Chương 4: Con mèo
Nháy mắt đã trôi qua mười mấy ngày, đã đến tháng tư, hoa mẫu đơn ở Lạc Dương dần dần nở rộ, mấy chậu mẫu đơn trong Tống phủ cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ việc quản gia ở Tống gia do Tôn thị của đại phòng chủ trì nhưng tháng trước Tống Nhạc Văn đưa thê tử vào kinh, nên việc quản gia giao cho Liễu thị của nhị phòng. Liễu thị vừa mới tiếp nhận việc quản gia, có ý muốn lấy lòng lão phu nhân nên chuyển hết mấy chậu mẫu đơn tới Di Vinh Viên của lão phu nhân, lại mời các nữ quyến trong nhà tập trung ở Di Vinh Viên, một là để ngắm hoa, hai là để tỏ lòng hiếu kính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vườn hoa không lớn nhưng cũng độc đáo, nữ quyến mấy phòng của Tống gia chen chúc nhau nói chuyện ríu rít ở phía trước, đương nhiên là vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Váy áo mùa xuân càng ngày càng mỏng, nữ tử xinh đẹp yểu điệu đứng giữa vườn hoa mẫu đơn, đó là bức tranh người đẹp và hoa mẫu đơn dưới ngòi bút của họa sĩ. Sau khi dạo chơi mệt mỏi, tất cả mọi người ngồi xuống đình hóng gió, lão phu nhân nghiêng đầu điểm danh: “Yêu Yêu, đọc thư mà a huynh của cháu gửi về đi.”
Yêu Yêu là nhũ danh của Tống Tinh Dao, đồng âm với chữ “Dao”, hơn nữa nàng là người đứng hàng nhỏ nhất trong nhà nên trưởng bối thích gọi nàng là Yêu Yêu*.
*Yêu Yêu(幺幺) và Dao(遥) đều có phiên âm là yao, hơn nữa Yêu(幺) có nghĩa là nhỏ bé, con út.
Tống Tinh Dao mỉm cười đồng ý. Thân thể nàng rất tốt, ngoại trừ bệnh đau đầu mãn tính vẫn chưa tìm ra cách giải quyết như cũ thì nàng đã có thể hành động như bình thường, đúng lúc nhận được thư nhà của Tống Mộng Trì, nàng biết tổ mẫu nhớ mong cha nương ở Trường An nên mang theo tới đây. Thật ra Tống Nhạc Văn đã sớm đích thân viết thư báo bình an cho lão phu nhân, còn đây là phong thư do a huynh của Tống Tinh Dao gửi riêng cho nàng.
Dù sao thư của người trẻ tuổi cũng khác với thư của trưởng bối, trong thư có nhiều niềm vui và những việc thú vị ở Trường An, cực kì sinh động.
“Trong thư a huynh nói, phong cảnh ở Khúc Giang vào tháng ba vô cùng đẹp, Hoàng Thượng cũng di giá tới hành cung Khúc Giang để ngắm cảnh xuân, thời điểm tết Thượng Tị bên bờ hồ càng thêm tươi đẹp, có vô số tiểu thư ở Trường An kết bạn với nhau đi ra ngoài dạo chơi, cực kỳ thanh tú xinh đẹp…” Tống Tinh Dao vừa đọc thư vừa nói một cách nghiêm túc.
Trong đình bỗng rộn ràng tiếng cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bà bà*, đây là Tam Lang muốn kiếm một cháu dâu ở Trường An cho ngài đó nha.” Nhị thẩm Liễu thị của Tống Tinh Dao vừa xoa bóp bả vai cho lão phu nhân vừa trêu ghẹo.
*Bà bà: mẹ chồng.
“Yêu Yêu, muội dám đọc to những lời bí mật của a huynh muội ra, cẩn thận hắn về sẽ xé miệng muội đấy!” Tứ tiểu thư giả vờ muốn xé miệng nàng.
Tống Tinh Dao mỉm cười né tránh tay nàng ấy, nói: “Muội mới không sợ huynh ấy đâu, a huynh dám viết thì sẽ không sợ mọi người biết!”
Lời này cũng không phải là giả, Tống gia không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc, trong nhà không có nhiều quy củ, từ trước đến nay huynh đệ tỷ muội của ba phòng ở chung với nhau rất hòa thuận, cho dù có lúc cãi nhau, cũng đều là mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa mấy đứa trẻ, qua một đêm là hết. Từ nhỏ Tống Tinh Dao đã lớn lên ở Lạc Dương, nàng đã quen với bầu không khí như vậy, giống như một đóa hoa sinh ra trong ánh mặt trời, cho dù có bảy phần thông minh thì cũng tuyệt đối không dùng vào việc xấu xa, tính kế người khác. Năm nàng mười lăm tuổi, nàng ngây thơ đến mức cho rằng cha nương người thân khắp thiên hạ đều nên hòa thuận yêu thương nhau giống như nhà mình, cho đến khi gả vào Lâm gia, nàng mới phát hiện mọi việc vốn không phải như vậy.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của mọi người trong đình, nàng hơi hoảng hốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại, vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, tiếp tục đọc thư: “Mọi người đừng làm ồn, nghe ta tiếp tục đọc đi. Trong thư a huynh còn nói, hắn kết bạn với không ít thiếu niên cùng chung chí hướng ở Trường An, trong đó có một vị là nhân vật lớn trong thành Trường An…”
Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị khơi lên, không hẹn mà cùng hỏi: “Là ai?”
Tống Tinh Dao lật qua lật lại giấy viết thư, lắc đầu: “Trong thư không nói, a huynh lại úp úp mở mở!”
“Vậy chắc chắn là hắn khoác lác rồi!” Ngũ tiểu thư khịt mũi coi thường.
Tống Tinh Dao lắc đầu rồi nói tiếp: “A huynh nói vị nhân vật lớn kia chỉ nói một câu đã khiến cho Nam nha mười sáu vệ nhận thư tiến cử của huynh ấy, hiện giờ huynh ấy đã nhận được tin tức, đang chờ tham gia tuyển chọn, ơ…”
Xem tới đây, Tống Tinh Dao ngơ ngẩn —— không đúng, nàng nhớ rõ khi Tống Mộng Trì mới vào kinh thành thì rất khổ sở vì không tìm được đường đi nước bước, vì tiền đồ mà buồn rầu lo lắng ở nhà một khoảng thời gian rất dài.
Mọi người trong đình đã thảo luận rôm rả.
“Nam nha mười sáu vệ? Nhưng mười sáu vệ tuyển chọn nhân tài không phú thì quý, nếu Tam Lang có thể tiến vào mười sáu vệ chính là chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông, tiền đồ vô hạn!” Tống lão phu nhân ngồi thẳng người, đôi mắt vẩn đục bắn ra ánh sáng lấp lánh vui mừng.
“Yêu Yêu, mau nhìn xem, a huynh của cháu tiến vào phủ vệ nào?” Tam thẩm của Tống gia cũng mở miệng nói.
“Chẳng lẽ là Thiên Ngưu Vệ? Ta nghe nói người của Thiên Ngưu Vệ đều xuất thân từ con cháu quý tộc có ngoại hình tuấn mỹ, là chọn một người trong vạn người, nếu Tam Lang vào Thiên Ngưu Vệ, chẳng phải chúng ta sẽ được thơm lây ư, có thể trông thấy người của Thiên Ngưu Vệ…” Tứ tiểu thư dùng hai tay chống cằm mặt mày mơ mộng nhưng lại bị Tam tiểu thư đánh thức.
Tống tam tiểu thư đã hứa hôn, là người thanh tú chững chạc, nghe vậy thì cười nàng ấy: “Đừng nằm mơ nữa, muội cũng nói người của Thiên Ngưu Vệ có xuất thân là con cháu quý tộc, lại là người hầu cận bên người Hoàng Thượng, gia cảnh nhà chúng ta tầm thường, làm sao Tam Lang có thể tiến vào đó?”
Lời nói này chính là sự thật, Tứ tiểu thư còn chưa chịu bỏ cuộc: “Ai biết được?” Đồng thời thúc giục Tống Tinh Dao tiếp tục đọc thư.
Tống Tinh Dao nghe các nàng nhắc tới Thiên Ngưu Vệ, lại có chút hoảng hốt —— Thiên Ngưu Vệ mặc “Quần áo thêu hoa, áo ngoài xanh lục, tay quản lý voi*”, quả thật là nhân tài chọn một người trong vạn người, mà người kia lại là người xuất sắc trong những người tài giỏi ấy, khi hắn vừa tròn mười bảy tuổi đã là cận vệ Ngàn Ngưu, đi theo bên cạnh Hoàng Thượng.
*voi là loài vật rất quý hiếm ở Trung Quốc thời xưa, tượng trưng cho thái bình, nhiệm vụ chăm sóc voi của triều đình là một công việc rất được coi trọng, chỉ giao cho Cẩm Y Vệ, cận vệ của Hoàng Đế.
Nàng lại nhớ tới Lâm Yến nhưng nhanh chóng bị lời thúc giục của Tứ tiểu thư làm cho tỉnh lại, tiếp tục nói: “Không phải Thiên Ngưu Vệ, a huynh không đủ tư cách, huynh ấy vào Kim Ngô Vệ.”
“Nếu có thể tiến vào Kim Ngô Vệ cũng đã là tổ tông phù hộ rồi.” Lão phu nhân cực kỳ vui mừng, tiếp tục nói: “Nhưng không biết là vị quý nhân nào đã giúp hắn, cho dù việc này thành hay không thì đều phải bảo cha huynh của cháu chuẩn bị lễ vật để cảm ơn người đó thật tốt.”
“Cháu hiểu, khi cháu viết thư trả lời thì sẽ dặn dò a huynh.” Tống Tinh Dao gật đầu, nhìn thư rồi nói tiếp: “A huynh nói, sau khi hắn tham gia tuyển chọn xong thì sẽ trở về Lạc Dương một chuyến, đến lúc đó sẽ dẫn theo bạn bè cùng về, vị nhân vật lớn kia cũng có hứng thú tới Lạc Dương một chuyến, khi đó chúng ta có thể gặp mặt vị nhân vật lớn kia rồi.”
Quy trình tuyển chọn người vào Nam nha mười sáu vệ rất khắc nghiệt, trước mắt a huynh có được tư cách tiến vào phủ vệ tham gia huấn luyện, sau khi huấn huyện mới là kiểm tra, vượt qua năm ải, chém sáu tướng*, tất cả đều phải thông qua mới có thể tiến vào Kim Ngô Vệ, tính sơ qua cũng mất thời gian khoảng ba tháng, vậy phải tới tháng bảy, tháng tám năm nay mới xong.
*vượt qua năm ải, chém sáu tướng: tương truyền Quan Vũ vượt qua năm cửa ái, chém chết sáu tướng của Tào Tháo để tìm được hai người anh em của mình. Ý chỉ cực kì khó khăn, gian khổ, gặp nhiều cản trở.
“Đến lúc đó thân thể của cháu cũng đã bình phục khá tốt rồi, có thể đi theo a huynh của cháu tới Trường An, mẫu thân cháu đỡ phải nhớ mong.” Tống lão phu nhân vừa dí nhẹ lên trán của nàng vừa nói.
Tống Tinh Dao nghe vậy thì tiến lại gần bên cạnh lão phu nhân, dùng trán cọ cọ vào ống tay áo của bà, nói: “Yêu Yêu luyến tiếc tổ mẫu.”
Nàng cực kì quyến luyến quãng thời gian ngây thơ năm mười lăm tuổi, nhưng cho dù nàng luyến tiếc phải rời đi, nàng vẫn hiểu rõ cha nương huynh tỷ đều ở Trường An, hơn nữa tình hình ở Trường An mấy năm sau sẽ trở nên rối ren khó lường, nàng nhất định phải đi tới Trường An vì người nhà của mình.
Nếu không thể không đi, vậy nàng phải chuẩn bị kĩ càng hơn.
————
Sau khi nói chuyện vui vẻ ở bên cạnh Tống lão phu nhân một hồi lâu, Tống Tinh Dao tìm cơ hội rời đi, nàng vẫy tay với Lưu ma ma, gọi bà tới bên cạnh mình, vừa đi vừa nói chuyện.
“Lục tiểu thư, việc người muốn tra, lão nô đã điều tra rõ rồi. Đúng là lão nương của Oanh Hương và đệ đệ đang ở phường Vĩnh Thông. Đệ đệ của nàng bị bệnh nhiều năm, hàng năm đều phải uống thuốc, lão nương là một quả phụ, không có nghề nghiệp hay bản lĩnh gì, chỉ được cái mồm mép lợi hại, chuyên môn ra vào hậu trạch để dụ dỗ mấy nữ nhân trẻ tuổi không ra khỏi cửa mua mấy đồ vật dành cho nữ nhân, ngấm ngầm giật dây, bắc cầu, dụ dỗ các nàng thay người khác, là lão...” Lưu ma ma biết nàng muốn hỏi cái gì, không đợi nàng hỏi đến đã thì thầm mở miệng trước nhưng nói được một nửa thì nhớ đến Tống Tinh Dao luôn ở trong khuê phòng, bà không tiện nói những lời nói dơ bẩn tục tĩu nơi phố phường nên bỗng nhiên im miệng.
“Là lão chủ chứa* chuyên dẫn mối cho những kẻ ăn chơi trác táng vô lại, đúng không?” Tống Tinh Dao tiếp lời Lưu ma ma mà mặt không đổi sắc. Nàng muốn tra rõ gốc gác của Oanh Hương nhưng đó là việc bên ngoài phủ, nàng có nhiều chỗ bất tiện, vì vậy nàng mới tìm Lưu ma ma hỗ trợ. Những việc mà Lưu ma ma vừa nói không khác mấy so với ký ức của nàng, mặc dù ký ức không quá rõ ràng nhưng cũng không gây trở ngại tới nhận thức của nàng.
*lão chủ chứa: ám chỉ những phụ nữ dắt mối làm các giao dịch bán dâm.
Nàng đã từng gả tới gia tộc lớn, trải qua nhân tình thế thái, làm sao còn có thể ngây thơ đơn thuần? Tâm trí nàng đã không còn dừng ở tuổi mười lăm.
Lưu ma ma cảm thấy kinh ngạc, muốn hỏi gì đó nhưng lại nghe những lời dường như không có việc gì của nàng ý bảo bà tiếp tục, bà đành phải nói: “Đúng như tiểu thư nói nhưng việc này không thể mang tới nguồn thu vào ổn định cho bà ta, lại là phụ nhân ham cờ bạc, chỉ cần trong tay có chút ngân lượng là lập tức muốn chạy tới sòng bạc, bây giờ vẫn còn nợ nần chồng chất. Cuộc sống hàng ngày trong nhà và tiền thuốc men cho nhi tử đều dựa vào Oanh Hương tiếp tế hàng tháng mới có thể miễn cưỡng duy trì. Oanh Hương phải gửi hơn một nửa tiền tiêu vặt về nhà, còn thường xuyên lấy trộm vài thứ từ trong phủ đi ra ngoài…” Nói đến đây, bà lại nhìn Tống Tinh Dao: “Nô tỳ thấy đứa nhỏ này cẩn thận thật thà, có một người nương như vậy cũng rất đáng thương. Lục tiểu thư, người bảo lão nô tìm hiểu những điều này, chẳng lẽ là Oanh Hương làm việc gì không nên làm ư?”
Tống Tinh Dao không trả lời, chỉ kéo tay Lưu ma ma, nói: “Lưu ma ma, ta còn phải làm phiền ma ma tiếp tục hỏi thăm giúp ta một chút, không biết gần đây nương của nàng ta thường xuyên đi tới hậu trạch nhà ai.”
Lưu ma ma gật đầu đồng ý, trong lúc đó hai người đi đến bên ngoài nơi ở của Tống Tinh Dao, đề tài này dừng lại tại đây. Vốn dĩ tú lâu hai tầng lầu của Tống Tinh Dao là nơi nàng và trưởng tỷ ở cùng nhau, sau khi trưởng tỷ xuất giá, tú lâu này chỉ còn lại một người là nàng, vô cùng thanh tịnh. Bên ngoài tú lâu là một vườn hoa nhỏ, có bàn đu dây, trồng chuối tây, lầu hai là phòng ngủ, lầu một là nơi sinh hoạt hàng ngày và phòng thêu thùa.
“Hai con mèo trong viện của Lục tiểu thư được nuôi càng ngày càng tốt.” Lưu ma ma liếc mắt nhìn thấy hai con mèo đang nằm phơi nắng trên mái hiên, không khỏi bật cười khen ngợi.
Tống Tinh Dao mời bà vào nhà uống trà, nghe vậy thì khóe miệng mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền. Nàng nuôi hai con mèo trong phòng, một con là mèo lông vàng như hổ, cả người có màu lông ánh vàng rực rỡ điểm thêm đốm cam, uy phong như lão hổ, là tỷ tỷ nuôi trước khi xuất giá, đã được tám năm tuổi, xem như là một con mèo già, bây giờ được nuôi tốt đến mức bộ lông mượt mà như phát sáng, vừa tròn vừa béo, gọi là Kim Bảo, một con khác là mèo Thước Ngọc Tiêu Phi Luyện* có bộ lông trắng thuần, mắt vàng mũi hồng, đẹp tới chói mắt, mới đến Tống gia được khoảng một năm, là quà sinh nhật mà Tống Mộng Trì tặng nàng vào năm ngoái, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được một con này, gọi là Huyền Vân.
*mèo Thước Ngọc Tiêu Phi Luyện: là biệt danh gọi những con mèo lông trắng thuần, trông giống mèo anh lông trắng muốt toàn thân.
Tống Tinh Dao rất yêu thích hai con mèo này, chúng đi theo nàng tới Lâm gia, sau đó Kim Bảo mất ở Lâm gia vì tuổi già nhưng Huyền Vân chết do bị người hạ độc. Nàng có lòng muốn tìm ra hung thủ hại chết Huyền Vân nhưng một con mèo trong mắt người Lâm gia chỉ là đồ súc sinh mà thôi, không ai coi đó là việc nghiêm trọng, mặc dù Lâm Yến lên tiếng nhưng cũng chỉ bắt được một gã sai vặt nhỏ làm người chịu tội cho có lệ, cũng không giải quyết được việc gì vì Huyền Vân đã mất rồi.
Bây giờ có thể gặp lại Kim Bảo và Huyền Vân ở nhà, tất nhiên Tống Tinh Dao cảm thấy rất thân thiết, khi rảnh rỗi thì ôm mèo là một điều rất thú vị.
“Lục tiểu thư! Lục tiểu thư!” Khi hai người đang nói chuyện về hai con mèo thì có một tiểu nha hoàn đột nhiên chạy vào từ bên ngoài vườn.
Tống Tinh Dao quay đầu lại, đây là nha hoàn của Nhị đường huynh nhà nàng, hôm nay Nhị đường huynh Tống Mộng Lỗi không có ở nhà.
“Nhị công tử cho người trở về thông báo… Tam cữu lão gia của nhà mẹ đẻ tiểu thư tới Lạc Dương.” Tiểu nha hoàn vừa thở hồng hộc vừa nói.
Tống Tinh Dao ngẩn ra, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Tiểu cữu cữu* của ta tới đây á? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
*cữu cữu: là cậu, em của mẹ.
“Mới vừa xuống thuyền thôi, đúng lúc gặp mặt Nhị công tử, nói là sẽ đặt chân ở nhà trọ Thụy Lai, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gửi thiệp bái kiến lão phu nhân nhà chúng ta.”
Nhà mẹ đẻ của Tôn thị - mẫu thân Tống Tinh Dao cũng có xuất thân là quân hộ, đều làm việc trong lều của Thái Tổ Hoàng Đế cùng với Tống lão thái gia, hai người có quan hệ thân thiết, sau khi giang sơn ổn định thì trở về quê cha đất tổ ở Ôn Lăng phát triển. Ôn Lăng là vùng ven biển nằm ở Phúc Kiến, buôn bán phát đạt, con cháu Tôn gia bắt đầu mưu sinh bằng nghề buôn bán hàng hóa trên biển, sau hai thế hệ cũng tích lũy được không ít, có thương đội và thương thuyền của chính mình, vì giao thương giữa hai nơi là Lạc Dương và Trường An rất phát triển nên người Tôn gia rất hay vận chuyển hàng hóa giữa hai nơi rồi qua tay kiếm lời, thường xuyên qua lại như vậy nên có nhiều liên hệ với Tống gia, việc hôn sự của cha nương Tống Tinh Dao cũng nhờ việc này mà nên.
Lần này thương đội của Tôn gia đến Lạc Dương, bao hết toàn bộ nhà trọ Thụy Lai, có lẽ là vừa mới trở về sau chuyến đi biển, chắc chắn mang theo không ít đồ chơi hiếm lạ, hơn nữa tiểu cữu cữu Tôn Tàng này của Tống Tinh Dao không phải là người lớn tuổi nên chơi rất thân với nàng, là trưởng bối mà nàng gần gũi nhất từ xưa đến nay, bây giờ nàng nhận được tin tức này, Tống Tinh Dao kích động đến mức như muốn bay ra khỏi tường viện, chỉ ước gì có thể lập tức nhìn thấy cữu cữu.
Dẫu sao… kiếp trước nàng theo cha nương vào kinh nên không gặp được Tôn Tàng ở Lạc Dương.