Tống Tinh Dao gặp lại Lâm Yến là ở Đại Minh Cung.
Sóng gió của Lý thị đã qua, hậu cung khôi phục yên bình, hậu vị vẫn bỏ trống, công việc của hậu cung tạm thời do Thục phi xử lý thay, nhưng người đắc thế được sủng ái nhất lại là Liên chiêu nghi, cũng chính là Hàn Thanh Hồ. Hiện giờ, Hoàng Thượng rất tin tưởng nàng ấy, cũng vô cùng sủng ái, gần như đêm nào cũng ở bên nàng ấy, nhưng nhờ việc lấy thân thử độc cũng như quỳ xuống cầu xin triều thần cứu giá, cái danh trung thành với vua đã vang xa, không ai nói đây là phóng đãng mê hoặc chủ nữa, địa vị trong hậu cung nước lên thì thuyền lên, trở thành đối tượng mà hậu phi tranh nhau leo lên kết giao, ngay cả Thục phi đang có cấp bậc tối cao ở hiện tại, cũng không dám dùng chức phi để đè ép người ở trước mặt nàng ấy.
Hôm nay Hàn Thanh Hồ triệu kiến Tống Tinh Dao. Bởi vì thấy nàng ấy cô độc ở trong cung, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép nàng ấy mời người thân vào cung gặp mặt, nhưng Hàn Thanh Hồ đã không còn người thân, ngoại trừ Lâm Yến, cũng chỉ quen biết Tống Tinh Dao, nhớ ơn dạy dỗ ngày xưa của nàng nên mời Tống Tinh Dao vào cung nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lục nương, nhoáng cái ngươi và ta đã quen nhau gần một năm rồi.” Hàn Thanh Hồ dẫn Tống Tinh Dao đi dạo ở Lâm Viên gần hồ Thái Dịch, vừa đi vừa trò chuyện, phía xa đằng sau có một đám cung nhân đi theo.
Nàng ấy mặc một bộ y phục thêu hoa, tóc mây búi cao, trâm hoa mẫu đơn, vết sẹo mảnh trên má vẫn được vẽ một đóa thược dược như cũ, càng thêm tao nhã hơn so với năm ngoái, nhưng người lại gầy đi.
“Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh.” Tống Tinh Dao trả lời.
Các nàng mới quen nhau vào tháng sáu năm ngoái, bây giờ đã là tháng 5 giữa mùa hạ, còn một tháng nữa là tròn một năm. Nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủn, lại xảy ra rất nhiều chuyện, hậu cung cũng là người mới thay người cũ, hơi có chút cảm giác cảnh còn người mất.
“Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Lục nương, ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn ngươi tử tế, nếu như không có ngươi, có lẽ hiện tại xương cốt ta đã lạnh rồi.”
“Xùy xùy, nương nương nói mấy thứ xui xẻo này làm gì?” Tống Tinh Dao vội nói: “Nhưng người giúp ngài không chỉ có một mình ta, ta không có năng lực lớn như vậy mà độc chiếm công lao, hơn nữa, ngài đã ban cho ta rất nhiều ban thưởng rồi.”
Không biết Hàn Thanh Hồ nhớ tới cái gì, hơi mỉm cười, vẻ cô độc trên mặt tan đi: “Lục nương đừng khiêm tốn, ngày đó ta có thể thuận lợi vào cung làm phi cũng là nhờ phúc của ngươi. Nếu không có ngươi nhờ thế tử Đông Bình Vương quan tâm với ta, hắn trợ giúp ta một tay, ta không thể có ngày hôm nay, xong việc lại giúp đỡ rất nhiều, tuy rằng người ra sức là hắn, nhưng lại bởi vì ngươi mà lên, dĩ nhiên ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao gãi đầu, lúc trước nhờ Triệu Duệ An quan tâm tới Hàn Thanh Hồ, chẳng qua chỉ là lời nói đùa của nàng mà thôi, không ngờ Triệu Duệ An coi là thật, không chỉ giúp nàng ấy một phen khi Hàn Thanh Hồ vào cung hiến vũ, mà còn cứu nàng ấy ra khỏi Dịch Đình trong lúc nguy cấp, xoay chuyển tình thế. Tống Tinh Dao cũng không dám nhận những công lao to lớn này về mình, đành phải nói: “Nương nương nói quá lời, ta chỉ nói một câu mà thôi, người muốn cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn hắn đi.”
“Ta cảm ơn rồi nha, nhưng hắn bảo ta tìm ngươi. Hai người các ngươi đúng là hay thật, ‘cảm ơn’ cũng có thể đẩy đi đẩy lại à?” Hàn Thanh Hồ nói xong thì cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía xa của hồ Thái Dịch, ánh mắt hờ hững.
