Chương 103: Người liên hệ
Tống Tinh Dao mất ngủ cả đêm, tới lúc hửng sáng mới khép mi ngủ thiếp đi, kết quả là lại liên tục gặp ác mộng, khi bừng tỉnh thì mới chỉ ngủ được nửa canh giờ mà thôi.
Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, đang khiêng đồ đạc tới phòng tân hôn của Tống Mộng Trì, Tống Tinh Dao cũng khó ngủ lại được, sau khi ngồi ngây ngẩn mờ mịt một lúc lâu ở trên giường thì mới bình tĩnh lại, nàng khoác áo bước xuống giường. Hôm qua nhốn nháo hoảng loạn một phen, Lâm Yến thu dọn cục diện rối rắm, Triệu Duệ An cũng không chờ đại phu chẩn trị mà đã đưa nàng về Tống phủ trước rồi. Trong lòng Tống Tinh Dao vẫn nhớ tới vết thương trên tay hắn, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo, cầm một ít đồ bổ của nhà, rồi xuất phát đi thăm Triệu Duệ An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Duệ An đều ở tại phủ đệ của chính mình, hôm qua cũng không ngoại lệ. Tống Tinh Dao vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khi ra cửa cũng không dám khinh thường nữa, mang đủ đội ngũ, ngay cả Kỳ Quy Hải cũng gọi tới, chuyên chọn đường đi đông người, cảnh giác suốt dọc đường đi đến ngoài cửa của Triệu phủ, nhưng lại bị vồ hụt. Triệu Duệ An cũng không có ở trong phủ, hỏi hạ nhân thì bọn họ cũng không biết hành tung của hắn, Tống Tinh Dao đành phải để lại lời nhắn cho hắn rồi quay về nhà mình.
Nhưng mãi đến tận tối, Tống Tinh Dao cũng không chờ được Triệu Duệ An, thậm chí hắn cũng không sai người tới truyền lời, bên phía Lâm Yến cũng chưa truyền cho nàng bất kì một tin tức nào, nàng bực bội ngây ngốc ở trong nhà, dường như lại sa vào vũng bùn vẩn đục khó hiểu ở kiếp trước, trong lòng nôn nóng bất an. Đến ngày thứ hai, nàng lại dậy rất sớm để đi tìm Triệu Duệ An.
Triệu Duệ An vẫn không có ở trong phủ như trước.
Tống Tinh Dao đi tìm hắn ba ngày, hắn đều không có ở nhà, cũng không tới phủ công chúa, cũng không để lại cho nàng bất kì một lời nhắn nào, nhưng trái lại, Lâm Yến biết nàng đang sốt ruột, nên tìm người đưa tin cho nàng, chỉ nói bản thân có nhiều việc gấp không thể phân thân, bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy, phải tránh việc hành động thiếu suy nghĩ.
Lời dặn dò này là thừa thãi.
Tống Tinh Dao vốn cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua chỉ nói mấy câu mà thôi, cũng không biết đã lộ ra sơ hở ở chỗ nào khiến cho đối phương nghi ngờ, vậy mà lại rước lấy họa sát thân. Suy cho cùng, vẫn là đạo hạnh của nàng chưa đủ, lại xem nhẹ trình độ độc ác của đối phương. Nàng là một người sợ chết, đương nhiên muốn ngoan ngoãn ngẩn người rồi, chẳng qua lần này không cẩn thận làm liên lụy tới Triệu Duệ An, lòng nàng bất an, vì thế mới luôn muốn gặp hắn.
Mãi cho đến ngày thứ tư, Tống Tinh Dao mới gõ cho cổng lớn phủ Đông Bình mở ra. Triệu Duệ An đã trở lại, uống rượu suốt một đêm nên bây giờ đang say ở đình giữa hồ. Bọn hạ nhân biết quan hệ của nàng và Triệu Duệ An, vừa dẫn nàng tới đình giữa hồ vừa nói chuyện. Tống Tinh Dao hỏi lại kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, thì bọn hạ nhân lại không thể nói được—— không biết ba ngày nay hắn đi đâu, không biết vì sao hắn say rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kể cũng lạ, Triệu Duệ An lăn lộn ở Kinh Thành, có không ít hồ bằng cẩu hữu, nhưng lại không có người thân cận, thậm chí cũng không có một hạ nhân nào đáng tin. Nàng cũng hiểu sự kiêng kị của hắn, người an bài hầu hạ hắn ở Kinh Thành đều là tai mắt của Hoàng Thượng, nhưng nhiều năm như vậy lại không có một thân tín nào thì cũng có phần hơi kì quái, một khi xảy ra chuyện, nàng cũng không biết có thể tìm ai để hỏi thăm.
Người này cứ như thể đã biến mất rồi vậy.
Cuối tháng mười, trời đã lạnh lắm rồi, gió ở đình giữa hồ đặc biệt to. Triệu Duệ An ngồi ì trên ghế dựa ở trong đình, dưới chân có rất nhiều vò rượu rỗng chất đầy thành đống, cả người hắn toàn mùi rượu, nhắm hai mắt cũng là dáng vẻ mặt ủ mày chau, tay buông thõng xuống từ trong ống tay áo rộng thùng thình, lộ ra cánh tay băng bó bằng vải trắng.
Trên mảnh vải kia lộ ra vết máu đã thay đổi màu sắc, xem ra vải trắng này đã nhiều ngày chưa thay.
Tống Tinh Dao tiến lên, áp tay vào má hắn. Hắn bị gió thổi một đêm, gương mặt lạnh cóng.
“Không sợ bị cảm lạnh à?” Tống Tinh Dao nhắc đi nhắc lại một câu, quay đầu lại muốn gọi hạ nhân nâng hắn về phòng, nhưng Triệu Duệ An lại trở mình mở mắt ra, rồi gạt tay nàng đi.
Một cái liếc mắt này, khí lạnh bốn phía.
“Vì sao lại là nàng? Nàng tới làm gì?” Hắn ngồi dậy, lười nhác dựa vào cột đình, nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lùng.
Câu hỏi này khiến Tống Tinh Dao ngẩn ra. Nàng muốn tìm hắn thì đi tìm, còn phải có lý do ư?
“Đến xem vết thương của ngươi. Chắc vết thương này đã lâu chưa thay hả? Không gọi đại phu đến khám à?” Nàng vẫn nhẹ giọng nói.
“Không cần, vết thương ngoài da không đáng lo.” Triệu Duệ An tùy ý quét mắt nhìn tay mình, hờ hững nói.
Tống Tinh Dao đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc mắt một cái nhìn thoáng qua thư nhà bị vò rượu đè lên ở bên cạnh hắn, đó là bức thư do mẫu thân hắn tự tay viết, là thư nhà khiến hắn cười như một đứa trẻ, nhưng đã bị vẩy đầy rượu trở nên nhăn dúm dó. Nàng muốn lấy bức thư tới để làm phẳng rồi cất đi, nào ngờ mới vừa duỗi tay ra, bức thư kia đã bị Triệu Duệ An cướp đi trước, sau đó tiện tay ném xuống hồ.
“Triệu Duệ An, thư của mẫu thân ngươi...” Tống Tinh Dao muốn cứu nhưng đã không kịp nữa rồi, trơ mắt nhìn giấy viết thư chìm vào trong nước.
Triệu Duệ An cười cười, vừa lạnh lùng lại vừa trào phúng, nhưng không trả lời nàng.
Tống Tinh Dao nhớ rõ, đã từng có một lần nhìn thấy hắn như vậy, cũng là ở bên đình giữa hồ, hắn ôm bình rượu uống đến say mèm, ném thư nhà nhận được vào trong nước, nói thư nhà không phải do mẫu thân hắn tự tay viết, vậy lần này…
“Có phải quận Đông Bình có biến rồi không?”
Nàng suy đoán lý do khiến cho cảm xúc của hắn thay đổi, cũng không phải vì trận ám sát vào bốn ngày trước.
“Không liên quan tới nàng.” Tâm trạng của Triệu Duệ An viết rõ ràng ở trên mặt, hắn đứng lên, mất kiên nhẫn đá văng vò rượu ra.
Vò rượu va vào cột rồi vỡ toang, phát ra âm thanh làm tan nát cõi lòng.
Cuối cùng vẻ mặt của Tống Tinh Dao cũng trở nên xấu đi: “Hôm nay ta tới là vì xem vết thương của ngươi, ngươi không sao thì tốt rồi, tĩnh dưỡng cho khỏe đi, ta không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ.”
Nói xong nàng xoay người muốn đi, nhưng lại nghe giọng nói của Triệu Duệ An truyền đến từ phía sau: “Nàng không định giải thích với ta một chút, chuyện ám sát vào bốn ngày trước là như thế nào sao?”
“Chuyện ám sát là bởi vì ta mà có, liên lụy đến ngươi rồi, xin lỗi. Nhưng nguyên nhân liên lụy quá nhiều, ta không thể nói, ngươi không biết thì tốt hơn.” Tống Tinh Dao quay đầu lại nói.
Việc của Tằng Tố Nương có liên quan tới Phật Trản, nàng không có cách nào nói rõ, cũng không thể nói rõ ràng.
“Nàng không thể nói cho ta biết, nhưng lại bàn bạc với Lâm Yến à? Ta là gì của nàng, hắn ta lại là cái gì của nàng chứ? Vì sao nàng không thể nói cho ta biết, nhưng lại ngấm ngầm cùng hắn mưu đồ bí mật lập kế hoạch được… Chuyện lớn như vậy, nàng không hề tiết lộ một chữ nào với ta, nhưng hắn lại biết một cách rõ ràng rành mạch.” Triệu Duệ An đi đến trước mặt nàng rồi nhìn nàng chăm chú, khuôn mặt anh tuấn căng chặt vô cùng, vẻ mặt không tốt, là ghen ghét hay là gì khác, ngay cả chính hắn cũng nói không rõ.
“Triệu Duệ An, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Tống Tinh Dao cau chặt mày, mới đầu nàng cho rằng có thể là quận Đông Bình xảy ra chuyện khiến cho cảm xúc của hắn mất khống chế, cho nên nàng định rời đi để cho hắn bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ chỉ chớp mắt đề tài lại kéo đến trên đầu nàng và Lâm Yến: “Giữ ta và Lâm Yến, chẳng qua chỉ là có chút lui tới vì việc công mà thôi, làm gì có mưu đồ bí mật lập kế hoạch gì chứ?”
“Lui tới vì việc công à? Lui tới vì việc công mà hắn có thể đi đến nhà họ Mạc để liều chết cứu nàng ư? Có thể đưa quân tinh nhuệ của Hàn gia cho nàng ư? Nàng thật sự coi mắt của người trong thiên hạ đều bị mù hả?” Triệu Duệ An chất vấn nói.
“Liều chết cứu ta?” Tống Tinh Dao nhìn chằm chằm vào hắn.
Triệu Duệ An lại chợt dời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Toàn bộ Trường An đều biết, hắn bị thương nặng đến hôn mê ở nhà họ Mạc, không phải vì nàng thì là vì cái gì?”
“Giữa ta và hắn, trong sạch rõ ràng. Người khác nghĩ như thế nào, ta không quản được, ta chỉ có thể quản chính bản thân ta thôi.” Giọng điệu của Tống Tinh Dao dần trở nên lạnh lùng.
Nàng và Lâm Yến có quá nhiều quá khứ, cho dù muốn nói thì cũng nói không lên lời. Nàng tự hỏi từ khi gặp lại Lâm Yến cho tới nay, tuy có dây dưa nhưng lại không có tình yêu nam nữ, tất cả việc làm hành động đều chỉ vì việc công, mà còn là trước khi ở bên Triệu Duệ An. Từ sau khi xác định rõ ràng với Triệu Duệ An, nàng chưa hề gặp lại Lâm Yến, từ trước đến nay hai người trong sáng vô tư, nàng không hề có lỗi với Triệu Duệ An.
Đối mặt với sự nghi ngờ này, nàng cảm thấy tức giận trong lòng.
“Vậy nàng nói cho ta biết, hai người đang làm cái gì vậy?” Triệu Duệ An vẫn không chịu buông tha.
Tống Tinh Dao thở sâu, kiềm chế tức giận: “Không thể nói.”
Nàng ném xuống một câu, rồi xoay người rời đi, Triệu Duệ An không hề ngăn cản nàng, chỉ mở miệng ở sau lưng nàng như cũ: “Tống Tinh Dao, nàng đã từng đồng ý, gả cho ta làm thê…”
Nàng chỉ hơi dừng bước một chút, nhưng vẫn rời đi mà không hề quay đầu lại.
————
Tống Tinh Dao và Triệu Duệ An cãi nhau.
Lần mâu thuẫn này, hai người ai cũng không chịu cúi đầu, vẫn luôn giằng co không gặp mặt, hơn nữa chuyện của Tằng Tố Nương chưa xong, Tống Tinh Dao nghênh đón hôn sự của Tống Mộng Trì với tâm trạng bồn chồn không yên.
Hôn sự của Tống Mộng Trì và Phương Du là việc lớn nhất trong năm nay của Tống gia, Tống Tinh Dao tạm buông tảng đá lớn trong lòng xuống, vực dậy tinh thần để ở nhà giúp đỡ với gương mặt tươi cười. Tới ngày đó, nhà họ Tống được sửa chữa đổi mới hoàn toàn treo đầy đèn lồng màu đỏ và rèm đỏ, mặc dù là mùa đông nhưng trong nhà cũng tràn ngập sắc xuân, khắp nơi đều hân hoan vui mừng.
Đến giờ lành, Tống Mộng Trì đón dâu quay về, đỡ Phương Du xuống khỏi kiệu liễn, hai người một áo bào đỏ tươi một váy xanh, quả thật là tươi đẹp xứng đôi.
Tống Tinh Dao nhìn đến có chút hoảng hốt, không ngờ một chuỗi pháo trúc được châm lên ở ngay bên cạnh, nổ cho nàng hoảng sợ, có người đứng ở sau lưng nàng, dùng hai tay che hai tai của nàng lại, đợi cho âm thanh kia qua đi, Tống Tinh Dao mới nghe người phía sau nói: “Lục nương, rất xin lỗi, hôm đó là ta say rượu nói linh tinh. Nàng đừng giận có được không?”
Là giọng nói của Triệu Duệ An.
Hắn dựa vào hôn sự của Tống Mộng Trì để tới làm hòa.
Tống Tinh Dao cười tủm tỉm đưa mắt nhìn theo tân nhân* bước qua chậu than rồi đi vào cổng lớn, lúc này mới quay đầu lại. Hôm nay, Triệu Duệ An mặc rất long trọng, tóc dài búi gọn gàng, cũng không còn dáng vẻ phong lưu như ngày xưa, vô cùng anh tuấn. Nàng nhìn mấy lần, cúi đầu nói: “Lát nữa uống ít thôi nhé, đừng uống say nữa.”
*tân nhân: trong ngữ cảnh này mang nghĩa chung là cô dâu, chú rể.
“Say thì sẽ ăn vạ ở nhà nàng.” Triệu Duệ An biết đây là nàng không giận nữa, lại nói một cách cợt nhả.
Tống Tinh Dao trừng hắn một cái, xoay người đi vào nhà.
————
Hôn sự của Tống Mộng Trì được tổ chức vô cùng đông vui, nhưng Lâm Yến lại không tới, chỉ chuẩn bị quà rất long trọng rồi sai người đưa tới. Lúc náo động phòng xong, yến tiệc đến đêm khuya, tiệc rượu chưa tan. Nhưng Tống Tinh Dao đã sớm về phòng rồi, Triệu Duệ An vẫn còn chưa rời đi, đang ở bên ngoài uống rượu cùng phụ tử Tống gia.
Chuyện cãi nhau với Triệu Duệ An đã qua rất nhiều ngày rồi, Tống Tinh Dao đã sớm bình tĩnh lại, hôm nay hắn chủ động làm hòa, nàng cũng lập tức thuận thế chấp nhận, chỉ có điều khi về phòng, lại khó tránh khỏi bắt đầu suy ngẫm lại.
Kỳ thật vấn đề vẫn chưa được giải quyết, không phải sao?
Nàng ngồi ở trước bàn thở ngắn than dài, Yến Đàn nghe thấy mà cảm thấy không thoải mái trong lòng, vừa rót nước nóng vừa cằn nhằn: “Hôm nay là ngày vui của công tử, vì sao đang yên đang lành mà tiểu thư lại cứ thở dài thế?”
“Ngươi biết cái gì chứ?” Tống Tinh Dao nằm bò ở trên bàn, vẻ mặt ấm ức khó hiểu: “Yến Đàn, ở trong mắt ngươi, có phải Lâm Yến và ta có mối quan hệ không rõ ràng nào đó không?”
“Tiểu thư muốn nghe lời thật lòng à?” Yến Đàn rót nước xong thì hỏi lại nàng.
“Ừ.”
Yến Đàn vắt khăn ấm lại đây, vừa đưa cho nàng vừa nói: “Nói thật, nô tỳ nhìn một cách khách quan, vẫn luôn cho rằng công tử của Lâm gia sẽ là phu quân của tiểu thư. Dù sao ngày xưa hắn và tiểu thư cũng thường xuyên tiếp xúc với nhau, ánh mắt không lừa được người.”
Tống Tinh Dao lau mặt qua loa, lại vùi đầu vào khuỷu tay. Nếu ngay cả Yến Đàn cũng nghĩ như vậy, thì Triệu Duệ An hiểu lầm dường như cũng hợp tình hợp lý.
Không biết tại sao, nàng lại nhớ tới bản thân mình và Lâm Yến ở kiếp trước
Vừa so sánh, nàng bỗng nhiên kinh hãi phát hiện ra, nàng và Triệu Duệ An ở kiếp này cực kỳ giống với Lâm Yến và nàng Ở kiếp trước. Chỉ có điều, nàng sắm vai Lâm Yến mà thôi. Ngày xưa, Lâm Yến toàn giấu giếm nàng, khiến nàng phải tự mình phỏng đoán ngờ vực, nhưng bây giờ, lại trở thành nàng giấu giếm Triệu Duệ An, chẳng thể nói bất cứ điều gì, khiến cho hắn ghen ghét suy đoán.
Nàng từng chịu nỗi khổ này, nhưng bây giờ lại đặt nó lên trên người Triệu Duệ An.
Hắn tức giận, có lẽ có lý của hắn, là do nàng làm không tốt, suy bụng ta ra bụng người, nàng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Triệu Duệ An.
Triệu Duệ An, là nàng của kiếp trước.
Quả thật có vài chuyện, thật sự khó có thể vẹn cả đôi đường, nàng không thể thẳng thắn với Triệu Duệ An, trừ khi chuyện kia đã được giải quyết triệt để.
Nghĩ như thế, nàng ít nhiều có thể cảm nhận được sự giày vò khi giấu giếm của Lâm Yến ở kiếp trước. Những mâu thuẫn mà nàng gặp phải bây giờ, còn không bằng một phần mười nỗi giày vò mà hắn phải chịu đựng hồi đó.
Bỗng nhiên, vậy mà chút oán trách cuối cùng của nàng đối với Lâm Yến đã tan thành mây khói.
Nàng không thể để bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự được.
Tỉnh lại hồi lâu, cuối cùng Tinh Dao đứng dậy, mở ngăn bí mật trên Đa Bảo Cách ra, lấy một cái hộp ở bên trong ra.
Nàng không thể thẳng thắn nói hết bí mật với Triệu Duệ An, nhưng nàng có thể làm một việc khác.
Cũng nên có kết thúc rồi.
————
Năm nay tuyết đầu mùa ở Trường An tới muộn hơn những năm trước, cuối tháng mười một mới có tuyến lớn rơi phất phơ, trong một đêm, Trường An phủ trắng tuyết.
Hôn sự của Tống Mộng Trì đã xong, kỳ nghỉ của Tống Tinh Dao cũng hoàn toàn kết thúc, nàng dẫn Yến Đàn quay lại phủ công chúa. Mới vừa bước vào Tiểu Nhĩ Viên, thậm chí còn chưa kịp uống một ly trà nóng, nàng đã lại bị Hà cô cô gọi đi rồi.
Trưởng công chúa triệu kiến.
“Lục nương, nghỉ đủ đã quay lại rồi đấy à?” Triệu Ấu Trân cười tủm tỉm trêu đùa chim chóc, nói đùa với Tống Tinh Dao.
“Nhờ phúc của điện hạ, nghỉ đến nỗi gân cốt cũng sắp rỉ sắt rồi.” Tống Tinh Dao cũng cười nói, lấy túi gạo kê cầm ở trong tay rồi dâng lên cho công chúa.
“Vậy thì tốt rồi, chỗ ta có một chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi.” Triệu Ấu Trân xúc hai thìa gạo kê bỏ vào trong lồng.
“Điện hạ có chuyện quan trọng gì, thì xin cứ việc sai bảo ạ.” Tống Tinh Dao nói.
Triệu Ấu Trân vỗ vỗ tay, phủi hết vụn gạo kê xuống, quay đầu nói: “Đợt trước có một đám thương nhân nước ngoài ồ ạt tràn vào Kinh Thành, bổn cung nghi ngờ bọn họ có ý đồ khác, thậm chí đã chôn nội ứng vào trong cung. Chỉ sợ ở chỗ này của bổn cung, cũng có người của bọn họ. Những người này ẩn náu rất kĩ, cho nên bổn cung tìm một mật thám lẻn vào trong bọn họ để điều tra. Thời gian ngươi tới phủ công chúa chưa lâu, chưa quá quen mặt ở bên ngoài, thân phận bình thường không khiến người ta nghi ngờ, bổn cung muốn giao nhiệm vụ liên hệ với mật thám này cho ngươi.”
Tống Tinh Dao nhíu mày lại, không vội mở miệng, chỉ nghe bà lại nói tiếp: “Ngươi chỉ phụ trách việc âm thầm liên hệ với người này, mang tin tức và yêu cầu của hắn về là được, mặc dù chỉ có như thế nhưng vẫn rất nguy hiểm.”
“Nguyện ra sức cống hiến vì điện hạ.” Triệu Ấu Trân đã lên tiếng, Tống Tinh Dao không có đường từ chối, dứt khoát đồng ý, lại hỏi: “Vậy vị mật thám này là…”
“Ngươi gặp thì sẽ biết.” Triệu Ấu Trân tháo một chiếc nhẫn ngọc từ trên tay xuống: “Đây là tín vật mà bổn cung và hắn đã giao hẹn trước. Ba tháng đầu, vì lý do an toàn nên hắn và chúng ta không hề liên hệ với nhau, bây giờ đã hết kỳ hạn ba tháng, hai ngày sau là ngày liên lạc đầu tiên.”
“Vâng.” Tống Tinh Dao nhận lấy nhẫn ngọc, nhận lệnh rời đi.
Mấy ngày trước khi liên hệ với mật thám, cuối cùng Tống Tinh Dao đã chờ được đến khi Lâm Yến có thời gian rảnh, hẹn nhau gặp mặt một lần.