Phù Diêu

- Vẫn phái người nhìn đường à?
Vương Quốc Hoa đứng ở xe chờ Cát Tiếu Mi đến rồi nói. Cát Tiếu Mi mặt hơi hồng có chút nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Không phải chuyên môn phái, lãnh đạo đã lâu không tới khu công nghệ cao, mọi người đều mỏi mắt mong chờ, căn bản không cần phái. Xe ngài vừa qua ngã rẽ đằng trước là người ở cửa hàng chỗ đó đã thấy, đó là do người nhà một nhân viên của ban mở.

- Còn có cách nói này sao? Biển số xe của tôi bọn họ sao biết.
Vương Quốc Hoa lững thững lên lầu không cần Cát Tiếu Mi dẫn đường.

- Người nhà nhân viên của ban quản lý khu công nghệ cao đều chờ cơm. Hôm qua về tôi tổ chức hội nghị toàn ban, nghe nói có tiền lương phát nên mọi người đều sớm hỏi thăm về ngài. Đừng nói biển số xe, trong nhà ngài có mấy người thì cũng đã truyền ra, còn kém điểm chưa được gặp ngài.
Cát Tiếu Mi rất tôn trọng nói, đây không giống như đang diễn.

Khu công nghệ cao đã hơn năm nay không ai đến hỏi han, lãnh đạo cấp trên không ai muốn chạm vào đây, tài chính cấp hàng tháng cũng không ngừng bị cắt giảm. Người có cửa đã sớm điều đi, nhân viên còn lại đều là không có cửa.

- Sắp cuối năm tôi không thể để mọi người buồn vì không có tiền mà.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói sau đó đi vào văn phòng Cát Tiếu Mi.

Bên ngoài khu công nghệ cao trông khá đẹp mắt nhưng vào mới biết tình hình thực tế khó khăn. Bàn làm việc đều là bàn cũ, bên trên có không ít vết loang lổ.

Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Bây giờ chị có bao nhân viên?

- 58 người. Hiện nay khu công nghệ cao tổng cộng thu
Cát Tiếu Mi bất đắc dĩ nói.

Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng đứng trên hành lang nhìn. Đất bằng phẳng nhìn không tới cuois nhưng chỉ có mình trụ sở ban quản lý khu công nghệ cao nằm ở đây.

- Không đưa được công ty nào ư? Chưa có một hạng mục nào kéo đến được sao?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Cát Tiếu Mi hoàn toàn không còn vẻ xinh đẹp trước đây mà thay vào đó là sự buồn bã.
- Vốn có ba bốn công ty cũng thỏa thuận xong nhưng mãi không chịu đến. Bọn họ chỉ có một mục đích là ép chúng ta giảm giá đất. Ban đầu thu hồi đất một mẫu ba ngàn đồng, thêm tiền nhân công, tiền xây dựng nên một mẫu cho thuê 18 ngàn, sau đó giảm xuống 12 ngàn, bây giờ bọn họ yêu cầu tám ngàn.

- Ha ha, bọn họ sao không đòi lấy đất miễn phí. Bắt đầu từ hôm nay không cần để ý đến bọn họ.
Vương Quốc Hoa rất quyết đoán đưa ra chỉ thị làm Cát Tiếu Mi khá kinh ngạc. Lúc này bên dưới lầu từ từ xuất hiện mấy chục người.

- Trợ lý Vương, ngài nói gì với mọi người chứ? Trong phòng hội nghị bây giờ để đủ các thứ nếu không sẽ bị người xung quanh trộm.
Cát Tiếu Mi nhăn nhó nói. Vương Quốc Hoa nhìn Cát Tiếu Mi luôn biết cách ăn mặc, thực tế đồ cô mặc đã hơi cũ, chỉ là thường xuyên giặt là nên trông khá được.

Mặc kệ quá khứ Cát Tiếu Mi như thế nào, ít nhất bây giờ xem ra cô ta muốn khu công nghệ cao tốt lên.

Vương Quốc Hoa lững thững xuống lầu, đứng ở khu đất trống nhìn mọi người và lớn tiếng nói:
- Các đồng chí lưu lại, tôi biết thực ra mọi người muốn đi, nỗi khổ khi không thấy hy vọng tôi cũng biết. Mặc kệ nói như thế nào các vị kiên trì được, rất nhiều sai lầm cũng không phải do các vị. Có một vấn đề là tôi rất khó hiểu, ba tháng không có lương sao các vị không lên quận đòi hỏi?

- Có đòi nhưng không có câu trả lời thuyết phục, còn gọi chủ nhiệm Cát đi mắng một trận.
Có một người lên tiếng, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Cát Tiếu Mi.

Cát Tiếu Mi khẽ cười nhỏ giọng nói:
- Việc này có đáng gì chứ, đây là báo ứng.

Vương Quốc Hoa không muốn hỏi Cát Tiếu Mi dùng thủ đoạn gì trấn an mọi người. Hắn nói:
- Khu công nghệ cao sẽ không tiếp tục như vậy nữa, điểm này tôi dám nói với mọi người. Nhưng với hiện trạng của khu công nghệ cao bây giờ thì mọi người có dám vỗ ngực nói mình không có trách nhiệm không?

Im lặng.


Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Bắt đầu từ hôm nay mỗi thành viên ban quản lý khu công nghệ cao đều phải học, học gì? Học làm thản nhiên nói để phục vụ tốt nhà đầu tư, đây không phải khẩu hiệu, cái này ai cũng biết. Chỉ có phục vụ tốt thì mới hấp dẫn được tài chính, cuộc sống của mọi người mới tốt lên.

Vừa nói Vương Quốc Hoa quay đầu nói với Cát Tiếu Mi:
- Sau khi tôi đi chị tổ chức mọi người thảo luận xem làm như thế nào phục vụ tốt nhất nhà đầu tư, đưa ra bản thảo chi tiết. Trong ba ngày tôi muốn thấy một bộ mặt khác của ban quản lý. Còn bảo tài vụ đến tôi lấy giấy xin cấp tiền.

Nói xong Vương Quốc Hoa đi ra xe. Mọi người đầy ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhìn Cát Tiếu Mi. Cát Tiếu Mi chờ Vương Quốc Hoa rời đi mới nói với mọi người.
- Trợ lý Vương nói rất đúng, ngoài ra tôi tuyên bố tin tốt với mọi người, chờ lát nữa tài vụ lên quận báo cáo, trợ lý Vương đã đáp ứng cấp tiền.

Cát Tiếu Mi nhìn mọi người phấn khởi, cô cũng tự tin hơn.
- Được rồi, mọi người yên lặng, họp tiếp. Tôi nói yêu cầu của trợ lý Vương để mọi người cùng nghe.

Xe ra khỏi khu công nghệ cao về lại đường quốc lộ, Vương Quốc Hoa nói với Lão Lý:
- Đến trạm thu phí xem một chút.

Lão Lý chạy xe đến trước mặt trạm thu phí, Vương Quốc Hoa không xuống chỉ nhìn qua rồi nói:
- Đến phòng du lịch.

Phòng du lịch nằm ở khu nội thành cũ, đây là một căn nhà trông đã cũ. Xe dừng trước cửa, phòng du lịch rất yên tĩnh, không có chút phản ứng nào. Vương Quốc Hoa xuống xe đi vào trong cũng có hai người thấy nhưng không chú ý nhiều tới hắn.

- Sáng nay ăn không ngon, lát phải mắng lão Mã một trận.

- Mắng lão Mã là giả, đi quyến rũ con gái ông ta mới là thật phải không?


- Cút, ông không phải sáng hôm nào cũng đến đó ăn, không phải là để nhìn vú con gái lão sao?

Hai người kia nói chuyện gì, Vương Quốc Hoa nghe rõ. Nhìn bọn họ, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn trụ sở yên tĩnh.

Vương Quốc Hoa nhìn qua chiếc Santana đỗ dưới tán cây gần đó, hắn lên lầu. Qua một văn phòng, hắn lại nghe thấy có người nói chuyện ở bên trong.
- Tối qua xem phim không? Võ Trạng Nguyên Tô Khất Nhi đó, buồn cười quá.

- Phim này cũ rồi.
Có người đáp.

Vương Quốc Hoa nhìn vào thấy hai người phụ nữ đang vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện, còn có một người phụ nữ trung tuổi đang ngồi sửa áo, phía xa có một người đàn ông trung niên cầm báo chăm chú xem.

- Ồ, anh tìm ai.
Cuối cùng có người chú ý tới Vương Quốc Hoa, một người phụ nữ đang nói chuyện hỏi.

- Tôi đến có chút chuyện, xin hỏi văn phòng trưởng phòng Nhạc ở đâu?
Vương Quốc Hoa khiêm tốn hỏi, người phụ nữ kia nhổ vỏ ra sau đó mới lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng đang bận, có việc gì nói với tôi.

- Ồ? Cô có thể thay Nhạc Đông Linh?
Giọng điệu Vương Quốc Hoa bắt đầu có tia không tốt, người phụ nữ kia không nghe ra, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Một người phụ nữ khác lên tiếng.
- Cậu kia, đây là em họ trưởng phòng Nhạc, chánh văn phòng phòng du lịch.

- Nghe rồi đó, có việc thì nói đi.
Ả phụ nữ nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xuống, thấy hắn đeo túi nên cười nói:
- Có phải mới tốt nghiệp được phân tới đây? Tìm tôi là được rồi. Tôi nói cậu phân đến đâu không đến, đến phòng du lịch này làm gì? Chậc chậc, cũng đẹp trai đó, gọi chị đi rồi chị giúp đỡ cho.

Người phụ nữ trung tuổi đang sửa áo ở bên ôm bụng cười.

- Thanh Hà, tôi thấy cô muốn giúp thằng này ở trên giường.

- Triệu tỷ, không được nói linh tinh, cậu bé sợ thì sao?
Ả chánh văn phòng vỗ vỗ tay nói.
- Giấy phân công đâu?

Vương Quốc Hoa sờ sờ túi cuối cùng lấy ra thẻ công tác ra.
- Chỉ có cái này.
Thứ này chiều qua lão Lý đưa tới cho hắn.

- Nhanh như vậy đã có thẻ công tác. Không đúng.
Ả lấy ra đọc lớn.
- ủy ban quận Lưỡng Thủy – Vương Quốc Hoa, chức vụ trợ lý …
Đọc đến đây ả không đọc được nữa, tay run run làm thẻ rơi xuống đất. Chẳng qua ả phản ứng rất nhanh khom lưng nhặt lên rồi đưa bằng hai tay tới:
- Chủ tịch Vương…

Vương Quốc Hoa cầm lấy lạnh nhạt nói:
- Là trợ lý chủ tịch.
Vừa nói hắn đi vào trong ngồi xuống ghế.
- Cho cô hai phút tôi muốn gặp Nhạc Đông Linh, hai phút sau Nhạc Đông Linh không ra thì tôi đảm bảo trong ba ngày chị ta sẽ đến trường Đảng quận báo danh.

Lúc này một người đàn ông cầm cốc trà tiến vào, thấy mọi người đang trợn mắt há mồm liền rất khó chịu lớn tiếng nói:
- Thời gian đi làm mà các người làm gì vậy hả? Thanh Hà, cô làm gì vậy hả, đứng lại đó cho tôi.

Kết quả Thanh hà không thèm để ý đến hắn, chạy thật nhanh. Tên kia tức giận đỏ mặt nói:
- Trong mắt các người còn kỷ luật tổ chức không?

Người phụ nữ trung tuổi cẩn thận đi tới nhỏ giọng nói:
- Phó trưởng phòng Tiếu, có lãnh đạo quận ở đây, nói chuyện chú ý một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận