Trans: Caramel
Lúc Chu Từ bị đuổi về nhà, Quách Diệp vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết xong, trong nhà là một đống hỗn độn, tất cả đồ đạc đáng giá đều bị lấy đi không còn gì.
Cô ngẩn người ngồi trong đống đổ nát, nhớ tới hôm nay Tiết Kiệu nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô, nhưng cô không còn nhớ đó là chuyện gì.
Trong ấn tượng của cô lần đầu tiên gặp Tiết Kiệu chính là cách ngày khai giảng lớp 11 không bao lâu.
Cô tạm nghỉ học một năm khi lên cấp ba, có một khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy ánh sáng, thật ra bạn học tình cờ thấy cô thì sẽ chào hỏi, nhưng cô lại không nhớ gì, trong trí nhớ có một đoạn ký ức bị mất đi.
Vốn dĩ cô không biết đã xảy ra chuyện gì, bị Tiết Kiệu nhắc tới mới cảm thấy không thích hợp, cau mày nghĩ không ra được, như là một đoạn phim thường có trong phim truyền hình.
Nhưng cô không có những biểu hiện khoa trương như thế, không đau đầu cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ là không có chút ấn tượng nào, trước sau vẫn luôn rõ ràng, chỉ có một khoảng thời gian không nhớ được.
Lúc Quách Diệp về nhà cô vẫn còn đang phát ngốc ngồi đó, màn hình di động để bên cạnh bật sáng lên.
“Con ngoan!”
Chu Từ bị ôm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Quách Diệp.
Bà bị nhốt vài ngày, lớp trang điểm trôi đi, tóc tai tán loạn, thoáng cái đã già hơn mười tuổi, hốc mắt lõm sâu vào, trong mắt cũng chẳng còn thấy ánh sáng như lúc trước.
Cô nắm lấy ống tay áo của Quách Diệp, Quách Diệp vẫn dỗ dành cô như trước kia, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
Quách Diệp nghiến răng nghiến lợi mắng: “Giết người ngàn đao, giết ngàn đao!”
Chu Từ nói rằng mình đã ở vài ngày trong ký túc xá của trường, Quách Diệp cũng không hoài nghi cô, trong lòng đều là thù hận với Triệu Nguyên.
Hai mẹ con cùng nhau dọn dẹp lại phòng một chút, sô pha và bàn trà cũng không còn nữa.
Phòng Chu Từ vẫn đang khóa nên không bị động vào, Quách Diệp ngồi ở cạnh giường, cùng ăn một phần mì xào với cô.
“Mẹ, chuyện con tạm nghỉ một năm khi lên cấp ba, là chuyện gì thế con không nhớ.”
Quách Diệp đang ngồi vừa ăn vừa nói chuyện với luật sư, ba phút trước bà cũng đã gọi cảnh sát, báo có cướp vào nhà, nghe thấy Chu Từ nói thì động tác lưu loát dừng lại một chút, nâng mắt lên nặng nề như đang bị kẹt gì đấy: “Sao lại hỏi cái này? Mẹ cũng không nhớ rõ nữa, một năm đó con nằm trong bệnh viện, cũng không có gì đáng để nhớ kỹ.”
Chu Từ giơ điện thoại lên: “Con tìm thử, cảm giác như đã quên đi mất chuyện gì đó rồi, nói là đã gặp tai nạn nên những chuyện trước kia đã quên hết…”
Quách Diệp tắt di động của cô: “Cái gì mà nhớ chuyện trước kia, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Trạng thái của bà rõ ràng là lo lắng không bình thường, Chu Từ bỏ đôi đũa trong tay xuống, yên lặng nhìn Quách Diệp.
Vốn dĩ Quách Diệp còn tỏ vẻ bình tĩnh, cuối cùng vẫn chống đỡ không được: “Ông ta không phải tìm con chứ, sao con lại hỏi đến chuyện này?” Ông ta là ám chỉ ai? Chu Từ nghĩ một lát mới nhớ đến, đấy là chỉ ba ruột của cô.
Cô nhớ lại chuyện mình đã lãng quên trước kia, nói là do đại não bị tổn thương: “Con là bị ông ấy đánh sao?”
Quách Diệp lắc đầu, bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa, là cảnh sát đến hỏi.
Cái gì Chu Từ cũng không hỏi, chỉ đứng một bên nhìn Quách Diệp kể khổ.
Bọn họ vẫn còn hôn nhân trên danh nghĩa, cũng coi như là tranh cãi trong nhà, nhưng có nhiều tài sản có liên quan nên Quách Diệp hỏi luật sư, chuẩn bị xé rách mặt, làm lớn chuyện lên.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại mấy ngày liền, có lẽ Quách Diệp rất sợ Chu Từ hỏi lại lần nữa, nên phần lớn đều vội vội vàng vàng, luôn bận rộn rất nhiều việc.
Mãi cho đến ngày đó, Chu Từ nhận được điện thoại của Tiết Kiệu: “Đón em đến chỗ này.”
Lần trước anh nói như thế làm cô vô cùng đau khổ, lần này đi xuống vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Bên miệng người đàn ông còn vương chút ý cười, chạy một mạch đến trại an dưỡng kiểu cũ.
Chu Từ không biết tại sao vẫn còn chút hoảng hốt, theo bản năng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, bàn tay người đàn ông khô ráo, ấm áp, lúc nắm lấy vô cùng an tâm.
Anh kéo cô đi qua một hành lang thật dài, mãi đến căn phòng tối nhất ở cuối, còn chưa mở cửa những đã có một mùi lạ bốc ra từ trong phòng.
Tiết Kiệu gõ cửa tượng trưng một chút, sau đó đưa tay đẩy ra.
Một mùi ẩm mốc bay ra từ trong phòng, khói thuốc làm tê liệt não bộ của con người.
Người đàn ông bên trong đang cúi đầu ngồi đấy bỗng nâng mắt lên nhìn, một bên mắt đã bị sụp mí, cười cười nhìn qua.
Trái tim Chu Từ như bị người ta hung hăng nắm lấy, tiếng thở dài nhẹ nhõm xuất hiện trong cổ họng, nói không được, vô cùng tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt trắng bệch muốn lùi người về phía sau, lại bị Tiết Kiệu ấn vai bắt đứng yên tại chỗ: “Chu Từ, em nhìn người này một chút.
Ông ấy là ai, còn chưa nhận ra được sao?”
Chu Từ đã không còn phát ra tiếng được nữa, nỗi sợ hãi to lớn khiến cô toát hết mồ hôi lạnh, trong đầu cô bắt đầu hiện lên những ký ức vụn vặt, bao phủ hết người cô.
Người đàn ông kia là ba cô, hay nói đúng hơn là cách xưng hô cô thường gọi, ba ruột.