Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn


Trước đó Nhan Thanh Đường nói phụ thân định kén rể cho nàng không phải là nói suông, mà Nhan Thế Xuyên thật sự từng có ý định này và cũng chọn được người phù hợp rồi.

Chỉ tiếc là Nhan Thanh Đường không đồng ý nên việc này mới bị gác lại.

Mặc dù lần này Nhan Thanh Đường đã liên lạc với cữu cữu từ trước, biết nếu cữu cữu đến thì có thể giải nguy giúp mình, nhưng nàng cũng biết rằng thời đại này không có nữ tử nào được kế thừa gia nghiệp.

Vậy nên nếu muốn bảo vệ được gia sản một cách chắc chắn, nàng chỉ còn cách nhắc lại chuyện kén rể này thôi.

Vì vậy vài ngày trước, ngoài mặt nàng để mặc cho Nhan Thế Hải làm tu hú chiếm tổ, nhưng thật ra là nàng đang âm thầm liên lạc với cữu cữu và thương lượng với người Tạ gia về việc kén rể.

Đối phương cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để yêu sách, mà tất cả đều theo ý của nàng.

"Ổn rồi ạ."

"Con phải chịu tủi thân rồi." Tống Văn Đông nói với vẻ đau lòng.

Nhan Thanh Đường không đáp lại.

Tủi thân sao?

Nếu là trước đây, với tính cách của nàng thì chắc chắn nàng sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng khi đứng trước chuyện lớn như bây giờ, chút tủi thân đó không còn là vấn đề nữa.

"Ngày mai ta sẽ cố gắng giữ họ Tiền kia lại thêm một ngày, nếu con đã có dự tính cho những chuyện sau đó thì ta sẽ không nói nhiều thêm nữa.

Chỉ là đột nhiên xuất hiện một vị Cấp Sự Trung của Lễ Bộ, mặc dù chức quan này không cao nhưng vị trí lại quan trọng, con cần phải cẩn thận đấy."

Nhan Thanh Đường đáp: "Cữu cữu không cần lo lắng đâu, người làm quan để ý nhất là thanh danh.

Chỉ cần ông ta còn kiêng kị thì không sao cả."

Có kiêng kị tức là có điểm yếu, có điểm yếu thì tức là có thể lợi dụng.

Nghe cháu gái nói vậy, rõ ràng là trong lòng nàng đã có tính toán rồi, Tống Văn Đông cũng thấy yên tâm hơn phần nào.

"Nếu có việc gì khác thì nhớ báo tin kịp lúc cho ta.

Lần này trở về, ta sẽ đốc thúc Nguy đệ của con chăm chỉ dùi mài kinh sử, tranh thủ năm sau đỗ cử nhân, năm sau nữa đỗ tiến sĩ, đến lúc đó chúng ta không cần phải chịu cảm giác tủi nhục này nữa."

Nói thẳng ra là Tống Văn Đông cũng thấy bực tức khi mình vừa phải nhún nhường vừa phải tốn bạc, đã thế mà mọi chuyện còn không được như mong muốn.

"Cũng tại con không thích Nguy tiểu tử, chứ theo ý ta là để nó tới Nhan gia ở rể làm vị hôn phu của con rồi, như vậy thì con cũng không cần phải chịu tủi mà đi chọn một tên tiểu tử nghèo về ở rể..."

Không biết Tống Nguy có biết cha mình định bán mình như vậy không?

Nhan Thanh Đường dùng tay chống trán, đuổi cữu cữu về.

"Cữu cữu đừng nói bừa nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi, cũng mệt cả ngày rồi."


Thấy cháu gái rõ ràng không muốn bàn về chủ đề này, Tống Văn Đông chỉ có thể phì cười rồi rời đi.

.

Không biết Tống Văn Đông sử dụng biện pháp gì, nhưng tóm lại là Tiền đại nhân lại ở Thịnh Trạch thêm một ngày, đến ngày thứ ba mới bước lên con thuyền buôn muối tư nhân xa hoa lộng lẫy của Tống Văn Đông để rời khỏi Thịnh Trạch.

Người vừa đi chưa bao lâu là tin tức đã truyền về tổ trạch Nhan thị rồi.

"Nghe theo lời con nói thì có vẻ người này cũng không muốn đắc tội với Hải Tử, dù sao sau khi trở về kinh cũng không tránh khỏi chuyện gặp mặt nhau.

Ta đã gửi thư cho đệ đệ con rồi, mọi việc chờ nó hồi âm rồi lại tính tiếp."

Nhan Hàn Hà nhận ra ý của phụ thân là vẫn chưa chịu bỏ qua cho Nhan gia, ông ta không khỏi băn khoăn hỏi: "Phụ thân, người nói xem tại sao lão tứ lại nhắm vào Nhan gia thế?"

Nhan Hãn Hải luôn để lại ấn tượng nghiêm khắc lễ độ, nhân phẩm đoan chính cho mọi người.

Dưới sự quản lý nghiêm khắc của ông ta và Nhan tộc trưởng, mọi hành động của dòng chính đều đặt việc không tùy tiện gây chuyện, không được làm tổn hại thanh danh làm quan của ông ta lên hàng đầu, nhưng không ngờ lần này vì chút bạc mà làm lớn chuyện như vậy.

"Nếu nói thiếu bạc thì mặc dù lão tứ sống giản dị quanh năm, nhưng mỗi năm trong nhà cũng có gửi bạc cho đệ ấy mà.

Hơn nữa năm nào Nhan gia bên kia cũng cũng gửi đặc sản quà quê lên kinh.

Theo con biết thì mỗi năm không dưới con số này đâu."

Nhan Hàn Hà giơ tay ám chỉ một con số.

"Bây giờ làm lớn chuyện như vậy, mà hai nhà Nhan và Tống lại không phải người thường, nhất là Tống gia, không thể nào không có mạng lưới quan hệ ở chốn quan trường, chỉ vì chút gia sản đó mà đối đầu với hai nhà này, có đáng không ạ?"

Ông ta nhìn chằm chằm vào Nhan tộc trưởng đang nằm trên ghế.

Lão tộc trưởng đã già nua ốm yếu biết nhi tử đang thử mình, nhưng có một số chuyện không tiện nói cho ông ta biết.

"Đệ đệ con làm vậy ắt có lý do của nó, con đừng nói nhiều, mọi việc cứ chờ hồi âm của nó rồi tính tiếp."

Nhan Hàn Hà lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Lúc này có một người trung niên ăn mặc như gia nhân vội vàng bước vào từ ngoài cửa.

"Lão thái gia, nhị lão gia, không ổn rồi."

"Có chuyện gì không ổn? Cứ từ từ mà nói!" Nhan Hàn Hà nhíu mày nói.

"Hiện tại có tin đồn lan ra khắp thành rằng tộc Nhan thị dòm ngó gia sản của Nhan gia, thi thể Nhan lão gia còn chưa lạnh đã kéo tới cửa chèn ép, còn nói nếu không phải hôm trước người Tống gia đến kịp thì Nhan thiếu chủ đã bị dồn tới bước đường cùng rồi."

Biết ngay mà!

Nhan Hàn Hà siết chặt nắm tay.


Ông ta biết ngay với tính cách của Nhan Thanh Đường thì làm gì có chuyện ngồi yên chờ họ ra tay chứ.

.

"Vậy là phụ thân vẫn luôn giữ liên lạc với người này đúng không?"

Nhan Thanh Đường lật qua lật lại sổ sách trong tay.

Trước kia nàng chưa từng thấy sổ sách này, mặc dù nàng quản lý một nửa công việc làm ăn trong nhà, nhưng nửa còn lại là do phụ thân nàng quản lý.

Lúc trước vừa lo ma chay vừa phải đối phó với những kẻ đến đây kiếm chuyện nên nàng chưa có thời gian để ý đến những việc này, bây giờ tạm yên ổn rồi mới tiếp quản được toàn bộ.

Đầu tiên là tiếp quản sổ sách, và nàng hoàn toàn không ngờ mình có thể phát hiện rất nhiều thứ từ trong sổ sách riêng của phụ thân.

"Cũng không hẳn là giữ liên lạc."

Trương quản sự biết chuyện này rất quan trọng nên không dám nói bừa, châm chước một hồi mới bắt đầu giải thích: "Thiếu chủ cũng biết những năm qua lão gia vẫn luôn giúp đỡ rất nhiều cho học sinh trong vùng, trong số đó có tứ công tử nhà tộc trưởng.

Sau này người đó đỗ đạt, ở lại trong kinh làm quan, và dù sao cũng cùng họ Nhan nên những năm qua người trong tộc rất kính trọng lão gia, lão gia cũng chưa từng ngừng việc giúp đỡ vì biết rằng quan viên có xuất thân bình dân sẽ gặp rất nhiều khó khăn."

Là thương nhân, nếu là người làm ăn buôn bán nhỏ thì không nói, còn nếu là người làm ăn buôn bán lớn thì khó tránh khỏi việc giao thiệp với quan lại, vậy nên có rất nhiều thương nhân giúp đỡ cho học sinh cùng quê.

Không chỉ riêng Nhan Thế Xuyên mà cả Tống gia cũng không ít lần làm vậy, đây cũng xem như là xây dựng mạng lưới quan hệ trong quan trường cho nhà mình.

"Trước đây những việc này đều do lão Triệu quản lý, tiểu nhân không can thiệp vào.

Chỉ là có lần uống rượu với lão Triệu, nghe ông ấy nhắc tới vài câu.

Ông ấy nói hình như lão gia chỉ tính là duy trì tình cảm thôi, những năm trước quan hàm của đối phương thấp nên cũng không giúp được gì cho nhà mình."

"Có lẽ cha ta cũng không ngờ cho bạc cuối cùng cho ra kẻ ăn cháo đá bát nhỉ?" Nhan Thanh Đường nói một câu tràn đầy vẻ châm chọc.

Trương quản sự cười khổ, cũng cảm thấy việc này nực cười và hoang đường.

"Chỉ là không biết ông ta có biết chuyện người nhà mình làm hay không." Nhan Thanh Đường dùng ngón tay thon dài trắng nõn của mình gõ xuống mặt bàn, sau đó nhìn thất thần: "Chắc là biết, nếu không có người chống lưng thì gia đình gã nào dám làm lớn chuyện như vậy."

Cùng một tộc thì sao chứ?

Cùng một họ nhưng nửa số người trong tộc đều dựa vào Nhan gia mà sống, trước đây đám tộc nhân kia nịnh bợ Nhan gia rất nhiều.

"Đúng rồi, hiện giờ bên ngoài thế nào rồi?"

"Mọi việc đều đang được tiến hành theo lệnh của thiếu chủ, bây giờ người trong trấn đều đang mắng chửi gia đình đó."

Nhan Thanh Đường trầm ngâm một lúc rồi dặn dò: "Tiếp tục tìm người châm ngòi thổi gió, cứ kéo gia đình Nhan Thế Hải ra trước đã, ép họ đi tìm Nhan Hàn Hà để dẫn lửa qua đó."


Trương quản sự đáp lời, đang định lui xuống thì ông ta lại ngập ngừng nhìn về phía căn phòng đang sáng đèn bên cạnh.

Ở đó, tiếng gảy bàn tính vẫn không ngừng vang lên, cứ lạch cà lạch cạch khiến lòng người thấp thỏm.

"Thiếu chủ..."

Nhan Thanh Đường nhìn theo tầm mắt của ông ta, hàng lông mày lá liễu không khỏi nhíu lại.

"Đống sổ sách đó vẫn chưa kiểm tra lại xong, chờ khi nào xong rồi tính tiếp."

Trương quản sự hơi cảm thán: "Nếu lão Triệu còn sống thì tốt rồi, trước đây những chuyện này đều do ông ấy quản lý."

Nhưng lần này Triệu quản sự lại cùng gặp tai nạn với Nhan Thế Xuyên, thi thể cũng do Nhan Thanh Đường mang về.

Có vẻ như Trương quản sự nhận ra mình nói lỡ lời, bèn vội vàng nhận lỗi rồi rời đi.

.

Đêm lạnh như nước.

Nhan Thanh Đường ngồi trên ghế không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh đèn mờ nhạt cách đó không xa chiếu ra cái bóng mảnh mai của nàng.

Ngọn nến cứ lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nổ thật nhỏ.

Tố Vân và Uyên Ương đến xem mấy lần, thấy cô nương không nói lời nào nên cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể thay trà rồi lấy chăn, sợ nàng bị cảm lạnh.

Gần đến giờ tý, mười mấy người quản lý thu chi kiểm tra sổ sách cả ngày mới hoàn thành.

"Thưa cô nương, thiếu hụt gần hai trăm ngàn lượng."

Ngân Bình cầm sổ sách đi vào.

Năm nay nàng ấy mười tám tuổi, mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, mặc một bộ áo lụa màu trắng có họa tiết chìm hoa kim ngân, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng vẫn toát lên cảm giác thư hương.

Trong tứ đại nha hoàn thì nàng ấy được xem là người độc lập nhất, chuyên đi theo Nhan Thanh Đường để quản lý sổ sách.

Mười mấy nữ tử ở phòng thu chi đều do nàng ấy quản lý, là phòng thu chi thuộc về riêng Nhan Thanh Đường, tách biệt với sổ sách của Nhan gia.

"Theo sổ sách thì những khoản nợ này đều từ sổ sách riêng của lão gia, không liên quan gì đến sổ công.

Trong đó chủ yếu là giao dịch với cục Dệt Kim, khoản nợ đầu tiên là vào năm Càn Võ thứ mười ba."

Hiện tại là năm Càn Võ thứ mười bảy, nói cách khác là chỉ trong chưa đầy bốn năm, trong sổ riêng của phụ thân nàng đã thiếu hụt hơn hai trăm ngàn lượng bạc.

Mặc dù Nhan gia giàu có nhưng hai trăm ngàn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ.

Nhan Thanh Đường nhìn những con số đỏ chói thấy mà hết hồn trong sổ sách, trầm tư một lúc rồi nói: "Cho người ở phòng thu chi về nghỉ ngơi đi, gọi Trần bá đến đây."

Trần bá vẫn chưa ngủ, cái hộp đựng sổ riêng là do ông ta giao cho cô nương, thế nên ông ta biết sau khi sổ sách được kiểm tra xong chắc chắn cô nương sẽ hỏi ông ta.

.

Gió đêm mát lạnh, lúc Trần bá bước vào còn mang theo một luồng gió lạnh, Nhan Thanh Đường kéo chăn trên người lên cao hơn, sau đó để Ngân Bình đưa cho mình một tách trà nóng, rồi ra hiệu cho Trần bá ngồi xuống nói chuyện.

"Những sổ sách này là lão gia giao cho ta vào đầu tháng hai, nói là để tạm ở chỗ ta.


Ta đoán là vì lão gia sợ cô nương biết rồi cãi nhau với ngài ấy, nào ngờ..."

Nào ngờ mới sang tháng ba Nhan Thế Xuyên đã gặp chuyện.

"Trần bá, ngươi có biết nguồn gốc của những khoản nợ này không?"

Trần bá đặt hai tay trên đầu gối, dường như đang ngẫm lại.

"Những sổ sách riêng này là do lão gia ghi chép từ khi phu nhân còn sống, mỗi lần mua trang sức quần áo cho phu nhân đều trích từ trong sổ riêng.

Sau này có thêm cô nương thì lại mua mấy món đồ chơi nhỏ, mua vòng tay vòng cổ cho cô nương...!Về sau nữa thì có những khoản không tiện trích từ sổ công, mới trích từ sổ riêng..."

Không biết tại sao Trần bá lại nhớ về chuyện khi xưa, ban đầu Nhan Thanh Đường còn mất kiên nhẫn, nhưng nghe Trần bá nhắc đến mẫu thân, đến chuyện thời thơ ấu của mình thì nàng cũng không khỏi lắng nghe say sưa.

Mãi đến khi nàng uống hết tách trà nóng từ bao giờ mà không biết thì Trần bá mới nói đến cục Dệt Kim.

"Chắc cô nương cũng biết cục Dệt Kim có làm ăn với nhà ta đúng không?"

Điều này đương nhiên là Nhan Thanh Đường biết.

Chỉ cần là thương nhân về tơ lụa vải vóc tại vùng Giang Nam này thì không thể nào không hợp tác với cục Dệt Kim, và nàng cũng biết cách làm ăn của cục Dệt Kim như thế nào.

Nhưng phụ thân nàng luôn nói ông ấy có cách tự xử lý, bảo nàng đừng lo lắng mấy chuyện này nên nàng cũng không can thiệp.

"Số lượng vải dệt được là có giới hạn, sở dĩ cục Dệt Kim có cái tên đó là vì ban đầu lụa mà trong cung và quan lại dùng đều do cục Dệt Kim tự dệt.

Nhưng do nhu cầu sử dụng lụa của họ càng ngày càng nhiều nên thợ dệt thuộc cục Dệt Kim không thể hoàn thành chỉ tiêu, cuối cùng cục Dệt Kim trong kinh phải chia ra ở các địa phương..."

Trong đó ở Giang Nam là nhiều cục Dệt Kim nhất, chia ra làm cục Dệt Kim Tô Châu, cục Dệt Kim Hàng Châu và cục Dệt Kim Giang Nam, cục Dệt Kim Giang Nam thì lớn hơn hai cục Dệt Kim kia một bậc.

"...!Ban đầu là phân công cho thợ, sau là phát máy dệt, nhưng bởi vì các quan lại bóc lột quá nhiều, thợ dệt không không kiếm được tiền, còn mất kế sinh nhai nên nhiều người không theo nghề này nữa.

Sau đó, cục Dệt Kim lấy danh nghĩa lao dịch để ép thợ dệt bên ngoài phải làm việc cho mình, làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng, thậm chí vì muốn trốn phân công mà thợ dệt còn đóng cửa bỏ máy, hơn nữa thì có người bỏ nhà trốn đi..."

"Đến năm Càn Võ thứ mười ba, thợ dệt Tô Châu khởi nghĩa, đánh chết mấy quan sai giám sát, hàng nghìn người vây quay cục Dệt Kim mấy ngày không giải tán, để xoa dịu cơn giận trong lòng dân, Cục Dệt không cưỡng chế bắt thợ về dệt nữa mà chuyển chỉ tiêu hàng năm cho các thương nhân tơ lụa lớn..."

Đến các thợ bên ngoài còn thiếu tiền công và tiền nguyên vật liệu, thế nên thợ dệt nhiều lần bị lỗ, gần như không kiếm được lời, thương nhân mở xưởng dệt lại càng không có lợi nhuận.

Không lỗ trắng tay đã là may rồi!

Nói đến đây, cuối cùng Nhan Thanh Đường cũng hiểu được vì sao sổ riêng của cha nàng lại thiếu hụt hai trăm ngàn lượng, cũng hiểu được vì sao Trần bá nói cha nàng sợ nàng biết sẽ cãi nhau.

"Đã nợ thì chắc chắn phải có nguồn gốc, ngoài sổ sách ra thì có giấy nợ từ cục Dệt Kim không?"

Trần bá cười khổ lắc đầu: "Những chuyện hợp tác với cục Dệt Kim đều do Triệu quản sự quản lý giúp lão gia, thỉnh thoảng ta mới biết được một chút do nghe lão gia phàn nàn vài câu thôi, còn lại không rõ lắm."

Nhưng Triệu quản sự và Nhan Thế Xuyên đều đã chết.

Nhan Thanh Đường nhíu hàng lông mày lá liễu, trong đầu bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Suy nghĩ này rất mãnh liệt, đồng thời nàng cũng cảm thấy nó vô cùng hoang đường, nhưng nàng thật sự không thể gạt bỏ được suy nghĩ đang trào dâng này.

"Trần bá, ngươi nói xem có khi nào cái chết của cha ta liên quan đến cục Dệt Kim không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận