Đã từ lâu trước khi người chủ nợ là hắn tới cửa đòi nợ, Tống Tinh Dao đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Vết mực trên giấy đã khô, là thư hòa li mà nàng tự tay viết, nhưng chỗ ký tên vẫn để trống.
“Ta thua cá cược nên đồng ý gả cho ngươi, nhưng đời người dài như vậy, ta cũng phải phòng ngừa chu đáo nhỡ may gả không được như ý. Ngươi và ta cũng không phải là ngươi chưa trải việc đời, càng phải hiểu rõ rằng cuộc sống sau khi thành thân chỉ toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, bởi vì tính cách riêng của ngươi và ta, những mâu thuẫn đã từng xuất hiện ngày xưa sẽ không thay đổi bởi vì sống lại đổi một kiếp làm người khác, chẳng qua là nhân nhượng đến mức độ nào mà thôi. Thay vì cuối cùng cãi nhau ồn ào xé rách mặt trở mặt thành thù, tại sao không để cả đôi bên được thoải mái. Ta bằng lòng cho ngươi và ta thêm một cơ hội nữa, có phải ngươi cũng nên cho ta thấy một chút lòng thành hay không?”
Nàng và Lâm Yến đã từng làm phu thê bảy năm, đã sớm không cần giống như đối với Bùi Viễn hay là Triệu Duệ An, nói chuyện còn phải rào trước đón sau, đương nhiên là có gì nói nấy.
“Ta ký giấy này, có phải nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút không?” Nụ cười của Lâm Yến dần nhạt đi, hắn nghiêm mặt hỏi nàng.
Có chút hoang đường, một mối hôn nhân phải dựa vào thư hòa li để giữ được cảm giác an toàn, đối với bọn họ mà nói lại là hợp tình hợp lý, chỉ sợ chẳng có bao nhiêu cặp phu thê trong thiên hạ giống như bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phải.” Nàng gật đầu. Có thể thành hôn, nhưng nàng cần sự đảm bảo có thể bứt ra mà lui vào bất cứ lúc nào, mà không phải dây dưa đến chết giống như kiếp trước.
“Lấy bút đi.” Hắn cực kì dứt khoát vươn tay ra.
Tống Tinh Dao mài mực, lại lấy bút lông sói từ trên giá bút xuống rồi chấm vào mực, trịnh trọng đưa cho hắn.
Sau khi Lâm Yến nhận lấy thì vung bút ký tên, nghiêm túc viết tên mình xuống, lại lấy con dấu từ bên hông ra rồi ấn một cái thật mạnh.
Một tờ giấy hòa li, vậy mà lại có ảo giác giống như được hai người ký vào hôn thư* vậy.
*hôn thư: giấy đăng kí kết hôn thời phong kiến ở Trung Quốc.
“Có phải ấn dấu vân tay không?” Ký tên xong, đóng dấu xong, hắn ngẩng đầu lên hỏi nàng.
Tống Tinh Dao quét mắt nhìn công văn, nói: “Ấn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì cũng ký tên rồi, cứ làm đầy đủ thủ tục là tốt nhất. Nàng nói xong thì cúi đầu đi tìm mực đỏ để cho hắn ấn dấu tay, nhưng không ngờ lục đi lục lại, tìm khắp nơi một lượt mà cũng không thể tìm thấy bóng dáng của mực đỏ.
“Ở đâu nhỉ?” Nàng thực sự không nhớ nổi hộp mực đỏ kia đã được cất ở đâu.
“Đừng tìm nữa.” Giọng nói của Lâm Yến lại bỗng nhiên vang lên ở bên tai nàng.
Tống Tinh Dao đang nửa ngồi xổm trước bàn viết chữ để lục ngăn kéo, bị tiếng nói đột nhiên tới gần này làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng xoay người lại, nhưng không biết Lâm Yến đã đi tới sau lưng mình từ bao giờ, hắn chống hai tay lên bàn, vây nàng ở trước ngực. Cơ thể nàng nghiêng về phía sau, kề sát vào bàn, vừa định lên tiếng thì lại nghe hắn nói: “Ta có sẵn mực đóng dấu rồi.”
“Ở đâu?” Mông Tống Tinh Dao đã tựa sát vào bàn viết chữ, gần như đã ngồi lên trên.
Lâm Yến hơi rũ mi mắt xuống, tầm mắt tập trung vào nơi nào đó, hắn tựa như đang cười, lông mi rung rung, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Ở…”
Hắn cúi người giơ tay, đầu ngón tay quét qua cánh tay nàng, tìm kiếm ở bàn viết chữ phía sau nàng.
Nàng vừa mới tìm trên mặt bàn, cũng không thấy dấu vết của mực đóng dấu. Tống Tinh Dao có chút nghi hoặc, cũng đưa mắt ra phía sau theo, không ngờ tay hắn lại thay đổi phương hướng ở giữa chừng, bỗng nhiên nâng lên, đầu ngón tay chạm vào môi nàng, vuốt qua vuốt lại hai cái, vậy mà lại dính lấy son môi đỏ thắm của nàng.
“Vậy không phải có rồi à.” Hắn giơ ngón cái lướt qua trước mắt nàng mà không hề đổi sắc mặt, trước khi nàng nổi giận thì nhanh chóng ấn xuống thư hòa li, dùng sức ấn mạnh xuống rồi mới cầm lấy tờ giấy, nghiêm trang giơ lên trước mặt nàng: “Được rồi.”
Tống Tinh Dao tức phát điên.
Trên môi vẫn còn nhiệt độ và xúc cảm do sự vuốt ve bằng đầu ngón tay hắn để lại, trong lòng nàng giống như đốm lửa rơi vào trên cỏ khô, lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhưng nhìn hắn không đỏ mặt không thở gấp, vẻ mặt rất là chính nhân quân tử, như thể những ý nghĩ xấu xa trong lòng nàng dường như đang khinh nhờn hắn vậy, nàng nhìn mà tức.
Nhưng cũng không biết người này là cố ý hay là vô tình, hắn vẫn hơi nghiêng người vây nàng ở trước ngực như cũ, quần áo mùa hè vốn đã mỏng, hắn lại thích đạo bào có vạt áo rộng, lúc nghiêng người xuống thì vạt áo lỏng lẻo, lộ rõ cổ, vai và xương quai xanh, một số chỗ mờ mờ hơi lõm xuống, không xinh xắn giống như nữ nhân, nhưng lại mang theo đường cong mạnh mẽ góc cạnh, đã từng là những hình ảnh mà Tống Tinh Dao thích nhìn nhất khi ở trên giường, nàng đã từng cắn vào bả vai hắn… không chỉ một lần.
Vẫn còn xương bả vai kiểu nửa lộ nửa không là lúc quyến rũ nhất, những suy nghĩ xấu xa kia của Tống Tinh Dao nổi lên giống như cỏ dại sinh sôi, khó có thể ngăn được, trong lòng nàng vừa mắng hắn đến thối đầu, lại vừa chờ mong... thêm chút nữa, lại thêm chút nữa đi.
Không thể nghi ngờ là Lâm Yến hiểu rõ nàng, trong đó cũng bao gồm sở thích của nàng đối với bản thân hắn, nhìn da mặt nàng chuyển từ trắng sang hồng, hắn lại chỉ tiếp tục hỏi nàng: “Thư hòa li, nàng không xem qua một chút à?”
Vẫn là giọng điệu và vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, dáng vẻ đạo mạo đàng hoàng, hơi thở của Tống Tinh Dao hơi gấp, miễn cưỡng rời tầm mắt đi, tức giận nói: “Không xem.”
“Ồ.” Hắn đáp lại một tiếng, quay đầu lại thì đã đứng thẳng người và buông nàng ra.
Hơi thở nóng bỏng người ở xung quanh vừa tiêu tán, hơi thở gấp gáp sắp biến mất của Tống Tinh Dao cũng trở nên thông thuận, nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu hụt hẫng.
“Còn có yêu cầu gì khác không?” Lâm Yến lại hỏi nàng.
Sự thân mật trêu chọc người vừa rồi dường như chỉ là vô tình, hắn vẫn duy trì hình tượng trước sau như một của mình.
Tống Tinh Dao tức giận trừng hắn, cứng đờ nói: “Có! Hôn sự không được phép làm rầm rộ, càng đơn giản càng tốt.”
“Nàng muốn đơn giản như thế nào?” Lâm Yến nói.
“Người có thể không mời thì đừng mời, lễ nghi phiền phức có thể giảm thì giảm đi.” Nàng quay đầu bỏ đi, một nửa là bực hắn một nửa là bực bản thân mình không có ý chí, bị mê hoặc bởi nam sắc.
“Mặc dù ta không thể cho nàng một hôn sự long trọng có mười dặm pháo hoa giống như Triệu Duệ An nhưng cũng không thể kém xa quá nhiều, Yêu Yêu...”
“Lâm Yến, đây là lần thành thân thứ ba của ta, ngươi cảm thấy ta vẫn sẽ để ý tới mấy thứ hão huyền như mười dặm pháo hoa à? Ta chỉ muốn thành thân một cách nhẹ nhàng suôn sẻ, ngươi có hiểu không?” Tống Tinh Dao nói.
Hôn lễ long trọng, nàng đã từng trải qua hai lần, một lần cùng với Lâm Yến, một lần cùng với Triệu Duệ An, nhưng hai lần này đều có kết thúc không tốt. Xuất giá là một việc rất vất vả, nàng tuyệt đối không muốn lại phải trải nghiệm lần thứ ba.
“Ta hiểu.” Lâm Yến không đôi co nữa, dứt khoát đồng ý.
“Những việc chi tiết, sau này lại bàn bạc đi.” Tống Tinh Dao không có sự ngượng ngùng của tân nương ở trước mặt hắn, dường như đang thảo luận chuyện công với hắn vậy.
Lâm Yến gật đầu, lại thấy bộ dạng khô nóng phải dùng tay làm quạt để quạt gió của nàng, khóe môi hắn hơi cong lên, nhẹ nhàng bước hai bước đến bên cạnh nàng, gọi một tiếng: “Yêu Yêu…”
Tống Tinh Dao không muốn nhìn thấy hắn nữa, hừ một tiếng trong lỗ mũi, nhưng lại nghe thấy hắn nói: “Môi của nàng…” Nàng sờ sờ miệng, hỏi bằng ánh mắt.
Lại làm sao nữa?
“Son môi nhòe rồi.” Hắn bỗng nhiên nói bằng giọng trầm thấp, thân thể lóe lên tiến tới gần nàng, giang tay ra, ôm lấy eo nàng rồi ôm người vào trong lồng ngực, không đợi nàng hoàn hồn, hắn đã cúi đầu hôn xuống.
Môi chạm môi, hơi thở giao hòa, đôi bên đều chấn động. Tống Tinh Dao chợt hóa đá, cảm giác khô nóng lúc nãy còn chưa biến mất, lại thêm một luồng khí nóng hừng hực đánh úp tới, xâm nhập vào răng môi, dây dưa khó dứt, từng chút một gợi lại những hồi ức đã cách đây rất lâu.
Hai mắt Tống Tinh Dao mơ màng, nàng như đắm chìm trong ảo mộng, giống như một con mèo con được nếm thức ăn mặn.
Một lúc lâu sau, Lâm Yến mới buông tay ra, nhìn chằm chằm vào son môi đã nhòe nhoẹt của nàng rồi nhẹ giọng nói: “Yêu Yêu, nhịn một chút, chờ đến ngày thành thân thì tốt rồi.”
Những lời nói ấy, cũng không biết hắn nói với bản thân hay là với Tống Tinh Dao.
Mãi cho đến khi Lâm Yến bước ra khỏi thư phòng, Tống Tinh Dao mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
“Lâm —— Yến ——” Nàng tức giận đến mức hét lên.
Nhưng Lâm Yến không hề quay đầu lại, chỉ có bờ vai ấy là không ngừng run rẩy, tựa như đang cười.
Đêm hôm đó, Tống Tinh Dao lại nằm mơ, đương nhiên cảnh trong mơ là mắc cỡ không thể tả được, cho tới khi tỉnh lại nàng vẫn còn chóp chép miệng, một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh lại.
Trời chưa sáng, sao vẫn còn, tại sao kiếp này nàng lại phải gả cho hắn chứ?