Phù cẩm

Bầu không khí trong phòng trở nên nghiêm túc nặng nề, một hồi biến cố trong nhà lúc trước dường như cũng không mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho phụ tử Lâm gia, ngoại trừ vẻ mặt tái nhợt của Lâm Yến thì quả thật hai người bình tĩnh lại rất nhanh. Tuy rằng còn ôm nghi hoặc rất lớn đối với sự xuất hiện của Lâm Yến và Tống Tinh Dao cùng với thân thế của Lâm Yến, nhưng đứng trước đại cục, Lâm Triều Thắng cũng không đặt việc riêng trong nhà lên hàng đầu, mà là nghiêm túc nghe Tống Tinh Dao giải thích ngọn nguồn.
 
Tống Tinh Dao nói xong nguyên do, lại nói ra những suy đoán của bản thân mình một cách ngắn gọn súc tích, ánh mắt cổ vũ của Lâm Yến và vẻ mặt của Lâm Triều Thắng đều giúp nàng dần dần thả lỏng và bình tĩnh lại, càng nói càng tự tin, cũng không còn luống cuống khi đối mặt với Thần Uy đại tướng quân như lúc trước.
 
Ngay sau khi nàng nói xong, Lâm Yến lại bổ sung một chút, cuối cùng đã nói hết việc này ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Triều Thắng không nói một từ nào, chỉ nhíu chặt mày nhìn tranh vẽ, tựa như đang suy nghĩ đối sách, lại tựa như đang cân nhắc thật giả, Lâm Yến và Tống Tinh Dao đều không lên tiếng, chờ ông chỉ thị.
 
Đêm đã khuya, thời gian đã trôi qua gần một ngày kể từ khi Tống Tinh Dao nhận được tranh vẽ của Triệu Duệ Khải, nếu thật sự giống như suy đoán của bọn họ thì chỉ sợ hiện tại Hoàng Thượng đã ở trong tay của Hoàng Hậu rồi.
 
Suy nghĩ một lát, Lâm Triều Thắng đi ra sau bàn viết chữ cầm bút viết thư, chỉ một lát đã viết xong thư, ông lại bảo Lâm Yến bỏ vào phong bì lấy sáp nến dính chặt rồi bỏ vào hộp bí mật, lúc này mới gọi thân tín tới dặn dò nói: “Lập tức đưa thư mật của ta tới trong doanh, bảo An Lỗi triệu tập chúng tướng sĩ đợi lệnh, có thể điều bao nhiêu binh mã thì điều bấy nhiêu. Nhanh chóng mời hai vị tiên sinh Tô Trần đến đây bàn bạc công việc với ta, Yến nhi…” Ông lại nói với Lâm Yến: “Con chuẩn bị một chút đi, trời sáng thì lập tức theo ta vào cung.”
 
“Vâng, phụ thân.” Lâm Yến chắp tay nói, lại bổ sung: “Vậy con dẫn Lục nương đi xuống sắp xếp trước.”
 
Lâm Triều Thắng dùng đôi mắt hổ* nhìn về phía Tống Tinh Dao: “Tống Lục cô nương là nữ tử mà không thua kém đấng mày râu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
 
*mắt hổ: được miêu tả là dũng mãnh và dữ tợn, khiến người ta phải khiếp sợ.
 
“17 tuổi.” Tống Tinh Dao vội trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hậu sinh khả úy*.” Lâm Triều Thắng gật gật đầu, không hề nói nhiều, chỉ dặn dò Lâm Yến: “Nàng mạo hiểm đến đây, nhất định không thể để lộ ra, tìm một quán các bí mật sắp xếp tử tế cho nàng, đừng để nàng bị tủi thân.”
 
*Hậu sinh khả úy [后生可畏]: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa đen có nghĩa là thế hệ sau ắt sẽ tài giỏi hơn thế hệ đi trước, lời khen người trẻ hơn mình, thể hiện niềm vui của bậc cha anh thấy có người đi sau tài giỏi hơn mình - ít nhất cũng là bằng mình để tiếp nối sự nghiệp.
 
“Nhi tử hiểu ạ.” Lâm Yến nhận mệnh dẫn Tống Tinh Dao rời khỏi thư phòng.
 
————
 
Đêm vẫn tĩnh lặng như cũ, không trăng không sao, con đường nhỏ bằng đá cuội có vẻ khúc khuỷu âm u và chật hẹp, trong tay Lâm Yến cầm theo chiếc đèn lồng bằng giấy da* để dẫn đường, sóng vai bước đi cùng Tống Tinh Dao.
 
*giấy da: được làm bằng da cừu ngâm trong nước vôi, loại bỏ lông cừu, sau đó cạo cả hai mặt mỏng, kéo dài và sấy khô và đánh bóng để trở thành vật liệu viết mới này.
 
“Trước tiên nàng ở Bắc Quán một đêm nhé, chờ hết giờ cấm đi lại vào ban đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ phái người đưa nàng về. Ta sẽ sai hai ám vệ canh gác ở ngoài quán, bảo đảm an toàn, nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi, chỉ có điều tối nay phải để nàng chịu thiệt thòi rồi, không thể sắp xếp người hầu cho nàng được, tránh bị người phát hiện.” Hắn vừa đi vừa nói chuyện.
 
“Không sao.” Tống Tinh Dao nói, nếu không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, hiện tại nàng chỉ muốn về phủ công chúa mà thôi.
 
Đường trong Lâm phủ đã đi quen rồi, hai người đi cũng không nhanh, nơi nơi yên tĩnh, Tống Tinh Dao lại nghĩ tới việc kinh hãi hết hồn hết vía vừa nãy, hỏi hắn: “Vết thương của ngươi thật sự không sao chứ?”
 
“Thật sự không sao.” Lâm Yến nói.
 
Tống Tinh Dao than nhẹ một tiếng: “Ngươi nói xem vì sao Quận chúa phải làm như vậy? Bà ta rõ ràng yêu phụ thân ngươi, lại nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, vì sao nói xuống tay là xuống tay chứ?”
 
“Lúc trước bà ta dùng mánh khóe không trong sáng mới có thể gả cho phụ thân, hôn sự có thể tính kế, nhưng lòng người khó tính, phụ thân có kính nhưng không yêu bà ta, bà ta lại là một người luôn hiếu thắng như vậy, làm sao có thể chịu đựng được việc bị đối xử lạnh nhạt suốt hai mươi năm. Lòng người dễ đổi thay, vì yêu sinh hận cũng không hề kì lạ, còn ta… Lúc đầu cứu ta, có lẽ bà ta thật sự là vì mẫu thân ruột của ta khẩn cầu, đây là ơn, nuôi nấng ta trưởng thành, là tình, nhưng điều này cũng hoàn toàn không xung đột với việc bà ta lợi dụng ta.” Lâm Yến chậm rãi phân tích nói: “Ân tình là ân tình, lợi dụng là lợi dụng. Bà ta muốn một người nhi tử có thể giành quyền thế địa vị tới cho bà ta, tới thay bà ta bảo vệ nữ nhi của bà ta.”
 
Trong suốt vài chục năm dài đằng đẵng, hắn đều đang sắm vai một nhân vật tên là “Lâm Yến”, chỉ khi đóng cửa lại, hắn mới là chính mình.
 
Tống Tinh Dao đi vài bước về phía trước, bỗng nhiên phát hiện ánh sáng dần yếu ớt, Lâm Yến đang dừng bước ở sau lưng mình, nàng xoay người lại khó hiểu nói: “Làm sao vậy?”
 
Lâm Yến giơ chiếc đèn đang xách trong tay lên, muốn dùng ngọn đèn dầu chiếu rõ mặt mày của nàng. Khuôn mặt dưới mũ áo choàng giấu trong bóng tối, vẫn không nhìn rõ như cũ, nhưng hắn biết, người trước mắt này, chính là Tống Tinh Dao.
 
Suy nghĩ chợt điên cuồng tuôn ra, tựa như mãnh hổ nổi giận, khó có thể kiềm chế.
 
Hắn duỗi tay, đột nhiên kéo nàng vào trong lồng ngực.
 
Tống Tinh Dao ngạc nhiên, khi hoàn hồn thì đã bị hắn gắt gao ôm chặt trong ngực, bên tai truyền đến giọng nói của hắn: “Thật xin lỗi, cho ta ôm một lát, chỉ một lát thôi. Yêu Yêu, đêm nay ta rất vui, ta đã mấy chục năm chưa từng vui như vậy. Ta đã cứu phụ thân của ta, ông ấy vẫn nhận người nhi tử như ta, ông ấy không giống như mẫu thân…”
 
Hắn rất muốn tìm người chia sẻ tâm tình như vậy, nhưng ngoại trừ Tống Tinh Dao, không ai có thể hiểu rõ niềm vui sướng của hắn.
 
Cũng y hệt như năm đó, hắn tận mắt thấy phụ thân bị mẫu thân hạ độc giết hại, lúc mới biết thân thế vào đêm hôm đó, hắn hoảng hốt buồn bã căm hận mờ mịt, khi về phòng cũng giống như hôm nay, mạnh mẽ ôm chặt nàng, nhưng mà lần đó, hắn không thể nói bất kỳ điều gì cả.
 
“Được rồi được rồi, đều đã qua rồi.” Tống Tinh Dao vỗ vỗ lưng hắn để an ủi hắn giống như lão mẫu thân vậy.
 
Đứa nhỏ Lâm Yến, cũng chẳng mấy khi thấy.
 
Lâm Yến dần dần buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú lại hơi ửng đỏ khác thường ở dưới ánh đèn, có lẽ là xấu hổ. Thật ra để lộ sự yếu đuối với nàng thì cũng không có gì, nhưng là nam nhân, hắn vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
 
“Đi thôi.” Sau khi phát tiết cảm xúc trong chớp nhoáng, Lâm Yến lại khôi phục bình tĩnh.
 
Tống Tinh Dao cười nhạo hắn: “Chẳng lẽ ngươi khóc à? Để ta xem xem.”
 
“Vớ vẩn!” Lâm Yến vội hạ đèn xuống, chỉ soi đường, không soi người.
 
Tống Tinh Dao cười lặng lẽ, đang định tiếp tục trêu ghẹo mấy câu để làm dịu tâm trạng của hai người, thì bụi cỏ lại rào rạt xao động, Lâm Yến dừng chân quát lạnh: “Ai? Ra ngoài!”
 
Dáng người mảnh mai xuất hiện từ sau bụi cỏ, bởi vì ngọn đèn soi xuống mặt đất, mờ mịt không rõ. Tống Tinh Dao vừa thấy có người tới, vội kéo mũ áo choàng xuống, đứng ở sau lưng Lâm Yến không nói chuyện. Người tới chính là Lâm Vãn, nàng ta nghe thấy thư phòng của phụ thân có động tĩnh bất thường, rất sợ xảy ra chuyện nên tới đây thám thính, đúng lúc gặp được hai người Lâm Yến và Tống Tinh Dao.
 
Mặc dù cả người Tống Tinh Dao lọt thỏm trong áo choàng, nhưng dáng người và phong thái vẫn tiết lộ sự thật nàng là một nữ nhân như cũ.
 
Từ xa, Lâm Vãn đã nhìn thấy huynh trưởng bí mật gặp một nữ tử, trông còn có vẻ thân thiết, hoàn toàn không lạnh nhạt xa cách giống như ở trước mặt người khác, kinh ngạc giận dữ nghi ngờ đan xen, không cần nghĩ ngợi đã đi theo tới đây, nhìn thấy hai người trước mắt ôm nhau, lòng đố kị trong lòng bỗng bùng cháy dữ dội, chỉ lạnh nhạt nói: “Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà a huynh lén gặp gỡ cô nương nhà ai ở trong sân vậy?”
 
Lâm Yến nhíu mày: “Không liên quan tới ngươi. Đã trễ thế này, ngươi không nghỉ ngơi ở trong phòng, chạy đến đây làm gì?”
 
“A huynh chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn* à? Huynh có thể tới, vì sao muội không thể chứ?” Lâm Vãn trào phúng cười cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Yến, liếc mắt nhìn Tống Tinh Dao: “Đây là ai? A huynh thật sự không định giới thiệu sao? Suy cho cùng có khi sau này muội phải gọi nàng một tiếng tẩu tẩu đấy.”
 
*chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn [只许周官放火不准百姓点灯]: ở đây nghĩa là bản thân có thể hành động tùy tiện vô lý, nhưng yêu cầu nghiêm ngặt hoặc không cho phép người khác có quyền chính đáng.
 
Hai chữ “Tẩu tẩu” vừa dứt, nàng ta đột nhiên duỗi tay, muốn lật mũ áo choàng của Tống Tinh Dao xuống. Đã có kinh nghiệm của Hàn Thanh Hồ lần trước, Tống Tinh Dao đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng lùi lại hai bước, bên kia, tay của Lâm Vãn cũng không thể thành công hạ xuống được, bởi vì đã bị Lâm Yến mạnh mẽ giữ chặt trong tay.
 
“A huynh!” Lâm Vãn bị đau thì nũng nịu kêu to.
 
“Đừng! Chạm! Vào! Nàng!” Đuôi lông mày của Lâm Yến như phủ tuyết, đáy mắt phủ kín sương giá, dáng vẻ giận dữ lạnh lùng hoàn toàn không còn sủng ái dung túng như bình thường.
 
Lâm Vãn chưa từng trông thấy Lâm Yến như vậy bao giờ, còn chưa kịp hoàn hồn, Lâm Yến đã dùng sức ném cổ tay của nàng ta ra, nàng ta lảo đảo lùi lại một bước, nắm cổ tay đã hằn lên dấu vân tay nhìn Lâm Yến: “A huynh, huynh…”
 
Lâm Yến không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉ nói: “Nếu hiện tại ngươi nhanh chóng tới Lăng Thải Các, có lẽ còn có thể gặp mặt mẫu thân một lần, nếu như bỏ lỡ tối nay, sau này muốn gặp lại thì có lẽ sẽ khó đấy.”
 
Lâm Vãn kinh hãi, muốn hỏi Lâm Yến xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Yến đã kéo Tống Tinh Dao xoay người rời đi, bỏ lại nàng ta đứng tại chỗ, đắn đo giữa việc đi gặp mẫu thân và đi theo Lâm Yến.
 
Một lát sau, nàng ta dùng sức giậm chân một cái, xoay người đi tới Lăng Thải Các.
 
————
 
Sau khi Lâm Yến đưa Tống Tinh Dao đến Bắc Quán, sắp xếp hai ám vệ canh gác bên ngoài, phòng ngừa có người tiến vào. Nhưng mà ám vệ đều là nam nhân, không thể vào nhà hầu hạ Tống Tinh Dao, vì thế Lâm Yến đã tự mình ôm chăn đệm sạch sẽ tới cho nàng, hâm nóng canh, cầm mấy món điểm tâm đến đây.
 
Tống Tinh Dao cũng không bắt bẻ, cũng biết chuyện rất khẩn cấp nên thúc giục hắn: “Lâm tướng quân vẫn còn đang chờ ngươi đến thư phòng để bàn bạc đấy, ngươi mau đi qua đó đi, đừng làm lỡ việc chính.”
 
Lâm Yến đã trải giường đệm xong, tính toán thời gian thì quả thật cũng không thể trì hoãn nữa, vì vậy nói: “Để nàng ấm ức rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều, sáng sớm ngày mai sẽ có người đưa nàng quay về phủ công chúa.”
 
Tống Tinh Dao gật đầu đồng ý, hai người từ biệt nhau, cũng không nói lời thừa. Một đêm hết hồn đến tận đây mới yên tĩnh lại, Bắc Quán hẻo lánh vắng vẻ, bốn phía tĩnh lặng không có tiếng người, Tống Tinh Dao rửa mặt qua loa xong rồi ăn mặc chỉnh tề nằm lên trên giường, nhưng tâm trạng khó dằn, lúc thì nghĩ đến việc trong cung, lúc thì nghĩ về việc của Lâm gia, lúc thì lại nhớ tới chuyện xưa, trong đầu giống như bị nhét đầy các loại chuyện lộn xộn bừa bãi, đao quang kiếm kích* vô cùng hỗn loạn, một đêm này không thể ngủ ngon nổi.
 
*kích: là vũ khí thời cổ đại(bên dưới có hình minh họa). Đao quang kiếm kích chỉ tình huống khẩn cấp nguy hiểm, đánh nhau kịch liệt.

 
Sau khi tiếng trống báo canh tư vang lên, nàng mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, còn chưa ngủ say, đã có tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa.
 
Nàng bừng tỉnh, vội vàng xốc chăn đứng dậy, nói một tiếng: “Chờ một chút.” Sau đó tự đi rửa mặt chải đầu.
 
Sau khi rửa mặt súc miệng, búi tóc đơn giản xong, nàng mới mở cửa, người đứng ngoài cửa lại vẫn là Lâm Yến. Trời bên ngoài vẫn còn mờ mịt, hắn chưa thay quần áo, rõ ràng là cả đêm qua không ngủ, đáy mắt có tơ máu, nhưng tinh thần lại vẫn rất tốt.
 
“Nàng ngủ không ngon à?” Hắn cũng đang nhìn nàng.
 
Tống Tinh Dao chỉ nói: “Cũng tạm được. Vì sao lại là ngươi?”
 
“Ta đưa nàng về phủ công chúa.” Lâm Yến đội mũ áo choàng lên cho nàng, xoay người đi ra ngoài.
 
“Không phải Lâm tướng quân bảo ngươi vào cung ư? Ngươi đưa ta về chẳng phải là làm lỡ việc chính sao?” Tống Tinh Dao đuổi theo hai bước.
 
“Việc không đáng ngại, phụ thân đã về doanh trước một bước rồi, có ông nắm giữ tình hình là được. Ta chỉ rẽ ngang qua đường, sau khi đưa nàng về phủ rồi ta lại đi cũng như nhau.” Hắn vừa đi vừa nói.
 
“Phái người đưa ta về cũng giống nhau mà.” Tống Tinh Dao cũng không muốn bởi vậy mà làm lỡ thời gian của hắn.
 
Lâm Yến quay đầu lại: “Không giống nhau, người khác đưa, ta không yên tâm.”
 
Tống Tinh Dao không có lời nào để đáp lại.
 
————
 
Khi đến là hai con ngựa, khi về vẫn là hai con ngựa như cũ, nàng và Lâm Yến mỗi người cưỡi một con ngựa, chạy song song với nhau, chạy về phủ công chúa.
 
Gió xuân se lạnh, ào ào thổi qua mặt, hai người thúc ngựa chạy gấp, cũng không có ai mở miệng, cho đến khi tới gần phủ công chúa, hai người mới ghìm dây cương để giảm tốc độ lại. Lâm Yến chỉ có thể đưa nàng đến trước cửa nách của phủ công chúa, hai người xuống ngựa, dắt dây cương nói lời từ biệt.
 
“Yêu Yêu, ta sợ trong thành sắp loạn rồi, nếu nàng không có chuyện gì quan trọng thì nhất định không được ra khỏi phủ. Tin tức của Li Quán, bảo người đưa đến phủ công chúa cho nàng xem qua, động tĩnh của phe Thái Tử ở bên ngoài, vẫn phải làm phiền nàng chú ý nhiều hơn. Nàng cất hổ phù mà ta đưa cho nàng cẩn thận nhé, khi cần thiết, nhớ phải dùng đấy.” Cuối cùng Lâm Yến dặn dò mấy câu.
 
“Ta biết rồi.” Tống Tinh Dao đều đồng ý hết.
 
Nàng chỉ là một xá nhân của Hàm Chương Các, có lẽ việc trong cung sẽ không ảnh hưởng đến nàng, ngược lại chính là Lâm Yến, chuyến đi Đại Minh Cung này tất sẽ gặp phải tình thế khó lường, mà tất cả những chuyện này lại không giống như kiếp trước, hai người bọn họ đều không có tiên cơ để có thể dự đoán trước, thật sự là đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.
 
Nhắc tới việc này, nàng cũng nói: “Chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta… chờ ngươi trở về tiếp tục dạy dỗ ta.”
 
Lâm Yến cười cười, xoay người lên ngựa, chỉ trả lời một câu: “Làm đồng bào* với nàng, là chuyện may mắn của Yến. Bảo trọng.”
 
*Đồng bào [同袍]: là xưng hô mà quân sĩ đời sau thường gọi nhau như vậy. Hiện này đề cập đến tình đồng chí, anh em, bạn bè, đồng nghiệp.
 
Một tiếng đồng bào, không còn là phu thê như kiếp trước.
 
Đồng bào… Mối quan hệ này, Tống Tinh Dao rất thích.
 
Trời càng lúc càng sáng, con ngựa phi nhanh, nháy mắt đã biến mất ở đầu ngõ, Tống Tinh Dao quay người lại, dắt ngựa vào phủ.
 
Lần từ biệt này, chỉ cầu bình an.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui