Chương 109
Giữa tháng ba, hoa đào nở rộ, xuân sắc tươi đẹp.
Ngày hôm nay, bầu trời trong xanh, hôn sự của Tống Tinh Dao tới đúng hạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Của hồi môn đều đã được đưa tới phủ thế tử Đông Bình từ ngày hôm trước, mọi thứ trong hôn lễ đã đủ, chỉ đợi Triệu Duệ An sẽ đến đón dâu vào hôm nay. Hôm nay, Tống Tinh Dao thức dậy hơi muộn, tối hôm qua là yến tiệc xuất giá của nàng, bạn bè thân thích ở quê nhà Lạc Dương cũng như bạn mới bạn cũ ở Trường An đều được mời tới, đường tỷ đường muội của Tống Tinh Dao tụ tập ở trong phòng nàng, chúc mừng nàng xuất giá, thêm trang thêm lễ rất náo nhiệt. Mặc dù tổ mẫu không đến được bởi vì tuổi tác đã cao nhưng cũng nhờ một nhà Đại Lang của Tống gia đưa quà tặng xuất giá tới cho Tống Tinh Dao.
Tống Tinh Dao đã có ba năm chưa gặp tỷ muội nhà mình. Tình cảm lớn lên bên nhau từ bé, bỗng nhiên gặp mặt thì có rất nhiều lời nói không hết, phảng phất như trở lại thời gian ngày xưa chưa rời khỏi Lạc Dương.
Nàng cực kì cao hứng, mà đã cao hứng thì khó tránh khỏi việc uống say.
Rượu ở khuê các không giống như rượu trong tay Bùi Viễn kia một ngụm vào cổ họng là như lửa đốt, rượu này ngọt cũng không mạnh, nhưng cũng không ăn thua với cách uống không kiểm soát của Tống Tinh Dao.
Một ly lại một ly, ai kính cũng uống, uống xong lại kính người khác, cứ uống như vậy cho tới canh ba nửa đêm, say mèm ở trong phòng.
Nàng được người mang về giường từ bao giờ, nàng cũng không biết, chỉ ngủ đến mơ màng hồ đồ.
Ngày hôm sau khi bị người lay tỉnh, nàng còn vô cùng mờ mịt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sáng chói, chiếu vào khuê phòng đã bố trí ổn thỏa trở nên vui mừng hân hoan, trang phục cưới treo trên giá, trên bàn bày đồ trang sức… Nàng hốt hoảng cảm thấy mình mơ chưa tỉnh, từ kiếp trước đến hôm nay, chỉ chớp mắt mà sao lại quay về ngày mới xuất giá rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến khi Yến Đàn vừa nhìn chằm chằm vào mặt nàng vừa tức muốn hộc máu gọi: “Tiểu thư, cho người tham ăn này! Hai mắt đều sưng lên rồi, giờ phải trang điểm như thế nào đây?”
Lúc này Tống Tinh Dao mới hoàn hồn, cuối cùng đầu óc bị rượu ngâm hỏng cũng hoạt động trở lại, nàng vừa ấn huyệt thái dương vừa nhíu mày xuống giường, ngồi vào trước gương đồng. Đêm qua ham uống rượu, quả thật uống quá nhiều rượu, hôm nay không chỉ dậy muộn, mà ngay cả mắt cũng sưng lên rồi.
“Gấp cái gì, đi lấy chút đá lạnh tới đắp trước, vẫn còn sớm mà.” Tống Tinh Dao đặt khuỷu tay ở trên bàn trang điểm, vừa xoa bóp đầu vừa nói.
Yến Đàn hùng hổ rời đi.
Tập tục thành thân ở Đại An là đón dâu lúc chập tối, bây giờ mới là buổi sáng, cứ coi như dậy muộn đi, thì nàng cũng vẫn còn thời gian để chuẩn bị.
————
Mặc trời dần dần xuống núi, ráng chiều phủ kín phía chân trời, áng mây như lửa, càng cháy càng đậm, dần dần lại quay về màn đêm. Khi trời tối, đèn đuốc bắt đầu sáng lên từng cái một, nhưng tiếng trống cấm đi lại ban đêm lại không vang lên, bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của thế tử Đông Bình nên được Hoàng Thượng ân chuẩn, trên tuyến đường từ Tống gia đến phủ Đông Bình, thời gian cấm đi lại ban đêm được lùi lại.
Trên đường phố rất náo nhiệt, dân chúng chen chúc nhau xem lễ ngắm pháo hoa.
Hoàng đế gả nữ khó gặp, hôm nay Lục tiểu thư của Tống gia may mắn được dùng lễ nghi của công chúa để xuất giá, nói thế nào thì cũng là một chuyện khiến người ta hưng phấn để ý.
