Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn


"Đúng vậy, rồi sẽ qua thôi."

Dù ai có chết đi chăng nữa, mặt trời vẫn sẽ mọc, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi.

Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Nhan Thanh Đường, Ngô Cẩm Lan không khỏi cảm thấy hơi áy náy: "Coi tỷ kìa, vất vả lắm Uyên Ương mới chọc được muội cười.

Vậy mà tỷ lại nói những lời không đâu làm muội không vui, chúng ta không nói về chuyện này nữa nhé."

Thế là hai người nói sang chuyện khác.

Trong lúc đó, Ngô Cẩm Lan thấy sổ sách hồi môn để bên cạnh, nàng ấy cầm lên xem qua rồi lại đặt xuống, sau đó khẽ cảm thán: "Như thế này cũng tốt, khi xưa tỷ đã khuyên muội chi bằng nghe theo lời của Nhan bá bá, tuyển chọn một chuế tế, cũng không biết sao muội lại có ác cảm tới vậy, còn cãi nhau với Nhan bá bá tận mấy ngày."

Nhan Thanh Đường mỉm cười: "Lúc đó muội bận đến không kịp thở, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện thành thân."

"Cũng đúng, dù sao muội và tỷ không giống nhau."

.

Nếu nói Ngô Cẩm Lan là một đóa lan được nâng niu cẩn thận, thì Nhan Thanh Đường lại như một gốc tùng.

Cùng là phận nữ nhi, thuở nhỏ thường xuyên chơi đùa cùng nhau, nhưng khi lớn lên, hai người lại đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược.

Một người học đọc tập viết, đọc cả những cuốn kinh sử tử tập mà chỉ có nam nhi mới học được.

Người kia cũng học đọc tập viết, nhưng lại là học nữ đức nữ huấn.

Sau đó, một người được phụ thân dẫn vào vườn dâu, phường dệt, đến các khu chợ địa phương, hiểu rõ một cuộn lụa được sản xuất như thế nào, cần bao nhiêu nhân công, bao nhiêu tơ thô và cần bao nhiêu lá tằm để một con tằm nhả tơ.

Mất bao lâu để dệt tơ thô thành tơ lụa, một thợ dệt mỗi tháng có thể dệt được bao nhiêu lụa, số lụa dệt ra có thể đổi lấy bao nhiêu bạc.

Khi cửa hàng lụa thu gom những tấm vải lụa này, vận chuyển đến khắp nơi để bán, họ có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Còn người kia thì bắt đầu học nữ công gia chánh, học cách xe chỉ luồn kim, thêu hoa, làm giày, cách nấu một bữa ăn.

Mãi đến khi cả hai trưởng thành, Nhan Thanh Đường ngày càng bận rộn, Ngô Cẩm Lan lại dần dần ít ra khỏi nhà hơn, thời gian hai người gặp mặt cũng ngày càng ít đi, nhưng may mắn là tình cảm từ thuở nhỏ vẫn không hề thay đổi.

Cho đến năm Ngô Cẩm Lan mười lăm tuổi, phụ thân nàng ấy mắc bệnh nặng kéo dài, vì lo lắng trưởng nữ tính cách yếu đuối, nam đinh duy nhất tuổi còn quá nhỏ, nên chỉ còn cách tuyển chuế tế cho nữ nhi.

Ngô Cẩm Lan luôn hỏi Nhan Thanh Đường tại sao không muốn kén rể, nhưng nàng ấy không biết rằng Nhan Thanh Đường phản đối việc này, chính là vì nàng ấy.

Khi biết Lan tỷ tỷ muốn kén rể, trong lòng Nhan Thanh Đường thật sự đã chúc phúc cho nàng ấy.

Nhưng kể từ khi chuế tuế Trương Cẩn bước vào cửa Ngô gia, hai bên không tránh khỏi có thêm chút giao thiệp vì Ngô Cẩm Lan.

Sau khi Trương Cẩn vào cửa Ngô gia, hắn ta đã tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của gia đình, tất cả đều liên quan đến ngành dệt lụa, nên không thể tránh khỏi việc giao dịch.

