84
“Phụ thân ngươi biết ngươi không phải là con cháu của Lâm gia à?” Tống Tinh Dao chậm rãi tiến đến bên tai hắn rồi nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Lâm Yến buồn phiền trả lời. Hắn không thể xác định phụ thân biết được bao nhiêu chân tướng, nhưng hẳn là chắc chắn hắn không phải con cháu của Lâm gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chính bởi vì ta nhìn hắn lớn lên, coi hắn như nhi tử ruột! Ta mới…” Lâm Triều Thắng bỗng nhiên cúi đầu, nắm tay đánh thật mạnh lên bàn, hạ giọng nói: “Triệu Đồng, ngươi thật sự là quá to gan, lấy trên dưới hơn trăm mạng người của Lâm gia làm tiền đặt cược, gạt ta làm ra chuyện như vậy! Tối nay còn có mặt mũi nhắc lại những oán than cũ năm xưa sao? Nếu như chuyện bị lộ, ngươi có biết Lâm gia sẽ phải chịu liên lụy lớn như thế nào không?! Nếu không phải ta tra được, ngươi còn chuẩn bị giấu đến bao giờ hả?”
Quận chúa hơi nhíu mày, hốc mắt dần dần ửng đỏ: “Triều Thắng, là ta sai. Lúc trước ta cùng với mẫu thân hắn là bạn thân khuê phòng, mười mấy năm giao tình, nàng cầu đến nơi này của ta, bụng to quỳ gối trước mặt ta rồi đau khổ cầu xin, khi đó ta cũng đang mang thai đứa con thứ hai của chàng và ta, nhất thời mềm lòng, cứu đứa nhỏ của nàng, vốn định sẽ đưa hắn đi sau khi cứu xong, làm sao biết được đứa nhỏ kia không có duyên với chàng và ta, sinh ra đã chết non, ta nhìn Yến nhi, tựa như nhìn thấy đứa nhỏ không có duyên kia… Ta thật sự…”
Nghe thấy điều này, Tống Tinh Dao lại nhìn về phía Lâm Yến —— đây là lần đầu tiên nghe được chuyện về mẫu thân ruột của Lâm Yến, hắn có vẻ, hơi ngỡ ngàng.
“Vừa nuôi chính là hai mươi năm, chàng và ta đều coi hắn như con ruột, chẳng lẽ bây giờ chàng muốn đại nghĩa diệt thân*, đưa hắn đến quan phủ thông báo cho toàn thiên hạ biết về thân phận con cháu tội thần của hắn ư?” Quận chúa cầu khẩn nói.
*đại nghĩa diệt thân [大义灭亲-大義滅親]: Ở đây, đại - lớn, nghĩa - lẽ phải, diệt - giết, thân - thân tộc/họ hàng/người nhà. Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.
“Coi hắn như con ruột?” Tóc mai của Lâm Triều Thắng đã bạc trắng, bây giờ lẩm bẩm lặp lại lời nói của Quận chúa, khuôn mặt đã nhiễm sương gió lộ ra vẻ khổ sở, bỗng nhiên nhìn sang Quận chúa: “Ngươi thật sự coi hắn như con ruột ư? Triệu Đồng, đừng lừa mình dối người. Nếu ngươi thật sự đối xử với hắn như con, vì sao lại sắp xếp nhiều tai mắt ở bên cạnh hắn như vậy, nắm chặt hắn trong tay, mỗi lời nói cử động đều bị ngươi khống chế, lại không cho hắn cơ hội độc lập? Ngươi cứu hắn có lẽ là bởi vì giao tình rất sâu nặng của ngươi và mẫu thân hắn, ngươi cho hắn cái danh đích trưởng tử Lâm Yến, có lẽ quả thật có nguyên nhân để tưởng niệm nhi tử đã mất, nhưng… so với nói ngươi coi hắn như nhi tử ruột, không bằng nói, ngươi coi hắn trở thành một quân cờ dùng để tranh đoạt quyền thế của Lâm gia.”
Phu thê hai mươi năm, Lâm Triều Thắng đã hiểu quá rõ cách làm người của bà ta.
Không có lợi thì không làm, dù có chút ân nghĩa, bà ta cũng không phải là người rộng lượng có thể chắp tay nhường vị trí đích tử của Lâm gia cho giọt máu của người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quận chúa là người hiếu thắng, Tần Mãn Y và Lâm Triều Thắng là tình cũ đã sớm khiến ngọn lửa đố kỵ của bà ta lan rộng, bà ta mãi vẫn không chiếm được tình cảm của Lâm Triều Thắng, đã sớm phẫn nộ oán hận, không cam lòng ở dưới Tần Mãn Y. Đứa con chết non kia, vốn là cơ hội để bà ta và Tần Mãn Y tranh đoạt địa vị con nối dõi, Lâm Càn sinh trước, sao Quận chúa có thể cam lòng không có con để cho người trong tộc chê cười, vì thế mới ghi Lâm Yến thành đích tử, đợi sau này sinh ra nhi tử khác, lại nghĩ cách tống cổ Lâm Yến đi, hoặc đưa đi xa hoặc đưa cho người khác cũng đều được.
Mới đầu, có lẽ là có suy nghĩ nuôi nấng con cháu đời sau cho bạn thân, lại có thể so sánh hơn thua với Tần Mãn Y, là chuyện một mũi tên trúng hai con chim, Quận chúa đối xử với Lâm Yến khá tận tâm, nhưng đến khi bà ta có thai Lâm Vãn, vốn tưởng rằng cái thai này sẽ là nhi tử, không ngờ lại sinh ra một nữ nhi, nhưng lại bởi vì sự cố khó sinh mà không thể sinh con được nữa.
Không thể sinh con, thì có nghĩa là bà ta không có nhi tử có thể thừa kế hương hỏa của Lâm gia, tiếp nhận y bát* của Lâm Triều Thắng quản lý Thần Uy Quân của Lâm gia, quyền to đã định trước sẽ rơi vào trong tay của Lâm Càn ở nhị phòng, làm sao Quận chúa có thể cam tâm được? Vì thế Lâm Yến làm đích tử của Lâm gia hai mươi năm. Đối với Lâm Yến mà nói, đây vốn là chuyện tốt, nhưng khổ nỗi Quận chúa trời sinh có tính đa nghi ích kỷ, thấy Lâm Yến dần dần trưởng thành, lại cảm thấy hắn không phải là cốt nhục của mình, chỉ sợ sau này sẽ không tận tâm với mình, hơn nữa ấu nữ Lâm Vãn là huyết mạch duy nhất của mình, bà ta yêu thương nàng ta hơn cả tính mạng, lại sợ mình già đến mức không ai quan tâm Lâm Vãn, vì thế ngày ngày ân cần dạy bảo, muốn Lâm Yến đặt Lâm Vãn và mẫu thân lên hàng đầu.
*y bát [衣钵]: truyền từ đời này sang đời khác.
Ngày tháng lâu rồi, sự sợ hãi lo lắng đối với tương lai này dần dần ăn mòn ý muốn ban đầu của bà ta, hễ Lâm Yến đi sai bước nhầm, làm không đúng ý bà ta, thì phải chịu sự trừng phạt rất nặng của bà ta, lại cài rất nhiều tai mắt vào bên cạnh Lâm Yến, nắm chặt hắn trong tay, khiến cho hắn trở thành quân cờ thậm chí đao kiếm tấm chắn để bà ta tranh quyền đoạt lợi, chứ không phải nhi tử của bà ta.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng suốt hai mươi năm, ân tình bị phai mờ đến nỗi chỉ còn lại oán hận.
Mạng sống, nuôi dưỡng, dạy dỗ, đủ loại ân tình này, Lâm Yến nên coi bà ta như mẫu thân ruột, nhưng mà…
“Ngươi không sao chứ?” Tống Tinh Dao lại nhìn về phía Lâm Yến, có chút lo lắng cho hắn.
Lâm Yến lắc đầu —— kiếp trước đã biết việc này rồi, chẳng qua lần này lại nghe thêm một lần nữa mà thôi, nhưng lần này, là từ trong miệng phụ mẫu tự mình nói ra…
Đau, vẫn đau như cũ.
Suy cho cùng vẫn là Lâm Triều Thắng hiểu rõ Quận chúa hơn, kể từ sau khi xác định được thân thế của Lâm Yến, thì đã hiểu rõ toàn bộ những việc làm kỳ quái của Quận chúa trong những năm nay, nói trúng tim đen mà vạch trần.
Quận chúa thật lâu không nói chuyện, cúi đầu nhìn chén sứ bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nhưng ngươi yên tâm, mặc dù ngươi coi hắn như quân cờ, nhưng suốt hai mươi năm qua, ta lại coi hắn như nhi tử ruột. Hắn là kiêu ngạo của Lâm Triều Thắng ta, sau này cũng vẫn là nhi tử của ta như cũ, đời này sẽ không thay đổi. Nếu việc bị lộ, ta sẽ dốc hết sức chống đỡ thay hắn, ngươi không cần lo lắng nữa.” Sau khi Lâm Triều Thắng tranh chấp với Quận chúa vào ban ngày thì suy nghĩ suốt một ngày, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Tuy nhiên, hắn không thể nhúng tay vào việc của Thần Uy Quân nữa, thứ mà tổ tiên của Lâm gia truyền xuống, ta vẫn phải giao vào trong tay của đời sau Lâm gia, nếu không trăm năm sau, ta không còn mặt mũi nào để gặp tổ tiên của Lâm gia.”
Lời vừa nói ra, Tống Tinh Dao lập tức phát hiện hô hấp của Lâm Yến trở nên rối loạn, nàng lại quay đầu sang lần nữa, hai tròng mắt của Lâm Yến đã chuyển sang đỏ hoe.
Hai mươi năm nay, mặc dù phụ tử không thường xuyên gặp nhau nhưng phụ thân vẫn đối xử thật lòng với hắn, khi còn bé tay cầm tay dạy kiếm tập viết, khiêng lên vai mang đến suối chơi đùa vui vẻ, cho đến khi lớn lên, ân cần dạy bảo, nói cho hắn phải làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, đều là Lâm Triều Thắng.
Hắn cho rằng khi Lâm Triều Thắng chết biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không chịu nhận người nhi tử như hắn nữa, nhưng mà hôm nay nghe thấy những lời này của phụ thân, Lâm Yến mới biết, ở Lâm gia lạnh như băng này, chung quy vẫn có một người thừa nhận sự tồn tại của hắn.
Phụ thân, vẫn cứ là phụ thân.
“Yến nhi ưu tú thông minh như vậy, cho dù không có Thần Uy Quân trong tay, hắn cũng có thể tạo ra một vùng trời riêng như nhau, huống chi hắn còn có người phụ thân là ta đây, ngươi cũng không cần tiếp tục lo lắng cho tương lai của hắn nữa.” Thấy Quận chúa không trả lời, Lâm Triều Thắng lại nói.
Nhưng Quận chúa lại bỗng nhiên bật cười, phảng phất giống như hoa nở: “Nghe chàng nói như vậy, ta đa yên tâm rồi.” Bà ta mở chén sứ, rót canh đã được hâm nóng ra, chỉ nói: “Gần đây chàng bận bịu việc công, lại lo lắng vì việc nhà, nghĩ đến mức tâm lực tiều tụy, ta sai phòng bếp nấu canh bồ câu với nhân sâm lâu năm, chàng uống một chút đi.”
Lời đã nói hết, bà ta có ý lấy lòng cầu hòa, Lâm Triều Thắng cũng không muốn cãi nhau với bà ta nữa, nhi nữ đều đã lớn, làm phụ mẫu thì cũng nên làm gương, vì thế sắc mặt dịu đi, nhận lấy chén canh kia từ trong tay bà ta, nói tiếng cảm ơn, đang định uống canh thì chợt có tiếng xé gió mà ra.
Một vật bay trong không trung mà đến, “Keng” một tiếng đập vào trên chén canh kia. Lâm Triều Thắng thả tay, chén canh rơi xuống bàn viết chữ, nước canh đều bị đổ tung tóe ra ngoài, vừa vặn hắt lên thước bạc dùng để chặn giấy trên mặt bàn.
“Ai?!” Lâm Triều Thắng hét lên một tiếng, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy những chỗ bị nước canh bắn vào trên thước chặn giấy đã dần dần biến thành màu đen.
Hắn không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Quận chúa, Quận chúa đã trắng bệch mặt lùi từng bước về phía sau, mãi cho đến khi lưng đụng phải giá sách.
“Phu thê hơn hai mươi năm, ngươi… vậy mà lmuốn giết ta ư?” Vẻ mặt của Lâm Triều Thắng dần dần trở nên lạnh như băng sương.
Bên kia, Tống Tinh Dao trên nóc nhà đã bị Lâm Yến kéo xuống nóc nhà, bước vào thư phòng của Lâm Triều Thắng.
Tống Tinh Dao cảm thấy đau đầu —— kiếp này nàng không muốn nhúng tay vào việc của Lâm gia, nhưng hình như trong lúc vô tình, nàng lại trở thành người vây xem, chứng kiến toàn bộ quá trình.