Sóng nước lăn tăn, đá xám cây xanh thấp thoáng bên bờ, thâm cung chỉ lộ ra một góc mái cong vểnh lên, hết cái này tới cái khác, giống như rào cản không thể vượt qua, không thể bay ra khỏi lồng.
Tống Tinh Dao nhìn lại theo tầm mắt của nàng ấy, Đại Minh Cung đắm chìm trong ánh mặt trời, tựa như tiên cảnh, nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng các cung vũ đình viện, cũng đã không nhớ nổi kiếp trước mình chết ở bên ngoài tòa cung điện nào.
“Nương nương, một năm không gặp, ta thấy người gầy đi rất nhiều. Người dùng thân thử độc cho Hoàng Thượng, chắc chắn thân thể đã bị tổn thương, cần phải giữ gìn hơn nữa.” Nàng không muốn tiếp tục bàn luận về Triệu Duệ An, vì thế dùng lời nói chuyển chủ đề: “Hiện giờ việc lớn đã thành, người đã là chiêu nghi cao quý, ngày lành vẫn đang ở phía sau.”
“Việc lớn đã thành ư?” Hàn Thanh Hồ lặp lại một tiếng, khi quay đầu lại thì đã bật cười: “Không nói những việc này thì không thấy phiền lòng. Đi thôi, dẫn ngươi ra đằng trước gặp một người.”
Tống Tinh Dao còn chưa kịp hỏi muốn gặp người nào, thì hai người đã đi vòng qua bụi cây, đi đến đình trống bên hồ Thái Dịch, từ phía xa Tống Tinh Dao đã nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ. Thập Ngũ hoàng tử đang đứng tấn, người đứng bên cạnh là Lâm Yến mặc y phục thêu hoa điền trong lúc làm việc.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ là hộ vệ bên cạnh Hoàng Thượng nhưng cũng kiêm chức dạy dỗ Thập Ngũ điện hạ ở trong cung, chính là thầy của Triệu Duệ Khải.
Triệu Duệ Khải đã luyện rất lâu rồi, tư thế đứng tấn lung lay sắp đổ, Hàn Thanh Hồ nhìn thoáng qua, đau lòng nói: “Thập Ngũ điện hạ mới bao lớn chứ, Lâm Yến này yêu cầu cũng quá nghiêm khắc rồi.” Ở trong cung, nàng ấy chưa bao giờ gọi “Hàn Thứ”.
Nói xong nàng ấy lại gọi một tiếng: “Tiểu Thập Ngũ!”
Triệu Duệ Khải vừa nhìn thấy nàng tới thì như nhận được đại xá, lập tức dùng mắt cầu xin Lâm Yến, Lâm Yến đã nhìn thấy Tống Tinh Dao, ngầm đồng ý cho Triệu Duệ Khải lười biếng. Triệu Duệ Khải vui hơn không ít, chạy như bay đến trước mặt Hàn Thanh Hồ, ngoan ngoãn hành lễ, bi bô gọi một câu: “Thanh Hồ nương nương, Tống tỷ tỷ.” Sau đó lập tức rúc đầu vào trong lồng ngực Tống Tinh Dao.
Tống Tinh Dao ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy Triệu Duệ Khải, mặc kệ cho hắn làm nũng một hồi lâu rồi mới quẹt cái mũi của hắn: “Thập Ngũ điện hạ lại cao lên rồi.”
Triệu Duệ Khải nhìn thấy nàng thì rất vui, ăn vạ nàng không chịu đi, Hàn Thanh Hồ dắt tay nhỏ của hắn, nói: “Tiểu Thập Ngũ, đi thay quần áo với Thanh Hồ nương nương đi, được không? Con chảy rất nhiều mồ hôi, sẽ khiến Tống tỷ tỷ ngạt vì hôi đấy.”
“Vậy Tống tỷ tỷ chờ ta ở đây nhé.” Triệu Duệ Khải vốn không muốn đi, nghe xong lời này mới buông Tống Tinh Dao ra.
Hàn Thanh Hồ dắt hắn rời đi, quay đầu lại chỉ gật đầu với hai người Lâm Tống. Tống Tinh Dao nhìn Tiểu Thập Ngũ rời đi, vui vẻ nói: “Tiểu điện hạ đã hoạt bát hơn rất nhiều rồi.”
Lâm Yến đã đi tới sau lưng nàng, chỉ nói: “Thanh Hồ sẽ chăm sóc Thập Ngũ điện hạ thật tốt.” Nói xong, đặt một tay lên vai nàng rồi xoay nàng lại.
“Yêu Yêu, để ta xem đôi mắt của nàng nào.” Hắn rũ mắt nhìn xuống, đôi mắt nàng vẫn trong trẻo như trước, cũng không có gì bất thường: “Nghe nói nàng bị đám cháy ở nhà họ Mạc hun đến mức bị tổn thương mắt, bây giờ đã khỏi chưa?”
“Đã không sao rồi.” Tống Tinh Dao né tránh ánh mắt hắn, lại nói: “Ngươi thì sao? Ta nghe nói ngươi cũng đi tới nhà họ Mạc, còn bị thương rất nặng nữa.”
“Ta cũng không sao.” Lâm Yến trả lời nàng: “Gan của nàng cũng lớn quá, tại sao lại dám mang theo vài người đó xông vào nhà họ Mạc, ta để Xích Sư lại cho nàng, là để nàng tự bảo vệ mình, không phải để cho nàng đi mạo hiểm, nàng có biết nếu lúc ấy lại muộn thêm một chút, nàng sẽ…”
“Lâm Yến, cảm ơn.” Nàng cắt ngang lời hắn. Tuy rằng nàng không biết hắn gặp phải điều gì nhưng hắn xuất hiện ở nhà họ Mạc, chắc chắn cũng không thể thoát khỏi liên quan tới nàng. Một tiếng “Cảm ơn” này, ngoại trừ cảm ơn hắn giao hổ phù của Xích Sư cho nàng, thì cũng là cảm ơn hắn đã tới nhà họ Mạc.
“Không cần khách khí như thế, nàng không sao thì tốt rồi.” Lâm Yến vừa nói vừa đi cùng nàng đến dưới một tàng cây.
Tống Tinh Dao thấy sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, hai má gầy gò, lại nói: “Vết thương của ngươi chưa khỏi hắn đúng không? Oan khuất của Hàn gia đã được rửa sạch, ngươi đừng liều mạng như vậy nữa, cần tĩnh dưỡng thì tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Yến vốn muốn phản bác nói không sao, nhưng thấy nàng quan tâm nhiều như thế, tâm tư khẽ thay đổi, nắm chặt tay thành quyền rồi che miệng ho khan, ho mãi đến nỗi hít thở không đều, môi đỏ tươi như máu, Tống Tinh Dao thấy hắn ho khan đến mức khó chịu trong lòng, duỗi tay muốn vỗ lưng hắn, nhưng đưa tay ra một nửa lại nhớ ra trên lưng hắn có vết thương, chỉ có thể dừng lại, hắn thì lại ho khan càng dữ dội hơn, nàng thấy thế cũng không kịp nghĩ nhiều, ấn lên trước ngực hắn, vuốt xuôi xuống, miệng vội la lên: “Vì sao vừa mới nói dứt lời thì đã bắt đầu ho rồi? Rốt cuộc vết thương này của ngươi đã được chữa trị như thế nào vậy, ta thấy không được tốt lắm đâu, có phải bị thương đến tận nội tạng rồi không?” Nàng vừa nói vừa nhìn khắp nơi xung quanh: “Ở đây có nước không nhỉ?”
Triệu Duệ Khải luyện võ ở chỗ này, dĩ nhiên sẽ có chuẩn bị trà nước ở gần đây, có cung nhân thấy thế đã sớm rót nước trà tới, Tống Tinh Dao vừa nhận lấy vừa đưa đến bên môi Lâm Yến. Lâm Yến uống một ít trà từ tay nàng, ngực vẫn còn có bàn tay mềm mại khẽ vuốt lên xuống, mọi mệt mỏi đều tiêu tan trong tức khắc.
Cậy mạnh so sánh với yếu thế, vẫn là yếu thế có tác dụng hơn một chút.
Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng… cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc Lâm Yến hết ho khan, Tống Tinh Dao dìu hắn nói: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Lâm Yến gật đầu, sắc mặt tái nhợt môi đỏ như máu vẫn còn lộ ra sự ốm yếu, cộng thêm hắn vốn có dáng vẻ như tiên nhân, trạng thái này càng là vô cùng đáng thương, so với kiếp trước, lại là một kiểu đẹp khác, công kích trực tiếp vào trái tim Tống Tinh Dao.
Tống Tinh Dao nhắm mắt lại, thầm tụng《 Tâm kinh 》. Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới mở mắt ra, chỉ nghe thấy Lâm Yến nói: “Yêu Yêu, Hoàng Thượng ban nhà mới cho ta, bây giờ đang trong quá trình sửa chữa, ta sẽ lập tức dọn ra khỏi Lâm gia để tự sinh sống. Ta sẽ trồng một vườn hoa thược dược ở hậu viện, có được không? Lại đào một cái ao nhỏ, nuôi mấy con cá nhé? Sẽ xây một cái sân nhỏ mới ở phía sau ao, dựa theo Tiểu Nhĩ Viên ấy, chuyên dùng để nuôi mèo cưng, nàng cảm thấy thế nào?”
Thược dược là loài hoa mà nàng thích.
Mèo cũng là thứ nàng thích.
Tống Tinh Dao từ từ buông tay ra, chỉ nói: “Nhà của ngươi, tự ngươi quyết định đi.”
Lâm Yến còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Tinh Dao bỗng cất cao giọng nói: “Liên chiêu nghi và Thập Ngũ điện hạ đã quay lại rồi.”
Cuộc đối thoại dừng ở đây, Tống Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ nghe thấy mấy lời không ổn từ trong miệng hắn, nàng cũng không biết vì sao bản thân mình sẽ có loại cảm giác này. Lý gia vừa bị diệt trừ, mối thù lớn của hắn đã được báo, cũng sắp rời khỏi Lâm gia, như thể không còn ràng buộc giống như kiếp trước, cuối cùng đã có chút cảm giác bắt đầu lại, tâm tư phải giấu giếm rốt cuộc đã có cơ hội để quang minh chính đại nói ra miệng, Tống Tinh Dao cứ cảm thấy việc mà hắn muốn, có liên quan tới mình.
Rõ ràng đã nói rồi, chỉ làm đồng bào, nàng hoàn toàn không muốn thay đổi quan hệ giữa hai người.
Tống Tinh Dao hoảng hốt dùng cơm trưa cùng với Hàn Thanh Hồ và Thập Ngũ hoàng tử ở trong cung, lại chơi cùng Triệu Duệ Khải một lát, dỗ hắn đi nghỉ trưa, lúc này nàng mới cáo từ. Đúng lúc Lâm Yến cũng hết giờ làm việc nên rời khỏi cung cùng với nàng, hai người sóng vai đi đến ngoài cửa Ngân Đài, Lâm Yến nói: “Yêu Yêu, rảnh rỗi thì đến Li Quán một chuyến, ta có chuyện quan trọng muốn trao đổi với nàng.”
Mấy ngày gần đây, Trưởng công chúa cho nàng nghỉ ngơi, công việc hàng ngày của Li Quán đều do Hồng chưởng quầy tới báo cáo, nàng đã lâu chưa đến Li Quán, bây giờ lại xảy ra chuyện quan trọng gì chứ?
“Việc này rất quan trọng, không tiện trao đổi ở ngoài.” Lâm Yến biết nàng muốn hỏi cái gì, nói trước khi nàng mở miệng: “Nếu nàng rảnh rỗi thì sai Ngũ Niệm truyền tin cho ta.”
Tống Tinh Dao gật đầu đồng ý, nàng đã cùng hắn ra khỏi Đại Minh Cung, xe ngựa của phủ công chúa đã chờ ở đằng trước, ngựa của Lâm Yến cũng được người hầu cận dắt tới.
“Ta đưa nàng về phủ công chúa.” Lâm Yến không lên ngựa, chỉ dắt ngựa đi cùng nàng về phía xe ngựa.
Tống Tinh Dao vừa định từ chối thì bỗng nhiên có người vén rèm nhảy xuống khỏi xe ngựa, cười vang: “Không phiền Lâm… Ồ không, Hàn công tử.”
“Sao ngươi lại tới đây?” Tống Tinh Dao nhìn thấy Triệu Duệ An thì cực kỳ kinh ngạc.
“Đón nàng về phủ.” Triệu Duệ An lập tức đi đến bên cạnh nàng, dắt tay nàng, cười dịu dàng với nàng, nhưng lực trên tay thì không hề nhẹ chút nào, nắm chặt tay nàng ở trong lòng bàn tay: “Đã chuẩn bị vở kịch về mèo cho nàng, chúng ta đi xem đi.”
Mặc dù trước đây nàng đã đồng ý với Triệu Duệ An là muốn thử nhưng Tống Tinh Dao không có thói quen thân mật như vậy ở trước mặt mọi người, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Triệu Duệ An, ngươi an phận một chút.”
Triệu Duệ An nghe vậy thì lại càng ngông cuồng hơn, dứt khoát ôm eo nàng, Tống Tinh Dao vô cùng túng quẫn, cũng không nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Yến, chỉ gật gật đầu, rồi vội vàng bước lên xe ngựa, Triệu Duệ An đi vào theo, thả rèm xuống, Tống Tinh Dao không nhìn thấy bên ngoài nữa, chỉ có Triệu Duệ An hơi vén rèm cửa sổ xe lên rồi ngó ra, cười lạnh hai tiếng: “Vẫn đứng ở đó nhìn kìa. Lục nương, ta không thích ánh mắt hắn nhìn nàng.” Đây là nói đến Lâm Yến.
Tống Tinh Dao quay đầu đi, một lúc lâu sau cũng không hé răng.
Ở chỗ kia, Lâm Yến dắt ngựa đứng ở ngoài cửa cung, nhìn theo xe ngựa rời đi, tươi cười đã mất.
Khi Triệu Duệ An dắt nàng, nàng không hề từ chối… Giữ bọn họ…
Hắn lại bắt đầu ho khan, nhưng không phải giả vờ.
Phổi rất đau, bao gồm cả tim nữa, đau đến khó ngăn.
————
Trong Hàm Chương Các của phủ công chúa, Triệu Ấu Trân nghiêng người dựa vào trên ghế, thỉnh thoảng trong đôi mắt có vẻ hơi uể oải lại lóe lên một tia sáng lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm vào người đứng ở dưới trướng. Tào Thanh Dương theo hầu ở bên cạnh, yên lặng không nói chuyện.
Trong điện yên tĩnh một hồi lâu, Triệu Ấu Trân mới mở miệng: “Ngươi nghĩ kĩ chưa, muốn gia nhập vào Phi Kỵ Quân của ta à?”
Người nọ đối mặt với bà ở khoảng cách gần cũng không lộ ra một chút khiếp đảm nào, thản nhiên nhìn lại: “Điện hạ cất nhắc, bằng lòng cho ta cơ hội kiến công lập nghiệp này, ta hiểu vô cùng rõ.”
Triệu Ấu Trân cười cười: “Nghe nói trước kia ngươi vì đuổi theo tra vụ án bắt cóc mà đã từng cải trang trà trộn vào hang ổ của Phùng Hoảng, bây giờ ở chỗ bổn cung cũng đang có một chuyện khó giải quyết, cần phải có người lẻn vào làm nội ứng, nhưng đối thủ lần này không giống như Phùng Hoảng, hơi sơ ý thì ngươi khó giữ nổi tính mạng, ngươi có dám không?”
“Dám.” Người nọ cũng không hề đắn đo.
“Người mà Lục nương tiến cử, quả nhiên có vài phần gan dạ sáng suốt, ngay cả việc ngươi phải làm cái gì, đối phương có địa vị gì mà cũng không hỏi, đã đồng ý rồi à?”
Người nọ không phải ai khác, chính là Bùi Viễn.
Bởi vì Tống Tinh Dao, đêm hôm nhà họ Mạc xảy ra hỏa hoạn đó, Bùi Viễn hộ tống Triệu Ấu Trân suốt dọc đường trở lại phủ công chúa, quả nhiên đã lọt vào mắt Triệu Ấu Trân. Hắn vốn làm việc ở Bắc Nha, tuy được quan trên thưởng thức, dựa vào mấy công lao mà nhận được cơ hội lên chức, làm một thống lĩnh nho nhỏ, nhưng nội bộ của Bắc Nha có quan hệ phức tạp, cô nhi không có bối cảnh, cũng không có người nâng đỡ như hắn, nếu muốn xuất đầu thì quá khó, một thống lĩnh nho nhỏ vốn đã hết cỡ rồi.
Cho nên, những lời kia của Tống Tinh Dao mới có thể đả động được hắn.
Cành ô-liu của* Trưởng công chúa, chính là tới đúng thời điểm.
*Cành ô liu: là biểu tượng của hòa bình, chiến thắng, sự khôn ngoan, vinh quang, khả năng sinh sản, quyền lực và sự tinh khiết.
“Ngoại trừ cái mạng này, Bùi mỗ không có gì cả, chẳng qua là liều mạng cầu công danh, việc của điện hạ, Bùi mỗ chắc chắn sẽ dốc hết toàn bộ sức lực.” Bùi Viễn nói.
“Liều mạng cầu công danh? Ngươi thật đúng là cái kẻ liều mạng, bổn cung hơi thích ngươi rồi đấy…” Triệu Ấu Trân lại cười: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Thanh Dương sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với ngươi, còn người liên hệ trong lúc người làm nội ứng, bổn cung sẽ cân nhắc lại.”