"Đại nhân, đây là đứa cháu gái đáng thương kia của ta.
Thanh Đường, đây là Tiền đại nhân, Ngự sử đến Giang Nam Đạo để tuần sát, còn không mau hành lễ đi."
Dứt lời, Tống Văn Đông lại tiếp tục nói với vẻ đau đớn khôn nguôi: "Ta chỉ đến đây muộn có mấy ngày mà đám lưu manh vô lại không có lương tâm các ngươi đã đến nhà ức hiếp bé gái mồ côi rồi.
Đại nhân, thật sự khiến ngài cười chê rồi."
"Chuyện này có gì đáng để cười chê chứ, rõ ràng là do thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay thôi."
Tiền đại nhân tỏ vẻ không hài lòng, nhìn thoáng qua mọi người.
Chỉ trong chốc lát, gương mặt đỏ bừng vì kích động của mấy vị tộc lão đều trở lại như thường, cả người như bị rút xương, phải nhờ vào tay vịn mới không ngã xụi lơ.
Chuyện đến nước này, dù là kẻ ngốc cũng biết quan viên do Tống gia mời đến chắc chắn sẽ đứng về phía Tống gia, bọn họ kéo tới cửa tạo áp lực như muốn ăn thịt cháu gái đằng ngoại nhà người ta như vậy, người ta có thể bỏ qua cho họ sao?
Có một tộc lão có lẽ là vì quá lớn tuổi, không chịu nổi kích thích nên trợn mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Nhan Thế Hải và những người khác thì như chết cha chết mẹ, cảm thấy lần này mình tiêu đời chắc rồi.
Chỉ có Nhan Hàn Hà là vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, sau một thoáng hoảng loạn, ông ta ra hiệu cho tộc nhân đưa tộc lão đã ngất xỉu đi.
"Bẩm đại nhân, tiểu dân họ Nhan, tên Hàn Hà, là nhân sĩ địa phương của Thịnh Trạch.
Gia phụ là tộc trưởng tộc Nhan thị ở Thịnh Trạch, gia đệ Nhan Hãn Hải đỗ tiến sĩ vào năm Càn Võ thứ tám, hiện đang giữ chức Cấp Sự Trung tại Lễ Bộ."
Qua một hồi, Nhan Hàn Hà cũng tạm thời bình tĩnh lại, ít nhất thì bề ngoài tỏ vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đáng để tán thưởng, khiến người khác không bắt được sơ hở.
Tiền đại nhân đang vuốt râu chớp mắt, rồi lại chớp mắt thêm một cái.
Lần chớp mắt thứ hai là với Tống Văn Đông.
Nhan Thanh Đường đang "rơi lệ" bên cạnh thấy cảnh này, cũng chớp mắt.
Sau đó, nàng thấy bàn tay to đeo đầy nhẫn dưới ống tay áo của cữu cữu nhanh nhẹn ra dấu "một".
Tiền đại nhân hơi chần chờ nhưng sau đó vẫn gật đầu, tiếp tục vuốt râu nói với Nhan Hàn Hà: "Không ngờ lại là người nhà của Nhan Cấp Sự Trung.
Lần này bản quan tuần tra Giang Nam Đạo, ít hôm nữa là về kinh rồi, trước khi đi lại vô tình gặp được Tống hiền đệ nên Tống hiền đệ mới mời ta đến Thịnh Trạch để thăm thú phong cảnh địa phương, không ngờ giữa đường lại nhận được tin muội phu của hắn không may qua đời, không thể đến dự tang lễ kịp thời, đúng là tiếc nuối, tiếc nuối quá."
"Thế Xuyên tráng niên mất sớm, đúng là khiến người ta tiếc thương."
Nhan Hàn Hà làm bộ làm tịch, dụi mắt: "Nhưng đại nhân yên tâm, đây là chuyện lớn của tộc Nhan thị nên các tộc nhân đều để bụng, sẽ lo liệu chu đáo hậu sự mà không cảm thấy bất mãn gì."
Tiền đại nhân nhìn quanh sảnh: "Vậy các ngươi đang..."
Trong lòng Nhan Hàn Hà trầm xuống.
Xem ra chức quan của đệ đệ không thể dọa được vị Ngự sử tuần sát này rồi.
Thật ra Nhan Hàn Hà một kẻ dân thường thu nhập ít ỏi, nào biết được chính xác Cấp Sự Trung của Lễ Bộ hay Ngự sử tuần sát lớn hơn.
Ông ta chỉ biết đệ đệ từng dặn dò rằng quan viên xuất thân bình dân như đệ đệ gặp rất nhiều khó khăn, thế nên người nhà phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, nếu gặp chuyện gì có liên quan đến quan lại thì có thể báo tên họ và chức vị của đệ đệ ra, sau đó hành động tùy theo thái độ của đối phương.
Nói thẳng ra là quan viên xuất thân bình dân như ông ta rất khó khăn, nên bọn họ đừng ở không gây chuyện, nếu thật sự gặp rắc rối thì có thể nhắc đến ông ta, nếu đối phương nể mặt thì tất nhiên mọi chuyện đều tốt, còn nếu đối phương không nể mặt thì phải hành động cẩn thận.
Suy cho cùng Nhan thị cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không có khả năng gì đáng nói, bao năm qua chiếm cứ vùng Thịnh Trạch, cuộc sống chỉ ở mức vừa đủ thôi.
Cũng chỉ có nhánh của tộc trưởng mới có thể cung cấp điều kiện để học tập nhờ một ít ruộng đất được hưởng phúc từ tổ tiên.
Mà những người được cho học hành nhiều nhất cũng chỉ là cử nhân, chức quan lớn nhất cũng chỉ là thất phẩm.
Nhưng đó đều là chuyện của tổ tiên, cách đây mấy đời rồi, đến đời này của Nhan tộc trưởng thì chỉ hơn người khác cái danh "gia tộc tri thức nông thôn" thôi.
Là Nhan Thế Xuyên thay đổi vận mệnh của Nhan thị ở Thịnh Trạch.
Bởi vì sau khi ông ấy áo gấm về làng thì mua sản nghiệp, lại lấy Thịnh Trạch làm nơi đặt chân để phát triển lớn việc dệt lụa nhuộm tơ, nhờ đó giúp đỡ được người dân địa phương.
Trong đó tộc nhân Nhan thị là được hưởng lợi nhiều nhất.
Mặc dù Nhan Thế Xuyên căm hận gia đình đại bá nhưng lại không hận thù những người khác trong tộc Nhan thị.
Mà theo sự phát đạt của Nhan Thế Xuyên, tộc nhân Nhan thị cũng có cuộc sống ngày một giàu có hơn, nhánh của tộc trưởng cũng đón nhận tin vui lớn, đó là đứa con thứ tư Nhan Hãn Hải thi đỗ tiến sĩ, được giữ lại kinh thành làm quan.
Đây là niềm tự hào của cả tộc Nhan thị!
Nhưng con nhà bình dân làm quan, không có chỗ dựa nên làm gì cũng phải cẩn thận, cũng vì thế mà gia đình tộc trưởng làm gì cũng khiêm tốn, nếu không phải lần này Nhan Thế Xuyên qua đời, lợi ích quá lớn thì chắc chắn nhà họ sẽ không nhảy ra.
...
Trong lòng Nhan Hàn Hà đã có ý muốn rút lui, nhưng ông ta không thể để lại tiếng xấu cho đệ đệ được.
Thế nên ông ta đành ép bản thân phải bình tĩnh để giải thích một hồi, nhấn mạnh rằng Nhan gia không có nhi tử để lo liệu hương hỏa, bọn họ đến đây cũng vì chuyện nối dõi thôi.
Còn tại sao vừa rồi lại tỏ thái độ hùng hổ là do tộc lão chờ lâu quá nên sinh bực tức, không liên quan gì đến ông ta.
"Phụ thân nhà người ta mới qua đời, vô tình tiếp đón không chu đáo cũng là chuyện bình thường thôi, các ngươi làm trưởng bối cần gì so đo với cô nương nhà người ta chứ.
Còn về...!Chuyện nối dõi..."
Tiền đại nhân lại nhìn Tống Văn Đông một cái.
Nhan Thanh Đường vội bước ra nói: "Thưa đại nhân, chuyện nối dõi không cần gia tộc lo lắng, lúc cha tiểu nữ còn sống đã quyết định kén rể cho tiểu nữ rồi, cũng đã chọn được đối tượng và xác định hôn sự, chỉ chờ làm lễ thành hôn nữa thôi, ai ngờ phụ thân tiểu nữ lại gặp chuyện ngoài ý muốn lúc này.
Nay tang lễ đã xong, tiểu nữ sẽ thành hôn trong vòng một trăm ngày, cho chuế tế* làm con thừa tự."
*Chuế tế: Người ở rể.
"Cha ngươi kén rể cho ngươi khi nào, sao ta không biết gì hết?" Nhan Hàn Hà sửng sốt.
"Nhị bá gia, chuyện cha ta kén rể cho ta là chuyện riêng trong nhà, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải báo cho ngài biết hết sao?"
Lúc này Nhan Hàn Hà cũng nhận ra mình phản ứng quá khích, bèn vội vàng lấp liếm: "Không cần phải thế, ta chỉ hơi bất ngờ thôi, vì chưa từng nghe Thế Xuyên nói qua chuyện này."
Cái câu đó chỉ lừa được người ngoài thôi, Nhan Thế Xuyên có mối quan hệ thân thiết như thế với ông ta bao giờ? Nếu có nói chuyện thì cũng chỉ trong dịp gia tộc gọi Nhan Thế Xuyên tới từ đường thắp hương hằng năm thôi, gặp một lần ở từ đường, chứ bình thường Nhan Thế Xuyên rất bận, một năm chắc chỉ ở Thịnh Trạch được có mấy tháng.
"Vậy là được rồi!" Tiền đại nhân vỗ tay nói, vẻ mặt hài lòng, lại nói với Nhan Hàn Hà và những người khác: "Nếu nhà người ta đã chọn chuế tế làm con thừa tự thì những người khác trong tộc đừng nhọc lòng nữa, cùng dòng cùng dõi, lúc này nên hòa thuận với nhau, đừng để người xung quanh đàm tiếu, trở thành trò cười cho thiên hạ."
Lời này mang ý răn đe rõ ràng nên tất nhiên Nhan Hàn Hà liên tục đáp vâng, sau đó ông ta chật vật dẫn tộc nhân rời đi.
Nhan Hàn Hà đi rồi, Tiền đại nhân vốn không muốn ở lại lâu nhưng vì trời đã tối, lại thêm Tống Văn Đông nhiệt tình mời ở lại nên ông ta chỉ có thể ở lại nhà họ Nhan một đêm.
Nhan gia mở tiệc rồi thu dọn viện cho khách, bởi vì có Tống Văn Đông tiếp khách giúp nên cũng không để Nhan Thanh Đường phải nhọc lòng.
Mãi đến khi trăng treo ngọn cây, Tống Văn Đông mới mang cơ thể toàn mùi rượu tới phòng thờ cúng.
"Bây giờ trên người ta toàn mùi rượu, chắc chắn cha con sẽ chê ta cho xem."
Nhan Thanh Đường mặc một bộ đồ màu trắng, lần đầu tiên nở nụ cười sau nhiều ngày qua.
"Cữu cữu, chẳng lẽ người lại sợ cha con ghét bỏ sao?"
Tống Văn Đông bật cười: "Ta thì không sợ hắn ghét bỏ, cái ta sợ là con và mẫu thân con ghét bỏ kìa."
Cười xong, hai người lại im lặng.
Tống Văn Đông thu lại nụ cười thường trực trên gương mặt, bảo nha hoàn bưng nước đến để rửa tay, sau đó tiến lên thắp hương, cúi lạy trước hai bài vị bên trên rồi cắm vào lư hương.
"Ngày mai ta sẽ đi thăm cha con, hy vọng cha con không trách ta vì không về nhà chịu tang cho ông ấy."
"Phụ thân biết rõ lý do, sao có thể trách cữu cữu được chứ?"
Tống Văn Đông nhìn cháu gái, thấy nàng gầy hơn lần gặp trước đây rất nhiều, gương mặt cũng có phần tiều tụy nên không khỏi đau lòng.
Nhưng bảo ông ấy nói vài lời khuyên giải an ủi thì ông ấy cũng không biết nên mở lời thế nào, dù xưa nay ông ấy là người khéo ăn khéo nói.
Lại là một khoảng im lặng.
Lúc này Tống Văn Đông mới lấy lên tinh thần, nói: "Ta đã điều tra trong phạm vi mấy dặm xung quanh, lại sai người thăm dò các thôn trang lân cận, không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, có vẻ như cái chết của cha con thật sự là một vụ tai nạn."
Đừng nói Nhan Thanh Đường, ngay cả Tống Văn Đông lúc nhận được tin báo cũng không tin tên muội phu bị ông ấy ghét bỏ nhiều năm qua lại chết dễ dàng như thế.
Thế nên ông ấy đã chạy xuyên đêm đến chỗ xảy ra chuyện, sau khi gặp cháu gái ở đó thì chia ra mỗi người lo một việc, một người về nhà lo liệu chuyện ma chay, cũng để tránh xác chết bị thối rữa vì thời tiết nóng bức, một người thì tiếp tục ở lại để điều tra.
Sự thật chứng minh, có vẻ như đây chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Đương nhiên, Tống Văn Đông trì hoãn đến giờ mới đến không chỉ vì chuyện điều tra, mà là vì Nhan Thanh Đường đoán trước được rằng sau khi cha nàng qua đời thì gia đình sẽ không được yên ổn, nên vẫn luôn âm thầm liên lạc với ông ấy.
Vậy nên mới có chuyện ông ấy dẫn theo vị Tiền đại nhân kia "tới muộn".
"Người tốn bao nhiêu bạc mới mời được vị Tiền đại nhân kia đến vậy?"
Người ngoài luôn cho rằng từ khi Tống thị qua đời thì Tống gia và Nhan gia sinh ra hiềm khích, nhưng không biết thật ra Tống Văn Đông chỉ hơi giận chó đánh mèo với muội phu thôi, và cảm giác giận chó đánh mèo này cũng không phải vì ông ấy cho rằng cái chết của muội muội có liên quan đến muội phu, mà vốn dĩ từ trước đó đã thế.
Từ nhỏ sức khỏe của Tống thị đã không được tốt, khi đó Tống thị mời hết danh y, nhưng đại phu nào cũng nói bà ấy sống không qua hai mươi tuổi.
Vì thế, người Tống gia gần như nâng niu Tống thị như báu vật, chỉ cần Tống thị không làm chuyện gì ảnh hưởng đến sức khỏe thì bà ấy muốn làm gì cũng được.
Và cũng trong lúc Tống Thị dưỡng bệnh bên ngoài, bà ấy mới có cơ hội quen biết Nhan Thế Xuyên đang làm người quản lý thu chi ở tiệm vải lúc đó.
Lạc đề rồi.
Nói tóm lại thì từ khi Tống thị nói muốn lấy Nhan Thế Xuyên là người Tống gia đã tỏ vẻ ghét bỏ ông ấy rồi, cho dù sau này Nhan Thế Xuyên có thể gây dựng cơ nghiệp không thua kém gia Tống gia nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, nhưng sự chán ghét đó vẫn còn tồn tại.
Nhưng người Tống gia cũng lạ, họ chê thì chê thế thôi chứ nếu cần hỗ trợ thì vẫn hỗ trợ không tiếc gì, nếu có người xa lạ nào tỏ vẻ chê trách thì có khi họ còn bênh vực ngược lại nữa.
Có lẽ cho dù ghét bỏ thì đó cũng là chuyện của người Tống gia bọn họ, không đến lượt người ngoài.
Tống Văn Đông cũng kế thừa tính cách này của Tống gia, dù có ghét bỏ muội phu thì cũng chỉ ghét bỏ vậy thôi, chứ ông ấy thương máu mủ duy nhất mà muội muội để lại còn không hết, thế nên xưa nay Nhan Thanh Đường nói chuyện với ông ấy rất tùy ý, không giống đám biểu ca biểu đệ sợ cha ruột như sợ hổ.
"Sao con biết cữu cữu trả tiền thế, chẳng lẽ không thể là vì giữa ta và ngài ấy có qua lại hay sao?" Tống Văn Đông cười gượng.
Nhan Thanh Đường ngó ông ấy một cái.
Mặc dù Tống gia là thương nhân buôn muối, nhưng con cháu trong nhà không thích đọc sách cũng là sự thật, vậy nên dù là nhà họ giàu có nhưng cũng không có quan hệ gì với quan quyền.
Lúc nàng ra ngoài buôn bán đã tới Dương Châu rất nhiều lần, tất nhiên cũng biết đằng sau những lợi ích khi làm thương nhân buôn muối của cữu cữu là những khó khăn như thế nào.
Nói thẳng ra là dùng bạc để xây nên.
Mà đường đường là Ngự sử tuần sát Giang Nam Đạo, thoạt nhìn có vẻ chức quan không lớn, nhưng thật ra vì là quan viên do triều đình phái đi tuần sát các nơi nên không cần nói cũng biết địa vị như thế nào.
Tống gia ở Dương Châu, Nhan gia ở Tô Châu, mạng lưới quan hệ của Tống gia muốn vươn tới Tô Châu, một là không tiện hai là không dễ, vì thế nên mới có chuyện "tiêu tiền thuê người" hôm nay.
"Thật ra cũng không tốn bao nhiêu, chỉ mười ngàn lượng bạc thôi." Tống Văn Đông trả lời với vẻ bâng quơ, sợ cháu gái tiếc tiền thay mình, lại tiếp tục giải thích: "Vì cữu cữu kinh doanh muối nên bình thường cũng hay phải giao thiệp với đủ loại quan viên, cữu cữu đã gặp kiểu quan khâm sai như thế này nhiều rồi, người ta thường nói đó là quan quý đến từ Kinh Thành, nhưng thật ra nào có giàu bằng quan địa phương, người nào người nấy đều nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần dùng một chút bạc đã đủ mua chuộc họ, muốn làm gì thì làm rồi."
"Sau đó lại trả thêm mười ngàn lượng đúng không?"
Không đợi Tống Văn Đông trả lời, Nhan Thanh Đường lại nói: "Ngày mai con sẽ bảo người quản lý thu chi đưa cho người."
Mặc dù Tống gia là thương nhân buôn muối, trông thì có vẻ rất có thể diện, nhưng thật ra lại chẳng dư dả bao nhiêu vì bình thường còn phải lo lót cho rất nhiều quan lại, nàng không thể để cữu cữu vừa giúp mình, vừa phải trả bạc giúp nữa.
Tống Văn Đông hiểu rõ tính cách của cháu gái, tốt nhất nàng nói gì thì nên nghe đó, chứ phí công tranh cãi rồi cuối cùng vẫn phải nghe lời nàng thôi, thế nên ông ấy đành gật đầu.
"Mặc dù người này hơi nhát gan sợ phiền phức, nhưng may mà ông ta tham tiền."
Chuyện bất ngờ nhất hôm nay là biết được chức quan của Nhan Hãn Hải, trước đó Nhan Thanh Đường chỉ biết tộc trưởng có một đứa nhi tử làm quan ở Kinh Thành, chứ không biết người nọ làm Cấp Sự Trung ở Lễ Bộ.
Bởi vì thương nhân không tránh được việc giao thiệp với quan viên nên Nhan Thanh Đường cũng có chút hiểu biết về quan hàm và cấp bậc của các mệnh quan triều đình.
Mặc dù quan hàm của Cấp Sự Trung là thất phẩm, nhưng do chịu trách nhiệm giám sát Lục Bộ nên có quyền soạn tấu sớ báo cáo cho thiên tử, tuy là chức quan nhỏ nhưng địa vị rất cao.
Trước đó vị Tiền đại nhân kia vừa nghe nói Nhan Hãn Hải là Cấp Sự Trung của Lễ Bộ thì rõ ràng hơi sợ, nhưng may mà cữu cữu phản ứng nhanh, quyết định thêm bạc ngay tại chỗ.
Còn mấy lời mà Tiền đại nhân nói sau đó, gì mà ít ngày nữa về kinh, rồi đổi thái độ cao ngạo của quan trên đối với dân thường hằng ngày thành vẻ thân thiện, rõ ràng là vì mặc dù đã nhận bạc nhưng ông ta cũng không muốn đắc tội người khác.
Cả chuyện muốn nhanh chân chuồn đi sau khi xong việc, không muốn ở lại Nhan gia, đều cho thấy ông ta đang kiêng kị, không muốn gây chuyện.
Nhưng biết thì biết, Nhan Thanh Đường và Tống Văn Đông lại không có cách nào khác.
Dù sao người ta là quan, còn họ là dân.
Điều duy nhất đáng mừng là người này vẫn có chút tác dụng, răn đe Nhan Hàn Hà và những người khác, khiến họ tạm thời rút lui.
"Vậy chuyện của Tạ gia, con đã giải quyết xong chưa?"
Chuyện mà Tống Văn Đông hỏi là chuyện Nhan Thanh Đường kén rể.