Đặc biệt là công việc kinh doanh của Nhan gia rất lớn, nhiều doanh nghiệp của Ngô gia thực chất còn đang dựa vào sự trợ giúp của Nhan gia.


Ban đầu chẳng qua chỉ vì một chuyện nhỏ do người bên dưới báo cáo lên, thế nên Nhan Thanh Đường bắt đầu chú ý tới Trương Cẩn hơn.

Từ khi đó, những manh mối nhỏ, những mâu thuẫn vụn vặt ngày càng nhiều, tất cả đã đưa Nhan Thanh Đường đi đến một kết luận.

Trương Cẩn này không phải là người tốt.

Vấn đề là tên nam nhân này mưu trí thâm sâu, hành sự cẩn trọng, khiến Nhan Thanh Đường mãi không thể nắm được bằng chứng cụ thể.

Thêm vào đó, Ngô Cẩm Lan rất lệ thuộc vào phu quân, mà Ngô gia cũng không có ai đủ sức trấn áp hắn ta, do đó Nhan Thanh Đường chỉ còn cách đè nén những hiềm nghi này trong lòng.

...

"Tỷ cũng thật là, Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhỏ, không thể rời tỷ được, vậy mà tỷ lại bỏ con bé ở nhà để đến thăm muội."

Ngô Cẩm Lan không hề nhận ra rằng Nhan Thanh Đường đang thăm dò mình, do dự một lúc rồi đáp: "Tỷ nghe Cẩn ca nói là hình như Nhan gia đã xảy ra chuyện gì đó, nghe đâu là người trong Nhan gia đến nhà chèn ép muội, tỷ thật sự không yên tâm về muội nên mới..."

Nhan Thanh Đường đã giải đáp được những thắc mắc của mình, rằng tại sao Lan tỷ tỷ lại đến vào đúng lúc này, tại sao tỷ ấy không ngạc nhiên khi nhìn thấy quyển tập ghi chép danh sách sính lễ, mà trái lại giống như đã biết trước chuyện nàng đang tuyển chuế tế.

Những ngày gần đây, tuy bên ngoài có vô số lời đồn thổi, chuyện nàng tuyển chuế tế cũng chẳng còn là bí mật gì nữa.

Nhưng Nhan Thanh Đường hiểu Ngô Cẩm Lan, nàng ấy là một nữ tử chốn thâm khuê, quanh năm không ra khỏi cửa, hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc với tin tức bên ngoài.

Hơn nữa, khoảng cách giữa Chấn Trạch và Thịnh Trạch cũng không gần.

Vậy làm sao nàng ấy biết được chuyện này?

Chỉ có thể là có người nói cho Ngô Cẩm Lan biết.

Sở dĩ Trương Cẩn để nàng ấy đến đây.

Không, chính xác hơn là Trương Cẩn muốn thê tử mình đến, nên mới kể cho nàng ấy biết chuyện này.

Tại sao Trương Cẩn lại muốn Ngô Cẩm Lan đến?

Cho nên cái gọi là những mâu thuẫn nhỏ nhặt chính là từ đây mà ra.

Người này quá nhiều toan tính, quỷ kế khó lường, khiến người ta có cảm giác như mắc một cái gai trong họng, nhưng lại không cách nào nhổ ra.

Dù sao, nếu xét kỹ toàn bộ sự việc, đây vốn là chuyện ai ai cũng biết.

Việc Trương Cẩn sau khi biết tin, nghĩ đến mối quan hệ giữa thê tử và Nhan Thanh Đường, nên mới kể cho Ngôn Cẩm Lan nghe, cũng không phải là chuyện gì đáng bận tâm.

Trái lại, nếu Nhan Thanh Đường lấy đó làm cái cớ để nói xấu Trương Cẩn, chỉ khiến người khác nghĩ rằng nàng quá nhỏ nhen.

Nhưng điều đáng nói là, những chuyện như thế này lại xảy ra quá nhiều.

"Đúng rồi, Vinh Ca Nhi dạo này khỏe không ạ?"


Nhắc đến Vinh Ca Nhi, Ngô Cẩm Lan nở nụ cười.

"Vinh Ca Nhi khỏe lắm, tháng trước tỷ vừa đến thăm hắn, không chỉ mập mạp hơn, mà cũng ngoan ngoãn hơn nhiều nữa.

Nói đến việc này, tỷ đang muốn cảm ơn muội đây, nhờ có muội giúp tỷ dạy dỗ hắn một trận, còn đưa hắn vào thư viện Hồng Sơn.

Muội không biết tỷ đã phải xin lỗi tiên sinh của hắn bao nhiêu lần, lén khóc vì hắn không biết bao nhiêu lần đâu.

Vậy mà Cẩn ca cứ bảo trẻ con là thế, lớn thêm chút sẽ tự động hiểu chuyện..."

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo điềm đạm của khuê hữu, Nhan Thanh Đường thầm thở dài.

Đợi lớn hơn một chút? Là bao nhiêu tuổi?

Giang Nam là vùng đất giàu có, hễ nhà nào hơi dư dả sẽ đưa hài tử vào học đường rèn luyện vài năm.

Ngô gia cũng đưa Vinh Ca Nhi vào học đường, nhưng lại để mặc cậu bé tự do quyết định có đi hay không.

Một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi, làm sao hiểu được tầm quan trọng của việc học? Không ai quản thúc, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi, còn kệ cậu bé gây rối khắp nơi.

Ngô Cẩm Lan giờ đã là một phụ nhân, thương xót đệ đệ mất phụ thân từ nhỏ, không nỡ nghiêm khắc quản giáo.

Nhưng Trương Cẩn cũng thờ ơ dung túng, không thèm dạy dỗ, trái lại, thấy thê tử có ý định quản thúc còn can ngăn, việc này quả thực có vấn đề.

Vấn đề là tuy những điều này vô cùng mờ ám, nhưng nó lại không có bất kỳ chứng cứ xác thật nào.

Nàng nói thế nào đây?

Không cách nào nói ra được.

Ngô Cẩm Lan không ở lại lâu, nàng ấy vẫn lo lắng cho hai nữ nhi nhà mình.

Sau khi nàng ấy rời đi, Nhan Thanh Đường tiếp tục lật xem danh sách sính lễ, cảm thấy không cần phải thêm bớt gì mới bảo Ngân Bình mang qua giao cho Trương quản sự thực hiện.

Sau đó, nàng nhờ Tố Vân đi lấy một chiếc hộp.

Trong hộp có một cuộn văn thư, trên đó viết rất nhiều chữ, đây chính là tờ hôn thú mà hai bên vẫn chưa ký tên và đóng dấu.

Nhan Thanh Đường ngẫm nghĩ một lát, rồi bảo Tô Vân lấy mực, nàng viết thêm vào hôn thú hai dòng chữ, đợi cho mực khô thì cất lại vào hộp.

Tố Vân đứng bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

.

Tại một ngõ Điềm Thủy ở phía Tây của thành, Kim A Hoa vừa trở về từ bên ngoài.


Bà ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người tròn trịa, trên mặt luôn nở nụ cười, khi vào cửa còn ngâm nga một bài hát địa phương.

Đầu tiên, bà ta đặt giỏ rau xuống, ngó thấy cửa sổ cánh phía đông đang mở thì cao giọng gọi: "Khánh Nhi, con về rồi à?"

Một nam nhân trẻ tuổi bước ra từ sau cánh cửa.

Nam nhân này có dáng người thẳng tắp, ngũ quan thanh thoát tuấn tú.

Hắn ta mặc một thân xanh lam đơn giản, cả người toát lên vẻ văn nhã, vừa nhìn đã biết là một thư sinh.

"Hôm nay Nghĩa học không có nhiều việc nên con về sớm."

Hắn ta chính là Tạ Khánh Thành, nhi tử thứ hai của Tạ gia, cũng là nhi tử mà Kim A Hoa tự hào nhất.

"Vậy để ta chuẩn bị bữa tối sớm hơn."

Kim A Hoa vừa nói chuyện với nhi tử vừa bận rộn bắt mấy con tôm trong giỏ.

"Con xem những con tôm này đi, tươi ngon biết bao.

