Phù cẩm

Một bóng người lướt đến nhanh như gió táp, vừa vung tay ngăn công kích cho nàng, vừa kéo người vào trong lồng ngực.
 
“Dừng tay!” Tiếng hét phẫn nộ vang lên khiến mọi người dừng động tác lại.
 
Tim Tống Tinh Dao đang đập dồn dập như sấm, hơi thở gấp gáp, mũ choàng trên đầu bị người kéo phắt xuống, khuôn mặt lo lắng của Lâm Yến lọt vào trong tầm mắt.
 
“Không sao chứ? Có bị thương không?” Hắn hơi khom người, dùng hai bàn tay đè lên bả vai nàng, quan sát từ trên xuống dưới.
 
“Ta không sao.” Tống Tinh Dao bình tĩnh lại rồi mới nói. Ngoại trừ bị dọa ra thì nàng không hề bị tổn thương gì dù chỉ một sợi tóc. 
 
Lúc này Lâm Yến mới yên tâm, lại đổi thành kinh ngạc: “Sao nàng lại tới đây?” Nhìn thấy Ngũ Niệm, lại nhìn nữ nhân mặc áo choàng bao phủ cả người, hắn đã lập tức đoán được là nàng, chỉ có điều vẫn không thể tin được nàng sẽ bước vào Lâm gia, mãi đến khi mũ áo choàng này rơi xuống, nhìn thấy khuôn mặt nàng, hắn mới tin tưởng đây đều không phải là ảo giác.
 
Tống Tinh Dao thật sự tới.
 
“Có việc gấp.” Nàng trả lời rất ngắn gọn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là tiểu điện hạ xảy ra chuyện ư?” Lâm Yến nhớ tới việc buổi chiều Ngũ Niệm tới mời nên hỏi vậy.
 
Tống Tinh Dao lắc đầu, đẩy tay hắn ra, đi nhanh về phía thư phòng của hắn, vừa đi vừa nói: “Việc gấp hơn thế, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
 
Lâm Yến phất tay lệnh cho mọi người lui ra, lại nói: “Bảo vệ Tùng Viên cho tốt, cho dù là kẻ nào cũng không được bước vào, ngoài ra việc tối nay, không được để lộ bất kỳ tin tức gì.” Nói xong hắn xoay người lại, theo Tống Tinh Dao bước vào thư phòng.
 
Cửa phòng đóng lại, dưới ánh nến, chỉ còn lại hai người bọn họ. Lúc này Tống Tinh Dao mới lấy tranh từ trong tay áo ra, đưa cho Lâm Yến mà không hề trì hoãn dù chỉ nửa khắc, vừa bảo hắn nhìn kỹ, vừa tỉ mỉ kể lại việc ban ngày.
 
Giải thích nguyên nhân hậu quả một cách đơn giản xong, nàng mới lại nói: “Không biết có phải do ta quá đa nghi hay không, ta cứ cảm thấy nội dung trong những bức tranh này không đúng lắm, nhưng Trưởng công chúa lại vào cung rồi, ta không tìm được người để bàn bạc, vốn định mời ngươi tới phủ công chúa để thảo luận, không ngờ…”
 
Lâm Yến xem qua tất cả các bức tranh, cũng giống như Tống Tinh Dao, chỉ lật đi lật lại hai bức cuối cùng để xem, mày dần dần nhíu chặt lại, sắc mặt còn sa sầm hơn lúc trước, đợi nghe Tống Tinh Dao nói xong, hắn mới nói: “Nàng không hề đa nghi, trong cung có biến rồi.”
 
Hắn vừa nói vừa trải một bức tranh trong số đó lên trên mặt bàn ở ngay dưới ánh nến, chỉ vào người nằm trong tranh rồi mở miệng: “Đây là Hoàng Thượng đang bị bệnh.” Lại chỉ người đứng ở một bên để hầu thuốc: “Trâm phượng hoàng chín đuôi, đây là Hoàng Hậu. Hoàng Hậu ra tay rồi.”
 
Tống Tinh Dao nhìn theo đầu ngón tay, chỗ hắn đang chỉ, chính là trâm thoa trên tóc người nọ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra đó là vật gì, chỉ vẽ ra hình cái đuôi, Tống Tinh Dao đếm thử, quả nhiên có chín đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Toàn bộ bức tramh đều rất qua loa, chỉ có đuôi cái trâm kia, đuôi nào cũng rõ ràng, có thể đếm rõ số lượng.
 
Trâm phượng hoàng chín đuôi, chỉ có Hoàng Hậu mới có thể cài trâm này. Điều này chứng tỏ người bưng chén thuốc cho Hoàng Thượng chính là Hoàng Hậu.
 
Tống Tinh Dao lại vội vàng mang bức tranh cuối cùng kia tới, không đợi Lâm Yến mở miệng, đã ngầm hiểu để nói tiếp: “Người trên bức tranh này là Hàn Thanh Hồ. Mặc dù các nét trên mặt qua loa không thể nhận ra nhân vật, nhưng cách trang điểm khuôn mặt và vật trang sức trên tóc của người này đều giống với mấy bức tranh trước, không có trâm phượng trên đầu, chỉ là trâm hình hoa. Mấy bức tranh trước của tiểu điện hạ, đều là vẽ cảnh tượng hắn và Thanh Hồ cùng Hoàng Thượng chơi đùa, vì thế người trong bức tranh cuối cùng này, chắc chắn cũng là Thanh Hồ. Chỉ có điều Hoàng Hậu đưa thuốc, nhưng nàng ấy lại uống thuốc, phải giải thích điều này như thế nào đây?”
 
Trực giác của nàng không sai, thuốc cũng không phải là thuốc tốt, có lẽ là thuốc độc trí mạng, hoặc là có liên quan tới việc Hoàng Thượng triền miên trên giường bệnh, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được việc Hàn Thanh Hồ tốn công tốn sức mượn tay của Triệu Duệ Khải để đưa tranh ra ngoài và việc vì sao nàng ấy lại bị nhốt vào Dịch Đình, nhưng Tống Tinh Dao không đoán được ý nghĩa của bức tranh cuối cùng này.
 
Về bức tranh này, Lâm Yến cũng không thể hiểu rõ được, chỉ có thể suy đoán: “Chẳng lẽ là Thanh Hồ dùng thân thử thuốc cho Hoàng Thượng ư?” Hắn suy nghĩ một lát, lại nói: “Hiện tại cho dù Thanh Hồ làm cái gì, Hoàng Hậu hạ độc mưu hại Hoàng Thượng đã là việc vô cùng nguy cấp.” Hắn bố trí lâu như vậy, nếu như để Thái Tử soán vị thành công vào lúc này, vậy thì không chỉ tất cả công sức bị đổ xuống sông xuống bể*, chỉ sợ phiền phức sau này sẽ càng khó giải quyết hơn, nhắc tới việc này, hắn quả quyết nói: “Yêu Yêu, thu tranh lại, theo ta đi gặp phụ thân.”
 
*trong raw là công khuy nhất quỹ  [功亏一篑]: việc sắp thành lại hỏng; đắp một núi đất, chỉ thiếu một sọt đất mà không thể hoàn thành (núi đắp đã cao, nhưng chỉ còn thiếu một sọt đất cuối cùng ở trên đỉnh, thì cũng coi như núi đắp chưa xong. Sự nghiệp lớn lao mà chưa hoàn tất viên mãn thì coi như chưa hoàn thành)
 
Tống Tinh Dao còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chuyện bí mật của cung đình, nghe thấy lời này của hắn thì lại giật mình trong lòng: “Gặp phụ thân của ngươi á?”
 
“Hiện tại ta chỉ là Thiên Ngưu bị thân*, cũng không có thực quyền ở trong triều, người của Hàn gia chỉ có thể núp trong bóng tối không thể công khai ngoài sáng, cũng không thể vào cung, nếu muốn vào cung thì phải nhờ phụ thân ra mặt, trên tay ông có Cần Vương Lệnh do tiên đế ban cho năm đó, có thể vào cung hộ giá trong lúc Hoàng Thượng gặp nguy hiểm. Nhưng trước mắt chỉ sợ phụ thân ta sẽ không tin lời ta nói, nàng là người của Trưởng công chúa, nàng ra mặt sẽ có sức thuyết phục hơn ta.” Lâm Yến gấp tranh** nhét vào trong tay nàng, lại ngẩng đầu đội mũ áo choàng của nàng lên, thấy nàng vẫn có chút lo sợ nghi hoặc, không thể không duỗi tay vỗ má nàng, dịu giọng nói: “Yêu Yêu, đừng sợ, nàng cứ nói đúng sự thật là được. Phụ thân ta suốt đời chỉ trung thành với Hoàng Thượng đương thời, chỉ cần ông xác định Hoàng Thượng đang thật sự gặp nguy hiểm thì sẽ tự ra tay.”
 
Tống Tinh Dao gật đầu, để hắn dắt tay bước ra khỏi cửa thư phòng.
 
*Thiên Ngưu bị thân [千牛备身]: tên một chức quan trong quân đội thời cổ đại ở Trung Quốc.
 
**tranh: trong raw là thư [信], nhưng rõ ràng hai người này đang xem tranh nên mình sửa lại cho logic, nếu sai thì mong mọi người góp ý giúp mình nhé.
 
————
 
Lâm Triều Thắng xuất thân từ nhà binh, tất nhiên thư phòng cũng khác với Lâm Yến, bên ngoài thư phòng chính là một sân tập võ rất rộng, hai bên trái phải chia ra làm giá để binh khí, búa đá, vạc đồng... Mặt phía Bắc nối liền với cửa thuỳ hoa đi ra hậu viện, ở giữa là một núi đá xếp chồng vây xung quanh ao cá, bên cạnh trồng hoa cỏ, hai bên đều có một con đường nhỏ đi thông sang chỗ hắn.
 
Lâm Yến dẫn Tống Tinh Dao đi, chính là một con đường nhỏ trong số ấy. Hai người đi thẳng một đường không nói chuyện, vội vàng chạy đến gặp Lâm Triều Thắng. Khi đi đến chỗ rẽ, Lâm Yến bỗng nhiên kéo Tống Tinh Dao ra phía sau một núi đá xếp chồng.
 
“Chờ một chút, có người.” Lâm Yến làm dấu tay ra hiệu im tiếng, rồi hạ giọng nói.
 
Lưng của Tống Tinh Dao áp vào trước ngực Lâm Yến, Lâm Yến dựa lên vách đá, hai người đồng thời thò đầu ra từ sau núi đá xếp chồng để quan sát, lại thấy một người đi tới từ trên con đường nối liền với cửa thuỳ hoa kia.
 
“Mẫu thân?”
 
“Quận chúa?”
 
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nói.
 
Suy cho cùng đã là phu thê bảy năm, Tống Tinh Dao và Lâm Yến giống nhau, đều biết chuyện tình cảm phu thê của Quận chúa không hòa thuận.
 
Nàng vào Lâm phủ nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Quận chúa chủ động bước vào thư phòng của Lâm Triều Thắng nửa bước, vậy mà hôm nay…
 
Từ trước đến nay người trang điểm không chút cẩu thả như Quận chúa lại thay đổi trang phục, một bộ áo bào mềm mại màu trắng, búi tóc lỏng lẻo, mặt trang điểm rất nhẹ, tay ôm giỏ mây, trông có vẻ mềm mại yếu đuối, thướt tha đi về phía thư phòng của Lâm Triều Thắng.
 
Đợi đến khi bóng dáng của Quận chúa biến mất bên trong cửa thư phòng, Tống Tinh Dao mới đi ra từ phía sau núi đá xếp chồng, hỏi: “Quận chúa đi vào, chúng ta thì sao? Chờ ở đây à?”
 
Lâm Yến không trả lời nàng, chỉ ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia, cũng không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt dần dần thay đổi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui