Chương 21: Đau thấu tim
Tống Tinh Dao vừa lên ngựa đã cảm thấy hối hận, lẽ ra nàng phải cương quyết hơn để kéo hắn xuống ngựa mới đúng, hoặc là làm một số kỹ xảo để đá văng hắn ra mới là kế hay, tại sao vừa rồi nàng lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Dường như trong lòng nàng cam chịu việc bản thân không thể đánh bại được Lâm Yến, hắn dùng một ít thủ đoạn nhỏ đã khiến nàng phải khuất phục.
Người nam nhân này quá xảo quyệt, dường như có thể dồn dập đánh thắng nàng, kết quả của bảy năm phu thê là ngoại trừ lần cuối cùng nàng quyết tâm muốn hòa li thì nàng đã thỏa hiệp rất nhiều lần, mà lần quyết tâm cuối cùng này, nàng cũng không chờ được chiến thắng, bởi vì nàng đã chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngẫm lại, nàng rất không cam lòng, nàng cảm thấy cần phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Ít nhất là khi đối mặt với Lâm Yến, nàng có thể đấu một trận với hắn, mặc dù không biết khi vào Trường An bọn họ còn có cơ hội gặp mặt hay không, tốt nhất là không nên gặp nhưng nhỡ đâu có thì sao?
Bởi vì nàng ở lại Lạc Dương nên kiếp này có rất nhiều thay đổi.
Cánh tay của nam nhân duỗi ra từ hai bên eo nàng nắm chặt lấy dây cương, những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong lòng Tống Tinh Dao bị gián đoạn, lưng thẳng đến cứng đờ, Lâm Yến phía sau đã ra sức giục ngựa, ngựa tung vó lên cao, hắn thấy Tống Tinh Dao sắp ngã vào trong lồng ngực mình nhưng nàng lại nắm chặt bờm ngựa, cương quyết không để mình ngã ra sau, cho dù người đang ngồi trước ngực hắn thì cũng không chịu ngã vào trong lồng ngực hắn —— nàng vẫn luôn có lòng kiêu ngạo riêng của mình, khi thích hắn, nàng sẵn lòng biến sự kiêu ngạo trở thành dịu dàng, từng bước nhượng bộ, khi không yêu, sự kiêu ngạo kia chính là thứ nàng không thể miễn cưỡng duy trì.
Con ngựa hí vang một tiếng, tung vó ra thật xa, tiếng gió vù vù gào thét bên tai, núi rừng cỏ cây đều lướt qua trong nháy mắt, Lâm Yến giục ngựa chạy như điên một cách vững vàng, người trước ngực ngồi thẳng tắp, chưa từng nhìn lại một cái nào. Tống Tinh Dao có đủ loại suy nghĩ rối rắm nhưng thật ra Lâm Yến không hề nghĩ nhiều.
Trong đầu hắn trống rỗng, hắn không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, không nhớ lại chuyện quá khứ, không nghĩ tới mọi chuyện trong tương lai, hắn chỉ tham lam một lát được phóng ngựa tùy ý, khôi phục lại cảm giác rung động lúc ban đầu —— lúc đầu hắn yêu nàng, chính là yêu cảm giác tự do thoải mái này. Ở trước mặt nàng, hắn rất thả lỏng, thả lỏng đến mức có thể không cần phải làm người tên Lâm Yến.
Con ngựa rong ruổi băng qua núi rừng rẽ vào đường lớn, hai người trên lưng ngựa vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng của từng người giống như mấy năm cuối cùng ở bên nhau, đồng sàng dị mộng* cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*đồng sàng dị mộng: Nghĩa đen là cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. Nghĩa bóng là sống gần nhau nhưng không cùng một chí hướng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong nháy mắt, trước khi hai người đi vào trấn Bảo Bình, đường hẹp trong trấn không tiện cưỡi ngựa, Lâm Yến xoay người xuống ngựa, nói: “Ngươi ngồi đi.” Sau đó hắn đi ra trước ngựa, kéo dây cương để dắt ngựa.
Hắn đã có giác ngộ này, tất nhiên Tống Tinh Dao không khách sáo với hắn, kiếp trước nàng làm thê tử của hắn, đa phần là nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày và chuyện ăn uống của hắn tại hậu trạch, dỗ dành, chiều chuộng, níu giữ tên nam nhân thối tha này, bây giờ ngẫm lại mới thấy không cam lòng biết bao? Vì thế nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đi phía trước để dắt ngựa, nàng ngồi trên lưng ngựa một cách vững vàng bình tĩnh—— trước kia hắn là trích tiên, hiện tại đổi thành nàng làm ông Phật cũng rất công bằng.
Trấn Bảo Bình không lớn nhưng có rất nhiều bá tánh sinh sống, bây giờ là giữa trưa, người đi đường đều vội vàng quay người lại, bởi vì hai người này có ngoại hình quá bắt mắt nên đều nhìn bọn họ thêm vài lần. Lâm Yến coi như không nhìn thấy, dắt ngựa đi hai bước, dừng trước một quán bán bánh hồ*, quay đầu lại hỏi nàng: “Đói bụng không?”
*bánh hồ: những chiếc bánh hình tròn với nhân là hạt óc chó, nguyên liệu gồm bột mì, mè, hành, trứng, dầu, bơ sữa, đường, muối.
Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn lại, bánh hồ mới ra lò, mùi thơm và giòn, có ba loại là chay, ngọt và mặn khiến người nhìn thèm chảy nước miếng, nàng đã không được ăn một bữa cơm tử tế nào suốt từ đêm hôm qua, bây giờ vừa nhìn đã cảm thấy bụng đói cồn cào, trong miệng toàn là nước miếng. Lâm Yến hỏi xong cũng không đợi nàng trả lời, lập tức hỏi ông chủ mua bánh.
Nàng ngẫm nghĩ, ngồi trên lưng ngựa sai bảo hắn: “Mấy người a huynh của ta cũng chưa ăn cơm, ngươi mua nhiều một chút, đến lúc đó có thể chia nhau.”
Lâm Yến lấy nửa lò bánh hồ, mua đầy đủ bánh chay, ngọt và mặn, đưa bạc xong, bảo người bán hàng rong dùng giấy dầu gói riêng từng cái, sau đó xoay người đưa cho Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao nhìn xuống, nói: “Ta muốn ăn nhân thịt dê.”
“Là thịt dê.” Lâm Yến ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn giấu ánh sao.
Lúc này nàng mới nhận lấy cái bánh, quay mặt đi không nhìn hắn, cũng không nói một lời cảm ơn nào, Lâm Yến không để bụng, xách những chiếc bánh hồ nặng trĩu đến đằng trước dắt ngựa, người bán bánh hồ nhìn mà tấm tắc bảo lạ.
Tư thế này, chẳng lẽ là công chúa cải trang mang theo thị vệ đi ra ngoài? Nhìn dáng vẻ của người nam nhân thì không giống thị vệ, giống như là… Trai lơ?
Lâm Yến đã dắt ngựa rời đi, đi tới nơi nào đó theo ký hiệu do Du Thâm để lại. Sau khi cắn mấy miếng bánh, Tống Tinh Dao nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc nhà mình dừng ở ven đường, nàng vội vàng gói bánh hồ đang ăn dở lại, không cần Lâm Yến mở miệng đã nhảy xuống ngựa.
Đối diện với xe ngựa chính là y quán duy nhất trong trấn nhỏ, từ rất xa Tống Tinh Dao đã nhìn thấy nhiều người chen chúc trong y quán nho nhỏ, nàng lo lắng hỏi: “Y quán? Có người bị thương à?”
“Không biết.” Lâm Yến vừa buộc ngựa vừa trả lời nàng.
Tống Tinh Dao không đợi hắn buộc ngựa xong, vội vàng nâng váy chạy về phía y quán. Y quán trong trấn nhỏ đơn sơ, bên trái là tủ thuốc, bên phải là nơi khám bệnh, chỉ có một vị đại phu già ngồi khám bệnh trong phòng, hiện tại bị mấy người Du Thâm, Phương Ngộ Thanh vây quanh chật như nêm cối. Ngay khi Tống Tinh Dao rảo bước đi vào y quán, nàng đã nghe được một tiếng rên, đúng là giọng nói của a huynh Tống Mộng Trì nhà nàng.
Nàng sợ tới mức trái tim đập lỡ một nhịp, đẩy Du Thâm và Phương Ngộ Thanh ra để chen vào trong, vội la lên: “A huynh!”
Tống Mộng Trì đang ngồi trên ghế với đôi mắt u ám, trên người không có vết thương chảy máu, nhìn thấy nàng thì vui vẻ nói: “Yêu Yêu!”
“Huynh bị thương ở đâu?” Tống Tinh Dao vọt tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nói một cách lo lắng.
“Lục tiểu thư đừng lo lắng, lệnh huynh không có gì quá đáng ngại, chỉ là bả vai bị trật khớp, đại phu đã nắn lại vị trí cũ cho huynh ấy rồi, sau khi trở về, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.” Phương Ngộ Thanh mở miệng nói.
“Được rồi được rồi, huynh không sao.” Tống Mộng Trì nhẹ nhàng vuốt tóc trên đỉnh đầu nàng để an ủi, nói: “Muội thì sao?”
“Muội cũng không sao.” Lúc này Tống Tinh Dao mới hơi yên tâm, quay đầu nhìn mọi người. Phương Ngộ Thanh và Du Thâm đều có vết thương chảy máu với mức độ khác nhau trên người nhưng trông có vẻ là vết thương nhẹ, nàng không nhìn thấy Kỳ Quy Hải và Yến Đàn, vừa định mở miệng hỏi chuyện thì đã nghe thấy một giọng nói nghẹn ngào truyền đến từ phía sau.
“Lục tiểu thư!” Yến Đàn nức nở đi tới đây.
Tống Tinh Dao thấy nàng ấy đỏ hoe mắt, trong lòng rơi lộp bộp một tiếng, chỉ sợ Kỳ Quy Hải xảy ra chuyện, nàng đứng bật dậy nhưng lại thấy Yến Đàn vừa lau mắt vừa nói: “Lục tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại rồi, làm nô tỳ sợ muốn chết.” Tống Tinh Dao tức giận đến mức trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, lúc này mới nhìn thấy Kỳ Quy Hải ở phía sau nàng ấy.
Hóa ra phía sau bàn khám bệnh còn có một chiếc giường nhỏ cho bệnh nhân nằm, Kỳ Quy Hải ngồi ở mép giường, hắn cởi bỏ ống tay áo bên trái, từ vai đến cánh tay đều bị băng bó đến kín mít nhưng vẫn lộ ra vết máu.
“A Hải!” Tống Tinh Dao vội vàng tiến lên.
Kỳ Quy Hải nhìn thấy nàng, câu đầu tiên nói ra chính là: “Lục tiểu thư, Huyền Vân, Kim Bảo và bé con đều bình an vô sự, hiện đang ở trong xe ngựa, may mắn nô không thẹn với người.” Khi hắn nói chuyện còn định đứng lên, Tống Tinh Dao ấn hắn ngồi xuống.
“Ngươi ngồi đi, đừng đứng dậy. Bị thương thế nào?” Nàng hỏi.
“Không sao, đều là vết thương ngoài da thịt, đã bôi thuốc rồi, tiểu thư đừng lo lắng.” Kỳ Quy Hải liên tục lắc đầu dưới ánh mắt quan tâm của nàng.
Tống Tinh Dao nhìn máu thấm ra ngoài mảnh vải trắng trên người hắn, còn có việc Tống Mộng Trì bị thương, nàng lại nhớ đến tình hình vô cùng nguy hiểm vào đêm qua, cục nghẹn trong lòng bỗng nhiên dâng lên nhưng lúc này lại có giọng nói của Phương Ngộ Thanh và Du Thâm truyền tới từ ngoài cửa.
“Sao huynh lại bị thương thành dáng vẻ này, mau vào đi.”
“Đại phu, mau khám cho hắn!”
Có thể đoán trước được là Lâm Yến đi vào y quán, mọi người lại xúm xít vây quanh hắn, cục nghẹn trong lòng Tống Tinh Dao không thể tiêu tan, trong lúc nhất thời máu nóng dồn lên não, nàng không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy đám đông sang một bên, gọi cả tên lẫn họ của Lâm Yến, nói: “Lâm Yến, ngươi có thể đừng tiếp tục làm hại ta không?”
Mọi người kinh ngạc đến ngây người trước sự bùng nổ đột ngột của nàng, ngậm miệng không nói nên lời, Lâm Yến vừa mới chạm vào ghế, nghe được lời nói của nàng thì lại chậm rãi đứng lên, nói: “Sao Lục tiểu thư lại nói lời này?”
“Ngươi đừng có hiểu rõ mà còn giả vờ hồ đồ với ta, ta biết việc bị tập kích vào tối hôm qua có liên quan tới ngươi. Tất nhiên ta không thể quản được việc ngươi làm cái gì ở bên ngoài nhưng hiện giờ lại liên lụy đến người Tống gia chúng ta. Tống gia chúng ta chỉ là gia đình bình thường, không có quyền thế và phú quý như Lâm gia của ngươi, ngươi chớ có liên lụy tới chúng ta!” Hai mắt Tống Tinh Dao lạnh lùng như ngưng sương, chăm chú nhìn Lâm Yến, vứt bỏ sự khách sáo giả dối trong mấy ngày trước, lộ ra nanh vuốt sắc nhọn đối với hắn.
Lâm Yến nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, một lúc lâu vẫn không nói gì, nhưng Du Thâm không chịu được, nói: “Lục tiểu thư có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ta đương nhiên biết mình đang nói cái gì! Chỉ có một mạng mà thôi, ta không muốn người vô tội phải chết uổng.” Tống Tinh Dao trả lời một cách gay gắt.
Lời nói này như kim châm vào tai, nàng không chỉ nói về sự việc tối hôm qua mà còn là nỗi hận phải chết trong đêm cung biến ở kiếp trước.
Lâm Yến đột nhiên cảm thấy khó thở, ánh mắt bình tĩnh giống như mặt băng có dấu hiệu vỡ nứt.
“Ngươi đang bất bình thay cho tên nô lệ Côn Luân này ư? Nhưng nếu đêm qua không có Lâm Yến, ngươi có thể rút lui một cách bình an vô sự hả? Ngươi không cảm tạ ơn cứu mạng của hắn thì thôi, hắn bị thương khắp người như thế này là vì ngươi, vậy mà ngươi còn bỏ đá xuống giếng hả?” Du Thâm vô cùng tức giận nói, Lâm Yến là người bị thương nặng nhất trong tất cả mọi người, tại sao cứu người xong lại còn bị tra hỏi?
“Du Thâm, đừng nói nữa!” Sau khi Lâm Yến hoàn hồn thì ngăn cản Du Thâm.
Tống Tinh Dao cười lạnh nói: “Nô lệ Côn Luân thì sao? Hắn là người của Tống Tinh Dao ta, Lâm Yến là ai? Có quan hệ gì với ta? Nếu không có hắn, sao ta có thể gặp nạn?”
Từng câu từng chữ như kim như kiếm, hùng hổ doạ người, giống như hai năm trước khi muốn hòa li, lời nói như lưỡi dao, đâm vào nơi mềm yếu nhất của trái tim.
“Tống Tinh Dao, câm miệng!”
Tống Mộng Trì nện kiếm xuống bàn vang lên một tiếng rầm, quát bảo Tống Tinh Dao dừng lại.
“Tối hôm qua không thể oán trách Thanh Tiêu, là huynh… là lỗi của huynh.” Tống Mộng Trì chống tay đứng lên, nhỏ giọng nói.
Tống Tinh Dao kinh hãi —— sao có thể là a huynh của nàng? Chọc vào người của Đông Cung, người Tống gia có mấy cái mạng để đền!?
Điều này không đúng, kiếp trước Tống gia chưa từng có dính líu tới Đông Cung, tại sao bây giờ Tống Mộng Trì lại trêu chọc vào Đông Cung? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Trong lòng Tống Tinh Dao chợt nảy sinh vô số câu hỏi, nghi hoặc nhìn về phía Tống Mộng Trì, muốn xin một đáp án nhưng nàng còn chưa kịp hỏi ra miệng, Tống Mộng Trì đã từ chối thẳng thừng: “Muội đừng hỏi, những việc này không liên quan tới muội, muội là một cô nương gia, đừng quản nhiều. Còn có, Thanh Tiêu huynh đã cứu muội, muội không những không cảm ơn huynh ấy mà còn không hỏi nguyên do đã trách oan huynh ấy, trong nhà dạy dỗ muội như vậy à? Muội…nhanh xin lỗi huynh ấy đi!” Hắn dùng thân phận huynh trưởng, đen mặt giáo huấn nàng.
Muốn nàng xin lỗi Lâm Yến?
Cục nghẹn kia lại đè ép Tống Tinh Dao, tim gan tì phổi thận đều đau nhức theo.
“Không cần.” Lâm Yến lạnh nhạt nói, xoay người đẩy lui mọi người rồi ra khỏi y quán, ngay cả vết thương cũng không chẩn trị nữa.
Nếu còn tiếp tục ở lại, e rằng cuối cùng hắn sẽ không thể kiềm chế được khao khát đã bị đè nén bấy lâu nay.