Phù cẩm

Chương 80: Thanh Hồ bị bắt giam
 
Tranh đấu trên triều đình, hoặc là biến mất trong lặng lẽ vô hình, hoặc là bùng phát ngay trong rung chuyển kịch liệt, hơn nữa lại là tranh giành vị trí thái tử, hiển nhiên càng mãnh liệt hơn, mà ý nghĩa lời nói của Trưởng công chúa, khả năng trận tranh đấu này biến mất trong lặng lẽ đã cực kỳ nhỏ bé rồi.
 
Kiếp trước, Tống Tinh Dao cũng không quá chú ý tới Hàn gia, tuy rằng việc Lâm Yến vặn ngã phe cánh của Thái Tử đã khiến cho cả triều khiếp sợ nhưng khi đó Tống Tinh Dao không hề quan tâm đến triều chính, cũng chẳng để ý tới Hàn gia lắm, vì thế nàng cũng không rõ Trưởng công chúa đóng vai trò gì trong trận Hàn Lý tranh đấu, nhưng cho dù là gì thì chắc chắn cũng không giống với kiếp này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Suy cho cùng quỹ đạo không thể bị nhìn thấu được.
 
Trong lúc nhất thời, Tống Tinh Dao bỗng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, biến số của kiếp này quá lớn, nàng cứ thế sinh ra giấc mộng hồ điệp của Trang Chu* không hề có cảm giác chân thật, cũng không biết đời nào là thật, đời nào là giả. Có lẽ kiếp đã chết đi kia là cơn ác mộng, nhưng cũng có thể kiếp này mới là ảo giác vì không cam lòng.
 
*Giấc mộng hồ điệp của Trang Chu: là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc, cho rằng con người không thể phân biệt được đâu là thực tế và đâu là ảo ảnh. Đưa ra quan điểm về vật chất hóa. Nội dung: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
 
“Quá nhanh.” Trên bàn của Tống Tinh Dao chất đầy giấy tờ, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ tới lời Trưởng công chúa nói ngày hôm qua.
 
“Nhanh hả?” Lâm Yến đứng sau lưng nàng, hỏi ngược lại.
 
Tần suất gặp mặt đã giảm xuống một lần một tháng, cơ hội để giảng bài trực tiếp đã trở nên vô cùng quý giá, Tống Tinh Dao rất ít bàn luận chuyện bên ngoài bài tập với hắn, hai người cũng vẫn duy trì sự ăn ý ngầm giống nhau, tranh thủ hết mức để giảng và học.
 
“Ngày trước Lý gia bị kết tội, Thái Tử bị biếm, Hoàng Hậu qua đời, hẳn là chuyện vào năm Nguyên Hoằng thứ mười bốn, bây giờ mới là năm Nguyên Hoằng thứ mười, sao lại không nhanh chứ?” Tống Tinh Dao nhớ rõ ràng, trận tranh đấu Hàn Lý này liên lụy tới Trưởng công chúa, xảy ra trước bốn năm so với trong trí nhớ của nàng. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yêu Yêu, năm nay nàng mười bảy rồi nhỉ? Cách năm nàng gả cho ta làm thê tử, chỉ còn khoảng một năm nữa thôi.” Lâm Yến cũng nhớ rõ rành mạch.
 
Nàng mười tám tuổi gả cho hắn làm thê tử, năm thứ ba sau khi thành thân, hắn mới ra tay diệt trừ Lý gia để báo thù.
 
“Hai việc này thì có liên quan gì?” Tống Tinh Dao quay đầu lại hỏi.
 
Có lẽ là do sắp tới lúc tình hình căng thẳng nên trên người Lâm Yến lộ ra một chút nghiêm túc lạnh lùng, ánh nến đong đưa không yên ở trong mắt hắn, mơ hồ mang theo vũ khí sắc bén quả quyết, không hề phù hợp với hơi thở xuất trần* kia của hắn.
 
*xuất trần: 1. Vượt ra ngoài thế tục. 2. Thuật ngữ Phật giáo: Thoát khỏi trần tục phiền não.
 
Lâm Yến chỉ cười cười, không trực tiếp trả lời nàng.
 
Có thể lấy nàng làm thê vào năm nàng mười tám tuổi giống như kiếp trước hay không, mới là điều hắn quan tâm, mà hiện giờ chỉ còn lại một năm thôi.
 
Cho nên thời gian này nhanh sao? Không hề, với hắn mà nói, đã rất chậm rất chậm rồi.
 
“Trong khoảng thời gian này nàng phải vất vả một chút rồi, nàng phải xem qua tất cả tin tức lớn nhỏ trong Li Quán, còn phải chú ý nhiều hơn đến động tĩnh của Lý gia. Nàng tạm thời giữ tấm hổ phù này đi, khi cần thiết như gặp phải tình huống khẩn cấp, mà nàng lại không thể tìm thấy ta, dùng tấm phù này có thể điều động một nhánh quân tinh nhuệ của Thần Tự Bộ để điều khiển sử dụng.” Lâm Yến lấy một nửa tấm hổ phù bằng đồng còn không to bằng bàn tay từ trong tay áo ra rồi đặt lên bàn, nghiêm mặt nói.
 
Tấm phù nho nhỏ bằng đồng vào tay thì nặng trĩu xuống, Tống Tinh Dao cầm lên, chỉ cảm thấy tấm phù bằng đồng kia treo nặng trĩu ở trong lòng giống như chì như đá, nàng không hề từ chối, nắm chặt lấy tấm phù bằng đồng, nói: “Hiểu rồi.”
 
Nghĩ một chút, nàng lại nói: “Ngươi cũng cẩn thận đấy.”
 
Nàng chỉ quản một cái Li Quán mà thôi, sóng gió phía trước có lớn hơn nữa thì cũng không đánh tới trên người nàng, tấm phù bằng đồng này chỉ dùng để phòng ngừa rủi ro mà thôi, ngược lại, Lâm Yến phải chịu nguy hiểm hơn nàng gấp trăm lần.
 
Không bàn đến đủ loại chuyện trước đây thì nàng cũng không hy vọng Lâm Yến xảy ra chuyện.
 
Lâm Yến nhìn vào mắt nàng, chỉ nói: “Ừ, có được lời đó của nàng, cái mạng này, ta không dám bỏ.”
 
————
 
Hết tháng hai, thời tiết ở Trường An trở nên ấm áp hơn, đúng là lúc muôn hoa đua nở, cũng là thời gian tổ chức xuân yến mỗi năm một lần của Trưởng công chúa. Nhưng xuân yến năm nay lại không làm được, Hoàng Thượng triền miên trên giường bệnh, trong ngoài triều đình đều cầu phúc cho Hoàng Thượng, tất cả hoạt động giải trí đều phải tạm dừng.
 
Tống Tinh Dao cảm thấy hơi kỳ quái, nàng nhớ rõ Hoàng Thượng cũng không hề bệnh lâu không dậy nổi vào năm nay ở kiếp trước, nhưng bây giờ không biết vì sao mà lại vừa bệnh đã không dậy nổi. Hoàng đế không thể lâm triều, một mình Thái Tử nắm hết quyền hành đã hơn một tháng rồi, trên dưới trong triều cũng chia làm ba phe, một phe nghiêng về phía Thái Tử, một phe nghiêng về phía công chúa, còn một phe khác do Thần Uy tướng quân Lâm Triều Thắng cầm đầu phe trung lập, chỉ trung thành với Hoàng Thượng đương thời.
 
Triều cục rối loạn rất khó để tìm ra manh mối, tin tức mà Li Quán báo lên mỗi ngày đều có một chồng rất dày, Tống Tinh Dao đều tự mình xem qua, nhìn chằm chằm vào Lý gia.
 
Đến cuối tháng ba, trong cung lại xảy ra một việc lớn.
 
Kể từ khi Hoàng Thượng triền miên trên giường bệnh tới nay, ngự y trong cung xem bệnh cho Hoàng Thượng liên tục mấy ngày không nghỉ, nhưng lại chậm chạp không chẩn ra được rốt cuộc Hoàng Thượng bị bệnh gì, Hoàng Thượng phiền lòng, chỉ để Hàn Thanh Hồ theo hầu bên giường để chăm sóc mình, ngoại trừ lúc vấn an mỗi ngày, ông ta đều không muốn gặp Hoàng Hậu và các phi tần khác. Đúng vào thời kỳ rối ren Hoàng Thượng bệnh nặng Thái Tử lâm triều, bên người Hoàng Thượng chỉ còn lại một mỹ nhân không có con nối dõi, người nọ lại rất giống Hàn phi năm xưa, hành động này không thể không khiến người ta suy đoán ý định của Hoàng Thượng. Hoàng Hậu đa nghi, lại sợ nếu như có chuyện gì không may xảy ra trong lúc Hoàng Thượng bị bệnh, bên người chỉ có một mình Liên mỹ nhân thì dễ dàng phát sinh biến cố, vì thế thừa dịp bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển nặng, hỏi tội Liên mỹ nhân rồi nhốt vào Dịch Đình, cũng không cho phép người ngoài thăm hỏi, đối ngoại chỉ nói Liên mỹ nhân lẳng lơ mê hoặc chủ, không quan tâm tới thân thể bệnh tật ốm yếu của Hoàng Thượng mà dùng sắc mê hoặc, khiến cho Hoàng Thượng trầm mê chuyện chăn gối, cứ thế thân thể càng ngày càng sa sút.
 
*Dịch Đình [掖庭]: là tên của một cung điện hậu cung vào thời nhà Hán.
 
Khi Tống Tinh Dao nhận được tin tức, Hàn Thanh Hồ đã bị nhốt ở Dịch Đình.
 
Hành động này của Hoàng Hậu có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể loại bỏ Hàn Thanh Hồ, lại vừa đánh cho Trưởng công chúa một kích thật mạnh, dù sao thì Hàn Thanh Hồ là do Trưởng công chúa dẫn vào cung, xảy ra chuyện như vậy, Trưởng công chúa không thể chối bỏ tội của mình.
 
Trong lúc nhất thời, lời đồn rối loạn, hơn nữa Thái Tử đang lâm triều, Triệu Ấu Trân ở vào thế hạ phong.
 
“Tống tỷ tỷ.”
 
Tống Tinh Dao đang ngẫm nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gọi to non nớt, nàng quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy Thập Ngũ hoàng tử Triệu Duệ Khải. Gần một năm không gặp, đứa bé cao lên không ít, chỉ có điều không thấy béo, vẫn trắng trẻo đáng yêu như trước, dáng vẻ không biết nỗi khổ trong nhân gian. Tống Tinh Dao vội vàng đứng lên, còn chưa kịp hành lễ, đứa bé đã xông tới, giang cánh tay ôm lấy nàng.
 
“Chậc chậc, đồ vô lương tâm nhà ngươi, là ta đưa ngươi ra ngoài, nhưng trong mắt ngươi chỉ có nàng ấy thôi hả?” Giọng nói của Triệu Duệ An vang lên theo, lại phàn nàn với Tống Tinh Dao: “Nàng lại trốn ở đây, hại ta tìm một trận mệt nghỉ.”
 
Tiểu Nhĩ Viên quá ồn ào, hôm nay Tống Tinh Dao trốn ra đình lục giác hẻo lánh ở ngoài vườn để yên tĩnh xem tin tức, nghe vậy thì nàng bế Triệu Duệ Khải lên, khó hiểu nhìn về phía Triệu Duệ An.
 
“Trong cung không yên ổn, Liên mỹ nhân bị nhốt vào Dịch Đình, không có ai chăm sóc tiểu điện hạ, nên ta nghĩ cách đưa hắn ra khỏi cung. Nhìn có vẻ nó chỉ nhận nàng thôi, sợ rằng mấy ngày tới phải phiền nàng chăm sóc nó rồi.” Triệu Duệ An giải thích.
 
Thật ra chăm sóc Triệu Duệ Khải không phải là vấn đề lớn, chỉ có điều thời cuộc rung chuyển nên dạo này nàng quá bận, định từ chối, nhưng lại thấy Triệu Duệ Khải dùng đôi mắt đong đầy nước mắt để nhìn mình, lời từ chối nói không nên lời, đành phải hỏi: “Điện hạ biết việc này không?”
 
“Đã mang tiểu điện hạ tới bẩm với điện hạ trước rồi, điện hạ đồng ý mới đưa về đây.” Triệu Duệ An trực tiếp ngồi vào vị trí đối diện với Tống Tinh Dao, đưa tay tự rót cho mình chén nước, rồi uống lên không hề khách sáo.
 
“Tống tỷ tỷ, ta mang quà cho tỷ này.” Triệu Duệ Khải đã biết nói nhiều hơn một chút, nhảy xuống khỏi người Tống Tinh Dao, lập tức vẫy tay gọi cung nhân đi theo phía sau đến trước mặt.
 
Lúc này, Tống Tinh Dao mới thấy cung nhân cầm một hộp gỗ nhỏ dài trong tay, trên hộp gỗ còn có khóa nhỏ bằng đồng, chìa khóa treo ở trên tay Triệu Duệ Khải, cẩn thận như thế, cũng không biết bên trong đựng cái gì, Tống Tinh Dao tò mò nói: “Tiểu điện hạ, trong này đựng cái gì thế?”
 
“Tranh do ta vẽ đấy! Liên mỹ nhân dạy ta vẽ, bảo ta nhất định phải đưa cho Tống tỷ tỷ.” Triệu Duệ Khải vừa mở hộp gỗ vừa nói.
 
Hàn Thanh Hồ dạy hắn vẽ tranh ư?
 
Tống Tinh Dao hơi nhíu mày, thấy Triệu Duệ Khải đã mở hộp gỗ ra, lấy một chồng giấy vẽ từ bên trong ra rồi đưa qua, sau khi nàng nhận lấy thì ngồi vào bên bàn đá cúi đầu xem.
 
Quả nhiên là Triệu Duệ Khải vẽ, đứa nhỏ năm tuổi, nét vẽ còn vô cùng non nớt thô ráp, những thứ vẽ ra chỉ là nét vẽ khái quát nghuệch ngoạc, người bình thường không có kiên nhẫn để xem hiểu, nhưng Tống Tinh Dao đã từng dạy dỗ Triệu Duệ Khải cùng với Lâm Yến một khoảng thời gian, mặc dù đã qua lâu rồi nhưng nàng vẫn quen thuộc tư duy và cách vẽ của Triệu Duệ Khải, muốn xem hiểu cũng không khó.
 
Vẽ tổng cộng mười bức, đều là vẽ người, rất qua loa.
 
“Liên mỹ nhân nói chắc chắn tỷ sẽ nhớ chúng ta, bảo ta vẽ những chuyện diễn ra trong cung cho tỷ tỷ xem.” Triệu Duệ Khải hứng thú bừng bừng đi tới đây.
 
Cấp bậc của Hàn Thanh Hồ còn chưa đủ, chỉ tạm thời nuôi nấng Thập Ngũ hoàng tử mà thôi, bởi vì có quan hệ với Tống Tinh Dao nên cũng có thể nói chuyện được với Triệu Duệ Khải, Triệu Duệ Khải cũng không bài xích Hàn Thanh Hồ, tình cảm của hai người cũng coi như hòa hợp.
 
Nội dung vẽ trong tranh, hẳn là cuộc sống ở trong cung của hai người, có cùng nhau thả diều, có dạy hắn đọc sách, có rất nhiều bức tranh vẽ ba người, người thứ ba này, đương nhiên là Hoàng Thượng. Hàn Thanh Hồ được sủng, Hoàng Thượng thường ở chung với nàng ấy, vì thế cũng thường gặp Triệu Duệ Khải, cuộc sống của Thập Ngũ hoàng tử đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
 
Tất cả sự thay đổi đều để lại dấu vết, Tống Tinh Dao thấy Triệu Duệ Khải trở nên hoạt bát hơn nhiều, cũng mừng cho hắn, bên môi lộ ra ý cười, có điều khi nhìn đến hai bức cuối cùng, nụ cười của nàng dần cứng lại.
 
Hai bức tranh cuối cùng không đúng lắm.
 
Cũng đến từ tay Triệu Duệ Khải, nhưng trong tranh đã không còn cảnh tượng vui chơi nữa. Hai bức đều là một người ngả lưng trên giường, một người đứng ở bên cạnh, tay bưng canh, khác nhau ở chỗ, trong hai bức tranh, người bưng chén thuốc trên tay mặc quần áo trang điểm hơi khác nhau, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được, trong hai bức tranh, tư thế hầu canh của người đứng kia cũng không giống nhau lắm, một bức trước đó, người nọ dường như muốn bón canh cho người nằm, một bức sau, người nọ lại hơi nâng tay ngửa đầu, dường như muốn uống canh.
 
Tống Tinh Dao tỉ mỉ nhìn kỹ mấy lần, nhận ra một vài ý nghĩa, trong lòng dần dần trở nên nặng nề, hai tay lạnh như băng, lưng thầm đổ mồ hôi lạnh.
 
Sau khi Hàn Thanh Hồ vào cung, Lâm Yến cũng sắp xếp người giúp đỡ nàng ấy, truyền tin tức cho nhau, nhưng từ khi Hoàng Thượng bị bệnh, Hàn Thanh Hồ theo hầu sát bên cạnh, người mà Lâm Yến sắp xếp không thể tiếp cận Hàn Thanh Hồ nữa, cuối cùng tin tức của nàng ấy không thể truyền ra được.
 
Bức tranh này… là Hàn Thanh Hồ mượn tay Triệu Duệ Khải để truyền tin tức cho bọn họ.
 
Nếu nàng đoán không lầm, trong cung sắp có biến lớn rồi, nhưng nàng lại không có cách nào khẳng định được, dù sao cũng chỉ là tranh vẽ của một đứa bé năm tuổi, cái này không đủ để làm chứng được, nếu tùy tiện hành động, cũng sợ gây ra họa lớn.
 
Tống Tinh Dao hoảng loạn trong lòng, đang muốn hỏi Triệu Duệ Khải, nhưng lại thấy Triệu Duệ An đang ngồi ở đối diện, chỉ có thể tạm thời buông bỏ rất nhiều nghi vấn trong lòng. Triệu Duệ An đang uống nước ở phía đối diện, bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc qua chén sâu kín nhìn về phía Tống Tinh Dao, đôi mắt phượng quyến rũ càng thêm hẹp dài, khiến người ta không thể nắm bắt được tia sáng u ám bất chợt lóe lên, chớp mắt là qua, Tống Tinh Dao vô cớ run rẩy trong lòng, khi nhìn kỹ lại, Triệu Duệ An* đã ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt vô cùng cợt nhả.
 
Nàng cảm thấy, đầu tiên mình cần phải gặp mặt Lâm Yến.
 
*Triệu Duệ An: trong raw là Triệu Duệ Khải, mình nghĩ là tác giả đánh máy nhầm nên đã tự ý sửa cho hợp logic. Nếu sai thì mong mọi người góp ý giúp mình nha. Cảm ơn các bạn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui