Chương 78: Tinh Dao Hải Yến
Sau khi Hàn Thanh Hồ theo Triệu Ấu Trân vào cung, Tống Tinh Dao cũng có được ba ngày nghỉ tắm gội, vừa vặn có thể về nhà ăn Trung thu đón tết đoàn viên.
Bẻ tay tính toán, kể từ khi nàng tiếp nhận Li Nhạc Quán, bởi vì công việc nặng nề, nàng đã gần hai tháng không về qua nhà, lần này cuối cùng đã có thể nghỉ xả hơi thoải mái một lần. Giá liễn* của Triệu Ấu Trân vừa mới ra khỏi phủ công chúa, Tống Tinh Dao cũng chuẩn bị việc về nhà ngay sau đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*giá liễn: xe kéo của vua chúa.
Nàng làm tốt việc được giao, đương nhiên Trưởng công chúa đối xử với nàng cũng không tệ, thưởng rất nhiều thứ tốt đến Tiểu Nhĩ Viên, hơn nữa đúng dịp Trung thu nên ban thưởng trong phủ vốn đã nhiều, Tống Tinh Dao nhận được càng phong phú hơn, mọi thứ ăn mặc dùng đều không thiếu, cung gấm, trang sức, ngọc bội, trâm thoa khuyên tai, còn có bánh ngọt là bánh trung thu mà trong cung ban tới, đủ loại hoa quả tươi theo mùa, chất đầy gian nhà ở chỉ có ba căn phòng kia của nàng, đây là còn chưa tính đến việc bởi vì nàng đắc thế ở trước mặt công chúa, thân phận nước lên thì thuyền lên, khắp nơi trong phủ đều phái người tới tặng quà vào dịp lễ, đồ vật đều chồng chất tiến vào Tiểu Nhĩ Viên.
*cung gấm [宫缎]: Một loại lụa dệt trơn.
Tống Tinh Dao vẫn lấy một nửa đồ vật chia cho mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên như cũ, lại đưa bạc cho Lệ Chi, bảo nàng ấy tìm phòng bếp làm hai bàn tiệc ngon vào tết Trung thu, để mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên cũng vui vẻ ăn mừng một chút, mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên vui đến mức luôn miệng nói lời cảm ơn, chỉ có Yến Đàn là đau lòng phàn nàn: “Chẳng qua chỉ được chút thể diện mà thôi, có vài lượng bạc, tiểu thư cũng không tự tích góp một chút để làm của hồi môn cho mình, ngược lại còn coi tiền tài như rác* nữa chứ.”
*coi tiền tài như rác: trong raw vốn là tán tài đồng tử [散财童子]: cậu bé rải tiền, khi cậu bé rải tiền sinh ra thì trong đình tự nhiên xuất hiện nhiều bảo vật quý hiếm, nhưng cậu bé tài giỏi nhìn thấu thế gian, coi tài sản như phân, và thề sẽ tu hành và đạt được Đạo nghiệp.
“Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi bây giờ có đủ bạc rồi.” Tống Tinh Dao vỗ vỗ túi tiền của mình, hai tháng này nàng ở Li Nhạc Quán, mặc dù nàng còn chưa nắm những việc bí mật vào trong tay nhưng trên phương diện làm ăn, thật ra nàng đã có biện pháp rồi, vì thế bàn bạc thực hiện từng cái một với Hồng chưởng quầy, kiếm được cũng không phải là ít.
Nói xong, Tống Tinh Dao vỗ vỗ đầu Yến Đàn, bảo nàng ấy thu dọn đồ đạc đi. Đồ đạc quá nhiều, chỉ riêng quà cáp mang về đã phải chất đầy một xe nên một chiếc xe ngựa thì không đủ, Tống Tinh Dao chỉ có thể tiêu tiền riêng bảo gã sai vặt ở cổng trong thuê thêm một chiếc xe bò, nào ngờ gã sai vặt ở cổng trong vừa thấy là nàng, miệng trực tiếp hô to “Tống xá nhân”, không chỉ không dám thu tiền của nàng, mà còn tìm phu xe và xe bò chuyên môn vận chuyển hàng hóa trong phủ tới, trái lại còn làm rầm rộ đến mức Tống Tinh Dao cũng cảm thấy ngại ngùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
————
Tết Trung thu, tất cả quan lại đều được nghỉ tắm gội, Tống Nhạc Văn cũng không ngoại lệ. Khi Tống Tinh Dao mang theo một xe bò quà tặng quay về, trong nhà đang dọn cơm trưa, Tôn thị làm một bàn thức ăn rất phong phú, Tống Nhạc Văn và Tống Mộng Trì đang uống rượu với nhau thì nghe thấy giọng nói của Tống Tinh Dao truyền vào từ bên ngoài phòng, nhất thời có ảo giác nghe nhầm thật giả lẫn lộn, đợi đến khi nhìn thấy bóng người gấp gáp chạy tới từ vườn hoa nhỏ, mới tin tưởng là Tống Tinh Dao đã về nhà.
Hiển nhiên cả nhà đều vô cùng vui mừng, Tôn thị ôm tiểu nữ nhi vừa đau tận tâm can, vừa gạt lệ trách nàng mãi không về nhà, phải một lúc lâu mới dừng lại. Tới buổi tối, ăn xong bữa cơm sum vầy, Tống Tinh Dao lại dẫn theo Yến Đàn đi ra ngoài thả đèn hoa đăng.
Vẫn cấm đi lại vào ban đêm như cũ, Tống Tinh Dao không thể ra khỏi phường, nhưng vẫn có thể đi dạo ở trong phường. Phía tây của phường có một con sông nhỏ, là một nhánh sông, bờ sông có tòa miếu Nguyệt Lão, chuyên cầu nhân duyên, có người bày quán bán đèn hoa đăng*, ở bên cạnh miếu, phần lớn người tới là các tiểu cô nương trẻ tuổi. Tống Tinh Dao vốn chỉ muốn tới góp vui, nàng hiếm khi được về nhà nghỉ xả hơi, không muốn tiếp tục làm cho sợi dây đàn trong đầu mình quá căng.
*đèn hoa đăng: trong raw là hà đăng [河灯], tên gọi khác như đèn hoa đăng, đèn hoa sen.
Nàng mua cho mình và Yến Đàn mỗi người ba chiếc đèn hoa đăng, hai người ngồi xổm ở bờ sông, cầm bút nhúng ướt để viết tâm nguyện trong lòng vào giấy đỏ rồi nhét vào trong đèn, sau đó đốt ngọn nến lên rồi thả xuống sông, đèn màu hình hoa sen trôi xuôi dòng, từ từ trôi xuống hạ lưu.
Ánh nến trên mặt hồ lấp lánh, trong gió phảng phất mùi thơm của hoa quế, khiến Tống Tinh Dao sảng khoái tinh thần, ngồi ở bờ sông tán gẫu với Yến Đàn.
“Tiểu thư cầu nguyện điều gì thế?” Yến Đàn tò mò.
“Nói ra ước nguyện thì không linh nghiệm nữa.” Tống Tinh Dao lắc đầu không chịu nói cho Yến Đàn biết.
“Chắc chắn là ước có một lang quân như ý rồi.”
“Đó là ngươi thì có, ngươi cũng đến tuổi nên tính tới việc gả đi rồi.” Tống Tinh Dao liếc nàng ấy một cái, nàng không đến mức thiếu thực tế như vậy, ba chiếc đèn hoa đăng, một cầu cho người nhà bình an thuận lợi, không tai ương không bệnh tật; hai cầu cho mình tiền đồ vô lượng, tự do tự tại. Nàng chỉ có hai nguyện vọng này mà thôi, không tham lam, vì thế cái đèn thứ ba cũng không ghi mong ước gì.
Hai người trò chuyện ở đầu này, đèn hoa đăng trên mặt hồ xuôi dòng trôi xuống, trôi chưa được bao lâu thì đã bị người bên cạnh hồ vớt lên. Người nọ chỉ chọn đèn mà Tống Tinh Dao thả, mở giấy đỏ bên trong đèn ra. Chữ viết là của Tống Tinh Dao, nhưng không có một chữ nào có liên quan tới hắn, hắn nhìn hồi lâu, mới cầm bút viết bốn chữ xuống tờ giấy đỏ trong chiếc đèn hoa đăng thứ ba.
Tinh Dao Hải Yến.
Đèn hoa sen lại được thả về mặt hồ, xuôi dòng trôi đi, không biết trôi tới nơi nào, người nọ cũng biến mất không thấy tung tích ở bên bờ hồ.
Bên này, Tống Tinh Dao ngồi một lúc lâu ở bên cạnh hồ, rồi mới đứng dậy muốn đi về nhà cùng Yến Đàn, nào ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy có người gọi nàng.
“Yêu Yêu.”
Là âm thanh quen thuộc với nàng.
Tống Tinh Dao quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy Lâm Yến đứng ở dưới cây hòe, nàng vô cùng kinh ngạc, buổi tối quan trọng thế này, hắn không ở nhà đón Trung thu, mà chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ là có chuyện quan trọng tìm nàng à?
Chẳng lẽ Hàn Thanh Hồ đã xảy ra chuyện gì ở trong cung?
Nàng giật mình trong lòng, vội nói với Yến Đàn: “Ngươi chờ ta ở chỗ này.”
Yến Đàn không vui: “Sao lại là hắn nữa? Tiểu thư, người cần phải giữ mình trong sạch, đừng bao giờ bị sắc đẹp làm cho mất khôn rồi làm ra chuyện ngốc nghếch.”
Cái gì mà bị sắc đẹp làm cho mất khôn chứ? Từ này có thể dùng lung tung hả? Nàng và Lâm Yến, người nào là sắc, người nào được tính là mất khôn chứ?
Tống Tinh Dao gõ một cái vào trán nàng ấy: “Đừng nói linh tinh, tiểu thư của ngươi còn chưa tới nông nỗi đó đâu!” Nói xong nàng vội vàng chạy ba bước thành hai bước về phía bên dưới cây hòe, chỉ nói với hắn: “Sao ngươi lại tới đây? Bởi vì có chuyện quan trọng à?”
Lâm Yến đã lâu không gặp nàng, bây giờ vừa gặp thì không nỡ dời mắt đi. Trời hơi lạnh, nàng mặc áo trong màu trắng áo khoác ngoài có cổ hình chữ U ống tay đến nửa cánh tay, khoác dải lụa dài trên khuỷu tay*, vòng eo được váy bó đến mảnh khảnh mềm mại, tóc chải hết lên, lộ ra cái trán no đủ trơn bóng, cả gương mặt giống như giấu trong bóng đêm trăng tròn, cực kì dịu dàng.
*Váy mà Tống Tinh Dao mặc có kiểu như thế này, mình không tìm được màu giống y như đúc nên mọi người xem tạm nhé:
Nàng mười sáu tuổi, đã rất có bóng dáng khi gả cho hắn vào năm đó.
“Không có việc gì.” Hắn lắc đầu.
“Vậy ngươi tới nơi này làm gì?” Tống Tinh Dao không thể hiểu nổi.
“Mấy ngày không kiểm tra bài tập của nàng nên tới đây kiểm tra nàng một chút.” Lâm Yến lại nói.
Tống Tinh Dao lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi thật đúng là chuyên nghiệp quá, lễ lớn thế này mà còn chạy tới kiểm tra bài tập của ta à? Ngươi có để cho người ta sống nữa không thế?”
Lâm Yến đè thấp giọng cười: “Trêu nàng thôi. Nếu ta thật sự tới kiểm tra bài tập vào thời điểm quan trọng này, ta sợ hôm nào đó không chỉ nhìn thấy những lời như ‘Tên chó má Lâm tặc’ này đâu.”
“Biết thì tốt.” Tống Tinh Dao tức giận nói, lại nghĩ tới Hàn Thanh Hồ, không khỏi cảm thán: “Cũng không biết bây giờ Thanh Hồ ra sao rồi? Vào cung thật sự không phải là lựa chọn sáng suốt.”
“Người sống trên đời, cơ hội có thể tự do lựa chọn theo ý muốn lúc ban đầu thật ra rất ít, chung quy vẫn sẽ bị hạn chế ràng buộc, giống như những chiếc đèn hoa đăng này vậy, nước chảy bèo trôi, không phải mỗi một chiếc đều sẽ chảy ra sông nước hồ biển, phần lớn giữa đường sẽ bị rẽ đi nơi khác. Không thể nói không tốt, nhưng cũng không phải là phương hướng lúc ban đầu nữa.” Lâm Yến khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây, nhìn về phía lòng sông nhỏ hẹp.
Ánh đèn trên mặt nước phản chiếu vào trong mắt, như những mảnh vụn lấp lánh của sao trời.
Giữa nàng và Lâm Yến, rất khó có cơ hội bình tĩnh tán gẫu về chuyện thường ngày như vậy, khí trời mát lạnh sảng khoái vào đầu thu khiến người ta giảm bớt mệt mỏi và đề phòng, Tống Tinh Dao tạm thời thoát khỏi những cái bóng xưa cũ, đứng phía trước lan can đá ở dưới tán cây, cũng nhìn về phía xa giống như hắn: “Có lẽ vậy, sẽ đi đến bước nào, chẳng ai có thể biết được, vừa làm vừa nhìn đi. Ngươi tới nơi này, không phải chỉ để nói những lời này với ta chứ? Cũng không sợ Quận chúa và Lâm Vãn ở nhà đoán mò hả?”
“Ta nhớ rõ tết Trung thu năm ngoái, chính là trải qua cùng với nàng.” Lâm Yến đi đến sau lưng nàng rồi nói.
Tống Tinh Dao dùng khuỷu tay chống lên lan can đá, nhoài nửa người ra, bờ sông có mấy con đom đóm bay lên, hết con này tới con khác khiến người ta thò tay muốn với lấy.
Giờ này năm ngoái, nàng vẫn còn rất hận hắn, ước gì có thể cách hắn càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời không bao giờ có liên quan nữa. Vừa nhớ lại sự đối chọi gay gắt lúc mới gặp, suốt ngày cạnh khóe nhau, Tống Tinh Dao cảm thấy hơi buồn cười —— bản thân mình lúc vừa mới quay về, hãm sâu trong quá khứ không thể tự kiềm chế, hận tất cả những người có liên quan tới quá khứ.
Ngày tháng như vậy cũng không dễ dàng gì, may mà thời gian là liều thuốc hay, không ngừng xoa dịu đau thương, cũng giúp lòng người bình tĩnh lại.
“Sao thế? Vẫn còn muốn bị ta mắng vài câu, lại dùng dao đâm hai nhát à?”
“Tết Trung Thu thì phải đoàn tụ với người nhà của mình.” Không phải Quận chúa, không phải Lâm Vãn, là người nhà duy nhất trên đời này của hắn.
Không có gì có thể thân thiết hơn so với phu thê, đã bái thiên địa, hợp cẩn* cùng lao**, sống cùng giường, chết cùng huyệt, người vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chính là Tống Tinh Dao.
*hợp cẩn: Một trong những thủ tục cưới truyền thống của người Hán. Tức là đôi vợ chồng mới cưới cùng nhau uống rượu tân hôn trong ngôi nhà mới. Nó được tổ chức sau khi nhà trai đón cô dâu vào nhà.
**cùng lao: Đề cập đến nghi lễ trong đó một cặp vợ chồng mới ăn thịt một con vật trong một đám cưới cổ xưa để biểu thị sự bắt đầu của cuộc sống chung.
Tống Tinh Dao nghe vậy thì nhíu mày lại: “Người nhà?” Bây giờ nàng cũng không phải là người nhà của hắn.
“Yêu Yêu, ta không đồng ý thư hòa ly kia của nàng.”
Tống Tinh Dao đột nhiên quay đầu lại —— Vì sao? Lúc này lại nhắc đến chuyện cũ với nàng?
Lâm Yến vội giơ tay: “Lùi một vạn bước mà nói, nàng và ta đều là người sống lại, không có ai có thể hiểu biết lẫn nhau hơn nàng và ta, chỉ nói riêng về điểm này thôi, chúng ta đã thân thiết hơn một chút so với người khác rồi.”
Thật ra lời này cũng không sai, Tống Tinh Dao không thể nói tất cả những việc đã từng trải qua nhưng khó có tưởng tượng nổi với người khác, nhưng có thể nói hết mà không cần giấu giếm ở trước mặt Lâm Yến, không cần đối mặt với những ánh mắt khác thường, cũng không cần lo lắng bị coi thành yêu ma quỷ quái, bởi vì Lâm Yến cũng giống như nàng.
Lâm Yến khâu miếng vá này thành công khiến vẻ mặt của Tống Tinh Dao dần thả lỏng, nàng lại xoay người đi với đom đóm một lần nữa, trong miệng chỉ nói: “Vậy ngươi cũng muốn ta gọi ngươi một tiếng a huynh à?”
Vẻ mặt của Lâm Yến hơi trùng xuống. Cho dù ngoài mặt đã bình thản thì trong lòng nàng vẫn không thể chấp nhận bất kỳ một khả năng nào để ở bên hắn như cũ, dường như giống con nhím gặp phải kích thích thì tự động xù lông để phòng bị.
“Không cần.” Lâm Yến quả quyết từ chối nàng.
Tống Tinh Dao nhận ra một chút kháng cự từ trong giọng nói của hắn, ngẫm lại Lâm Vãn có việc hay không có việc thì đều hô to “A huynh”, sợ rằng hắn một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bỗng nhiên bật cười thành tiếng: “Ngươi cũng có thứ để sợ hãi à?”
“Vì sao ta lại không có? Ta cũng sợ rất nhiều thứ.” Lâm Yến tiến lên một bước, lại gần sát sau lưng nàng, giơ tay nắm lấy cổ tay của nàng, kéo Tống Tinh Dao đã nhoài hơn nửa người ra khỏi lan can bằng đá, một tay khác phất tay áo lướt qua không trung.
Ống tay áo to rộng giống như lưới bắt côn trùng, bắt lấy đom đóm đang bay toán loạn giữa không trung, cổ tay áo bị hắn nắm chặt ở trong tay, đưa đến trước mặt nàng.
“Cho nàng.” Nói xong, hắn buông ống tay áo ra, vài con đom đóm bay ra khỏi ống tay áo, từ từ lơ lửng giữa trời
Tống Tinh Dao nở nụ cười vui vẻ nhất trong đêm nay, nhìn Lâm Yến, lại nhìn đom đóm, tâm trạng rất tốt.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, cho dù lớn đến tầm tuổi nào thì vẫn giống như lúc ban đầu. Lâm Yến nhìn lúm đồng tiền kia của nàng, chỉ cảm thấy cực khổ đến mấy cũng tiêu tán rồi, cho dù gánh nặng bao nhiêu, hoàn cảnh gian nan thế nào, giờ khắc này đều tan thành mây khói.
Thế gian này có thể có nụ cười của một người làm tiêu tan khổ oán của hắn, là chuyện may mắn của hắn.
“Bùm ——”
Phía xa xa trên bầu trời đêm, một chùm pháo hoa nổ tung, sau khi nở rộ giữa nửa đêm thì hóa thành vô số đốm lửa rơi xuống dưới.
“Trong cung bắt đầu bắn pháo hoa rồi.” Tống Tinh Dao lại quay về trước lan can bằng đá, nhón chân nhìn về phía xa đang có từng đợt pháo hoa nổ tung.
Đó là hội pháo hoa ở Đại Minh Cung vào tết Trung thu, giống như tòa thành trì Trường An phồn hoa này, có sự rực rỡ tươi đẹp trăm hoa đua nở, cũng giống như đốm lửa sáng tắt thay đổi trong nháy mắt.
“Yêu Yêu, trong cung, sắp có biến rồi.” Lâm Yến bỗng nhiên nói nhỏ một câu.
Tiếng nói bị lẫn trong tiếng hò hét kinh ngạc của đám đông, có vẻ chẳng có trọng lượng gì, nhưng Tống Tinh Dao lại nghe thấy rất rõ ràng, lời nói kia nặng như núi đá.
Tết Trung thu vào năm nàng mười sáu tuổi này, trong cung xảy ra một việc—— mỹ nhân “Liên” Thanh Hồ mà Trưởng công chúa mang vào cung được sủng một đêm, lập tức được phong thành Chính Ngũ Khẩu tài nhân. Không đến một năm đã liên tục thăng lên ba cấp, trở thành Chiêu Nghi đứng đầu cửu tần, được sủng nhất hậu cung, sang năm thứ hai, thăng thành Quý Phi, cách hậu vị của một quốc gia, cùng lắm chỉ có nửa bước mà thôi.
Vận mệnh của rất nhiều người bởi vậy mà thay đổi, nàng, Lâm Yến, Triệu Duệ An, Bùi Viễn, thậm chí cả Quận chúa, Lâm Vãn, Thập Ngũ hoàng tử… Giống như chiếc đèn hoa sen thả sông này vậy, có người khuấy đảo nước hồ, lập tức sửa chuyện xưa đã từng được định sẵn kết cục đến mức hoàn toàn thay đổi.
Nhưng cho dù như thế nào thì bây giờ Tống Tinh Dao chỉ đoán ra được một tin tức từ trong lời nói của Lâm Yến.
Cảnh thịnh thế này, không hề thái bình.