Phù cẩm

Chương 77: Hồ ly lâu năm
 
Tình hình ở Trưởng An có vẻ càng rối loạn hơn, Thần Uy Quân và các vệ của Trường An bắt giữ rất nhiều người, bởi vậy vài cửa hàng ở Trưởng An đã bị đóng cửa, làm ầm ĩ đến mức người trên đường phố cảm thấy hoang mang rối loạn trong lòng, nhưng cũng may tình huống này đã có chuyển biến tốt hơn một chút vào giữa mùa thu, chỉ có điều phòng bị ban ngày, ban đêm vẫn nghiêm ngặt như cũ.
 
Bắt người đã nhiều, muốn thẩm án lại càng nhiều hơn, đều là chút việc nhỏ không đáng kể, nhưng Lâm Yến càng ngày càng bận rộn, Tống Tinh Dao càng khó gặp hắn hơn, từ tháng bảy đến giữa tháng tám, hai người cũng chỉ gặp mặt tổng cộng có một lần, mà Lâm Yến vội vàng đến, vội vàng đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tháng tám, hoa quế nở rộ, cái nóng thiêu đốt của mùa hè đã giảm bớt, thời tiết mùa thu dần dần trở lạnh, nhưng ánh trăng lại sáng tỏ hơn ngày thường rất nhiều, cho dù là dân gian hay quyền quý thì đều vui vẻ đi chơi trăng, đương nhiên trong cung cũng tổ chức gia yến chơi trăng, đúng là thời điểm để cả nhà sum vầy.
 
Quả nhiên Lâm Yến đã thuyết phục được Triệu Ấu Trân, mấy ngày trước Trung thu, Trưởng công chúa đã hạ lệnh triệu Hàn Thanh Hồ vào phủ, khi còn hai ngày nữa là vào cung dự tiệc, Trưởng công chúa triệu kiến Hàn Thanh Hồ ở Đông Hoa Lâu.
 
Lần đầu tiên gặp Trưởng công chúa, Hàn Thanh Hồ có chút lo lắng. Tống Tinh Dao giúp nàng ấy trang điểm thay quần áo ổn thỏa, lại đeo mạng che mặt cho nàng ấy, nàng nhìn Hàn Thanh Hồ giống như hai người khác nhau so với hai tháng trước, trong lòng vui mừng.
 
Sự vất vả trong hai tháng nay cũng không bị uổng phí, Hàn Thanh Hồ còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
 
“Đừng lo lắng, điện hạ rất gần gũi, đặc biệt là đối với những cô nương xinh đẹp như ngươi vậy, huống hồ còn có ta đi cùng ngươi mà.” Tống Tinh Dao dùng sức nắm tay nàng ấy, dẫn nàng ấy đi tới Đông Hoa Lâu.
 
————
 
Đã có không ít người vây quanh bên ngoài Đông Hoa Lâu, tất cả đều mặc trang phục múa hát, chải búi tóc cao, đều đang chờ đợi. Trong lâu có tiếng nhạc sanh tiêu*, đàn sáo truyền ra, lờ mờ bên dưới tấm màn mỏng đều là bóng người đang nhảy múa uyển chuyển.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*sanh tiêu: là hai loại nhạc cụ khác nhau, đề cập đến các nhạc cụ nói chung.
 
“Đây đều là đào kép* được nuôi dưỡng trong phủ công chúa, đặc biệt vì buổi tiệc chơi trăng mà tỉ mỉ sắp xếp mấy điệu múa, sau khi điện hạ xem qua từng cái một thì mới quyết định chọn vũ cơ sẽ đưa vào cung năm nay. Dù sao cũng là mỹ nhân dùng để lấy lòng Hoàng Thượng, không thể qua loa được.” Hà cô cô đi cùng hai người Tống, Hàn, vừa đi vừa nói.
 
*đào kép: Từ chỉ chung những người diễn kịch, diễn tuồng.
 
Đây đều là lệ thường của phủ công chúa. Triệu Ấu Trân nuôi những đào kép này ngoại trừ dùng để biểu diễn cho yến tiệc đón khách của phủ công chúa, còn có một phần rất lớn dùng để tặng cho quyền quý trong Kinh Thành, mà gia yến trong cung hàng năm, Triệu Ấu Trân cũng sẽ mang theo mấy đào kép để hiến nghệ, nếu như được Hoàng Thượng nhìn trúng, thấp nhất cũng có thể vào Lê Viên(1) làm một nhạc tạ(2), tốt hơn chút thậm chí có thể lắc mình biến thành chủ tử nương nương. Nhưng một năm cũng chỉ có hai lần gia yến trong cung là Trung thu và Nguyên Tiêu, trong đó chỉ có Trung thu Triệu Ấu Trân mới có thể mang con hát vào cung, vì vậy, tất nhiên phải chọn người xuất sắc có tài sắc vẹn toàn trong những người này.
 
(1)Lê Viên [梨园]: là tên gọi khác của đoàn kinh kịch truyền thống thời cổ đại.
 
(2)Nhạc tạ: tên một thành viên trong đoàn kịch.
 
Dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có, tất cả hi vọng quanh năm suốt tháng đều tập trung ở đây, chỉ cần có chút tâm tư thì đều sẽ chuẩn bị dốc hết sức lực để tranh đoạt cơ hội này.
 
Cạnh tranh khốc liệt.
 
Cho dù Tống Tinh Dao được sủng ái, lại có Lâm Yến thuyết phục trước đó, nhưng thứ có thể cho Hàn Thanh Hồ cũng chỉ là một cơ hội mà thôi, có thể làm Trưởng công chúa hài lòng hay không thì phải xem chính bản thân Hàn Thanh Hồ.
 
Tống Tinh Dao và Hàn Thanh Hồ đứng ở chỗ hẻo lánh cách xa đám đông nhất, đã thu được không ít ánh mắt đánh giá, so với những người khác trình bày múa tập thể, Hàn Thanh Hồ lộ ra vẻ thế đơn lực mỏng. Hai người đang đứng ở dưới tàng cây, chợt thấy hai người đi ngang qua bên cạnh. Nhưng thật trùng hợp, Tống Tinh Dao nhận ra một người trong hai người này, chính là giáo tập Hàn Tô bị điện hạ đuổi tới Hội Trân Quán vào mấy tháng trước, cũng không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì không ngờ lại quay về phủ công chúa, vũ cơ đi theo bên cạnh kia cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã có được vẻ ngoài xuất chúng, chỉ riêng dung mạo đã đẹp áp đảo tất cả các nữ nhân ở đây.
 
Hai người đi tới một nhóm trong số các vũ cơ đó để nói chuyện vài câu, cho dù là cách ăn mặc hay trang điểm của vũ cơ do Hàn Tô dẫn tới thì đều có chút ăn nhập với mấy người này, hiển nhiên là người múa chính của mấy người này. Hàn Tô nói chuyện vài câu, sau đó quay đầu lại dẫn theo vũ cơ kia đi về phía Tống Tinh Dao.
 
“Nghe nói Tống tiểu thư thăng quan rồi? Xin chúc mừng xin chúc mừng.” Thân phận của Tống Tinh Dao đã khác xưa, Hàn Tô cũng không thể kiêu ngạo như lúc trước nữa, nói chuyện khách sáo vài câu, nhưng hai mắt chỉ chăm chăm đánh giá Hàn Thanh Hồ, mơ hồ lộ ra ý không tốt.
 
“Đa tạ Hàn cô nương, nghe nói Hàn cô nương đã trở lại rồi à? Ta cũng xin chúc mừng ngươi.” Tống Tinh Dao cũng chúc mừng nàng ta.
 
“Không ngờ Tống tiểu thư mà cũng muốn hiến mỹ nhân cho điện hạ à? Chính là vị cô nương này sao?” Hàn Tô lại hỏi. Hàng năm tiếp xúc cùng vũ cơ, Hàn Tô đã luyện được một đôi mắt tinh tường, mặc dù đeo mạng che mặt nhưng nàng ta cũng có thể dễ dàng nhận ra tuổi tác của Hàn Thanh Hồ, ít nhất người này đã hơn hai mươi tuổi rồi, sợ là đã gần 24 tuổi, bất kể như thế nào thì tuổi này đã không thể so sánh với các tiểu cô nương giống như nụ hoa sắp nở bên cạnh nàng ta, vì thế lập tức nhếch môi, hơi trào phúng nhìn Tống Tinh Dao.
 
“Lão sư, quay về thôi, người này thì có gì đẹp đâu.” Vũ cơ trẻ tuổi giật nhẹ ống tay áo của Hàn Tô, dẩu môi nũng nịu nói.
 
Nàng ta thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo, dung mạo, dáng người đều có thể áp đảo một đám nữ nhân trong sân, e rằng việc Hàn Tô có thể trở về cũng có liên quan tới nàng ta, có ý định thoát ra nhờ người học trò này.
 
Tống Tinh Dao nhìn vào trong mắt, nhưng cũng không nhiều lời, Hàn Tô thử xong, giả ý khom người nói: “Học trò nhỏ còn ít tuổi, lời nói có chỗ nào mạo phạm thì mong rằng Tống tiểu thư đừng trách. Chúng ta cáo từ trước.” Dứt lời thì dẫn vũ cơ kia rời đi.
 
Lúc này Hàn Thanh Hồ mới mở miệng: “Đó là ai vậy?”
 
“Vai hề nhảy nhót mà thôi, không đáng để lo lắng.” Tống Tinh Dao lắc đầu, hoàn toàn không để hai người này vào mắt.
 
Tiếng nhạc trong Đông Hoa Lâu dừng lại, vũ cơ thay đổi một lượt, dòng người dần dần dời đi về hướng Đông Hoa Lâu, Tống Tinh Dao đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Triệu Ấu Trân, ngầm chỉ cho Hàn Thanh Hồ thấy. Triệu Ấu Trân ngồi dựa nghiêng trên ghế ngọc*, một thiếu niên ngồi xổm bên chân đang đấm chân cho bà, có lẽ phải xem thời gian dài nên Triệu Ấu Trân đã mất kiên nhẫn, không đợi múa hết một bài thì đã phất tay cho nhóm người trước mắt này lui ra, lại đổi nhóm vũ cơ mới vào trong lâu.
 
*ghế ngọc [ngọc tọa] 玉座: ghế cho vua chúa, người cầm quyền.

 
Tổng cộng đã có sáu điệu múa, Triệu Ấu Trân chỉ xem hết một điệu mở đầu, còn bốn điệu tiếp theo bà cũng không xem toàn bộ, tới điệu này của Hàn Tô, bà đã sớm mất hứng rồi, cho đến khi học trò kia của Hàn Tô lên sân khấu, Triệu Ấu Trân mới lộ ra vài phần hứng thú. Điệu múa này được dàn dựng rất tốt, năm vũ cơ vây quanh một người ở chính giữa giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, mặc dù người nọ còn ít tuổi nhưng kỹ thuật múa lại vô cùng thuần thục, khom lưng như liễu, tay áo dài vung nhẹ như gió, điệu múa “Lục Yêu” vô cùng hút mắt, hơn nữa người nọ rất xinh đẹp, chỉ thấy Triệu Ấu Trân liên tục nở nụ cười.
 
Đợi đến khi kết thúc điệu múa, từng trận vỗ tay mới vang lên ở khắp nơi, ngay cả Triệu Ấu Trân cũng khen: “Lục liễu tế yêu vũ, xuân hạnh đào tai yếp*.”
 
*Lục Yêu là một điệu múa truyền thống ở thời nhà Đường, là điệu múa mềm mại. Tiết tấu từ chậm đến nhanh, vũ điệu nhẹ nhàng, mềm mại. Mình hiểu đây là Triệu Ấu Trân làm thơ khen múa đẹp, người xinh đang tuổi thanh xuân má đào, má lúm đồng tiền. 
 
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, cung yến Trung thu, hẳn sẽ là bài múa do Hàn Tô biên soạn được đi cùng công chúa. Xung quanh đã có người chúc mừng Hàn Tô, nhưng Hàn Tô lại chỉ nhìn Tống Tinh Dao đầy khiêu khích, hơn nữa còn dùng tay làm tư thế mời với nàng.
 
Điệu múa cuối cùng này là Hàn Thanh Hồ.
 
Tống Tinh Dao vỗ vỗ vào lưng nàng ấy, ý bảo nàng ấy vào lâu đi. Tiếng tiêu trong trẻo vang lên, thong thả lọt vào tai, tựa như tiếng suối chảy qua, không hề có một chút tạp âm nào. Mặc dù Hàn Thanh Hồ cũng từng tập vũ nhưng kỹ thuật múa chỉ bình thường, múa điệu《 Xuân Oanh Chuyển 》, dùng hoa mai làm thành điệu múa, động tác đơn giản, thắng ở chỗ phong thái uyển chuyển hàm xúc, mặt mày xinh đẹp, tình ý đong đầy nơi sóng mắt.
 
Nhưng mà mỹ nhân thì có rất nhiều, Triệu Ấu Trân xem đến nỗi có chút mệt mỏi chán ngấy, đang muốn xua tay cho dừng thì tiếng tiêu trở nên dồn dập, Hàn Thanh Hồ cũng lập tức chuyển động nhanh theo nhạc, váy dùng để múa xoay nhanh, tháo mạng che mặt trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thật. Triệu Ấu Trân chỉ nhìn một cái, đã quả quyết quát chói tai: “Dừng!”
 
Tiếng tiêu và điệu múa của Hàn Thanh Hồ đồng thời dừng lại, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, lặng ngắt như tờ, Hàn Thanh Hồ cúi đầu xuống hé miệng thở dốc, Tống Tinh Dao đứng ở bên ngoài lâu cũng lo lắng thay cho nàng ấy.
 
Nhưng Triệu Ấu Trân lại đi xuống từ trên ghế, thong thả bước đến bên cạnh nàng ấy, chỉ nói: “Ngẩng đầu lên.”
 
Hàn Thanh Hồ nghe lời ngẩng đầu lên, Triệu Ấu Trân lại nói: “Đi hai bước, xoay một vòng.” Hàn Thanh Hồ đều ngoan ngoãn làm theo, đi vài bước rồi xoay người lại đi đến trước mặt bà, giơ tay nhấc nhân đều là giáo dục tự nhiên mà thành, hoàn toàn khác biệt với các vũ cơ quyến rũ diêm dúa ở xung quanh.
 
Triệu Ấu Trân duỗi tay nắm cằm lấy nàng ấy, nâng mặt nàng ấy lên, chỉ nói: “Gương mặt này, rất tốt! Ngày mai ngươi theo bổn cung đi dự tiệc.”
 
Sau khi Tống Tinh Dao bình tĩnh lại, có một câu này của Triệu Ấu Trân, tâm huyết suốt hai tháng của nàng và Lâm Yến không bị uổng phí, phía bên kia, Hàn Tô và học trò nhỏ của nàng ta đã thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn về phía nàng, nhưng nàng lại chỉ làm như không thấy.
 
“Tống Tinh Dao, cách trang điểm khuôn mặt này của nàng ta là do ngươi làm à?” Triệu Ấu Trân đã nhắc tới tên nàng.
 
Tống Tinh Dao khom người vào trong lâu, hành lễ với công chúa, cười nói: “Bẩm điện hạ, là Lục nương vẽ ạ.”
 
Triệu Ấu Trân vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Thanh Hồ như cũ: “Nhìn từ xa thì cực kỳ giống một người, nhưng nhìn kĩ thì lại không giống, Lục nương, việc này ngươi làm rất tốt! Hôm đi dự tiệc, cứ chọn cách trang điểm khuôn mặt như thế này đi.”
 
“Tạ ơn điện hạ đã khen ngợi, Lục nương nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tống Tinh Dao cúi đầu nghe lệnh.
 
Hàn Thanh Hồ và Hàn phi vốn là có năm phần giống nhau, sau khi nàng tham khảo các bức tranh do Lâm Yến đưa tới, lúc trang điểm cho Hàn Thanh Hồ đã điều chỉnh một chút xíu, khiến nàng ấy và Hàn phi đạt tới bảy phần giống nhau, nhưng lại chỉ lấy phong thái khí chất, nhìn từ xa thì đủ để đánh tráo, nhìn gần mặc dù có khác nhau nhưng cũng cũng đủ để mê hoặc người.
 
Năm xưa, Triệu Ấu Trân cũng quen biết với Hàn phi, đương nhiên đã từng trông thấy phong thái của Hàn phi, phản ứng của bà ấy đủ để chứng minh Tống Tinh Dao đã thành công rồi.
 
Có thể khiến Trưởng công chúa giật mình, vậy cũng có thể khiến Hoàng Thượng kinh ngạc như thế, Tống Tinh Dao không hề nghi ngờ gì nữa.
 
————
 
Tới hôm Trung thu, Tống Tinh Dao dậy từ sớm, dẫn theo người đi rửa mặt, chải đầu, thay quần áo cho Hàn Thanh Hồ, lại ân cần dạy bảo dặn dò rất nhiều việc, nhưng vẫn có chút không yên tâm cho lắm, khi đưa Hàn Thanh Hồ tới chỗ Trưởng công chúa, bỗng nhiên hơi luyến tiếc nàng ấy.
 
“Thanh Hồ, đã vào cung thì sẽ không có đường lui nữa, ngươi thật sự muốn…” Khi đi tới bên ngoài tẩm điện của Trưởng công chúa, Tống Tinh Dao bỗng nhiên nắm lấy tay nàng ấy rồi hỏi.
 
“Lục nương, ta đã nghĩ rất kỹ rồi.” Hàn Thanh Hồ nở nụ cười điềm đạm, lúc này mới giúp nàng vén một lọn tóc ra sau tai giống như một người tỷ tỷ: “Uổng công ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng lại vẫn khiến ngươi phải nhọc lòng khắp nơi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ nhớ kĩ lời dặn dò của các ngươi, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, chỉ có điều cũng không biết sau này còn có cơ hội để gặp ngươi hay không, ta chỉ hi vọng ngươi và A Thứ đều có thể khỏe mạnh bình an.”
 
Nàng ấy rút tay ra nắm lấy tay Tống Tinh Dao, dùng sức nắm chặt giống như tạm biệt, cũng giống như an ủi, sau đó xoay người vào điện, Tống Tinh Dao chỉ nghe tiếng tuân lệnh vang lên trong điện, nhìn bóng dáng Hàn Thanh Hồ ngơ ngẩn không nói nên lời, mãi cho đến khi có hình một bàn tay lướt qua trước mắt nàng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía người khởi xướng.
 
“Ngẩn người làm gì thế? Nhìn vẻ mặt có biểu cảm của lão mẫu thân này của ngươi, là lo lắng cho nàng ta hả?” Triệu Duệ An bĩu môi về phía Hàn Thanh Hồ.
 
Hắn cũng là con cháu của Triệu thị, tất nhiên cũng phải theo Trưởng công chúa vào cung dự tiệc, hôm nay mặc trang phục chính thức của thế tử Đông Bình, quần áo lộng lẫy thêm phầm long trọng, càng thêm quý khí, lập tức không còn là dáng vẻ ca lơ phất phơ như ngày thường, hiếm khi giống như một quý công tử.
 
Tống Tinh Dao không trả lời, chỉ nghe hắn lại nói tiếp: “Như vậy đi, nàng gọi một tiếng hảo ca ca, hôm nay vào cung ta sẽ quan tâm nàng ta giúp nàng, thế nào?”
 
“Thật không?” Tống Tinh Dao vừa nhìn hắn chăm chú vừa hỏi.
 
“Đó là đương nhiên. Quân tử nhất ngôn, khoái mã nan truy*.”
 
*Quân tử nhất ngôn, khoái mã nan truy” (quân tử nói một lời, ngựa chiến khó đuổi). Chính là nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ thay đổi.
 
“Triệu Duệ An ca ca tốt, cầu xin ngươi sau này hãy quan tâm chỉ bảo Thanh Hồ nhiều hơn nhé.” Tống Tinh Dao cũng không phải là loại người có da mặt mỏng, nói ngọt vài câu mà thôi, nàng vẫn có thể làm đến thoải mái.
 
“Đương nhiên rồi đương nhiên rồi.”
 
Một tiếng “ca ca tốt”, gọi đến mức hồn của Triệu Duệ An cũng sắp bay mất rồi, say khi gật đầu đồng ý thì mới phản ứng lại, nàng nói chính là “Sau này”, chứ không phải chỉ là riêng ngày hôm nay, phát hiện mình lại bị lọt vào hố của nàng một lần nữa, hắn chỉ vào chóp mũi của nàng, mắng: “Tiểu hồ ly nhà nàng, chiếm lợi của ta hả?”
 
“Mau vào đi, điện hạ đã chờ tới sốt ruột rồi.” Tống Tinh Dao cười hì hì lùi ra sau nửa bước, mời hắn đi vào trong.
 
Triệu Duệ An liếc trắng mắt nhìn nàng một cái, phất tay áo vào điện, chân vừa mới bước vào trong điện, hắn thu hết tất cả biểu cảm tươi cười trên mặt, chỉ còn lại ánh mắt u ám thâm trầm, nhìn nữ nhân đã vào điện trước một bước ở phía xa xa.
 
Hàn Thanh Hồ.
 
Người của Hàn gia… vũng nước đục này, càng ngày càng thú vị.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui