Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao vừa rơi
xuống, còn đương giữa không trung nàng đã xoay người ôm lấy Ám Mị, nhẹ
nhàng chầm chậm đáp xuống đất. Ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh,
hình như đây là lãnh cung, trống không lạnh lẽo, mặc dù có người quét
dọn, nhưng tất cả dụng cụ đều cũ kĩ sần sùi, sân trong và phòng bừa bộn
các thứ linh tinh, có thể thấy được đã rất lâu rồi không có người ở.

Từ trước đến nay Hoàng cung luôn là nơi lãng phí tài nguyên nhất, tùy tiện tìm đại một chỗ cũng có thể tìm được phòng trống. Phù Dao xem qua vết
bỏng trên ngực Ám Mị - không nhẹ chút nào. Nghe thấy bên ngoài tường
viện vang lên tiếng huýt sáo không ngừng, nghĩ thầm lúc này Ám Mị hoàn
toàn không có khả năng xông ra khỏi Hoàng cung, chi bằng ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ hắn khỏe lại rồi tính tiếp. 

Nàng kéo Ám Mị đi vào trong, lúc đi ngang qua vườn hoa thì Ám Mị đột nhiên tỉnh lại, nghiêng
đầu nhìn một rồi bỗng vùng vẫy đẩy Phù Dao ra, tự mình bước đi. Nhưng
chân tay mềm nhũn liền lăn một vòng vào trong, đè nát một khóm hoa, hắn
hái một đóa hoa bỏ vào trong ống tay áo, Phù Dao nói với theo, "Sao
không để ta giúp huynh, sao phải gắng gượng như vậy chứ."

Ám Mị
nằm xuống thở dốc không thôi, Phù Dao thấy hắn đang nằm đè nát hoa trong vườn một cách thảm hại, nghĩ một đoạn rồi nói: "Ta có một bằng hữu, thứ yêu thích nhất của huynh ấy là hoa cỏ. Mùa đông sẽ mặc áo bông cho Tử
thảo, nếu ai dám động vào hoa của huynh ấy nhất định sẽ bị đuổi giết,
với tính tình của huynh ấy, nếu nhìn thấy như thế này thì chắc chắn sẽ
chỉnh huynh chết luôn."

"Cô nói là Tông Việt à?" Ám Mị bỗng bật cười khẽ, "Hắn ta có bản lĩnh chơi chết ta sao?"

Phù Dao nhìn hắn, nói: "Khó nói lắm." Nàng đỡ hắn dậy, "Đừng ở đây, chúng ta đi vào trong đi."

Nàng dìu Ám Mị vào trong phòng, mới chỉ trong nửa khắc thôi mà vết thương
trên tay hắn đã nứt toác ra, da thịt thối rữa, lộ ra thịt non đỏ tươi,
nhìn rất ghê rợn. Y phục trên lưng hắn dính chặt vào da thịt, chắc hẳn
là cũng bị thương rất nặng, nàng quay đầu nhìn lưng hắn, lúc này đâu còn lòng dạ nghĩ tới đây là cơ hội ngàn năm một lần được ngắm tận mắt sờ
tận tay thân thể tuyệt đẹp của hắn nữa. Mũi tên kia cắm sâu vào lưng
hắn, đây là vết thương chí mạng, nhưng sao Ám Mị chẳng có vẻ gì là người sắp chết cả?

Nàng nhoài người muốn xem cho rõ ràng hơn, Ám Mị
đưa tay chặn lại, nói: "Mũi tên kia chi xuyên qua một chút thôi, ta biết trước tài này của hắn ta, nên đã có phòng bị."

Tuy hắn nói như
thế, song đích thực là lưng hắn đã bị lửa đốt cháy, dù có như thế nào
cũng không tránh được thương tích, hơn nữa mũi tên kia còn mang theo nội lực mà. Phù Dao một mực muốn kiểm tra vết thương của Ám Mị, còn hắn thì một mực từ chối, "Ta tự mình làm được."

Phù Dao nhướn mày nói: "Ta có thuốc tốt nè!"

Ám Mị không thèm quan tâm đến lời nàng, lấy thuốc trong ngực mình ra.

Phù Dao giận quá hóa cười, "Được, được, thuốc của huynh tốt hơn, là ta nhiều chuyện."

Nàng đưa tay dời mấy cái thùng chứa phân bừa bộn sang một bên, đỡ hắn ngồi
xuống, "Ta không cản trở huynh nữa, không cần phải lo là ta rình xem lén đâu." Nàng giận dỗi ngoảnh đầu sang bên khác, tên này dở hơi quá, che
che đậy đậy gì làm gì chứ, lão nương đã nhìn thấy hết cơ thể trần trụi
của ngươi rồi.

Nguyên Bảo đại nhân từ trong ngực nàng bò ra ngoài đứng trên vai nàng nhìn về phía sau, nhìn một chút, nó đột nhiên vỗ vỗ
vai nàng.

Phù Dao quay đầu lại, nhìn thấy ai đó lúc nãy quật
cường giờ đã hôn mê bất tỉnh, lọ thuốc cao rơi trên đất, nàng thở dài,
cất giọng ảo não, "Ban nãy đầu hàng sớm là được rồi, không phải tốt hơn
sao? Giày thối chống đối Mạnh đại vương ta làm gì chứ?"

Nàng nhặt lọ thuốc cao lên, để Ám Mị nằm đó, không chút nương tay xé rách y phục
hắn, vết thương trên lưng hắn phồng rộp cả lên, da thịt đỏ bừng, nhưng
may mắn là không có nghiêm trọng như vết thương nơi tay, da thịt còn
chưa thối rữa. Phù Dao thử một chút thuốc cao, mát lạnh trơn láng, vừa
thử đã biết đây là dược phẩm hảo hạng, xem ra chỉ cần dưỡng thương một
thời gian thì lưng hắn vẫn đẹp như cũ. Nàng vừa nhăn mày vừa cẩn thận
xoa thuốc — nàng nhớ là lưng hắn bị lửa đốt mà, sao vết thương không
nghiêm trọng như ở tay nhỉ?

Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vần đề này, Mạnh sắc lang không có thời gian thưởng thức cái lưng
đẹp kia — nàng nghe thấy có tiếng hiệu lệnh vang lên bên ngoài và tiếng
bước chân dồn dập về hướng này.

Phù Dao nhìn khắp xung quanh,
thấy trong gian phòng tối om phía trước có mấy chiếc thùng đựng phân rất to, liền chẳng do dự kéo Ám Mị vào, lúc này hình như Ám Mị có hơi tỉnh
táo lại, hỏi nhỏ: "Trốn ở đâu..." Phù Dao đáp: "Thùng đựng phân." Cơ thể Ám Mị như run rẩy một, Phù Dao chờ hắn giãy giụa lại không thấy gì, bèn ngoảnh đầu nhìn, thấy hắn lại tiếp tục bất tỉnh.

"Ngoan lắm..."
Ai đó cảm thán, "Biết điều hơn so với Tông Việt, nếu đổi lại là Tông
Việt, chắc chắn hắn sẽ đánh ta một chưởng cho chết rồi tự sát luôn."

Nàng kéo Ám Mị chui vào thùng đựng phân, cẩn thận không để chạm vào vết
thương sau lưng hắn, vừa mới chui vào trong liền nghe được tiếng mở cửa, một đội thị vệ xông vào, người đi đầu quát to, "Lục soát, lục soát khắp nơi, tám phần là thích khách chưa chạy đi được đâu."

Bọn thị vệ
thưa phải, tiếng bước chân tản ra, khắp cả gian phòng đều bị lục soát,
ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu xuống mặt đất không ngừng dao động,
tất cả mọi thứ đều bị lục tung.

Có tên nói: "Đến phòng phía Đông
kiểm tra đi." Ba, bốn tên vội vàng xông vào đó, những tên còn lại đứng
chờ. Những tên thị vệ này vô cùng cẩn thận, đâm trường thương vào tất cả những đồ vật trong phòng. Phù Dao cau mày nhìn, biết rằng hôm nay rất
khó thoát khỏi ải này, bèn một tay âm thầm rút Thí Thiên ra, một tay nắm chặt Ám Mị.

Hai người họ trốn trong một thùng đặt ở giữa phòng,
xung quanh khắp nơi là những thùng đựng phân tương tự, có một tên thị vệ xông đến, một tên trong nhóm đột nhiên cười nói: "Ai mà có thể trốn
trong đó chứ?"

Những tên khác cũng khựng lại, cười nói, "Kiểm tra một là được rồi."

Phù Dao nắm chặt đao trong tay, giơ lên.

Tên thị vệ kia đâm trường thương vào thùng, Phù Dao cau mày ngẩng đầu lên,
nàng sợ nắp thùng sẽ rơi xuống trúng lên vết thương của Ám Mị, nên đưa
tay lên chuẩn bị đỡ.

Mũi thương đâm vào thùng.

Thẳng tắp ngay trước mi tâm của Ám Mị.

Mũi thương sáng loáng như tuyết, hàn quang lóe lên, ánh đuốc cháy rực, sáng tới bức người.

Thí Thiên trong tay Mạnh Phù Dao vung lên!

Ám Mị đột nhiên mở mắt ra!

Ánh mắt hắn vừa mở ra đã sáng hơn cả mũi thương kia, lấp lánh sáng quắc như mắt báo săn, lập tức giơ tay giữ chặt Thí Thiên đao.

Mũi thương bỗng nhiên dừng lại trong nháy mắt.

Hàn quang sáng loáng chỉ cách Ám Mị trong gang tấc.

Thi vệ kia đột ngột thu lại trường thương, quay đầu nói với đồng bọn, "Mẹ nó chứ, không có gì cả!"

Tất cả đều thở dài, một tên nói: "Nhiếp Chính vương điện hạ trấn giữ ở
trong cung chắc đã đi nghỉ rồi, các huynh đệ cũng đã tận tâm, nếu đã
kiểm tra xong rồi thì chúng ta đi thôi."

Manh Phù Dao thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân dần xa, bốn bề yên tĩnh trở lại, chắc là trong thời gian ngắn đội thị vệ kia sẽ không quay trở lại. Phù Dao nhẹ nhõm cất đao đi, cảm
thấy bàn tay Ám Mị đang nắm tay nàng ươn ướt liền kéo tay hắn ra, "Huynh buông tay ra đi, không sao nữa rồi."

Nàng lại hỏi, "Huynh có nội ứng trong cung à?"

Ám Mị liếc nàng, ánh mắt kia ngụ ý rằng là: "Tứ chi cô phát triển sao đầu
óc lại ngốc nghếch thế hả, không có nội ứng an bài thì ta xông vào cung
làm gì." Ai đó liền tức tối, lườm hắn, ý trong mắt: "Ta đây không có nội ứng mà xông vào cung nè." Ám Mị lại liếc xéo nàng, ngụ ý lần này là:
"Cô chỉ may mắn mà thôi."

Manh cô nương lười phải đấu mắt với
người đang bị thương, liếc nhau một hồi ngộ nhỡ mắt lé luôn thì sao,
huống chi hai người còn đang ở trong cái thùng đựng phân, đây thật sự
không phải là chỗ để lãng mạn liếc mắt đưa tình, chẳng những vậy, quần
áo Ám Mị còn xốc xếch — lưng hắn rách một mảng trần trụi, trước ngực
cũng rách vài đường, trước sau đều để lộ thân hình quyến rũ và đôi bờ
vai vững chãi, có thể dụ dỗ người ta phạm tội chỉ trong nháy mắt, cho dù không có sắc tâm cũng khó mà kìm nén nổi, nàng bèn đẩy nắp thùng ra,
đứng dậy nói, "Không có nội ứng cũng không sao mà."

Nàng vừa định nhảy ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, theo bản năng
quay đầu nhìn Ám Mị, thấy hắn không có điều gì khác thường, trong đầu
nàng liền lóe lên một ý nghĩ, bèn đưa tay mò mẫm dưới đáy thùng, tìm
được một túi nhỏ rồi đưa cho Ám Mị. Ám Mị mở ra, trong đó có một lệnh
bài, bản đồ sơ lược bố cục Hoàng cung và khẩu lệnh còn có một mảnh giấy
ghi gì đó mà nàng xem không hiểu, đại khái đó chắc là ám hiệu liên lạc
bí mật.

Phù Dao than thở, "Haizz... sao không để lại thức ăn mà để lại những thứ vô dụng này làm gì chứ."

Nguyên Bảo đại nhân vuốt cái bụng phẳng lì, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.

Ám Mị cầm lấy túi gấm, nhắm mắt điều khí, nói: "Có thể đem mấy cái thùng đựng phân này sang chỗ khác hay không?"

Mạnh Phù Dao đưa chân đá đá Nguyên Bảo đại nhân, "Này, chuột mập, ta nhớ có
lần mi đá bay chiếc ghế đó, mấy cái thùng này cũng nặng tương tự, mi
giúp ta đi?"

Nguyên Bảo đại nhân đá đá đầu ngón tay Ám Mị, kêu chít chít chít xèo xèo xèo...

Ám Mị và nữ chủ tử của nó xem ra là cùng một bụng, chẳng thèm nói gì, tựa
người vào thùng, nửa nằm nửa ngồi, còn Mạnh Phù Dao thì mặt mày hớn hở,
nói to, "Tốt lắm, thật hài hòa!" Nàng nhích đến gần Ám Mị, hỏi: "Huynh
biết Tông Việt à? Đến để cứu hắn sao?"

Ám Mị khép hờ mắt, một lúc lâu sau mói nói: "Ta khuyên cô đừng có nhiều chuyện nữa, cứu Tông Việt không có dễ dàng như vậy đâu."

Phù Dao rơi lệ, sâu xa nói: "Thật ra thì ta cũng không biết Mông Cổ đại phu bị nhốt ở đâu nữa? Tên đó vừa hư hỏng vừa độc miệng lại xảo quyệt còn
thích sạch sẽ, làm như cả thế giới đều bẩn chỉ có mình hắn là sạch sẽ
tinh khiết vậy, một ngày tắm không dưới ba lần, người nào ngốc nghếch ở
bên cạnh hắn sẽ tưởng mình là heo, ta đúng là rãnh rỗi quá nên tự làm
khổ mình, quen phải một tên tai vạ như vậy."

Ám Mị liếc nàng, "Bây giờ cô giống người gây tai vạ cho người khác hơn."

Mạnh Phù Dao phát cáu, tốn hơi thừa lời nói, "Sao chuyện gì huynh cũng bênh
vực hắn hết vậy, trời sinh đầu lưỡi mọc gai, hàm răng chứa độc."

Ám Mị im lặng, hồi lâu sau chuyển sang chuyện khác, "Không chỉ có việc cứu Tông Việt là khó khăn, ở trong tầm mắt của Hiên Viên Thịnh, làm gì cũng khó."

Phù Dao im lặng, trong lòng nghĩ Hiên Viên Thịnh mắc bệnh
đa nghi nặng hơn Chiến Nam Thành, khó đối phó hơn nhiều, cũng cùng một
ruột với Đức vương. Nhưng Đức vương lại đụng phải Trưởng Tôn Vô Cực thâm trầm lưu manh đệ nhất thiên hạ, có thể áp chế y. Còn Hiên Viên Thịnh
đụng phải Hiên Viên Mân — tên này chả có thành tích lớn lao gì.

Năm xưa Hiên Viên Thịnh đảo chính, một tay hắn ta chỉ đạo thay đổi Hoàng
đế, đoạt vị, giết chết Văn Ý Thái tử, lập ấu đệ của Văn Ý Thái tử là bát Hoàng tử Vi Đế làm Hoàng đế sau đó vẫn ngại bát Hoàng tử lớn tuổi sẽ
khó khống chế, chưa đầy hai năm sau bát Hoàng tử kia liền chết bất đắc
kì tử. Hắn ta lại chọn một đứa bé bệnh tật yếu ớt trong tông thất làm
con thừa tự của bát Hoàng tử, lập làm Thái tử rồi cho kế vị. Từ đó Nhiếp Chính vương nắm trọn binh quyền, thiên thu vạn đại.

Tối nay hắn
ta vừa mới ra tay đã suýt chút nữa lấy được mạng của nàng, tuy nàng có
hơi lơ đãng, nhưng việc này cho thấy rõ hắn ta vô cùng lợi hại.

"Mặc kệ đi!" Phù Dao tức giận nói, "Nếu hắn ta dám động đến một đầu ngón tay của Tông Việt, ta đây sẽ làm thịt hắn."

Ám Mị liếc nàng, còn chưa bày tỏ biểu cảm gì, lại nghe ai đó vô sỉ nói,
"Tông Việt mà chết thì ta biết tìm ai để chữa bệnh lấy thuốc mà không
phải trả tiền đây? Ngộ nhỡ răng giá của ta bị hỏng thì ai có thể sửa lại được chứ?"

“…”

Nguyên Bảo đại nhân ôm trán suy tư... Mông cổ đại phu đáng thương, thì ra có người xem ngươi là một thùng thuốc miễn phí...

Ám Mị im lặng, lâu thật lâu sau mới trở mình, đưa lưng về phía Mạnh vô sỉ
ngủ. Phù Dao lay lay vai hắn, ngẫm nghĩ quanh co lòng vòng một hồi, định hỏi hắn gì đó song còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được hô hấp đứt
quãng của người nọ, nhớ tới vết thương của hắn liền lo lắng không thôi,
bèn nằm cách xa hắn một chút. Một đoạn sau lại nghe thấy hô hấp của hắn
càng lúc càng nặng nề, đứt quãng thật lâu, không nhịn được liền bò dậy
sờ lên trán hắn, nghĩ tới vết bỏng rất dễ nhiễm trùng bèn kiểm tra vết
thương hắn, thấy da thịt bên ngoài đã kết một lớp da non sau khi thoa
thuốc cao, xem ra không nguy hiểm gì nữa, có điều sắc mặt Ám Mị biến
thành màu đỏ, hơi thở hổn hển, như là đang bị sốt cao.

BỊ bỏng,
nhiệt độc, nội công khí huyết đều hư nên dẫn đến sốt cao, Phù Dao khổ sở nhìn nền đá ẩm ướt, lòng nghĩ thời tiết hiện tại đang đầu đông, ở đây
quanh năm không thấy ánh mặt trời, nền đất khí âm hàn rất nặng, để một
người bị thương nằm ngủ trên nền đất thế này không được, ngộ nhỡ khiến
vết thương nghiêm trọng hơn thì sao. Suy nghĩ một đoạn liền bò dậy, bắt
đầu phá vỡ những cái thùng đựng phân kia thành từng miếng gỗ, cọ rửa hết sức cẩn thận, dùng nội lực ghép từng miếng gỗ khít lại với nhau, bận
rộn đến hơn cả canh giờ, "chiếc giường" bằng thùng đựng phân mới được
hình thành, Mạnh Phù Dao lại cởi áo khoác ngoài trải lên, chầm chậm dìu
Ám Mị đặt lên giường.

Nàng mới vừa chạm vào người hắn, Ám Mị liền tỉnh, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, hỏi thật nhỏ,"... Đang làm gì vậy?"

Phù Dao lau mồ hôi, cười: "Làm giường cho huynh ngủ."

Ám Mị nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng cùa nàng, ánh mắt chợt lóe nét
dịu dàng, kéo nàng về phía hắn, "... Cô nghỉ ngơi một chút đi."

Giường bằng thùng đựng phân... Ta không ngủ đâu! Mạnh Phù Dao ảo não nhưng lại không dám vùng ra, lỡ như đụng phải vết thương hắn... nàng run run,
không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn nói, "Ừ." Rồi cứng ngắc bò
lên giường, nằm bên cạnh hắn.

Ám Mị kéo nàng nhích lại gần hắn, "Cô cởi áo khoác ra... không lạnh sao?"

Phù Dao chống tay, kiên cường đáp lại, "Ta đây rất cường tráng."

Lòi còn chưa dứt đã thấy Ám Mị đem một nửa chiếc áo khoác đắp lên người
nàng. Phù Dao kinh ngạc, nắm lấy vạt áo, thật ra thì trời lạnh như vậy
chiếc áo khoác này chẳng có tác dụng gì hết, nhưng lòng nàng lại ngập
tràn cảm xúc.

Gió đêm lùa vào ô cửa sổ, trên chiếc giường kia có
một đôi nam nữ nương tựa lẫn nhau, cả hai cùng đắp chung một manh áo
mỏng giữa trời đông lạnh giá, ngủ thật ngon.

Phù Dao nằm mộng.

Nàng mơ thấy Nguyên Bảo đại nhân đi tới đi lui trước mặt mình, Phù Dao bị nó làm cho hoa mắt, tức tối mắng, "Chuột mập, mi phiền quá."

Vừa
mắng xong nàng liền bừng tỉnh, nhìn sắc trời đã hửng sáng bèn nhổm dậy,
Ám Mị vẫn đang ngủ. Nàng thấy môi hắn đã khô nứt, cũng biết khi bị bỏng
thì rất dị bị mất nước, định đút nước cho hắn uống... Nàng đặt Ám Mị
trên đầu gối mình, thấy hắn tuy bị thương nặng nhưng sắc môi vẫn đỏ như
lửa, khi nước vương trên môi thì như giọt sương đậu trên hoa hồng, diễm
lệ không gì sánh được. Phù Dao kinh ngạc nhìn, không nén nổi bèn đưa tay ra vuốt.

Ngón tay nàng đặt trên khóe môi của Ám Mị, ở yên trên đó một đoạn, rồi lại khẽ nhích.

Đột nhiên bị người nọ bắt lấy.

Ám Mị tỉnh lại, nằm tựa trên đầu gối nàng, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt
như ngọc lưu ly đượm mấy phần hư ảo. Phù Dao đang muốn rút tay lại nhưng Ám Mị vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nhìn những ngón tay trắng nõn của nàng đến thất thần, sau đó đột nhiên đưa lên miệng khẽ khàng cắn.

Phù Dao "A" lên một tiếng, vội vàng rút tay lại, tức tối quát, "Huynh cắn bậy gì thế?"

Ám Mị nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt hắn trong nắng mai mông lung như
khói sóng trên mặt hồ óng ánh sắc bạc, mênh mông tĩnh mịch, tắm mình
trong sắc vàng rực rỡ của vầng dưong. Mạnh Phù Dao nhìn thấy sống mũi
cao thẳng tắp của hắn, đôi bờ môi thắm màu hoa đào của hắn, nét đẹp ấy
khiến con tim nàng như bị loạn nhịp.

Chỉ vậy thôi — mà cũng làm người tim người ta rối loạn cả lên.

Hắn hờ hững nói, "Cô sờ lung tung thì ta sẽ cắn lung tung."

Mạnh Phù Dao im bặt, một hồi lâu sau nàng giận dỗi vung tay, đứng bật dậy chạy ra ngoài.

Người nọ ở phía sau lưng khép hờ hai mắt hỏi, “Đi đâu vậy?"

Phù Dao tức tối đáp, "Nếu huynh có thể cắn người được thì cũng có thể tự vệ được, ta đi tìm thức ăn và muối, sẽ lập tức về ngay."

Người nọ ở phía sau không nói lời nào, Phù Dao đi được vài bước lại không yên
lòng, xoay người trở lại để Nguyên Bảo đại nhân ở lại, vuốt đầu nó căn
dặn đủ thứ, lại đem những chiếc thùng đựng phân còn lại che chắn xung
quanh cẩn thận rồi mới rời khỏi.

Mạnh vô sỉ lấy bản đồ Hoàng cung ra để đi tìm chỗ lấy thức ăn, từ đây muốn đi đến phòng bếp phải đi qua
một khu rừng trúc, nàng mang máng ngửi thấy một mùi kì quái, nhưng không dám dừng lại, chạy thẳng một mạch.

Bây giờ vẫn còn đương sớm,
phòng bếp không một bóng người, trên bệ bếp có đặt một chút điểm tâm,
mặc dù nhìn không ngon lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể no bụng. Phù
Dao cầm lấy một ít, sắp xếp như cũ để không bị phát hiện, tiện tay lấy
trộm một chút muối ăn và đường để bổ sung nước cho cơ thể của Ám Mị, chỉ cần rắc một ít đường lên vết bỏng thì sẽ vết bỏng sẽ không còn đau rát
nữa. Mặc dù Ám Mị chưa hề rên đau, song Phù Dao biết khi cơ thể bị bỏng
sẽ đau đớn đến nhường nào. Tuy nhiên, Mạnh đại vương kiên quyết không
thừa nhận, nàng chỉ làm theo thói quen mà thôi chứ không phải đau lòng
cho hắn...

Mạnh đại vương cầm đồ trong tay, lại nhớ đến có người
nói, khi bị bỏng thì tiểu tiện sẽ rất bất lợi. Ám Mị từ hôm qua đến giờ
vẫn chưa "xuỵt xuỵt"? Không phải là hắn nín nhịn chứ? Nàng đúng là gà mẹ mà, không biết từ bao giờ lại quan tâm đến vấn đề "xuỵt xuỵt" của người ta nữa, càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không đúng, haizzz, không
biết Hoàng cung có băng phiến dùng để thanh nhiệt giải độc không, không
biết trong phủ Thái y có không nhỉ?

Nghĩ một đoạn, nàng quyết
định đi Thái y phủ tìm thuốc, nhìn thấy trên kệ có một chiếc bình Bát
Bảo, liền vui vẻ đưa tay nhấc lên, thế nhưng chiếc bình chẳng hề dịch
chuyển.

Trên đời này có người tên Mạnh Phù Dao không dời nổi cái bình?

Mạnh Phù Dao tức giận, dùng hết sức lực kéo chiếc bình, một đoạn sau chiếc bình đó cũng bị nàng kéo vào trong ngực.

Một mùi son phấn đắt tiền nồng nặc lan tỏa khắp xung quanh.

Trong đầu Phù Dao nổ bùm một tiếng, theo bản năng nàng định tung cước, đột
nhiên phát hiện bên trên bình có rất nhiều thứ, nếu rơi xuống nhất định
sẽ phát ra tiếng động kinh thiên động địa, vội vàng nhẹ nhàng đỡ lấy
chiếc bình...

Nét mặt của tên nào đó chợt sáng lên, ngửa đầu cười quyến rũ với Phù Dao, không nói gì, chỉ ngân nga hát, "Vạn tuế a...
Ngài có thích Thiếp phi hầu hạ không?"

Tay trái Phù Dao đõ giá, tay phải nắm bình, chân trái đỡ bình, thở hổn hển, "Không muốn! Trẫm không thích."

"Ai da, hoa chiêu sao?" Tên nào đó khoanh tay lại, ngây thơ thuần khiết
chống cằm nhìn xuống ngực Phù Dao, ngón tay ở trên ngực nàng vẽ vòng
vòng, "Làm tư thế gì đây nhỉ?"

Mẹ nó chứ, ngực của lão nương là
ngực sữa, đang độ thời kì thiếu nữ trổ mã, kích cõ 34B, nếu như bị ép
thành 32A thì ta còn sống nổi không hả?

Mạnh Phù Dao nổi giận rồi.

Làm người hiền lành thì hay bị ức hiếp mà, lão nương không dám phách lối ở
đây vì sợ đánh nhau sẽ kinh động người khác, không ngờ sự việc lại tệ
hại hơn, dù sao cũng bị ngươi phát hiện rồi, chi bằng bắt ngươi về phục
vụ cho ta!

Nàng nhe răng trợn mắt cười gằn, hung tợn nói, "Có hai lựa chọn, một là theo ta, hai là bị ta làm thịt, chọn đi."

Khóe môi tên kia khẽ nhếch lên, Phù Dao buông lỏng tay, nghe thấy hắn nói, "Đường nào cũng chết?"

Ánh mắt nàng lóe lên, nhưng không còn dữ tợn nữa chỉnh sửa người hắn ta
ngay ngắn lại, nói: "Được, không đùa nữa, một đêm gặp ngươi hai lần,
Hoàng cung này cũng nhỏ quá đi, nói đi, ngươi muốn làm gì?"

Hiên
Viên Mân cười quyến rũ với nàng, "Cô định làm gì? Đến Thái y phủ? Cô
tưởng Hiên Viên Thịnh là heo à? Hắn chắc chắn biết các người nhất định
chưa đi ra ngoài, cũng nhất định biết là các người sẽ tìm thức ăn và
thuốc, nên đã sớm an bài trọng binh ở phủ Thái y và nhà bếp. Gian bếp
này là nơi hạ đẳng nhất, nằm ở phía Tây lục cung, đã bị thủ lĩnh Ngự lâm quân tạm thời quên mất thôi, nếu y nhớ tới, chắc chắn cô trốn không
thoát đâu."

Hắn lại cười nói, "Nhiếp Chính vương nhà chúng ta rất thủ đoạn, lại rất dịu dàng, ngày hôm qua bắt được thích khách, một giọt máu cũng không chảy, trực tiếp đặt vào trong cái chõ hấp để chưng
rồi.(*)

(*) Cái chõ hấp: dụng cụ hấp xôi

Hắn chỉ về hướng
rừng trúc, "Cô ngửi thấy chưa? Mùi vị đó đặc biệt chứ? Ngày nào cũng
chưng, mỗi ngày chưng một người, địa điểm thay đổi, đại khái là ngày mai sẽ chưng ở lãnh cung." Hắn liếc nhìn Phù Dao, "Cô mà được chưng lên
nhất định rất tươi ngon.”

Mạnh Phù Dao ngây ngốc, giờ mới hiểu
được mùi ê ê vừa rồi là mùi gì, không nhịn được liền muốn nôn, bóp chặt
lỗ mũi, nhăn mày suy nghĩ một chút, trong lòng thầm biết Hiên Viên Thịnh vô cùng thâm hiểm ác độc, nhất định sẽ đến Hoàng cung lục soát một lần
nữa. Thương thế của Ám Mị chưa lành, nàng không thể để mặc hắn mà xông
ra, nếu có Ngự lâm quân và Hiên Viên Thịnh cùng một lúc, thì chắc chắn
là một vấn đề rất khó giải quyết.

"Vậy sao ngươi lại đến chỗ này
làm gì? Ca diễn à?" Phù Dao suy nghĩ hồi lâu thì trở nên phiền não, tức
giận nhìn chằm chằm Hiên Viên Mân, nàng biết hắn không phải là nội gián
của Hiên Viên Thịnh.

"Cuộc đời như một khúc nhạc, hát một chút
thì có ngại chi?" Hiên Viên Mân mim cười nhìn nàng, dùng ngón tay vuốt
ve má nàng, "Ta còn thiếu một Hoàng hậu đó…”

Mạnh Phù Dao đột ngột đứng bật dậy nói: "Ta còn thiếu một Vương phi!" Nói xong liền giơ chân tung cước đá văng tên kia ra ngoài.

Hiên Viên Mân chống cằm, nằm nghiêng trên đất mỉm cười nhìn nàng rời đi, đột nhiên búng ngón tay một, một viên thuốc sáp bắn đến phía sau người
nàng, Phù Dao đưa tay nhận, nghe thấy hắn nói, “Khi nào hồi tâm chuyển ý thì đến Tụy phương trai ở sau hoa viên để gặp.”

Hồi tâm chuyển ý con bà nó, Phù Dao tiện tay nhét viên thuốc sáp vào trong ống tay áo,
sau đó tức tối đùng đừng trở lại lãnh cung, nhìn kí hiệu mà nàng đã để
lại lúc đi, mới vượt tường vào trong.

Vừa vào trong mật thất, Phù Dao lập tức tìm chiếc thùng kia, nào ngờ thùng nào cũng giống thùng
nào, lòng liền hoảng hốt, vị trí chiếc thùng kia đã thay đổi, nàng nắm
chặt Thí Thiên đao trong tay, cẩn thận bước từng bước một qua đó, tập
trung lắng nghe tiếng hít thở khắp xung quanh — quả nhiên không có ai
hết.

Tim Phù Dao đập dồn dập — Ám Mị đâu rồi? Gặp thị vệ rồi sao? B| Hiên Viên Thịnh bắt đi? Tiêu rồi, sớm biết vậy nàng đã không bỏ
đi... ngay sau đó lại nhớ đến mùi vị ê ê, người không khỏi run rẩy.

Đang muốn cong chân chạy ra ngoài tìm Ám Mị, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng người nói: "Lên đây."

Mạnh Phù Dao vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Ám Mị ngồi ở trên mấy chiếc thùng
gỗ chất chồng lên nhau, trái phải đều là thùng gỗ, vậy mà tư thế hắn vẫn tao nhã, ngồi trên thùng đựng phân mà như ngồi trên ngai vàng vậy.

Lòng Phù Dao nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bùng lên tức giận, không nhịn được nói: "Huynh ở trên đó làm gì, hù chết ta."

Ám Mị tựa người vào tường, hất cằm lên chỉ chỉ về phía một cửa sổ hẹp trên trần nhà nói, "Ngồi ở đây có thể nhìn thấy động tĩnh phía bên ngoài."

Phủ Dao chầm chậm leo lên, vừa nhìn thì quả nhiên không khỏi vui vẻ, nói:
"Lần này đúng là giành được tiên cơ rồi, chỗ ẩn nấp như thế này, lần đầu tiên mới thấy."

Ánh mắt Ám Mị lóe lên, bật cười, Phù Dao lấy
bánh ngọt trong ngực ra, vừa nhìn thì mặt liền đen thui — bánh ngọt đã
bị tên kia đè bẹp lép rồi, còn dính thứ gì đó vàng vàng xanh xanh, hình
như là của đồng bọn của Nguyên Bảo, thứ này để cho người ăn sao? Đây là
thứ cho chuột ăn thì đúng hơn!

"Con hát chết tiệt!" Phù Dao lẩm bẩm mắng, Ám Mị ngoảnh sang hỏi, "Gì vậy?"

Phù Dao lắc đầu, "Ăn lót bụng trước đã." Nàng lấy bánh ngọt ra, hy vọng Ám
Mị ăn xong sẽ hồi phục sức khỏe được chút ít, bộ dáng Ám Mị bây giờ nhìn như một khối đậu hũ nát. Cuối cùng Ám Mị cũng chậm rãi ăn.

Phù
Dao mừng đến rưng rưng nước mắt — Trời mới biết nàng vui mừng đến mức độ nào — nếu như đổi lại là Trưởng Tôn Vô Cực hay Chiến Bắc Dã cao quý thì tuyệt đối có chết cũng không ai chịu ăn hết, chỉ có người giang hồ mới
thật sự dễ thích nghi và nhịn nhục mà thôi.

Bánh ngọt được đưa
đến trước mặt Nguyên Bảo đại nhân, Thần thử cao quý bi phẫn đến muốn
chết — điểm tâm của nó đều là do đầu bếp bậc nhất của Hoàng cung nấu
bằng những loại thực phẩm trân quý nhất, có bao giờ ăn những thứ vặt
vãnh như thế này đâu? Đã vậy còn dính thứ gì đó xanh xanh vàng vàng? Đây mà là thức ăn của chuột thần sao? Đây chẳng khác gì thức ăn của người
thường mà!

Thật là ấm ức nha... Kể từ khi đi theo Phù Dao, địa vị nó không những bị hạ thấp xuống, mà tiền đồ cũng tối tăm, chất lượng
cuộc sống như bị nước sông cuốn trôi đi đâu chẳng biết...

Trải
qua một hồi lâu đấu tranh tư tưởng... Nguyên Bảo đại nhân rốt cuộc cũng
run rẩy cắn móng vuốt, nhắm chặt mắt, giậm chân, lệ móng doanh tròng mà
cắn từng chút bánh...

Chờ hai tên kia ăn xong, Phù Dao mới chậm
chạp móc từ trong ngực ra miếng bánh ngọt cuối cùng còn hình dáng đẹp đẽ nguyên vẹn và sạch sẽ ngon miệng ra, thong thả ung dung ăn, Nguyên Bảo
đại nhân liền bùng lên lửa giận ngút trời đối với hành động vô lương tâm và vô liêm sỉ này của chủ tử nó, lập tức nhào tới giựt giựt liếm liếm,
liếm liếm giựt giựt...

Ám Mị khẽ thở dài, đột nhiên lòng hắn bỗng dưng quặn thắt từng hồi, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, từ phía đằng xa bay
tới một mùi ê ê, ngày càng nồng nặc.

Phù Dao cũng ngửi thấy mùi này, nàng dường như lập tức ăn không nổi nữa, nhắm mắt bỏ hết miếng bánh vào trong miệng —

Hai người ngồi trên nắp thùng đựng phân trầm mặc, một đoạn lâu sau Phù Dao lên tiếng, "Huynh có biết mùi này là mùi gì không?"

Trong mắt Ám Mị lướt qua một ánh nhìn mơ màng, đáp: "Biết.”

Phù Dao ngạc nhiên nhìn hắn, sắc mặt Ám Mị nhợt nhạt trong nắng mai không
chút cảm xúc, "Từ lúc nhỏ ta đã ngửi qua mùi này rồi, vú nuôi ta đã bị
chết như vậy."

Phù Dao nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn, suy nghĩ một
đoạn vẫn không nhịn được bèn hỏi, "Đó là thuộc hạ của huynh, vừa rồi ta
nghe nói, Hiên Viên Thịnh sẽ đem từng người một chưng đến chết, có lẽ
hôm nay hay ngày mai, bên ngoài sẽ có đầy những người chết."

"Vậy thì như thế nào?" Ám Mị quay đầu nhìn nàng, "Cô muốn ta xông ra khi đó, để cùng chịu chết với họ sao?"

Phù Dao im bặt, nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải, Ám Mị không
sai, hắn xông ra cũng là tặng không cho Hiên Viên Thịnh một mạng sống,
nhưng nàng đã quen với tình cảm gắn bó keo sơn, sống chết có nhau giữa
Chiến Bắc Dã và Hắc Phượng kị từ sớm rồi, cũng quên mất rằng, ở Đại lục
Năm châu này, tình cảm giữa Ám Mị và thuộc hạ của hắn không như vậy.

Nàng có chút không hiểu, lẩm bẩm, "Ta chỉ là cảm thấy... ta không thể nhìn nổi..."

Ám Mị trầm mặc nhảy xuống, hắn khó khăn lắm mới đứng vững được, nằm xuống
giường gỗ, Phù Dao xoay người thoa thuốc cho hắn, rất dịu dàng và tỉ mỉ.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi một bên khuôn mặt nàng, đậu trên vành tai nàng,
khiến từng đường nét trên gương mặt nàng như tỏa nắng, ấm áp và rất đỗi
dịu dàng.

Ám Mị nằm nghiêng nhìn nàng, sắc đen trong mắt hắn dường như đen hơn thêm, tựa màn đêm nơi phía chân trời xa xăm mờ mịt.

Ngón tay trên lưng mềm mại như cánh hoa, cũng tựa như lá biếc trôi trên mặt
hồ tháng tư trong khung trời mơ mộng, xoa dịu tâm tình hắn.

Đột nhiên lòng hắn xao động.

Hắn nói thật nhỏ, Mạnh Phù Dao dừng tay lại.

"Có phải đại khái cô cho là, ta là một chủ tử quá lạnh lùng và vô tình hay
không, thật ra ta chỉ cảm thấy, người nào còn sống cũng không quan trọng bằng chính ta còn sống."

Phù Dao lặng thinh, lời này nếu thốt ra từ miệng Chiến Bắc Dã, tám phần sẽ được đổi lại thành, "Các ngươi còn
sống, ta sẽ vui vẻ hơn!"

"Ta sống, mới có thể cứu bọn họ ra, nếu
như không cứu được, ta cũng có nhiều cơ hội để báo thù hơn bọn họ, về
sau, gia quyến của họ ta sẽ chăm lo cho đến lúc chết, sự sống còn của
ta, đáng giá hơn họ."

Nhìn thấy vẻ mặt như khinh bỉ của nàng, Ám
Mị cười cười, tiếp lời, "Ta có một tôi tớ, hết sức phúc hậu, dù là ai
cũng không thể nào chê trách điều gì. Năm đó y và ta bị kẻ thù đuổi
giết, phải bỏ lại huynh đệ đã bị thương, y không đành lòng nửa đêm lẻn
đi quay lại cứu người đó, nhưng không ngờ người đó sau khi bị bắt đã
phản bội, chỉ điểm cho địch, dụ y ra mặt làm lộ chốn ẩn thân của chúng
ta...Đó là một cuộc chém giết gió tanh mưa máu, mọi người đều chết
hết... Y và ta đều lâm vào đường chết, ta được người cứu, thế nhưng y đã bị bắt rồi lột da sống. Ta nhớ lúc cuối cùng khi y đẩy ta xuống giếng
để trốn đi, y đã nói với ta câu cuối cùng... Y nói... niềm tin trên đời
này... quá xa xỉ..."

Phù Dao lặng thinh.

Ám Mị hờ hững kể, còn nàng dường như lại ngửi được mùi máu tanh nồng, như nhìn thấy gương mặt trung nghĩa hiện đầy sự bi phẫn của nam tử kia, nhìn thấy nam tử đó giãy giụa khi bị lột da sống, thấy gương mặt đầy máu...

"Ta cũng từng cho là, niềm tin là thứ quý giá nhất trên đời, là điều đẹp đẽ
nhất, thực tế không lâu sau đó, điều tốt đẹp đó đã vỡ tan, cắm sâu vào
từng tấc da tấc thịt."

"Cho nên, ta với thuộc hạ của ta, chỉ có
một quan hệ — chủ nhân cùng tử sĩ. Ta nắm trong tay ý chí của bọn họ,
sinh mạng, thê tử của họ, đảm bảo rằng nếu bọn họ hy sinh ta sẽ chịu
trách nhiệm chăm lo cho gia đình họ, vì vậy mà bọn họ luôn trung thành
với ta, ta cũng không bao giờ lo lắng họ sẽ phản bội. Dù là trong tình
huống hiện tại, ta đang bị thương nặng, còn bọn họ đang trong chõ hầm,
ta vẫn có thể thản nhiên và tự tin ngồi ở chỗ này, kể với cô những
chuyện xưa."

Giọng hắn đong đầy sự mỉa mai, cười khẩy hỏi nàng,
"Cô có từng nghĩ qua không, nếu giờ phút này, bọn họ không chịu nổi hình phạt tàn khốc kia, khai ta ra, vậy ta và cô, bây giờ sẽ trong cảnh ngộ
như thế nào?"

Phù Dao im lặng thở dài, nàng không thể không thừa
nhận, Ám Mị và Chiến Bắc Dã hoàn toàn khác nhau, không ai có lỗi hết,
thật là trăm sông đổ về một biển mà.

Đề tài này quá mức nặng nề,
nàng sờ mũi mình, không biết nói chi, chợt nhớ tới điều gì đó liền móc
viên thuốc sáp ra ""Con hát" - hắn ta nói có thể cứu chúng ta, nhưng mà
phải có điều kiện."

Nàng bóp võ viên thuốc sáp, lấy ra một tờ giấy, một đòng chữ đập vào mắt:

"Trẫm còn thiếu một Hoàng hậu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui