Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn


“Cô nương, Lục Tử vừa tới báo cáo, hai phút trước huynh đệ Nhan Thế Hải vừa tiễn Nhan Hàn Hà đi.

Ta đoán chúng ta vừa trở về thì gia tộc đã phái người tới rồi.” Trần bá thấp giọng báo cáo.

Nhan Thanh Đường không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào phần mộ trước mặt nàng.

Phần mộ đã cũ nhưng lại có dấu vết động thổ lần hai.

Đây là phần mộ chôn chung, từ lúc mẫu thân Tống thị của Nhan Thanh Đường mất, cha của nàng bắt đầu tu sửa phần mộ này, ông ấy đã giữ lại một chỗ cho mình và nói rằng trăm năm sau sẽ chôn cùng chỗ với mẫu thân của nàng.

Chỉ tiếc rằng ông ấy vốn không thể sống đến trăm tuổi mà mất sớm.

Trong lúc ra ngoài buôn bán, gia chủ của Nhan gia gặp phải lở đất do mưa lớn?

Nguyên nhân cái chết thật là nực cười!

Cho tới bây giờ, Nhan Thanh Đường vẫn không muốn tin rằng cha mình đã chết với lý do hết sức đơn giản và nực cười như vậy.

“Cữu cữu có gửi thư đến không?”

“Có thư đến, chắc chiều nay cữu lão gia sẽ tới.”

Sắc mặt của Nhan Thanh Đường bình thản: “Vậy thì đừng vội về, để những người đó đợi thêm một lát nữa đi.

Nếu bọn họ thèm muốn những thứ không thuộc về mình thì phải có chút kiên nhẫn.”

Nàng lại dặn dò: “Bảo thợ không cần phải tiết kiệm nước gạo, đắp thêm nhiều vữa một chút rồi nén chặt xuống để sau này người khác không thể đến quấy rầy sự thanh tịnh của cha mẹ ta được.”

“Vâng!”

Vì có gia chủ đích thân quan sát nên nhóm thợ phụ trách lấp đất đã làm việc rất chăm chỉ.

Mỗi một xẻng vữa đều được trộn với lượng nước gạo vừa đủ để đảm bảo sau khi đất khô hẳn, dù bị kẻ trộm dùng cuốc đập mạnh xuống thì cũng chỉ để lại vết trắng mà thôi.

Quá trình này đương nhiên rất rườm rà, mãi đến tận buổi chiều sắp tới giờ Thân mới lấp xong miếng đất cuối cùng.

Nhưng đến đây vẫn chưa tính là xong vì cần phải phủ một lớp đá xanh lên trên lớp đất bịt kín kia nữa.

Nhan gia rất giàu có nên đương nhiên sẽ không tiếc tiền xây lăng mộ cho tổ tiên, dùng vữa để lấp đất chỉ là cách đơn giản nhất, sau này sẽ xây một ngôi mộ ở phía trên.

Nhan Thanh Đường nhìn ‘cha mẹ’ mình lần cuối.

“Cha, cha luôn nói mọi thứ trong Nhan gia đều thuộc về con.

Cha đã nói với con như vậy ngay từ khi con còn nhỏ.”

“Cha yên tâm, con sẽ không để ai cướp nó đi đâu.”

.

Lúc đưa đi hạ táng nhất định phải đi bộ, lúc về thì không cần vì có xe ngựa tới đón người chờ sẵn ở dưới chân núi từ trước.

Trong Nhan gia toàn là nữ nhi và trẻ con, suốt thời gian qua họ đã rất mệt mỏi nên vừa lên xe ngựa đã muốn ngồi xuống luôn để cho nha hoàn vừa bóp chân vừa xoa vai.


Hai phút sau, đoàn người trở về đại trạch của Nhan gia.

Tin tức về người trong gia tộc phải chờ đợi rất lâu cũng truyền đến tai mọi người.

“Chúng ta phải làm gì đây?”

Dù toàn thân đều mệt mỏi nhưng Mã di nương vẫn dẫn theo nữ nhi tới tìm nàng.

Ngoài bà ấy ra thì còn có Tiền di nương, Tôn di nương cùng với Tam cô nương và Tứ cô nương.

Nhan Thế Xuyên có một thê tử và ba thiếp thất trong đời, thê tử Tống thị mất sớm để lại trưởng nữ là Nhan Thanh Đường.

Ba người thiếp mỗi người đều có một nữ nhi.

Nhị cô nương tên Nhan Oánh, năm nay mười lăm tuổi, là nữ nhi của Tiền di nương; Tam cô nương tên Nhan Họa, năm nay mười ba tuổi, là nữ nhi của Mã di dương; Tứ cô nương tên Nhan Nghiên, năm nay mười một tuổi, là nữ nhi của Tôn di nương.

Trước mắt đây đều là gia quyến của Nhan gia, tất cả đều là nữ tử.

“Được rồi, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, không phải Đại cô nương còn đang ngồi đây sao?” Tiền di nương hơi mất kiên nhẫn nói.

Bà ta cũng ngang tuổi với Mã di nương, nhưng khác với Mã di nương có dung mạo bình thường, dung mạo của Tiền di nương phải nói là rất nổi bật, có nét duyên dáng của người đã có tuổi.

“Đúng đấy Mã tỷ à, giờ tỷ lo lắng cũng vô ích thôi, tốt nhất là nghe theo Đại cô nương, chắc chắn Đại cô nương có cách riêng.” Tôn di nương ở bên cạnh nói, bà ấy vừa nói vừa vỗ lưng nữ nhi của mình để trấn an.

Thật ra không chỉ có Mã di nương thấy sợ mà bọn họ cũng đang thấy vậy.

Nỗi bàng hoàng khi lão gia mất còn chưa nguôi ngoai mà bầy hổ sói đã tới cửa rồi.

Nhờ có Đại cô nương đứng ra hòa giải nên lão gia mới được hạ táng một cách suôn sẻ như vậy.

Hiện giờ bọn họ còn chưa cởi tang phục ra mà bầy hổ sói đã chèn ép tới cửa, đây là đang không muốn chừa cho bọn họ một con đường sống đây mà!

“Đại cô nương...”

“Đại tỷ...”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía dưới cửa sổ phía Nam.

Nhan Thanh Đường đang thong thả uống trà và ăn điểm tâm ở đó.

Trên chiếc giường La Hán bằng gỗ Hoàng Hoa Lê có chạm khắc Như Ý và hàng ngàn con dơi, một chiếc bàn vuông nhỏ có chân hình móng ngựa cùng màu đặt trên giường, trên bàn có vài món điểm tâm đủ sắc màu và một chén trà nhỏ.

Chén trà được tráng men màu xanh thẫm từ lò Nhữ, bề mặt chén mịn như ngọc điểm xuyết những vảy li ti như vảy cá, tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh nắng.

Chén tốt, cảm giác cầm trên tay cũng rất tốt.

Mười ngón tay thon dài như mầm lá, móng tay dài vừa đẹp, có ánh hồng.

Nhìn từ tay lên đến người...

Sắc đẹp tự nhiên, da dẻ trắng mịn, đôi mắt sâu thẳm hơi ngước lên, xinh đẹp rực rỡ giống như một bức tranh thủy mặc vậy.

Chỉ là đôi môi rất nhợt nhạt như mất sức sống.


Nha hoàn Tố Vân thầm thở dài rồi đứng dậy.

“Mấy vị di nương, suốt từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ cô nương chỉ ăn một bát cháo loãng.

Chắc mấy vị cũng đã mệt và đói bụng rồi nhỉ, hay là mọi người cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi đã?”

“Nhưng...”

Nhan Thanh Đường đặt chén trà xuống, nhìn qua bọn họ với ánh mắt bình tĩnh.

“Các ngươi không phải lo cho Tập Phúc Đường, ta sẽ đích thân xử lý.”

Đám người chần chừ không muốn nói, nhưng lúc định nói ra thì lại thấy Nhan Thanh Đường hơi cụp mắt xuống nên nhất thời không dám nói gì cả, đành lần lượt ra khỏi sảnh.

.

Tập Phúc Đường là viện chính đường trước đại trạch của Nhan gia nên hiển nhiên nó có địa vị không tầm thường.

Nhan gia có rất nhiều phòng dùng để tiếp khách, nhưng rất ít khi sử dụng Tập Phúc Đường.

Bình thường chỉ sử dụng Tập Phúc Đường khi trong nhà có khách quý hoặc là có chuyện quan trọng xảy ra.

Có lẽ Nhan Hàn Hà cũng biết rõ tầm quan trọng của ‘Tập Phúc Đường’ nên sau khi ông ta dẫn người đến Nhan gia thì đã đi thẳng đến chỗ này.

Động thái này chứng tỏ ông ta đang muốn thị uy, ít nhất là hạ nhân của Nhan gia đều cảm nhận được điều này.

“Bảo các ngươi dâng trà mà sao qua nửa canh giờ rồi vẫn không thấy trà đâu vậy, Nhan gia các ngươi tiếp khách như vậy à?”

“Sao Đại cô nương của các ngươi còn chưa tới? Không phải nói nha đầu đó về rồi sao, tại sao vẫn chưa thấy người đâu?”

Ở chính giữa công đường rộng lớn có một bức tranh lớn treo ở giữa, bên dưới là chiếc ghế lớn bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tranh phong cảnh.

Đây là vị trí của gia chủ.

Xa hơn ở phía dưới, mỗi bên là bốn chiếc ghế Thái Sư được ngăn cách bằng bàn hoa ở giữa.

Lúc này trong Tập Phúc Đường có rất nhiều người đang đứng, nhưng chỉ có một số ít người là có chỗ ngồi, cụ thể là Nhan Hàn Hà và mấy vị trưởng lão ngoài sáu mươi tuổi.

Ngay cả huynh đệ Nhan Thế Hải cũng không có chỗ ngồi, phải đứng sang một bên, huống hồ Nhan Đức Diểu là tiểu bối nên càng không có chỗ.

Nghe thấy công đường truyền đến tiếng ồn ào, một hạ nhân đứng ở ngoài cửa đi vào.

Hắn ta khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò và vẫn đang mặc tang phục.

“Hôm nay là ngày đưa tang lão gia nhà ta, đám hạ nhân đều đã đi đưa tang hết rồi, không có ai canh lửa trên bếp nên trà mới phải lên chậm như vậy.”

Dừng một chút, hắn ta lại nói tiếp: “Cô nương nhà ta cũng đã về rồi, vừa mới vào cửa thôi.

Cô nương đi đưa tang phải lên núi rồi xuống núi nên người đầy bụi đất.

Dù sao cũng là khách quý tới nhà nên cô nương phải sửa sang lại một chút.”


Lời nói bình thường, hành động cung kính phải phép nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy có mùi mỉa mai.

Có ai lại vội vàng đến nhà người khác trong khi nhà người ta có tang sự không? Người ta đi đưa tang, ‘khách quý’ lại tới, khách quý cái gì chứ? Lại còn muốn uống nước, uống trà nữa, vẫn mặt dày để uống trà sao?

Nhan Hàn Hà đã hối hận từ lâu, lẽ ra ông ta không nên vội vàng gọi người tới Nhan gia mà không phái người đi nghe ngóng xem người ta đã về hay chưa.

Đến khi ông ta phản ứng lại thì người đã ngồi ở đây rồi.

Đã ngồi suốt hai canh giờ để đợi.

Quan trọng là không phải chỉ có một mình ông ta, những người khác thì không sao, nhưng mấy vị trưởng lão trong gia tộc kia có vai vế và địa vị rất lớn, sao có thể chịu được sự lơ là này chứ?

Lúc này nhân cơ hội để phát tiết sự tức giận thì lại bị hạ nhân mỉa mai một cách công khai, đánh thẳng vào mặt ông ta trước bao nhiêu người.

Quan trọng là cũng không được phản bác lại, nếu giờ ông ta phản bác thì chính là tự tát vào miệng mình.

Trưởng lão trong gia tộc tức giận định đập bàn nhưng Nhan Hàn Hà ho khan một tiếng, ngăn trưởng lão lại.

“Đi giục cô nương nhà ngươi mau lên, nào có chuyện để các trưởng bối phải chờ tiểu bối như vậy?”

Chỉ với một câu ngắn ngủi đã gạt phắt chuyện nhóm người của mình đã “đến không đúng lúc” đi, chuyển chủ đề sang chuyện Nhan Thanh Đường bất kính với trưởng bối.

Quả nhiên không thể so sánh ông ta với một tên ngốc như Nhan Thế Hải.

Nhan Thanh Đường đi vào giữa công đường.

Nàng vẫn mặc bộ tang phục, không khác gì bộ đồ lúc nàng mặc đi đưa tang, như thể vừa rồi hạ nhân nói nàng phải về phòng sửa sang lại một chút đều là nói dối vậy.

Nhưng Nhàn Hàn Giang lại thấy giày của nàng sạch sẽ, không dính hạt bụi nào, chứng tỏ nàng vừa mới đi thay giày.

Rõ ràng nàng đã đi thay y phục, nhưng tại sao vẫn mặc bộ đồ tang này chứ?

Nhan Hàn Hà cố tình nhìn thêm mấy cái, ông ta cho rằng ít nhiều gì thì Nhan Thanh Đường cũng sẽ để lộ ra vài phần thất thố.

Bất cứ ai cũng sẽ thấy hổ thẹn khi bị người khác vạch trần ý đồ của mình.

Nào ngờ ông ta vừa ngước mắt lên đã thấy một đôi mắt rất bình tĩnh.

Nhan Hàn Hà không khỏi sửng sốt.

...

“Hôm nay bọn ta tới đây vì chuyện người thừa kế trong nhà ngươi, cha của ngươi không có nhi tử mà ngươi chỉ là một cô nương nên đương nhiên không được kế thừa hương khói của cha ngươi, phải tìm người khác nhận làm con thừa tự.”

“Đúng vậy, một nữ nhân thì có thể làm được gì chứ, vẫn nên gả cho người khác rồi yên phận ở nhà giúp trượng phu nuôi dạy con cái mới là chuyện chính...”

“Ta nói này, cha của ngươi rất hồ đồ, ta đã nói hắn ta hồ đồ từ lâu rồi, không sinh được nhi tử nhưng vẫn nhất quyết nuôi dạy một nữ tử như một đấng nam nhi, hiện giờ...”

Các trưởng lão trong gia tộc nói năng rất quyết liệt, nét mặt già nua từng trải đều tỏ vẻ khinh thường nữ tử và không ưa Nhan Thanh Đường.

Trên thực tế, không phải vì hôm nay mà bọn họ mới ghét, mà từ lâu bọn họ đã không ưa Nhan Thế Xuyên nuôi nữ nhi như một nam tử, còn gọi là thiếu chủ gì đó, thật đúng là không ra thể thống gì!

Chẳng qua trước đây bọn họ ngại nói toạc ra với Nhan Thế Xuyên vì ông ấy vẫn còn sống.

Hiện giờ Nhan Thế Xuyên đã mất, Nhan gia chỉ còn toàn nữ tử và trẻ con, nên mới muốn trút bỏ sự bất mãn đã tích tụ trong nhiều năm của mình?

Nhan Hàn Hà âm thầm thở dài, ông ta cảm thấy thế này cũng tốt.

Ông ta vốn muốn xé toạc lớp mặt nạ ra nên không nói gì nữa, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của Nhan Thanh Đường.

Về phần Nhan Thanh Đường, có lẽ nàng không ngờ đến lời lẽ của mấy vị trưởng lão trong gia tộc lại quyết liệt như vậy.


Từng câu từng chữ đều có lý lẽ sắc bén, toàn bộ đều nhắm vào nàng.

Cũng không biết là nàng bị dọa sợ hay là bị ngốc rồi mà viền mắt đỏ bừng lên như sắp khóc.

Nhan Hàn Hà âm thầm cảm thấy có gì đó không ổn, ngay sau đó một giọng nam như tiếng sấm chợt vang lên từ ngoài cửa.

“Đám tiểu nhân lưu manh này từ đâu đến đấy? Lại đến cửa bắt nạt một cô nhi, tang sự trong nhà còn chưa kết thúc mà đã tới cửa chèn ép rồi? Các ngươi đang bắt nạt người của Tống gia ta đúng không?”

Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, một nam tử có dáng người hơi tròn trịa bước vào từ bên ngoài.

Ông ấy khoảng bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu xám đen thêu hoa văn tiền, đeo năm sáu chiếc nhẫn đính đá quý trên tay, tất cả đều là vàng lấp lánh trông rất giàu có!

“Cữu cữu!”

Tim của Nhan Hàn Hà đập thình thịch.

Trước đây ông ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng mãi không nghĩ ra.

Song vì trong lòng luôn có cảm giác này nên làm việc rất cẩn thận, do vậy ông ta cảm thấy trưởng lão của gia tộc càng nói quyết liệt thì sẽ càng không thích hợp.

Lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu ra không ổn ở chỗ nào, Tống thị đã chết sớm kia không phải là không có nhà mẹ đẻ.

Nhan Thanh Đường cũng không phải là không có chỗ dựa, nàng có cữu gia, mà Tống gia kia lại là thương nhân buôn muối có danh tiếng lẫy lừng ở Dương Châu.

Năm đó Nhan Thế Xuyên rời khỏi Thịnh Trạch đến Tô Châu làm ăn.

Không ai biết ông ấy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nhiều năm sau khi ông ấy trở về Thịnh Trạch thì không chỉ trở nên giàu sang mà còn lấy được nữ nhi của một thương gia buôn muối.

Thương gia buôn muối thì sẽ có nhiều cái gì nhất?

Ngoài muối ra thì chính là bạc.

Vì vậy người ngoài đồn đoán rằng ông ấy được nhạc phụ và nhạc mẫu đánh giá cao nên mới có thể trở nên giàu sang trong mấy năm ngắn ngủi như vậy.

Chỉ là hình như mối quan hệ giữa Nhan gia và Tống gia cũng không được tốt lắm, hơn nữa kể từ khi Tống thị mất, hai nhà cũng ít qua lại với nhau hơn.

Nghe nói Tống gia rất oán giận nữ tế này.

Lâu dần, rất nhiều người đã quên mất còn có một Tống gia.

Bây giờ nghĩ lại, lúc Nhan Thế Xuyên còn sống, Tống gia rất oán giận Nhan gia.

Hiện giờ Nhan Thế Xuyên đã chết, nhưng Nhan Thanh Đường lại là đứa trẻ mồ côi của Tống thị, Tống gia có thể bỏ mặc được sao?

Nhất thời, Nhan Hàn Hà cảm thấy rất rối ren, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã bình tĩnh lại.

Người của Tống gia đến thì sao chứ?

Trong nhà không có nam tử, cần phải nhận con thừa tự để chăm nom hương khói, đây là quy tắc lễ nghi, thậm chí còn được ghi vào luật.

Với lý lẽ này thì chắc chắn ông ta sẽ không thua bất kỳ ai.

Về việc đến không đúng lúc và các trưởng lão trong gia tộc chèn ép một cô nhi sao? Cũng không phải là không thể giải thích được.

Nhưng rất nhanh sau đó Nhan Hàn Hà không giữ được bình tĩnh nữa, vì sau khi Tống Văn Đồng đi vào, không để ý đến bọn họ mà quay người nghênh đón một người nữa đi từ ngoài cửa vào.

Người này khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ thường phục màu xanh da trời, ngoại hình của người này không có gì nổi bật, trông có vẻ là một văn nhân.

Nhưng bên cạnh ông ấy là một số tùy tùng mặc y phục của quan sai.

Nhan Hàn Hà hoảng hốt đứng dậy, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Nhan Thanh Đường lại chưng nét mặt kia ra, rõ ràng là cố tình để mọi người nhìn vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận