Trans: Caramel
Chu Từ co rụt người lại, trong tay đang ôm bầu ngực sữa.
Người đàn ông ấn sữa tắm ở bên cạnh, nhỏ lên trên người cô, vô cùng lạnh làm cô co rúm người lại, cả người lui về sau một bước, theo bản năng muốn che ngực lại.
Cô đối diện với ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, trái tim nhỏ bé cẩn thận dừng lại, cắn đốt ngón tay không dám phát ra tiếng.
Tiết Kiệu nắm lấy cổ tay cô: “Kêu ra.”
Chu Từ sửng sốt một chút.
Tiết Kiệu nhéo lấy cổ tay cô, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn lặp lại: “Kêu ra đi.”
Anh nói: “Lần sau đừng để cho tôi thấy em lại cắn mình nữa, nếu không sẽ làm em sướng đến không nhịn được mà kêu lên đấy.”
Cô gái nhỏ đáng thương thế mà lại muốn từ chối, bị anh hung dữ trừng mắt, răng môi mở ra, dựa vào cạnh bồn tắm đáng thương mà kêu ra, tiếng kêu khe khẽ y hệt tiếng mèo con chưa dứt sữa.
Cuối cùng Tiết Kiệu cũng vừa lòng, ngón tay thon dài vuốt ve hai bầu ngực sữa, vân vê nhào nặn phần vú lớn thành nhiều hình dạng khác nhau, ngón tay cọ cọ qua ngực của cô, vuốt lên vuốt xuống chỗ mấy phương trình mà anh đã viết.
Cô gái nhỏ kìm nén không được lại muốn cắn ngón tay mình, bị anh nhìn thấy, đưa tay lấy khăn mặt cột chặt tay cô lại.
“Ô… Ừm a…” Cô gái nhỏ lại muốn mắng anh, nhưng cũng sợ tên khốn nạn này lại ký bậy bạ đủ thứ lên trên thân thể mình.
Cô nhìn chằm chằm anh, cắn phần thịt bên trong miệng đến bật máu, người đàn ông nhìn thoáng qua, mở nước làm ướt từ đầu đến cuối, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn cô, mút lấy lưỡi cô đến phát đau, cắn môi cô đưa đầu lưỡi vào dò xét, một bên hôn cô một bên lại hung hăng xoa nắn đôi gò bồng đảo.
Tay của cô gái nhỏ bị cột phía sau người, đôi chân thon dài đạp vào trong bồn tắm, làm bọt nước bắn tung tóe.
Cho đến khi cô gần như không thể thở nổi thì người đàn ông mới buông ra, cô thở hổn hển, mắt ngấn lệ nhìn vào đôi mắt tàn nhẫn của người đàn ông, giống con chó con sói, hung ác tàn bạo vô cùng tàn khốc.
Cô gái nhỏ nhút nhát hừ một tiếng, kìm nén lại tiếng khóc trong cổ họng, dâm thủy lặng lẽ từ chân chảy xuống, theo động tác của anh mà một lần lại thêm một lần chảy ra ngoài.
Anh thô bạo mà lên đỉnh, nhào nặn bầu ngực cô đến đỏ lên, sau đó đột nhiên lại tăng sức mạnh ở trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng hắt một vốc nước lên, dịu dàng tắm rửa sạch hết bọt trên người cô.
Lúc tắm rửa sạch sẽ thì lộ ra vết ngón tay trên bầu ngực sau khi bị chà đạp.
“Thật xinh đẹp.”
Anh hơi cúi đầu xuống, đến gần dịu dàng hôn cô, ngậm nụ hoa nho nhỏ của cô vào trong miệng nhẹ nhàng mút.
Cô gái nhỏ phóng túng kêu lên muốn thoát khỏi anh, nhưng ngược lại mang toàn bộ bầu ngực dán sát vào môi anh.
Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm thấp, hơi thở ấm nóng phả lên ngực cô, nóng như đốt lửa: “Chúng ta tiếp tục tắm được không?”
“Kế tiếp đến nơi này?” Ngón tay anh một đường kéo xuống, đụng đến đùi của cô: “Rất ướt.”
Cô gái nhỏ khóc lóc la lên, ấp úng nói không ướt, ngón tay người đàn ông lại bỏ vào miệng của cô, kéo lấy đầu lưỡi của cô: “Mạnh miệng cái gì, bản thân tự mình nếm thử, xem thử em có ẩm ướt hay không, hả?”
“Ướt không? Có phải ướt rồi không?”
Anh nắm lấy đùi cô, đầu ngón tay trượt vào trong tiểu huyệt của cô, cắm mạnh vào: “Mới chỉ có bóp ngực thôi đã ướt thành thế này rồi, lẳng lơ.”
“Ừm… A…” Cô gái ngửa đầu ra sau rên rỉ, cuối cùng cũng phá vỡ được đến vùng mẫn cảm nhất.
Cô phóng đãng kêu ra, đầu dựa vào vai của người đàn ông: “Thầy à, đừng xoa nữa, hu hu… Sẽ tiểu trong bồn tắm lớn mất, đừng mà, rất bẩn…”
Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, xoa lấy đùi của cô, nhào nặn bộ ngực lớn của cô, ngón tay trong tiểu huyệt cô đang xoa xoa nặn nặn, ra ra vào vào, vuốt ve từng phần từng phần thịt mềm, làm viên ngọc của cô sung huyết mà cứng lên.
Tiếng hét lấn át cả tiếng nước chảy ra, cô thê thảm gọi “thầy Tiết”, một lần lại thêm một lần nhưng nói không được, cuối cùng lại mệt mỏi mà ngất đi, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn dán sát bên tai anh, cầu xin vô cùng đáng thương: “Hôn thôi được không, hôn thôi, đừng xoa mà, hôn môi thôi, đừng đụng phía dưới nữa, hu hu…”
Thầy Tiết không hề có nhân tính, không cho lựa chọn, dán vào môi cô mà hôn hôn, mút mút, đầu lưỡi quấn vào nhau: “Một bên hôn, một bên nhào nặn.”
Tiếng thét của cô gái bị anh cứng rắn chặn lại, trở thành tiếng nức nở mơ hồ qua kẽ răng.
Trán của anh nhẹ nhàng cọ qua, trong lúc đó hai người đều vô cùng thân thiết với nhau.
Mãi cho đến lúc cô gái hét lên: “Hu hu, muốn tiểu… Thật sự muốn tiểu, thầy Tiết!”
Con mắt người đàn ông đen lại, vớt cô từ trong nước ra ngoài, tách hai chân ra ôm vào lòng, giống như con nít khi đi tiểu nhắm ngay bồn cầu nói: “Tiểu đi.”
Cánh tay cô bị trói lại, không thể nào che mặt lại được, gần như khóc lên: “Em… Em…”
Giọng của Tiết Kiệu vô cùng lạnh lùng và xấu xa: “Nếu không tiểu tôi sẽ nắm lấy viên ngọc của em, nhéo đến khi nó tiểu ra đấy.”
“Hu hu…” Cô bị dọa đến tè ra quần, nước mắt chảy xuống, phía dưới của Tiết Kiệu cũng đã cứng như đá rồi, hận không thể đè người lên bồn cầu lập tức làm một trận.
Anh nghiến răng nghiến lợi véo lấy mông cô, ngẩng đầu hôn lên khóe mắt cô, liếm lấy nước mắt của cô, giọng điệu vô cùng hung ác: “Chỗ nào cũng có thể chảy nước, bên trong của em đều là nước phải không?”
“Điên… Người điên!”
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, hung dữ mà mắng anh, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn như viên đạn.
Tiết Kiệu vẫn giữ nguyên hình dáng này của cô đặt lên bồn rửa tay, lúc vào cửa anh đã tiện tay để chìa khóa ở trên huyệt nhỏ của cô, chỉ cần động một chút sẽ ma sát vào huyệt nhỏ, lạnh như băng, cảm thấy kích thích vô cùng.
Nước xuân của cô cũng chảy ào ào, thiếu chút nữa đã không thể khép chân lại.
Tiết Kiệu lấy chiếc chìa khóa kia ra, tiện tay lau đi tấm kính thủy tinh, để cho cô có thể thấy được dáng vẻ hiện tại của mình.
- Đùi của cô và bầu ngực sữa cũng đỏ hết lên, vì tay bị trói ở phía sau khiến cho cô có vẻ như đưa ngực lên phía trước, dưới đùi thì đang mở rộng ra, nước từ trong tiểu huyệt chảy ra cùng với viên ngọc đang sưng lên vô cùng rõ ràng – cả người cô vô cùng chật vật ngồi xổm trên bồn rửa tay vô cùng xấu hổ, còn Tiết Kiệu đứng ở phía sau lưng cô cười cười: “Thật giống một kẻ lẳng lơ.”
Chữ viết trên toàn thân cô được rửa còn mờ mờ, chỉ còn lại chút màu nhàn nhạt.
Nhưng chỉ có chữ “khốn nạn”, vẫn còn rất rõ ràng ở đấy.
Tiết Kiệu vô cùng yêu thương mà sờ sờ chỗ đó: “Chỗ này không thể xóa được.”