Phu Đào Huyệt


Làm theo lời Trúc Ninh, ban ngày hai người nghỉ ngơi, tối đến thì lại chạy, Thập Lục còn tranh thủ lúc nghỉ mua miếng gì đó để cho nàng mài răng, tỷ như khúc xương, trái bắp, và miếng lót vai cho hắn, hắn thật không ngờ răng nanh của Trúc Ninh lại lợi hại như vậy, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, nàng đã mài mòn hai miếng lót vai của hắn. Đến nỗi một người chất phác như Thập Lục, cũng có đôi khi muốn mua đá mài dao cho nàng mài răng, để cho nàng không ồn ào nữa…
Một hôm trời chạng vạng, Thập Lục đi mua gì đó để cho Trúc Ninh gặm cắn, đúng lúc khi về đến khách điếm, bỗng nhiên hắn bị một bàn tay túm chặt, quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên trộm mộ đã bỏ chạy trong mộ thất của Trúc Ninh trước đây. Hắn ngây ra nhìn bọn họ: “Chuyện, gì?”
“Chuyện gì hả? Ta dùng năm lượng bạc để mua ngươi về làm việc cho bọn ta, cẩu nô tài ngươi lại thừa dịp chạy trốn! Theo ta trở về, xem ta có chặt đứt chân ngươi không!”
Thập Lục bị bọn hắn túm kéo đi hai bước, bất chợt hắn nhớ tới lời Trúc Ninh dặn mình, rằng nàng sẽ nổ tung hắn. Hắn chững lại, mặc kệ hai tên kia kéo mạnh đến cỡ nào, cũng đứng sừng sững như núi, không hề nhúc nhích, hắn nói: “Không, đi!”
Một nô tài lúc nào cũng chỉ biết vâng mệnh giờ đột nhiên phản kháng, khiến hai tên kia tức giận đùng đùng, một tên rút roi da bên hông ra đánh vào người Thập Lục…
Thập Lục từ nhỏ đã quen bị đánh, chẳng thèm phản kháng, đứng sừng sững, mặc cho trên người hắn bị đánh đến rướm máu.
“Ai cho các ngươi đánh hắn!” Một tiếng quát khẽ từ trên lầu truyền xuống, Trúc Ninh đẩy mạnh cửa sổ khách điếm trên lầu hai ra, xoay người nhảy phốc xuống mặt đất, lại khép hai chân nhảy đến chắn trước người Thập Lục, giơ tay bắt lấy ngọn roi rồi ném nó đi, tên kia vì quá bất ngờ nên không kịp phòng bị, ngã bùm xuống nền đất, quỳ gối trước mặt Trúc Ninh.
Trúc Ninh tiến đến trước mặt hắn, há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng phau: “Ta cắn chết ngươi!” Nàng liếm liếm đôi môi, ánh mắt như mèo, tên kia sợ tới mức bật ngã về phía sau, gần như là bò để chuồn ra ngoài: “Yêu quái a! Yêu quái a!” Tên còn lại cũng bị Trúc Ninh hù sợ, dường như nhớ ra là đã gặp nàng ở đâu rồi, sắc mặt thoắt xanh rồi trắng, sợ đến nỗi lăn ra ngất luôn…
Trúc Ninh quay lại tóm chặt tay Thập Lục, nhảy đi về hướng cổng thành: “Chúng ta đi, cửa thành sắp đóng rồi.”
“Trúc Ninh, mài răng…” Vừa rồi bị tên kia đánh nên đồ vật trong tay hắn đều bị rơi xuống đất, Trúc Ninh lại không cho hắn thời gian để nhặt nhạnh lại những thứ ấy, nắm tay hắn kéo đi, dường như là tức giận, dường như là trốn tránh ai đó. Thập Lục ngoái đầu nhìn lại, thấy một đạo sĩ mặc áo xanh từ trong bước ra, đang xem xét tên nằm hôn mê bất tỉnh, rồi dõi mắt nhìn theo bọn họ, xúc cảm trên mặt nhìn không rõ điều gì…
Ra khỏi cửa thành, đi tới rừng cây ở ngoại ô, Trúc Ninh mới buông tay Thập Lục ra, lúc này mặt trời đã khuất dạng sau đỉnh núi, chỉ còn lại ánh hoàng hôn ráng đỏ.
Trúc Ninh ngồi xổm xuống, che mặt, thật lâu sau mới khe khẽ thốt lên: “Mặt trời… thật đẹp.”
Thập Lục sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là cương thi không thể tiếp xúc với mặt trời, đây cũng là lần đầu tiên Trúc Ninh nhìn thấy mặt trời từ sau khi tỉnh lại. Hắn thất thần nhìn Trúc Ninh, mãi đến khi nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt xuyên qua tầng lá cây dày đặc, nàng nhút nhát nhìn những tia sáng cuối cùng của một ngày, da mặt nàng dường như bị tổn thương, nửa đỏ hồng nửa trắng bệch, trông vô cùng dọa người, nàng nói: “Ánh mặt trời vô cùng ấm áp, thật muốn nhìn thêm một lần nữa.”
Nhìn thấy thần sắc Trúc Ninh, Thập Lục xưa nay luôn ngốc nghếch tựa như bị một con gì đó cắn mạnh một cái, con tim hắn có cảm xúc thật kỳ quái…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui