Thấy Bùi Viễn không nói chuyện, Tống Tinh Dao hành lễ qua loa có lệ rồi kéo Hàn Thanh Hồ rời đi, Triệu Duệ An sán lại gần Tống Tinh Dao, nhỏ giọng nói đùa: “Lục nương, vị cô nương này là ai thế? Nghe tên thật là tao nhã, nàng không giới thiệu với ta một chút sao?”
Tống Tinh Dao nhíu mày nói: “Mỹ nhân mà điện hạ chuẩn bị đưa vào cung, ngươi cũng muốn giở trò hả?”
Năm nào Triệu Ấu Trân cũng tặng mỹ nhân cho Hoàng Thượng, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, có cái thân phận này, ngược lại, Hàn Thanh Hồ hành động càng thuận tiện hơn, vì thế cũng không có gì cần phải giấu giếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì không dám.” Triệu Duệ An thu ánh mắt lại, sau đó nhìn Tống Tinh Dao: “Xem ra ta chỉ có thể giở trò với nàng thôi.”
Tống Tinh Dao bỗng nhớ tới lần gặp mặt ở đình giữa hồ vào đêm đó, lại nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của hắn thì không được tự nhiên, chỉ nói: “Xem ra hôm đó ngã xuống hồ cũng không khiến cho ngươi tỉnh táo được.”
“Nàng còn dám nhắc tới chuyện đó sao? Tiểu gia ta bị ngâm nước nên ốm hai ngày, cũng không thấy nàng đến thăm ta một lần nào, đồ vô lương tâm.” Triệu Duệ An dùng quạt lông vũ gõ vào đầu Tống Tinh Dao.
Tống Tinh Dao chỉ nghiêng đầu về phía Hàn Thanh Hồ để né tránh, kéo tay của Hàn Thanh Hồ rồi cười mắng hắn, trong lúc nhất thời, mọi sự khó chịu đều tiêu tan hết, nói cười một lát đã đi xa, chỉ còn lại Bùi Viễn và Lâm Vãn đứng tại chỗ.
Lâm Vãn không thể nhìn thấy gương mặt thật của Hàn Thanh Hồ, trong lòng sinh ra oán giận, lập tức trút giận lên đầu Bùi Viễn: “Bùi ca ca, vì sao huynh lại thả bọn họ đi chứ? Bởi vì Tống Lục nương mà huynh lại như thế à? Rốt cuộc nàng ta rót bùa mê thuốc lú gì cho huynh thế? Huynh nhìn cho rõ đi, trong mắt nàng ta làm gì có chỗ cho huynh chen vào hả? Nào là dạy dỗ vũ cơ cho Trưởng công chúa, nào là qua lại thân thiết với thế tử Đông Bình, rõ ràng là một lòng một dạ muốn trèo lên cao, muội nói cho huynh biết mà huynh còn không chịu tin muội hả?”
Bùi Viễn đang nhìn chằm chằm vào Tống Tinh Dao và Triệu Duệ An, nghe vậy thì sa sầm mặt mày nhìn nàng ta, cũng không nhắc tới Tống Tinh Dao, chỉ nói: “A Vãn, tại sao muội cứ khăng khăng vào nhằm vào Thanh Hồ cô nương kia chứ? Thật sự là bởi vì nghi ngờ ư?”
Hắn ta nói mấy lời để thăm dò Hàn Thanh Hồ là bởi vì hắn cảm thấy người này quả thật có gì đó không thích hợp, nhưng hắn cũng đã nhận ra, Lâm Vãn chĩa mũi nhọn vào Hàn Thanh Hồ là vì việc riêng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Vãn bỗng nhiên nghẹn lời, hắn lại nói tiếp: “Là bởi vì muội nghi ngờ rằng nàng ấy là người trong tranh của a huynh muội à? Muội bị điên rồi hả?”
Lâm Vãn tủi thân nói: “Muội chỉ muốn biết cô nương mà a huynh ngưỡng mộ trong lòng mà thôi, muội không muốn huynh ấy cũng bị người mê hoặc như huynh, có gì không đúng chứ?”
“Cho nên muội lợi dụng ta à?” Ánh mắt của Bùi Viễn càng ngày càng âm u hơn.
“Muội…” Lâm Vãn có chút sợ hãi, nói với vẻ yếu ớt: ”Bùi ca ca, thật xin lỗi, lần sau…”
“Không có lần sau.” Bùi Viễn quả quyết phất tay, không nghe nàng ta giải thích nữa, lại nhìn về phía đường đi đã trống trơn.
Mấy người Tống Tinh Dao đã biến mất ở cuối con ngõ nhỏ, không thấy bóng dáng nữa.
Hắn ta cảm thấy nàng đã trở lên xa lạ, không còn là tiểu cô nương can đảm nhanh trí mà hắn đã gặp lần đầu ở Lạc Dương nữa, chỉ là một trong số rất nhiều nữ nhân khát vọng quyền thế phú quý ở Trường An, sẵn sàng khom lưng vì quyền quý... Ngọn lửa trong lòng dần dần lụi tàn, hắn cũng nên tỉnh táo rồi.
__________________
Khi Tống Tinh Dao đưa Hàn Thanh Hồ quay về Li Nhạc Quán thì trời đã tối. Tên Triệu Duệ An kia đã đi theo bọn họ suốt cả ngày, hắn tự xưng là người am hiểu mọi việc ở Trường An, không ngừng dụ hoặc các nàng bằng đủ thứ vui chơi mới mẻ, muốn dẫn các nàng tới thăm quán ăn mới nhất, uống rượu ngon nhất, thậm chí còn dẫn tới sân xúc cúc để dạo chơi một vòng. Trong khoảng thời gian này, Tống Tinh Dao bị công việc nặng nề ép tới thở không thông, không thể chịu được sự cám dỗ, bị cái lưỡi không xương của hắn nói cho động lòng, vì thế dẫn theo Hàn Thanh Hồ đi rong chơi cả ngày với hắn.
Đối với Hàn Thanh Hồ mà nói, đó cũng là mở mang kiến Thứ, nhưng đối với Tống Tinh Dao mà nói, đó chính là lãng phí thời gian.
Trở lại Li Nhạc Quán, hai chân của Tống Tinh Dao giống như đeo chì vậy, dựa vào ghế quý phi để đấm chân, Hàn Thanh Hồ ngồi ở đối diện vừa pha trà vừa nghe nàng dạy bảo.
Một người hai mươi năm tuổi vẫn phải nghe lời dạy dỗ của một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nghĩ cũng rất kỳ quái, nhưng kể từ khi Hàn Thanh Hồ quen biết nàng, trong lòng không còn coi nàng như một tiểu cô nương nữa.
“Thanh Hồ, sau này gặp phải người Lâm gia, nhất là Lâm Vãn và mẫu thân của nàng ta thì ngươi hãy tránh xa một chút.” Tống Tinh Dao dặn dò nàng ấy.
Hàn Thanh Hồ có rất nhiều thắc mắc: “Ta thấy hôm nay, vị Lâm tiểu thư kia hùng hổ dọa người với ta, cũng không biết là tại sao? Thật kỳ lạ, ta và nàng ta còn chưa từng gặp mặt mà.”
Tống Tinh Dao không biết phải nói với nàng ấy như thế nào, chung quy khó mà nói bởi vì người “Muội muội” Lâm Vãn này ngấp nghé huynh trưởng, nơi nơi trở thành địch với tất cả những nữ nhân yêu thích huynh trưởng của nàng ta, vì vậy đành phải đẩy lý do lên đầu Lâm Yến, nói: “Vì sao lại thế thì ta cũng không biết, đây là Lâm Yên dặn dò, ngươi nhớ kỹ là được, nếu có thắc mắc thì hỏi Lâm Yến. Sau này ngươi phải vào cung, các mối quan hệ trong cung rắc rối phức tạp, ngươi lừa ta gạt càng ghê gớm hơn, ngươi nhất định không thể dễ dàng tin người như ngày hôm nay nữa, hành động lời nói phải nghĩ trước khi làm, đã nhớ chưa?”
Hàn Thanh Hồ gật đầu, đưa một chén trà đến bên tay nàng rồi ngồi xuống, chỉ nói: “Quận chúa Lâm gia đã cứu A Thứ, Lâm Vãn lại là muội muội của A Thứ, đều là ân nhân của Hàn gia, giữ lại cho Hàn gia một giọt máu cuối cùng. Nhưng tại sao…”
“Tại sao lúc đó Quận chúa lại cứu Lâm Vãn à?’ Tống Tinh Dao nhấp một ngụm trà.
“Ta chỉ biết là mẫu thuận ruột của A Thứ, cũng chính là thẩm của ta, cũng là một tiểu thư nổi danh của thành Trường An. Ngày trước, bà ấy và Quận chúa là bạn tốt ở chốn khuê phòng, hai người cực kỳ thân thiết, sau khi lập gia đình vẫn thường xuyên qua lại. Sau đó, Hàn gia bị phán tội chu di cửu tộc, đúng lúc thẩm ấy chuyển dạ, để cứu A Thứ, thẩm ấy đã cầu xin Quận chúa giúp đỡ. Khi đó Quận chúa cũng đang có thai, thời gian chuyển dạ cũng gần giống với thẩm ấy, Quận chúa vì giúp thẩm ấy cứu A Thứ mà đánh cược tính mạng của cả bản thân và gia tộc, nếu việc che giấu đời sau của tội nhân có gì sơ sót, thì sẽ bị giáng tội toàn tộc. Bà ấy dùng một thai nhi chết non để thay thế cho A Thứ, lại liều mạng ôm A Thứ vào phòng sinh đã chuẩn bị xong của mình, ban đầu vốn định chờ sau khi sinh con xong thì tuyên bố với bên ngoài là sinh ra một cặp song sinh, không ngờ đứa con trai kia của Quận chúa lại chết non vì bị dây rốn quấn vào cổ, bởi vậy bà ấy đã để A Thứ thay thế vị trí của đích tử Lâm gia, từ đó bồi dưỡng thành đích trưởng của Lâm gia.”
Nhắc đến chuyện trước đây, Hàn Thanh Hồ vô cùng xúc động, bởi vì Lâm Yên đã từng nói rằng Tống Tinh Dao là người một nhà, Tống Tinh Dao cũng đã biết thân thế của Lâm Yên, có lẽ cũng không xa lạ gì với Hàn gia, vì thế nàng ấy cũng không giấu giếm.
“Xem ra, trước đây Quận chúa thật sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Hàn gia.” Tống Tinh Dao lẩm bẩm mấy lời trong lòng.
Thì ra là thế, thảo nào Lâm Yên có thể giữ được mạng sống. Chỉ có điều tình bạn sâu nặng đến mức nào, mới có thể khiến người như Quận chúa liều lĩnh mạo hiểm toàn tộc bị trị tội để che giấu Lâm Yến? Nhưng đã có tình nghĩa sâu nặng như vậy, Lâm Yến là con của bạn thân bà ta, vì sao bà ta lại nhẫn tâm đối xử với Lâm Yến như vậy?
“Đúng vậy. Thật ra nếu không phải A Thứ chủ động nhận tổ quy tông tìm được ta thì chúng ta vốn hoàn toàn không biết đích trưởng tôn của Hàn gia lại chính là trưởng tử của Lâm gia bây giờ, Lâm gia đã che giấu hắn rất tốt, lại cho hắn một thân phận như vậy. Ơn cứu mạng cộng thêm tình nghĩa dưỡng dục dạy bảo hai mươi năm, Lâm gia đối với Hàn gia, đối với A Thứ, đều là ơn nặng như núi. Ta vốn cho rằng A Thứ đã sống rất tốt ở Lâm gia, có mẫu có muội có gia tộc lớn mạnh chăm sóc, tốt hơn ta rất nhiều, bây giờ xem ra, dường như cũng không phải là như vậy nhỉ?”
Đôi mắt đẹp của Hàn Thanh Hồ lộ ra vẻ hoang mang, cũng cảm thấy không hiểu giống như Tống Tinh Dao vậy.
Người duy nhất có thể giải đáp sự nghi ngờ này lại không có ở đây, Tống Tinh Dao cũng chỉ có thể bó tay.
Đêm đã khuya, Tống Tinh Dao còn có một tập tài liệu tồn đọng suốt một ngày phải xem, không dám tiếp tục để lỡ thời gian nữa, chỉ bảo Hàn Thanh Hồ đi về nghỉ ngơi, bản thân nàng thì đóng gói tài liệu mang về phủ công chúa, định thức khuya để học hành chăm chỉ.
Cứ như vậy, lại trôi qua mấy chục ngày nữa.
Trung thu đã gần ngay trước mắt.