Tiếng nhạc tiếng trống truyền đến từ phía xa xa, đội nghi trượng trong cung hàng lối chỉnh tề, khí thế phi phàm, không giống như gia đình nhà bình thường, đây là thể diện của Đông Bình Vương, kiệu liễn tám người khiêng vàng rực rỡ đến lóa cả mắt, phía trước là Triệu Duệ An cưỡi tuấn mã.
Dân chúng xem lễ hai bên đã phát ra từng tiếng kinh ngạc cảm thán.
Thiếu niên lang mặc áo đỏ đội kim quan*, lại có vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái như vậy, bọn họ cảm thán trăm nghe không bằng một thấy.
————
Tống Tinh Dao đã trang điểm xong.
Trâm thoa lễ y, tay áo rộng váy áo màu xanh*, tầng tầng lớp lớp nặng nề phủ lên nhau, dải lụa choàng uốn lượn.
*hình ảnh minh họa cho trang phục cưới của Tống Tinh Dao và Triệu Duệ An
Quần áo rất nặng, thoa điền* trên đầu ép tới nỗi cổ nàng nhức mỏi, gương đồng phản chiếu một nữ nhân có hành động cứng nhắc, nụ cười miễn cưỡng, có chút xa lạ.
*thoa điền: mũ đội đầu và đồ trang sức, trâm, thoa trên đầu.
Đây là lần thứ hai nàng thành thân, cũng không có quá nhiều kinh ngạc vui mừng, quá trình rườm rà khiến người ta nhức đầu, giống như một nhiệm vụ phải hoàn thành vậy. Nàng đã không thể nhớ nổi tâm trạng năm đó của mình khi gả cho Lâm Yến là gì, có lẽ chính là vui sướng mong đợi kết hợp với thấp thỏm bất an, mặc dù mệt nhưng lại rất vui sướng, khiến cho nàng đội thoa điền mặc lễ phục cả ngày thì cũng không cảm thấy mệt.
Bên ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng nổ lớn ồn ào, nàng nghe thấy tiếng đám tiểu tỷ muội ầm ĩ đi ra ngoài khuê các.
Chắc là Triệu Duệ An tới rồi, nhóm tiểu tỷ muội chạy tới ngăn cửa, muốn đi làm lễ thúc dục trang điểm*, chỉ còn lại Yến Đàn và nàng ở trong phòng, Tống Tinh Dao bỗng nhiên đứng lên.
*Lễ thúc dục trang điểm(催妆): Một trong những nghi thức kết hôn thời xưa. Người ta nói rằng người phụ nữ nên được người đàn ông thúc giục nhiều lần trước khi đón dâu.
————
Tống Tinh Dao có rất nhiều đường tỷ muội huynh đệ, người nào người nấy đều là cao thủ cản đường, cười hi hi ha ha không cho Triệu Duệ An dễ dàng bước vào cửa lớn của Tống gia, lấy được muội muội út của các nàng.
Trong nhà ầm ĩ náo nhiệt, Triệu Duệ An muốn đón được Tống Tinh Dao thì phải vượt năm ải chém sáu tướng*, đoạn đường này không dễ đi, nhưng hắn hiếm khi kiên nhẫn như vậy, ý cười trên mặt chưa từng đứt đoạn, tới cái gì thì đáp cái ấy, thơ thúc giục trang điểm thì làm hẳn ba bài, đưa qua rất nhiều tiền tài, rượu cũng rót mấy chén, lúc này mới đi đến trước khuê phòng của Tống Tinh Dao.
*vượt năm ải chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn.
Thời gian dần dần thành muộn, trời đã tối rồi, chỉ có đèn lồng treo dưới mái hiên và trên các cây xung quanh là chiếu sáng nhà cửa của Tống gia một cách lờ mờ.
Cửa khuê phòng mở rộng, Tống Tinh Dao được Yến Đàn đỡ ra, hơi thở của Triệu Duệ An hơi hơi cứng lại, trong lòng cũng căng thẳng nóng lên theo.
Tay Tống Tinh Dao cầm quạt lụa che mặt, dưới ánh đèn ấm áp, chỉ mơ hồ lộ ra đường nét mờ mờ, dung nhan được trang điểm tỉ mỉ giấu ở đằng sau quạt, khiến người ta vô cùng tò mò mong đợi. Nàng mặc y phục xanh phức tạp rườm rà, giấu đi tính tình vốn bay nhảy không yên của nàng, bước từng bước một đoan trang nghiêm túc, là sự chín chắn chưa từng có trong ngày thường.
Nhóm khách khứa ở đình viện thấy thế thì đều reo hò hoan hô, ý cười bên môi Triệu Duệ An cũng dần dần nở rộ, nhìn Tống Tinh Dao từ từ đi về phía mình. Khi đi đến bên cạnh hắn, nàng dường như bị vướng vào làn váy, suýt chút nữa đã té ngã, Yến Đàn kinh hãi hô lên một tiếng, Triệu Duệ An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy một bên khuỷu tay khác của nàng, nhỏ giọng trêu chọc: “Nàng căng thẳng à?”
Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, dùng quạt che càng kín hơn, Triệu Duệ An thấy tay cầm quạt của nàng hơi run run, không khỏi càng muốn cười hơn: “Căng thẳng cái gì chứ? Có ta đây.”
Nàng không lên tiếng, chỉ xoắn chặt tay, rút khuỷu tay từ trong lòng bàn tay hắn ra.
Yến Đàn vội nói: “Cô gia, thời gian không còn sớm, đi thôi.”
Lúc này Triệu Duệ An mới buông tha cho Tống Tinh Dao.
————
Nơi bắt đầu của mười dặm pháo hoa là ở nhà họ Tống.
Sáng sớm đã dựng đài xong rồi, Tống Tinh Dao muốn cùng hắn đi lên trên đài xem lễ, đợi đến khi đợt pháo hoa đầu tiên nổ rộ trên không trung, thì sẽ lại đi xuống đài cùng hắn, bước lên kiệu liễn, đi về phía phủ thế tử Đông Bình. Dọc theo đường đi, có đèn đuốc rực rỡ đưa tiễn, cứ mỗi một dặm lại có một lều, đốt pháo hoa rầm rộ khắp trời, thời gian cũng được tính toán vừa khớp.
Yến Đàn đỡ Tống Tinh Dao lên trên đài cao, Triệu Duệ An đứng sóng vai với nàng, trăng sao trên trời cao sáng lấp lánh, chính là một đêm quang đãng.
Bọn họ đang đợi tràng pháo hoa đầu tiên nở rộ.
Giờ lành sắp đến, nhưng pháo hoa lại mãi vẫn chưa phóng lên. Triệu Duệ An nhíu mày, gọi người phụ trách đốt pháo hoa tới hỏi.
Người nọ lau mồ hôi, thì thầm một câu vào tai hắn, Triệu Duệ An nhíu mày càng chặt hơn, suy nghĩ một lát, nói với Tống Tinh Dao: “Lục nương, pháo hoa có chút vấn đề, bọn họ không giải quyết được. Chỗ pháo hoa này do ta sắp đặt, ta đi xem, sẽ nhanh chóng quay lại, nàng chờ một lát nhé.”
Tống Tinh Dao không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Sau đó Triệu Duệ An lại ôm quyền nói xin lỗi với khách khứa, xoay người xuống khỏi đài cao, vọt vào trong bóng đêm vô tận, để lại một mình Tống Tinh Dao đơn độc ở trên đài cao.
————
Phía Đông Bắc của nhà họ Tống là thư phòng của Tống Nhạc Văn.
Một sân nhỏ đơn độc đứng tách ra, trong viện có cây du rất to, lá cây rậm rạp đã che đến mái hiên. Bởi vì hôm nay là đại hôn của Tống Tinh Dao nên trong thư phòng không có ai, chỉ có hai gã sai vặt trông cửa ở bên ngoài thư phòng.
Một bóng người từ trên trời hạ xuống, dừng ở trong bóng cây du, động tác nhanh như chớp, dùng một chưởng đánh vào sau gáy của hai gã sai vặt. Hai người đó chưa kịp lên tiếng thì đã té xỉu xuống đất, bóng người kia quan sát xung quanh, hé mở cửa thư phòng ra, lách mình đi vào giống như một bóng ma, rồi lại lặng lẽ khép cửa lại.
Thư phòng không lớn, bên trong chia thành ba gian, gian ngoài để tiếp khách, gian giữa là nơi Tống Nhạc Văn xử lý việc công, gian trong là giường nằm nghỉ ngơi, đều dùng Đa Bảo Cách có cửa nguyệt môn* làm vách ngăn, bố cục đơn giản. Trong phòng tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, mục tiêu của bóng người kia vô cùng chuẩn xác, không hề do dự mà đi thẳng đến cửa nguyệt môn đầu tiên.
*hình ảnh Đa Bảo Cách có cửa nguyệt môn
Tống Nhạc Văn nghiên cứu binh khí, đương nhiên cũng có nghiên cứu về cơ quan, chế tạo cơ quan bí mật ở trong thư phòng dùng để cất giữ tài liệu quan trọng, mặc dù không canh giữ nghiêm ngặt như Binh Bộ, nhưng nếu muốn tìm được thì cũng vô cùng khó khăn.
Bóng người kia lại ngựa quen đường cũ đứng ở Đa Bảo Cách tiếp theo một lát, ra tay kéo quyển trục của bức tranh trong ngăn thứ nhất lên.
Theo hai tiếng bánh răng chuyển động “Lạch cạch”, những viên gạch trên tường ở đâu đó trong phòng chìm xuống, lộ ra ngăn bí mật ở bên trong
Tủ được phân loại đựng mấy túi da trâu chứa tài liệu, hắn sải bước vọt tới trước ngăn bí mật, lật qua lật lại nhờ ánh trăng, nhặt lên một phần tài liệu từ trong đó, nhìn mấy chữ phía trên, vẻ mặt vui mừng, tay nhanh chóng mở tài liệu ra, rút tờ giấy xác nhận từ bên trong ra.
Vừa rút giấy ra, vẻ vui mừng trên mặt hắn đột nhiên tắt ngấm.
Thứ rút ra chính là một trang giấy trắng, hắn không từ bỏ, lại rút, vẫn là giấy trắng... Hắn dứt khoát một lần lấy hết tất cả các trang giấy ra, nhưng tấm nào cũng trắng trơn.
Dự cảm không lành dâng lên trong lòng hắn —— Trúng kế rồi.
Đúng lúc đang ngạc nhiên nghi ngờ thì chợt có âm thanh rất nhỏ vang lên trong phòng, tiếng sột soạt giống như tiếng quần áo cọ xát vào nhau, hắn lật tay để lộ nhuyễn kiếm bên hông, quay người nhìn lại.
Phía sau cái bàn trong thư phòng, có người ngồi ở trong bóng tối, giống như một pho tượng, cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi, quan sát hết thảy mọi việc xảy ra trong phòng.
Bên ngoài phòng, đợt pháo hoa đầu tiên bỗng nhiên bay lên trời, rồi nổ tung.
Sườn mặt của người trong bóng tối hiện ra bởi ánh sáng của pháo hoa, lộ ra gương mặt thoa phấn son —— vẫn là cách trang điểm vào ngày thành thân, mặt trắng, môi đỏ, vẽ hoa điền* giữa chân mày, đánh hai má hồng, dưới ánh sáng lập lòe của pháo hoa lộ ra vẻ kỳ dị mà bi thương.
*hoa điền: là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm ở giữa chân mày của phụ nữ thời xưa.
Sau khi thở dài một tiếng, thì chính là giọng nữ lạnh như băng: “Thế tử gia đang tìm cái gì vậy? Chính là nỏ Thanh Vân Thập Ngũ của phụ thân ta à?”
Ánh sáng của pháo hoa cũng soi sáng bóng dáng đỏ rực kia.
Triệu Duệ An mặc trang phục thành thân tay cầm trường kiếm đứng đối mặt với nàng, thân kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, giống như phần tình cảm dần dần nguội lạnh dưới đáy mắt nàng vậy.
“Xin lỗi, để cho ngươi phải thất vọng rồi, chỉ sợ nơi này không có thứ mà ngươi muốn tìm.” Tống Tinh Dao chậm rãi lên tiếng.
Kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm trạng lúc này của Triệu Duệ An, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Người bên ngoài kia, không phải nàng ư?”
Tống Tinh Dao lắc đầu: “Nếu hôm nay ta không nhìn thấy ngươi ở đây, vậy thì người bên ngoài kia sẽ là ta.”
Trường kiếm trong tay Triệu Duệ An rung lên như hoa, từ từ buông xuống, nhìn chằm chằm vào nàng không rời, hỏi: “Nàng dùng hôn sự của mình để đặt bẫy, chỉ vì dụ ta vào tròng à?”
“Ngươi lấy ta, tiếp cận người nhà ta, chẳng lẽ không phải là để thiết kế một cái bẫy hoàn hảo à?” Tống Tinh Dao cười cười, vẫn ngồi vững vàng như cũ.
“Tống Tinh Dao, ta thật lòng muốn lấy nàng!” Triệu Duệ An nắm chặt kiếm.
“Triệu Duệ An, chẳng lẽ ta không phải thật lòng muốn gả cho ngươi à?” Tống Tinh Dao trả lời.
Lại một tràng pháo hoa nữa bay lên trời, nổ bùm một tiếng.
Bên ngoài phòng tiếng người dần dần xôn xao lên, pháo hoa đã bắn, nhưng tân lang tân nương lại không xuất hiện, tất cả mọi thứ đều vô cùng lộn xộn.
“Mười dặm pháo hoa, tình yêu khiến toàn bộ Trường An phải hâm mộ, thật đẹp.” Mặt của nàng lúc sáng lúc tối, giọng điệu lạnh nhạt, có chút hối tiếc.
Đáng tiếc, nàng không gả được rồi.