Nhan Thanh Đường đã có một giấc mộng dài.
Trong mơ là lúc nàng còn nhỏ, mẫu thân vẫn còn sống, phụ thân đưa nàng và mẫu thân cùng nhau đi hội chùa.
Đó đúng lúc là ngày mười chín tháng hai, ngày Quan Âm chào đời.
Hội chùa tấp nập dòng người.
Có gian hàng nến nhang vàng mã, có tung hứng ảo thuật xiếc khỉ, có rất nhiều sạp bán quà vặt, có kẹo hồ lô, có bánh cá, bánh dày, hoành thánh, cá viên, kẹo mạch nha, bánh hạnh nhân,...
Còn có diễu hành Quan Âm trên đường.
Người đóng giả Quan Âm vô cùng xinh đẹp, bất phân giới tính, tao nhã lại xuất sắc.
Lúc ấy, nàng còn nhỏ chưa hiểu thế nào là đẹp nhưng vẫn ngây ngất ngắm nhìn.
Sau này mẫu thân hỏi nàng, Quan Âm có đẹp không?
Nàng mỉm cười dịu dàng với mẫu thân, cảm thấy mẫu thân đẹp hơn cả Quan Âm.
Cảnh tượng thay đổi, trời bắt đầu đổ mưa.
Tí tách tí tách, khắp nơi đều ẩm ướt, mặt đất lầy lội bốc lên hơi đất, giẫm phải nơi có vũng nước.
Trong lòng nàng hoảng loạn, nhưng lại không rõ bản thân vì sao lại hoảng sợ.
Nhan Thanh Đường cứ như đang xem một vở kịch, nhìn bản thân mặc kệ bùn lầy đi bộ tới một sườn núi nhỏ nơi Triệu Thành đang khóc, khóc đến mức đầm đìa nước mắt khiến nàng cũng muốn khóc theo, thế nhưng lại chẳng có một giọt lệ nào.
Mọi người đều lo lắng nhìn nàng, như thể sợ nàng chịu không nổi, chỉ có mình nàng hiểu rõ thật ra nàng đang rất bình tĩnh.
Một loại bình tĩnh tách biệt với thế giới.
Sau đó nàng đi đến bên cạnh người kia.
Nam nhân không gì không làm được, luôn bồng bế nàng chọc nàng cười từ khi còn nhỏ, người còn khóc to hơn cả nàng lúc mẫu thân qua đời, người luôn bật cười lớn, nói muốn thấy nàng lớn lên, thành thân và sinh con.
Hiện giờ người ấy không còn thể cười, mắt ông ấy nhắm tịt, cả người lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, nửa người chật vật vùi trong bùn lầy đất bẩn.
Nàng nhìn thấy cữu cữu đang đi tới.
Người cữu cữu luôn mỉm cười hiền hòa như Phật Di Lặc hiếm khi hoảng loạn, trong mắt giờ đây ẩn chứa lo lắng cùng khó tin, dường như cữu cữu muốn an ủi nàng, tuy nhiên nàng vẫn rất bình tĩnh.
“Cữu cữu, cữu cữu ở lại đây giúp con điều tra một chút.”
“Con sẽ đưa phụ thân con về.”
Ông ấy không thể nằm ở đây, ông ấy nên được an táng đàng hoàng.
Cảnh tượng lần nữa thay đổi.
Nàng thấy Nhan Thế Hải đi tới trước cửa, nhìn thấy rõ bộ dạng diễn xuất kém cỏi nhưng vẫn giả vờ đạo đức giả của bọn họ mà trong lòng chỉ muốn bật cười.
Sau đó là ngày đưa tang ấy, Nhan Hàn Hà, các trưởng lão Nhan gia…
Đột nhiên, bầu trời lại ngập nước.
Nàng trôi bồng bềnh trong nước, một bóng đen với gương mặt dữ tợn hung hăng lao về phía nàng…
Ngay khoảnh khắc sắp chết đuối, nàng giống như thấy được Quan Âm năm đó.
.
Sau một hồi vùng vẫy, Nhan Thanh Đường tỉnh lại.
Căn phòng ấm áp yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc, ánh nắng tràn vào từ bên ngoài cửa sổ, nàng nhìn theo nơi đó như thể bản thân vẫn còn đang trong mơ.
“Cô nương, người tỉnh rồi?”
Nhìn thoáng qua gương mặt Ngân Bình, Nhan Thanh Đường thoáng sững sờ.
“Ngân Bình?”
“Cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Nô tỳ không sao, Lục Tử cũng ổn, có điều hắn ta đã đỡ thay nô tỳ một đao nên bị thương, Tống thúc cũng không sao…”
Ngân Bình từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh, ấy mà giờ lại vừa khóc vừa kể.
Ngay sau đó có rất nhiều người vào phòng, mất một hồi lâu, Nhan Thanh Đường mới hiểu được tại sao lại như thế này.
Hóa ra bọn họ đã được cứu.
Lúc đó, Tống Thiên thấy tình thế không ổn, đã sai Lục Tử đưa Nhan Thanh Đường trốn bằng đường thủy trước, trong khi ông ấy và các hộ vệ khác cố gắng cầm chân.
Hơn mười mấy hộ vệ Nhan gia được Nhan Thế Xuyên bỏ ra một số tiền lớn mời đến hỗ trợ Tống Thiên, Tống Thiên cũng tự tay sắp xếp.
Họ đều có xuất thân là bảo tiêu, võ nghệ hơn người, đối phó tốt với đám ‘thủy tặc’ kia.
Nhưng chung quy, song quyền khó địch lại bốn tay.
Dần dần có người bị thương ngã xuống nước, ‘thủy tặc’ cũng vượt qua khỏi sự cản trở của bọn họ, xông lên lầu.
Lúc này, Ngân Bình và Lục Tử đều phát huy vai trò, bọn họ cố tình gây ra tiếng ồn để thu hút ‘thủy tặc’ đuổi giết mình.
Nương theo khoang thuyền quen thuộc để đối phó với kẻ địch, cho đến khi không còn đường lui mới quyết định nhảy xuống.
Đám ‘thủy tặc’ kia truy lùng Nhan Thanh Đường thực chất không phát hiện ra danh tính thật của nàng, chưa kể còn thà giết lầm hơn bỏ sót, thấy người nhảy xuống, bọn chúng cũng sai người nhảy xuống nước đuổi giết.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo tóc ấy, trên mặt sông bất ngờ xuất hiện một chiếc thuyền đèn đuốc sáng rực, trên đó cũng chính là những người bọn họ đã cứu.
“Vị Phùng gia kia nhất định xuất thân binh nghiệp, trên thuyền tính cả người chèo và thuyền viên đều có thể một chọi mười, chỉ tiếc đám thủy tặc quá xảo quyệt, thấy có người tới liền rời thuyền bỏ chạy.
Hầu hết tất cả chúng ta đều bị thương nên không đuổi theo.”
Tống Thiên tựa lưng vào ghế, nói.
Ông ấy khoảng 37 tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, gương mặt sạm màu và tháo vát.
Tuy nhiên lần này ông ấy cũng bị thương, trước ngực cột một tấm vải bố trắng, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng đã mất rất nhiều máu.
“Ta sợ đám người kia sẽ quay ngựa đâm giáo nên bỏ thuyền lên bờ, đưa cô nương và những người bị thương đến trấn Lô Khư.
Những người khác đã yêu cầu họ lên thuyền quay đầu đi đến trấn Hồng Lý.”
Từ huyện Ngô Giang đến Thịnh Trạch, có ba điểm phòng lũ lớn cùng một điểm phòng lũ nhỏ.
Mỗi một tiểu lũ đóng quân sẽ có một sĩ quan đồn trú, một người hầu, mười cung binh và một số thủy binh.
Tiểu lũ và đại lũ đóng quân đan xen nhau, bảo vệ toàn bộ kênh đào cùng đường thủy khắp đoạn sông Ngô Giang - Thịnh Trạch, phía trên phòng lũ còn thiết lập Tuần Kiểm Ti quản lý.
Tống Thiên không hề nhờ ai đến điểm phòng lũ gần đó xin trợ giúp, ngược lại ông ấy cố ý bày chướng ngại chia làm hai nhóm, rõ ràng trong lòng có phần kiêng dè.
“Đám người kia có lẽ không phải thủy tặc, thủy tặc ở vùng Thái Hồ đã biến mất từ lâu.
Khi giao đấu với bọn họ, ta nhận thấy kiếm pháp của đối phương tuy thưa thớt bình thường nhưng lại đều sử dụng cùng một chiêu thức, hơn nữa kỹ thuật dưới nước của những người này rất tốt, vượt xa người thường, ta e là…”
Tống Thiên nói đầy hàm ý, nhưng không có nghĩa là Nhan Thanh Đường nghe không hiểu.
Những người lớn lên ở các vùng sông nước quả thực đều bơi giỏi, tuy nhiên để giỏi hơn nhiều so với người thường thì có lẽ họ phải quanh quẩn trong nước quanh năm.
Những người này đoán chừng sẽ mang nhiều danh tính, như chèo thuyền quanh năm, ngư dân đánh cá, hoặc là thủy binh chống lũ.
Mà chỉ có kiểu người mới biết võ nghệ, cũng cầm được binh khí, sẽ giết người không thương tiếc.
Tống thúc đang nghi ngờ những kẻ tấn công giết bọn họ có liên quan đến Tuần Kiểm Ti, mới cố ý tránh đi để tránh thả dê vào miệng cọp?
Nhan Thanh Đường chìm trong suy tư.
Rất lâu sau, nàng mới hít một hơi dài, chậm rãi nói: “Tống thúc, thúc làm rất đúng, địch trong tối ta ngoài sáng nên không thể không phòng bị.”
Cổ họng nàng đau rát, giọng nói khàn đặc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không hề có một chút màu máu nào.
Khi nàng cất lời, Ngân Bình ở bên cạnh thoáng nhìn một cái với vẻ lo lắng.
“Thương vong bên ta bao nhiêu?”
Tống Thiên lộ ra vẻ mặt ảm đạm: “Gần như mọi người đều bị thương, một người chèo thuyền cùng hai hộ vệ đã thiệt mạng.”
Khi người chèo thuyền hô hào cảnh báo đã bị kẻ địch chém chết, một hộ vệ xông lên đầu tiên và sau đó gặp phải kẻ ra tay tàn độc.
Đám người này xuống tay rất tàn nhẫn, đi đến đâu chém giết đến đấy, rõ ràng chúng đến đây để tiêu diệt tất cả.
Đây cũng là lý do tại sao Tống Thiên lại quyết đoán để Lục Tử đưa Nhan Thanh Đường chạy xuống nước trước, ông ấy biết nếu việc này không suôn sẻ thì tất cả mọi người đều sẽ thua tại đây.
Sự thật chứng minh ông ấy đã đúng.
Một hộ vệ thiệt mạng khác chính là người sau khi rơi xuống nước bị kẻ địch đuổi theo giết chết trong nước.
Cũng may Nhan Thanh Đường đủ quyết đoán, mạnh dạn xuống tay, bằng không lần này nàng cũng chẳng trốn thoát.
Nhan Thanh Đường cũng bày ra vẻ mặt bi thương, một lúc sau mới trấn định tinh thần nói: “Tống thúc, thúc hãy thay ta nói với bọn họ, những người bị thương hoặc tử trận đều có trợ cấp, Nhan gia sẽ không bạc đãi bọn họ.”
“Vị Phùng gia kia còn ở đây không? Có ân cứu mạng, ta cần phải cảm ơn trực tiếp mới được.” Nàng hỏi tiếp.
“Hình như vị Phùng gia kia không phải gia chủ, chỉ là hộ vệ của người khác.
Tuy nhiên, gia chủ của vị ấy không xuất hiện.” Tống Thúc ngập ngừng đáp.
“Sau khi bọn cướp chạy trốn, ta đã gắng gượng bước đến nói lời cảm tạ, cũng vì sợ bọn cướp quay ngựa đâm giáo nên cầu xin họ giúp đỡ.
Đối phương thấy bộ dạng thê thảm của chúng ta, lại nghe nói ta phải đưa nữ quyến đi tìm nơi an toàn để dừng chân trước, bên kia lập tức phân phó Phùng gia bảo vệ chúng ta đi đến trấn gần nhất là trấn Lô Khư.
Trước khi cô nương tỉnh lại, Phùng gia đang chuẩn bị rời đi, nếu cô nương muốn gặp người thì có lẽ vẫn có thể gặp được.”
“Vậy tạm thời giữ đối phương ở lại, đợi ta chuẩn bị xong sẽ gặp mặt nói cảm tạ với người đó.”
.
Nhan Thanh Đường chống đỡ cơ thể yếu ớt và đau nhức của mình đứng lên, để Ngân Bình giúp mình mặc quần áo.
Lúc này, Ngân Bình dường như có phần oán trách nàng không quan tâm đến thân thể, dẫu sao ân cứu mạng lớn như trời, nhiều khôn xiết.
Khi trang điểm, Nhan Thanh Đường nhìn qua gương, thấy trên cổ nàng có một vết bầm đen tím.
Cảm giác cận kề cái chết kia khiến tim nàng đập nhanh.
Nàng vuốt ve vết bầm, ánh mắt quay cuồng không ngừng, để Ngân Bình lấy khăn quấn quanh tạm thời che đi giúp nàng.
Một lát sau, Nhanh Thanh Đường gặp được ‘Phùng gia’.
Thoạt nhìn gương mặt hắn ta kiên nghị, vóc dáng cao to, khí thế khác thường.
Quả nhiên đúng như lời Tống thúc nói, có vẻ xuất thân binh nghiệp.
Nhan Thanh Đường để Ngân Bình buông tay đang đỡ nàng ra, cúi người hành lễ.
Phùng gia nghiêng người xua tay nói: “Cô nương không cần đa lễ.”
Nhan Thanh Đường cũng không phải người làm ra vẻ, nàng chắp tay đáp: “Ân lớn không lời cảm ơn nào có thể nói hết được.
Ta là thiếu chủ của thương hội Nhan thị, nhà ở trấn Thịnh Trạch Ngô Giang, chủ yếu buôn bán tơ lụa và cũng tham gia những ngành buôn khác.
Thế lực ở vùng Tô Châu tuy không lớn, nhưng dân buôn ít nhiều đều phải nể mặt Nhan gia vài phần, về sau bất cứ khi nào Phùng gia đại nhân thấy có thể sử dụng cứ đến cửa hàng có đánh đấu thương hội Nhan thị để lại lời nhắn, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
Phùng Thống lĩnh cứ nghĩ việc gặp nữ quyến đều là cảnh bà bà mụ mụ khóc lóc sướt mướt, làm sao có thể gặp được một cô nương lanh lợi như vậy?
Mặc dù bề ngoài trông nàng yếu đuối, bộ dạng thê thảm nhưng trong lời nói rất điềm tĩnh tự nhiên.
Còn tự xưng là thiếu chủ, một cô nương làm thiếu đông gia? Rõ ràng là một nhân vật phi thường.
Trong lòng hắn ta bất giác tò mò, là kẻ nào và tại sao lại muốn sát hại nàng?
Thực ra hắn ta ở lại đây không rời đi chỉ là để thu thập một ít tin tức, cũng để có thể trở về báo cáo kết quả.
“Chẳng biết là người nào lại có thể xuống tay với cô nương, cô nương đã xác định được mục tiêu hay chưa? Những người đó cũng không phải người thường.” Sau khi ngồi xuống, Phùng Thống lĩnh cố ý chỉ ra.
Nhan Thanh Đường suy nghĩ rồi đáp: “Thực sự là giờ ta cũng không rõ là kẻ nào, nhưng gần đây trong nhà quả thực xảy ra nhiều chuyện, cũng không biết có liên quan gì hay không?”
Nàng kể lại đại khai chuyện phụ thân qua đời, người trong tộc ba lần bốn lượt tìm đến tưởng muốn phân chia gia sản.
Trước đó Tống Thiên từng ám chỉ với Nhan Thanh Đường, có vẻ ‘Phùng gia’ xuất thân binh nghiệp.
Xuất thân binh nghiệp, lại có gia chủ khác, vậy tất nhiên gia chủ của hắn ta phải là một vị quan.
Đến khi gặp mặt, bắt gặp ‘Phùng gia’ có ngoại hình lẫn khí chất khác thường, nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Là vị quan nào mới thể sử dụng một hộ vệ như thế?
Dù sao cũng chẳng phải quan nhỏ.
Đối phương đã cứu bọn họ một mạng, ‘mạng’ này lại được Phùng gia bảo vệ đến nơi an toàn.
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có người chỉ làm việc thiện mà không cần báo đáp?
Nhất định có, nhưng Nhan Thanh Đường cũng biết rõ ‘lòng dạ’ của kẻ làm quan, việc nhỏ của tiểu dân không đáng để quan lớn phải vất vả, cũng như để họ làm được đến mức này.
Kết hợp những điều này, ‘tặc’ kia có thể có liên quan đến Tuần Kiểm Ti.
Nhan Thanh Đường có một suy luận… đối phương có thể là thượng cấp ở Tuần Kiểm Ti, hoặc là người có thể quản lý Tuần Kiểm Ti, hoặc đơn giản là một khâm sai cải trang vi hành đi ngang qua, mới có thể mượn việc của nàng mà lần theo manh mối điều tra xem có bất kỳ ‘gốc rễ hư thối’ nào trong đó hay không.
Nếu đã như vậy, tại sao nàng còn để ý đến việc giữ bí mật chuyện gia đình không thể nói ra? Đương nhiên là muốn đưa ra nhiều ‘manh mối’ hơn, tốt nhất là có thể mượn tay đối phương tiêu diệt kẻ thù của mình.
Nói xong một phen, Nhan Thanh Đường xấu hổ nói: “Phùng gia, để ngài chê cười rồi.”
Phùng Thống lĩnh thoáng thổn thức: “Cũng thật khó cho một nữ tử như cô nương.”
Nhan Thanh Đường không để tâm: “Thật ra cũng không tính là làm khó.
Phùng gia có thể vứt bỏ ánh nhìn thế tục, không cảm thấy việc nữ nhi đảm đương gia tộc là trái với luân thường, cũng đã là một cách an ủi với ta rồi.”
Không phải Phùng Thống lĩnh có thể vứt bỏ cái nhìn thế tục, mà là với tầm nhìn cùng kiến thức của hắn ta, hắn ta đã gặp qua quá nhiều nữ tử ưu tú không thua kém gì nam nhi.
Quân không thấy, trong hoàng cung thuộc các triều đại trước, có bao nhiêu ‘nữ tử yếu đuối’ có thể ảnh hưởng đến việc trọng đại của triều đình, thậm chí là cả một vương triều.
Kinh nghiệm và tầm nhìn bao năm khiến hắn ta không dám tùy tiện xem thường bất cứ ai.
Dù là nam nhân hay nữ nhân.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn đánh giá cao tác phong hành sự thẳng thắn không ngượng ngùng của Nhan Thanh Đường.
Vì vậy, trước khi rời đi, hắn ta đã do dự và cố ý để lại một câu, bảo Nhan Thanh Đường lưu ý xem mình đã đắc tội vị quan lại nào.
Nào ngờ phản ứng của hắn ta đều đã được Nhan Thanh Đường đoán trước.
Nhìn chung lần gặp này là để nói lời cảm ơn, nhưng thực ra là cuộc gặp mặt hoàn hảo giữa những người ôm ý đồ riêng.
Quan trọng là cả hai đều hiểu rõ đối phương là người thông minh, cả hai đều không quan tâm đến ‘chút mưu mẹo’ đó đối phương.
.
“Ngươi nói nàng ấy hiểu rõ ý đồ của ngươi, cho nên cố ý để lộ rất nhiều thông tin?”
Phùng Thống lĩnh gật đầu, khẽ cảm thán: “Nữ nhân này cực kỳ thông minh.”
Một vài manh mối trong đó được hắn ta suy nghĩ cẩn thận trên đường trở về mới nghiệm ra.
Hơn hết, hắn ta cũng không cảm thấy phản cảm với hành vi của đối phương, ngược lại còn đánh giá rất cao.
Phải nói rằng nàng rất xứng đáng với vị trí đông gia cũng như bị người khác nhắm đến và ám sát.
“Nàng ấy quả thực là một người phi thường, lúc lâm vào nguy khốn vẫn ra rất quyết đoán, lại có thể thông qua một chút tin tức đã hiểu rõ dụng ý của ngươi, dám mượn đao giết người.”
“Nhan thị ở Thịnh Trạch? Có phải là Nhan Cấp Sự Trung Nhan thị kia không?”
“Thật không ngờ Nhan Cấp Sự Trung từ xưa luôn kiềm chế bản thân để phụng sự lễ giáo, quân tử thận trọng lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Tọa sư của ông ta là Chu các lão đúng không?”
“Nếu ta nhớ không lầm… Chu các lão và Ngụy các lão luôn đối đầu với nhau?”
Phùng Thống lĩnh bối rối.
Một võ tướng như hắn ta làm sao biết được vấn đề của đám quan văn đó?
“Nhan Hãn Hải, tộc Nhan thị, Nhan thị thương hội, buôn bán tơ lụa…”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào.
Một nam tử mặc áo xanh trong tay cầm một cuốn sách, đứng sát khung cửa.
Chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của hắn…
Chỉ thấy hắn có đôi mày dài đến thái dương, xương mày rõ ràng sắc sảo, lộ vẻ phong thần tuấn lãng, không giống người thường.
Chỉ là trang phục hơi mộc mạc, không hợp với khung cảnh khoang thuyền.
Phùng Thống lĩnh nghe thấy những lời tự lẩm bẩm này, hắn ta không hiểu cũng chẳng nghe rõ, chỉ lặng lẽ đứng cúi đầu.
“Vẽ lại một phần bức họa kia và đưa cho vị thiếu chủ ấy đi.
Nàng ấy là một người thông minh, ắt sẽ hiểu rõ ý của ngươi.
Sau đó, ngươi lại dẫn người đem bức họa đi thăm dò, hỏi xem người này xuất thân từ đâu, nên nhớ đừng để lộ hành tung.
Lúc cần thiết có thể mượn tay vị thiếu chủ của thương hội Nhan thị này.”
Phùng Thống lĩnh vội đáp vâng, xong mới phản ứng lại: “Nếu thuộc hạ đi làm theo lệnh, vậy còn công tử ngài thì sao?”
“Trước đó, ở Chiết Giang, bởi vì các ngươi thu hút quá nhiều sự chú ý nên chúng ta đã nhiều lần để lộ hành tung, dẫn đến xảy ra nhiều chuyện phiền toái.
Lần này tới Tô Châu, vốn là cải trang tuần tra, ta chỉ mang Đồng Hỷ cùng đi Tô Châu, ngươi tự lo liệu đi.”
Thu hút quá nhiều sự chú ý? Làm sao hắn ta lại có thể thu hút quá nhiều sự chú ý được chứ?
Còn cả tự lo liệu?
“Vậy an nguy của công tử?”
Không ai để ý đến hắn ta.
Lúc này, Phùng hống lĩnh cũng nhận ra bản thân lỡ lời, làm gì có chuyện công tử lại cần đến hắn ta bảo vệ.