Trước đây phải bán tận năm đồng một cân, nhưng người bán tôm biết ta là mẫu thân của con, thì chỉ bán có ba đồng, còn tặng thêm không ít cá nhỏ."

Nhìn thấy nụ cười ngập tràn trên khuôn mặt mẫu thân, Tạ Khánh Thành không nhịn được nói: "Nương, nhà mình giờ không như trước, cuộc sống đã khá giả hơn rồi.

Những người bán cá cũng rất vất vả, chỉ có thể dựa vào việc bán cá tôm để nuôi sống gia đình, nường đừng cứ mãi ham những món lợi nhỏ này."

"Ta có ham lợi của ai đâu? Là họ tự nguyện bán nó cho ta mà!"

"Nếu không phải vì…" Mặt Tạ Khánh Thành hơi đỏ lên: "Thì họ biết người là ai à?"

Kim A Hoa rất không phục: "Rồi rồi, tất cả là nhờ Nhan gia sắp lấy con làm chuế tế, nên người ta mới biết ta là mẫu thân của con.

Nhưng một nam nhân có tài như nhi tử nhà ta, bị người ta bắt đi làm chuế tế, ta có nói gì chưa? Ta chẳng qua chỉ nhờ chút danh tiếng nhà họ thôi."

"Nhan gia cũng không hỏi xem ta có đồng ý không mà đã kén con làm rể.

Nếu con không đi, đợi sau này con thi đậu cử nhân, ta còn cần phải nhờ vả Nhan gia bọn họ chắc?"

Thực ra, chuyện lần này Nhan gia tuyển chuế tế không công khai chi tiết ra ngoài, nhưng Kim A Hoa sau khi biết chuyện từ nhi tử thì đã đi khoe khắp hàng xóm láng giềng, khiến nhiều người ngưỡng mộ, tin tức cũng theo đó mà dần lan truyền rộng rãi.

Kể từ đó, mỗi lần bà ta ra ngoài, luôn thu hút nhiều người vây quanh.

Thậm chí khi đi chợ mua rau, những người bán hàng ai cũng biết mặt bà ta, cứ vậy mà cho nhiều món lợi nhỏ.

Kể cả việc hôm nay Tạ Khánh Thành được về sớm, cũng bởi vì tin đồn đã lan đến Nghĩa học, làm cho hắn ta bị làm phiền đến không chịu nổi, đành phải về nhà để tránh sự ồn ào.

"Nương, sau này người đừng nói mấy lời này nữa, việc trở thành chuế tế là do con tự nguyện."

Không biết vì lý do gì, mặt Tạ Khánh Thành hơi đỏ.

"Nhận ơn phải biết báo ơn, những năm qua, nếu không có sự giúp đỡ của Nhan gia, có khi con còn không thi đỗ được cử nhân đấy nương à."

Đến ăn còn không đủ, còn dám mong đến học hành sao?

Sở dĩ Nghĩa học ở Thịnh Trạch luôn đông đúc, là vì ngoài việc không thu học phí, họ còn hỗ trợ các bữa ăn miễn phí, học trò học giỏi còn được cấp gạo, bút mực và thưởng bạc.


Chỉ vì hai bữa ăn miễn phí mà năm đó, Kim A Hoa, một quả phụ không thể một mình nuôi nổi hai nhi tử nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, thế nên đã chọn đưa nhi tử vào Nghĩa học.

Trưởng tử thật sự không có khiếu học hành, nên học đến năm hai thì bị khuyên về nhà.

Còn nhi tử thứ hai lại rất có chí tiến thủ, luôn nỗ lực học tập, đến năm Càn Vũ thứ mười lăm thì đậu tú tài.

Sau khi Tạ Khánh Thành được nhận vào Nghĩa học, Nghĩa học theo lệ thưởng cho hắn ta năm mươi lượng bạc, còn mời Tạ Khánh Thành về giảng dạy ở trường.

Nói là làm thầy, nhưng thực chất là vì biết hắn ta còn muốn thi đỗ cử nhân cao hơn, nên hàng ngày chỉ cần dạy học trò nửa ngày, mỗi tháng được trả hai lượng bạc, nói trắng ra là một khoản trợ cấp trá hình.

Tạ gia dựa vào những khoản tiền đó mới có thể đổi sang căn nhà mới ở ngõ Điềm Thủy, trưởng tử Tạ Khánh Dư cũng nhờ vậy mà lấy được thê tử, vì thế sự biết ơn này không phải chỉ là lời nói suông.

Nếu là trước đây, nghe nhi tử nói như vậy, Kim A Hoa thường sẽ im lặng không nói gì, nhưng hôm nay bà ta lại phản bác.

"Bây giờ có thể so với trước đây sao? Trước đây đúng là nhà mình nhờ vả Nhan gia, nhưng bây giờ… Bây giờ phải là Nhan gia nhờ vả nhà mình mới đúng! Ta đã nghe ngóng rồi, nếu không phải con chịu làm chuế tế nhà người ta, thì chuyện lần này sợ là chẳng trôi qua đơn giản vậy thôi đâu."

Người ta đó là ai?

Chính là Nhan Thanh Đường.

Tạ Khánh Thành nhớ lại ngày Nhan gia tổ chức tang sự, bên ngoài đã nổi lên vài lời đồn thổi, nói rằng Nhan Thế Hải vốn từ lâu đã không còn liên lạc gì với Nhan gia, bỗng nhiên lại tìm tới cửa, tất bật lo liệu tang sự, khiến người ta nghi ngờ rằng bọn họ không có ý tốt.

Lúc hắn ta đến phúng viếng nhìn thấy nàng quỳ gối trước mặt linh cửu, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mỏng manh như tờ giấy, làm gì còn phong thái của Nhan thiếu đông gia ngày trước.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta gặp Nhan Thanh Đường, trước đó còn có một lần khác.

Lần đó, có một phú hộ ở phía Đông kinh thành muốn ép người làm thiếp, thậm chí bắt người ngay giữa đường đã bị nàng tình cờ trông thấy.

Nàng ngồi trong xe, chỉ để lộ mỗi mặt.

Rõ ràng là một nữ tử, vận y phục nữ nhân, búi tóc giống nữ nhân, nhìn bề ngoài có vẻ là một nữ tử yếu đuối thế nhưng miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén, khí thế áp đảo, khiến tên phú hộ bị mắng đến mức xấu hổ không dám nhìn ai, chỉ hận không thể đâm đầu chết ngay.

Tạ Khánh Thành chưa bao giờ gặp một nữ nhân rực rỡ như vậy, gặp một lần rồi khó mà quên.

Hắn ta nghĩ, Nhan đông gia đã chết, nàng chắc chắn rất đau buồn.

Hắn ta nghĩ, Nhan gia không còn nam đinh, đã vậy còn bị người ta chèn ép đến tận cửa, cuộc sống hẳn là rất khó khăn.

Sau khi trở về nhà, hắn ta luôn lo lắng không yên, trằn trọc mãi chẳng thể ngủ được, nhưng cũng đành bất lực.

Không ngờ lần kế gặp lại, nàng đã cho người mời hắn ta đến gặp riêng.

Nàng vẫn mặc đồ tang, tuy trông đơn bạc mỏng manh, nhưng không hề hoảng loạn hay hấp tấp, ánh mắt điềm tĩnh, nói với hắn ta về chuyện kén rể.

Lúc này hắn ta mới biết, Nhan đông gia đột ngột qua đời, nàng bị tộc nhân đến cướp đoạt gia sản, nhưng dù vậy vẫn không thể đánh gục nàng, nàng vẫn là nàng hôm đó.

...

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của mẫu thân, không hiểu sao Tạ Khánh Thành lại thấy cực kỳ chói mắt.

Rõ ràng mẫu thân vẫn là mẫu thân, hắn ta luôn biết thật ra mẫu thân có rất nhiều điểm khiến người đời chê trách, nhưng thân là nhi tử, Tạ Khánh Thành không thể trách mắng mẫu thân mình.

Trong lòng hắn ta vô cớ dấy lên một ngọn lửa, cảm thấy niềm tự hào này chính là một sự báng bổ.

"Nương, nếu sau này người còn nhắc về chuyện này, thì đừng nhận con là con nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận