?
Vấn đề là làm sao để tìm được?
Nhan Thanh Đường trừng mắt nhìn nàng ấy.
Tô Tiểu Kiều vội vàng thu lại dáng vẻ tùy ý, hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói: “Ta nói thật đấy, nữ nhân muốn sinh con, chẳng phải là phải tìm một người đàn ông giúp đỡ sao? Ngươi chỉ muốn đứa con, không muốn cha của đứa trẻ, vậy thì tìm một nam nhân sẽ không dây dưa với ngươi là được.
Ngươi có tiền lại có người, đợi đến khi việc đã thành, tùy tiện tìm một chỗ giấu mình khoảng một năm rưỡi.
Sau khi sinh con xong mang về, chỉ cần nói cha của đứa trẻ đã chết là được rồi.”
Ánh mắt của Nhan Thanh Đường dần dần sáng lên.
“Vậy ta nên tìm một người như thế nào?”
Ban đầu Tô Tiểu Kiều vốn nghĩ rằng Nhan Thanh Đường chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Nhưng thấy nàng đã hỏi cụ thể, rõ ràng là nàng đã thật lòng thật dạ, vì thế nàng ấy cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng ấy cẩn thận quan sát Nhan Thanh Đường rồi nói: “Ngươi xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thể tìm một kẻ xấu xí được.
Ta nói ngươi nghe, nam nhân cùng giường cùng chiếu, là một kẻ béo phệ hay là một nam tử tuấn tú, sự khác biệt rất lớn.
Ngươi vừa xinh đẹp lại thông minh, chắc chắn không thể tìm một kẻ ngu ngốc, phải tìm một người thông minh để sinh ra đứa con thông minh, như vậy sau này mới có thể kế thừa gia nghiệp của Nhan gia.”
Nàng ấy càng nói càng hăng.
“Tốt nhất là tìm một người học thức.
Gần đây trong thành Tô Châu có nhiều người tham gia kỳ thi viện tại cống viện Tô Châu vào tháng năm, ta nghe nói quán trọ gần Tô Công Lộng và Định Tuệ Tự đều chật kín, chi bằng ngươi đến đó tìm một người?”
Cái gì gọi là chi bằng đến đó tìm một người?
Nói cứ như là lộ thủy nhân duyên vậy.
*Lộ thủy nhân duyên: thành ngữ ám chỉ một mối quan hệ tình cảm không lâu dài, thường chỉ kéo dài trong thời gian ngắn hoặc có thể là một cuộc tình lướt qua, không có sự cam kết hay gắn bó lâu dài.
Nhưng, chẳng phải là lộ thủy nhân duyên sao?
Sau đó, trên đường về Nhan Thanh Đường vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.
Đi câu dẫn một nam nhân để sinh con, từ trước đến nay nàng chưa từng làm những chuyện như vậy.
Đặc biệt là quyến rũ, nghĩ đến những cách quyến rũ mà Tô Tiểu Kiều đã nói với nàng trước đó, nàng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng Nhan Thanh Đường là người thực tế, trong sự không tự nhiên đó, nàng lại nghĩ đến lợi ích của nó.
Nếu thật sự có thể có một đứa con không có cha, nàng không những không cần phải kén rể, mà vụ kiện ở dòng chính cũng có thể được giải quyết dễ dàng, một mũi tên trúng nhiều đích.
Còn có thể giảm đi được nhiều chuyện phiền toái sau này.
Nàng cũng không cần phải cân nhắc liệu bản thân rốt cuộc có nên thành thân hay không, sau này chỉ cần yên ổn lo chuyện làm ăn của mình, nuôi con của mình là được.
Lợi ích quá lớn!
Nhan Thanh Đường cảm thấy nao nức.
Trở về suy nghĩ cả một đêm, Nhan Thanh Đường vẫn cảm thấy phương pháp này lợi đủ đường mà không có hại gì cả.
Điều duy nhất cần nghĩ đến là làm thế nào để tìm một người nam nhân, làm thế nào để câu dẫn đối phương sinh con.
Chung quy là nàng phải hạ mình, làm nhiều việc trước đây nàng chưa từng làm.
Nhưng lợi ích thì cực kỳ lớn, chỉ có điều việc này đối với chính bản thân nàng thì không dễ dàng.
Nhan Thanh Đường vốn là người quyết đoán, nếu đã quyết định làm thì phải lập kế hoạch cẩn thận và chu đáo.
Phạm vi lựa chọn ước chừng đã có rồi, vậy làm thế nào để câu dẫn, câu dẫn như thế nào? Đôi bên có tiếp xúc, tất nhiên không tránh khỏi phải chung sống, nàng lại phải làm thế nào để sống chung với một nam nhân xa lạ?
Về việc này, Nhan Thanh Đường lựa chọn tiếp tục nhờ đến Tô Tiểu Kiều.
Nói đến giao thiệp với nam nhân, có lẽ khắp thiên hạ này không ai có kinh nghiệm hơn cái tên đứng đầu bảng của Thì Hoa Phường.
“Một lần chắc chắn không thể mang thai, ngươi phải tính toán cho nhiều lần.
Nghe nói trong một tháng nữ tử có mấy ngày dễ thụ thai, ngươi tốt nhất nên tìm một đại phu để hỏi, như vậy sẽ không lãng phí sức lực vô ích.”
Cái gì gọi là một lần chắc chắn không thể mang thai?
Còn phải nhiều lần?
Cái gì gọi là không lãng phí sức lực vô ích?
Nhan Thanh Đường hiếm khi đỏ mặt, nhưng nàng cố gắng chịu đựng, chăm chú lắng nghe.
“Như vậy, không tránh khỏi phải tiếp xúc lâu dài, cô tốt nhất nên tạo cho mình một thân phận.”
“Vậy ngươi cảm thấy thân phận như thế nào thì thích hợp?”
Tô Tiểu Kiều nói: “Chắc chắn phải là thân phận có thể lừa được người khác, và sau này sẽ không mang lại rắc rối cho ngươi.”
Nhan Thanh Đường cẩn thận suy nghĩ.
“Ngươi bảo ta đến gần Tô Công Lộng tìm người, ta nghĩ rằng phạm vi này cũng khá phù hợp, người có thể thi tú tài chắc chắn không ngu ngốc.
Để tránh phiền phức sau này, sau khi xong việc, đối phương tốt nhất không nên có liên hệ gì với ta vì thế nên chọn người có gia cảnh bần hàn.
Tốt nhất không phải là người địa phương, sau này có khả năng sẽ không quay lại Tô Châu.”
Nàng lấy ra giấy mực đã chuẩn bị sẵn, viết lên trên giấy vài chữ...
Gia cảnh bần hàn, không phải là người địa phương.
“Ngươi nói quán trọ gần Tô Công Lộng và Định Tuệ Tự đều kín chỗ, người đến dự thi chắc chắn phải đến ở quán trọ.
Mỗi khi đến thời điểm này, quán trọ trong thành Tô Châu đắt hơn so với mọi năm, rất nhiều người dự thi không thuê được quán trọ nên sẽ lựa chọn thuê nhà dân, hoặc đến chùa để tá túc.
Như vậy, ta cần một ngôi nhà, ta làm chủ nhà rồi cho đối phương thuê nhà, như vậy là có cơ hội để tiếp xúc.”
Nàng lại viết lên trên giấy...
Nhà, chủ nhà.
“Nhưng như vậy, nếu đúng như ngươi nói, ta cần một thân phận.
Thân phận này phải lừa được đối phương, và cả những hộ dân xung quanh.”
Nhà dân mà, chắc chắn có hàng xóm láng giềng, một người lạ đột nhiên xuất hiện ở đây, đến lúc đó e là sẽ lộ chuyện.
Nàng lại viết thêm một dòng lên trên giấy, thêm một đường gạch ngang để ghi chú rõ ràng.
“Ngươi nghĩ thế nào về một phu nhân giàu có, có một phu quân vừa vô dụng lại vừa trách móc thê tử không thể sinh con?”
“...”
“Vừa có thể giải thích phu quân không ở nhà, lại có thể tạo sự uy hiếp.
Sau khi xong việc ta muốn đuổi hắn ta đi, cũng có thể lấy cớ là phu quân sắp về.”
“...”
“Hắn ta sợ tội thông dâm, chắc chắn sẽ lo sợ người khác biết.
Sau này không dám đến tìm ta nữa, mà cho dù có tìm đến, đến lúc đó ta chắc chắn cũng không còn ở đây rồi.”