Chương 9: A Hải
Ký ức kéo tới ồ ạt, không cho Tống Tinh Dao có thời gian chuẩn bị.
Cái tên Bùi Viễn không hề xa lạ với nàng chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn là người Trường An, cha nương trong nhà mất sớm, từng ngây người mấy năm trong phường nuôi trẻ nhỏ ở Trường An, sau đó, bởi vì hắn có tài năng và tư chất thông minh nên được ẩn sĩ Tào Nghiêm thu làm quan môn đệ tử*, tập được một thân bản lĩnh, văn võ song toàn, hơn nữa hắn còn có tài bắn cung tuyệt diệu đứng đầu toàn thành, chưa từng gặp được đối thủ trong thành Trường An. Đáng tiếc, tuy hắn có tài nhưng xuất thân hèn mọn, con đường làm quan võ không hề thuận lợi cho đến khi quen biết với Lâm Yến. Hai người thưởng thức lẫn nhau, trở thành tri kỷ của nhau, Lâm Yến tiến cử hắn cho Trung lang tướng trong Vũ Lâm Vệ của Bắc nha.
*quan môn đệ tử: là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận, nhìn chung đây là đệ tử yêu thích của sư phụ nên có vị trí đặc biệt trong đám đệ tử, được ban cho những kiến thức, lời chỉ dạy đặc biệt.
Không giống với Nam nha mười sáu vệ, cấm quân Bắc nha thành lập sau Nam nha, là tư binh của Hoàng đế, tính ra có thể coi nhẹ xuất thân hơn một chút nhưng thân phận của Bùi Viễn vẫn không thể đủ để tiến vào Bắc nha, đúng lúc đó nhờ có việc Phùng Hoảng làm việc ác lộng hành ở kinh đô và các vùng lân cận, không chỉ bắt cóc nữ nhân và trẻ nhỏ, thậm chí còn bắt cóc người nhà của quan viên để đòi tiền chuộc, cướp bóc người dân lui tới trên đường chính nhưng đám người này gây án ở khắp mọi khắp nơi, hành tung mơ hồ bất định, rất khó bắt giữ, bởi vậy, Nam nha Bắc nha và quan phủ Kinh Thành cũng như các vùng lân cận vô cùng đau đầu. Bùi Viễn có công trạng nổi danh nhờ vụ án này, hắn đơn độc trà trộn vào trong quân địch làm nội ứng, một đường theo tới Lạc Dương, trong ứng ngoại hợp với phủ Chiết Xung, một lưới bắt hết Phùng Hoảng và thủ hạ. Nhờ vào việc này, hắn không chỉ thuận lợi vào được Bắc nha mà còn đứng vững gót chân trong Vũ Lâm Vệ, trở thành người được Trung lang tướng tin dùng, mấy năm sau, hắn nhiều lần lập được công lớn, từng bước một thăng đến chức thống lĩnh, chưởng quản 5000 cấm quân, trở thành quân cờ quan trọng nhất giúp Lâm Vãn tranh đoạt hoàng quyền.
Bùi Viễn có quan hệ cá nhân rất tốt với Lâm Yến, thường xuyên ra vào Lâm phủ, hắn đã sớm thầm mến muội muội của Lâm Yến là Lâm Vãn, đáng tiếc cầu mà không được. Bởi vì Lâm Vãn và Tống Tinh Dao trở mặt, Bùi Viễn cũng không thích Tống Tinh Dao, năm lần bảy lượt nhằm vào nàng, thậm chí một mũi tên cuối cùng lấy đi tính mạng của nàng cũng xuất phát từ tay hắn ta.
Nhưng mọi việc trên đời lại cứ kỳ lạ như thế, nàng nhớ rõ ràng mình sẽ quen biết Bùi Viễn sau khi gả vào Lâm phủ mới đúng, vậy mà hôm nay… Nàng chỉ sửa lại mở đầu nhưng những việc kế tiếp cũng đều bị thay đổi theo, vậy mà lại gặp Bùi Viễn ở Lạc Dương.
Tống Tinh Dao dùng sức cắn môi để ép bản thân bình tĩnh lại. Mặc dù nàng vừa mới cùng Bùi Viễn vào sinh ra tử một phen nhưng sau khi biết được thân phận của hắn, nàng rất khó sinh ra hảo cảm cùng chung hoạn nạn, thậm chí nàng còn chợt nghĩ, nếu nàng không ra tay kéo hắn, liệu có phải hắn sẽ không thể sống nổi hay không? Cũng coi như nàng đã báo thù cho bản thân mình?
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nếu, với tình hình lúc đó, cho dù nàng biết hắn là Bùi Viễn thì có thể làm gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huyệt thái dương giật giật đau đớn, các loại suy nghĩ lướt qua một cách nhanh chóng, Tống Tinh Dao không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Kiếp này, cho dù là Lâm Yến hay là Bùi Viễn thì đều không liên quan tới nàng, nàng tìm lối đi vui vẻ cho nàng, hắn làm mộng quyền thần của hắn, tốt nhất là không bao giờ có điểm giao nhau.
Nghĩ như thế, Tống Tinh Dao không dám ở lâu, lập tức xoay người rời đi.
Trong phòng đốt đèn sáng chưng, dược đồng đang thu dọn quần áo của Bùi Viễn để mang đi giặt, bỗng nhiên có một vật rơi xuống từ trong quần áo.
“Bùi công tử, đây là…” Dược đồng nhặt lên, nhìn thấy đó là một chiếc giày thêu của nữ nhân, hắn bối rối đưa cho Bùi Viễn.
Bùi Viễn nhận lấy với vẻ mặt vô cảm, hai mắt nhìn chằm chằm —— giày thêu màu hồng cánh sen thêu hoa sen, to bằng bàn tay, là chiếc giày mà nàng bỏ vào trong lòng bàn tay hắn, thế mà hắn lại không hề ném xuống trong lúc nguy cấp?
Hắn bỗng nhiên nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười trước sự biểu cảm nghi hoặc của mọi người, hắn thản nhiên tiếp nhận chiếc giày kia, không nói một từ đã để vào trong lồng ngực.
————
Tống Tinh Dao trở lại sảnh phụ không được bao lâu, thư sử đã tới đây mời nàng, nói là người Tống gia đến đón bọn họ. Nói đến cũng khéo, bởi vì nàng và Tiểu Lang lạc đường khiến mọi người trong nhà hoảng sợ nên một nhà nhị phòng đã sớm đến huyện nha báo quan, hiện giờ phu thê đại đường huynh của nàng vẫn đang chờ tin tức ở nha môn chưa về.
Tống Tinh Dao bế Tiểu Lang đang ngủ gà ngủ gật đi theo thư sử tới hậu đường trong quan nha. Còn chưa đi vào, nàng đã nghe được tiếng đại đường huynh và tẩu tử nói chuyện với huyện lệnh. Huynh tẩu của nàng đang vô cùng cảm kích nói cảm ơn huyện lệnh vì đã tìm được người, Tống Tinh Dao đánh thức Tiểu Lang, đặt hắn xuống đất, chỉnh lại quần áo, dắt Tiểu Lang đi vào hậu đường.
Người một nhà gặp mặt tất nhiên là cực kì vui mừng, huynh tẩu kéo hai người bọn họ qua, cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng xác nhận bọn họ không bị thương thì mới yên tâm, sau đó lại quay về phía huyện lệnh nói lời cảm ơn. Tống Tinh Dao cũng làm đại lễ ở phía sau, nói: “Vương huyện lệnh, Lục nương có một yêu cầu quá đáng, cầu xin ngài giúp đỡ một chút. Hi vọng người trong nha đừng tiết lộ chuyện ta bị bắt cóc ra ngoài.” Khi nàng nói chuyện thì đưa mắt nhìn tẩu tử.
Đại đường tẩu chợt bừng tỉnh, vội vàng thay nàng mở miệng: “Vương huyện lệnh, dù chỉ sợ bóng sợ gió một hồi vì bị kẻ xấu bắt đi nửa ngày, cũng không đáng lo ngại nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, nếu việc này truyền ra, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của tiểu muội. Mong huyện lệnh nể giao tình giữa hai nhà mà thương tiếc muội muội còn nhỏ tuổi của ta sắp tới tuổi nghị hôn, có thể giữ lại phần thể diện này được không?” Nói xong, nàng ấy lôi kéo trượng phu cùng nhau chắp tay thi lễ.
Tống Tinh Dao cũng hành lễ theo. Nàng không phải sợ người ta nói hươu nói vượn, đây là nàng lấy cớ mà thôi, chủ yếu nàng không muốn Bùi Viễn biết mình là ai.
Vương huyện lệnh vội vàng nâng mấy người lên, chỉ nói: “Điều này thì có gì khó? Ta bảo thư sử gạch tên của Lục tiểu thư trong danh sách những người bị bắt cóc, lại dặn thư sử không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, coi như Lục tiểu thư chưa từng bị bắt cóc là được.”
Nghe được lời này, Tống Tinh Dao buông xuống gánh nặng trong lòng, lại cảm ơn huyện lệnh rồi mới đi cùng huynh tẩu trở về Tống gia, cũng không để ý tới những việc sau này của Bùi Viễn nữa.
————
Vụ án của Phùng Hoảng lan truyền một cách ồn áo xôn xao ở bên ngoài, Bùi Viễn cũng trở nên nổi tiếng theo. Mọi người đều nói hắn là thiếu niên anh hào trí dũng song toàn, đơn độc thâm nhập vào đầm rồng hang hổ của quân địch, truyền từ Lạc Dương quay lại Trường An. Phùng Hoảng là tội phạm nghiêm trọng của triều đính, cần phải áp giải vào kinh, Bùi Viễn mới ở Lạc Dương mấy ngày cũng phải đi theo về Trường An, dù sao cũng không liên quan tới Tống Tinh Dao. Chỉ có điều Tống Tinh Dao sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi gặp Bùi Viễn, bệnh đau đầu của nàng lại tái phát, ban đêm không thể ngủ yên, thường xuyên gặp ác mộng, liên tục bừng tỉnh, vì thế, tinh thần uể oải, nàng nằm trên giường ba ngày, uống mấy thang thuốc an thần mới chậm rãi có chuyển biến tốt hơn.
Ngày này, nàng mới ra khỏi phòng đi đi lại lại thì đã bị người gọi tới phòng khách, hóa ra là cữu cữu tới thăm nàng. Mấy ngày nay, Tống Tinh Dao không được gặp mèo của Lôi Cửu, trong lòng cũng rất nhớ mong, nàng đang muốn sắp xếp thời gian đi thăm Sương Ảnh, nhận được tin tức này thì vội vàng ăn mặc chỉnh tề, kéo theo Yến Đàn đi tới phòng khách.
Không ngờ bên ngoài phòng khách có rất nhiều người, đều đang đứng xung quanh nhìn vào bên trong, lúc này thấy nàng tới mới nhường ra một lối đi. Tống Tinh Dao liếc mắt một cái đã trông thấy ba nô lệ Côn Luân trong đại sảnh, cữu cữu của nàng đang ngồi trên ghế bành, bắt chéo chân uống trà.
“Cữu cữu.” Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng tràn đầy khó hiểu đi vào phòng khách.
Tôn Tàng đặt chén trà xuống: “Cháu đúng là người phiền phức, ta đưa người tới cho cháu đây.”
Hóa ra Tôn Tàng vừa nghe được tin Tống Tinh Dao suýt chút nữa bị kẻ xấu bắt cóc, lập tức đứng ngồi không yên, hắn nhớ tới lúc trước Tống Tinh Dao từng nhắc đến nô lệ Côn Luân, cảm thấy nàng nói cũng có lý, vì thế hắn chủ động tới cửa bái kiến Tống lão phu nhân rồi thuyết phục lão phu nhân, lúc này mới tuyển chọn ba người, chờ sau khi thân thể của nàng tốt lên thì sẽ đưa tới đây cho nàng chọn lựa.
“Cảm ơn cữu cữu.” Tống Tinh Dao cực kì vui mừng. Đây là đại nạn không chết, tất có hậu phúc sao?
“Được rồi, cháu chọn một trong ba người này đi.” Tôn Tàng nói.
Tống Tinh Dao đi đến trước mặt bọn họ để đánh giá từng người. Cả ba người đều có thân hình cao lớn khỏe mạnh, hai người đầu tiên đều có làn da ngăm đen, môi dày, răng trắng, tóc xoăn, đúng thật là nô lệ Côn Luân, người cuối cùng có làn da không quá đen như vậy, nhìn cũng trẻ tuổi, khuôn mặt hơi giống với người Hán, đường nét thâm sâu, tóc vừa đen vừa thẳng, thắt một bím tóc phía sau đầu, trông đẹp hơn hai người trước rất nhiều.
Nàng đi qua đi lại hai vòng, cũng không biết nên chọn người nào, là người do Tôn Tàng đưa tới, tất nhiên bối cảnh, nhân phẩm đã qua sàng chọn, không hề thua kém, nàng đành hỏi: “Biết quyền cước công phu sao?”
“Biết. Kẻ xấu bình thường, một chọi ba không thành vấn đề.” Lời này là Tôn Tàng trả lời thay.
Tống Tinh Dao ngẩng đầu nhìn sang ba người, nghĩ cũng đúng, chỉ cần dùng ưu thế về thể trạng như thế này cũng có thể đè bẹp người thường, nàng hắng giọng ho một tiếng, lại hỏi: “Vậy biết nói tiếng phổ thông không?”
Tôn Tàng gõ gõ bàn, nói với ba người: “Hành lễ với Lục tiểu thư đi.”
Ba người lần lượt hành lễ với Tống Tinh Dao, mặc dù hai người trước có thể nói tiếng phổ thông nhưng vẫn hơi mang giọng địa phương, nghe có loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời, đến lượt người cuối cùng này, hắn cũng hành lễ, mở miệng chính là tiếng phổ thông câu chữ rõ ràng: “A Hải gặp qua Lục tiểu thư.”
“Ngươi là A Hải?” Tống Tinh Dao nổi lên hứng thú, tóm lấy hắn hỏi.
“A Hải là hán danh của nô, nô tên thật là…” Hắn lẩm bẩm một tràng dài tiếng nước ngoài mà Tống Tinh Dao nghe không hiểu.
Tống Tinh Dao vội xua xua tay: “Ta gọi ngươi là A Hải thôi, ngươi biết viết chữ không?”
“Chỉ biết mấy chữ.” Hắn trả lời ngắn gọn mà đủ ý.
Tống Tinh Dao quan sát cử chỉ của hắn, nghe hắn nói chuyện, trông có vẻ không giống những người man rợ lần đầu tiên tới Đại An, nàng đang nghĩ thầm như vậy thì nghe thấy Tôn Tàng giải thích: “Mẫu thân của hắn là đản dân* vùng duyên hải Ôn Lăng, phụ thân là nô lệ trên một thương thuyền, trong người hắn có một nửa dòng máu nhà Hán. Hắn đi theo ta cũng được mấy năm rồi, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng là người chững chạc đáng tin cậy.”
*đản dân: những người cả đời trôi dạt trên mặt nước, lấy thuyền làm nhà.
Ngữ khí của Tôn Tàng có vài phần cảm thán, Tống Tinh Dao nghe ra cảm giác tiếc thương bên trong. Nô tịch dễ vào, tiện tịch khó thoát, cho dù là đản dân hay là nô lệ Côn Luân thì đều là tiện tịch, con cháu của hai người này có địa vị càng thấp hèn hơn ở triều Đại An, đời này rất khó có thể thoát khỏi tiện tịch.
“Vậy ngươi biết tính toán không?” Tống Tinh Dao lại hỏi hắn.
Hắn gật gật đầu: “Nô đi theo chủ nhân từng học qua việc xem sổ ghi sổ.”
Tống Tinh Dao càng thêm vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Yến Đàn ở bên cạnh đang mở to mắt tò mò, gọi nàng ấy tới, nói với nàng ấy: “Sau này hắn đi theo ta, chính là phải làm việc cùng ngươi, ngươi cũng thay ta nhìn xem, có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Yến Đàn ưỡn ngực lấy ra vài phần khí thế của đại nha đầu thẩm tra tiểu nha đầu, khổ nỗi chiều cao thật sự chênh lệch quá nhiều, khí thế cứng rắn cũng bị đè ép một cái đầu, nàng ấy làm như thật, cũng học Tống Tinh Dao đi một vòng quanh ba người, sau đó mới hỏi: “Ba người các ngươi có biết nữ hồng không?” Thấy ba người khó hiểu, nàng ấy lại giải thích một câu: “Chính là thêu thùa may vá, à, còn có nấu nướng đó.”
“…” Tống Tinh Dao và Tôn Tàng đều sửng sốt —— nàng muốn nhận một tùy tùng hộ vệ khi ra khỏi cửa, lấy người biết làm những chuyện này để làm gì?
Vẫn là A Hải giơ tay lên, lúc này hắn nói chuyện hơi ngượng ngùng: “Biết một ít việc may vá đơn giản, biết làm một ít cơm canh đạm bạc.”
Yến Đàn vừa lòng, giật nhẹ ống tay áo của Tống Tinh Dao, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy người này không tồi, việc nặng có thể gánh, việc tỉ mỉ cũng có thể làm, một người làm hai việc, nuôi hắn không thiệt.”
Hóa ra là vì cái này.
Tống Tinh Dao bật cười, sao trước đây nàng không phát hiện ra nha đầu này khôn khéo như vậy nhỉ?
Chủ tớ hai người đều rất hài lòng với A Hải, vì thế giữ A Hải lại, lệnh cho hai người khác rời khỏi phòng khách. Tống Tinh Dao đi đến bên cạnh Tôn Tàng làm nũng nói: “Tiểu cữu cữu, vốn dĩ người muốn để cháu thu nhận A Hải, sao còn đi một vòng tròn lớn như vậy, còn bảo cháu tự chọn người nữa chứ?”
“Không để cháu thấy tận mắt sờ tận tay, sau này lại nói người cữu cữu này là ta chỉ qua loa có lệ với cháu.” Tôn Tàng chọc nhẹ giữa mày của nàng, lại nghiêm mặt nói: “A Hải đi theo ta nhiều năm như vậy, nếu không phải cháu là ngoại sanh nữ mà ta thương yêu nhất, ta mới không thể nhịn đau mà bỏ được những thứ mình yêu thích. Thằng nhỏ này số khổ từ bé, đi theo cháu thì không cần chịu nỗi khổ lang bạt bất định, đi Trường An cũng có thể mở mang kiến thức, cháu đối xử với hắn tốt một chút.”
“Cháu hiểu.” Tống Tinh Dao đáp, sau đó xoay người đi đến trước mặt A Hải, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm màu nâu trà của hắn, nói: “A Hải, ngươi yên tâm đi, mặc dù ta không có năng lực giúp ngươi thoát khỏi tiện tịch nhưng đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ta cũng chỉ có một yêu cầu với ngươi, ngươi cần phải ghi nhớ trong lòng.”
A Hải cúi đầu xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Tống Tinh Dao hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Cho dù đi đến nơi nào, ngươi nhất định nhất định phải đi theo bên cạnh ta, ta chỉ cần ngươi bảo vệ tính mạng của ta là được.”
Đúng vậy, nàng sợ chết, rất sợ, rất sợ lại chết một lần nữa.
Ánh mắt giao nhau, A Hải không hiểu vì sao tiểu cô nương trước mặt vẫn luôn sống trong nhung lụa này lại có nỗi sợ to lớn như vậy trong đáy mắt, giống như đại dương sâu thẳm ẩn chứa nguy hiểm cực kì lớn. Hắn giật mình, nhanh chóng cúi người xuống, dùng giọng nói trầm thấp, ôn hoà, chân chất của mình để hứa hẹn.
“Nô thề, cả đời này sẽ đi theo Lục tiểu thư, người không bỏ, nô không rời, dùng cả tính mạng để bảo vệ tiểu thư.”