Lúc ăn tối, người nhà Tạ Mãn Hòa đến hết, hai người lớn, hai đứa bé. Đứa lớn là bé gái, nhỏ là bé trai ba tuổi. Vì sinh thằng bé này Tạ Mãn Hòa bị phạt 3500 đồng, lúc ấy cả nhà còn lo lắng. Vương Hữu Hòa vốn hiền lành cũng tự mình dẫn đội tới Tạ gia bắt con lợn để ăn tết.
Tạ Mãn Hòa nhìn con trai mình nói:
- Thoáng cái Tiểu Hiểu đã được ba tuổi, lúc ấy Bí thư Vương đúng là quá ác.
Lời này Tạ Mãn Hòa nói cho Vương Quốc Hoa nghe, không ngờ Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Anh rể, việc này không trách được Bí thư Vương. Anh đợi Đại Nha được bảy tuổi còn không thể xin sinh con thứ hai sao? Công tác nông thôn không dễ làm, cái này em biết. Được rồi anh rể, sau này trước mặt mọi người không nên lấy em ra làm cờ hiệu đó.
Mặt Tạ Mãn Hòa đỏ lên, y chỉ là than thở một câu mà thôi. Vương Quốc Hoa không nghĩ như vậy, bây giờ là than thở, sau này thì sao?
Chị gái Vương Tú Tú ở bên khẽ đá Tạ Mãn Hòa:
- Mãn Hòa, còn nhớ chuyện đó làm gì. Mấy năm nay Bí thư Vương có làm gì có lỗi với anh không? Nhà có cái xe ba bán không phải do Bí thư Vương vay giúp thì có tiền mua sao? Chưa uống rượu đã nói này nói kia.
Tạ Mãn Hòa hơi sợ vợ, bị nói không dám cãi câu. Vương Quốc Hoa thấy thế rót cho anh rể chén rượu.
- Anh rể, sang năm em sẽ đưa một số tiền mua cửa hàng trên huyện, anh và chị làm ăn, tiền vốn em bỏ. Còn cụ thể làm gì thì anh chị bàn với nhau.
Tạ Mãn Hòa ngẩng đầu lên, mắt sáng rực nói:
- Thật sao?
- Còn không thật ư?
Vương Tú Tú lại đá hắn:
- Cậu hai nói có lúc nào không thực hiện? Từ lúc cậu làm quan đến nay anh nhìn người trong thôn trong xã ai thấy me không khách khí. LÀm người phải biết đủ.
Tạ Mãn Hòa có chút xấu hổ gãi đầu nhìn Vương Quốc Hoa giơ chén tới, y vội vàng nói đứng lên nhận.
- Là anh rể không đúng, anh tuyệt đối không lấy Quốc Hoa ra ngoài làm việc.
Vương Lão Thật lúc này mới cười nói:
- Hai, con nói quà tết này có phải là sai lầm không? Hay là trả lại?
Nói vậy, Tạ Mãn Hòa nhìn tới. Thuốc, rượu, đồ ăn mà người ta biếu Vương Quốc Hoa đúng là làm y thấy thèm.
- Cái này không có gì, mọi người đều thế cả, con không thu sẽ là không hợp thời. Yên tâm, từng đó đồ không nói là sai lầm được ạ.
Vương Quốc Hoa an ủi một câu. Người một nhà bắt đầu vui vẻ ăn cơm.
Ngày 30, Vương Quốc Hoa định nằm ngủ nướng không ngờ vừa sáng sớm Đại Nha đã dẫn em tới nhìn hắn.
- Cậu, chị nói cậu dẫn bọn cháu đi mua đồ ăn.
Thằng bé tên Tạ Xuân Hiểu, tên này do Vương Quốc Hoa đặt.
(Truyện share by Diễn Đàn MangaClub.Biz)
Vương Quốc Hoa vỗ gáy nói.
- Được, cậu mang hai đứa đi ăn.
Hắn ngồi dậy, Vương Tú Tú vào nói:
- Đại Nha, Nhị tử, sang bên chơi, đừng làm phiền cậu.
Hai đứa bé cùng nhìn Vương Quốc Hoa.
- Ha ha.
Vương Quốc Hoa thấy hai đứa như vậy không khỏi vui vẻ nói:
- Không có gì đâu chị. Chị, chị đừng quản, trẻ con có ai không thân với cậu?
Vương Tú Tú nói:
- Cậu cứ chiều bọn nó. Vừa lúc chị muốn lên huyện đưa hàng, cậu cho chị đi cùng.
Hai đứa bé lần đầu ngồi xe con, ngồi ghế sau không ngừng sờ loạn. Vương Quốc Hoa thi thoảng cười cười quay đầu lại nhìn hai đứa. Nhớ hồi còn bé đều do chị dẫn lên trấn chơi. Vương Quốc Hoa rất nhanh chú ý quần áo hai đứa mặc đều là loại mấy đồng một bộ. Vương Tú Tú thi thoảng quay đầu lại mắng vài câu bảo hai đứa ngoan ngoãn một chút.
Xe đến thị trấn, chuyện thứ nhất Vương Quốc Hoa làm là đi mua quần áo cho cháu. Vương Tú Tú đùn đẩy, Vương Quốc Hoa cười nói:
- chị, còn nhớ hồi bé chị dẫn em đến chợ chơi không? Lúc về em đi không nổi, chị cõng em. Lúc ấy chị đi vài chục bước là dừng lại nghỉ, sau đó lại cõng em. Về đến nhà trời đã tối đen còn bị mẹ mắng nữa chứ.
Nhắc tới việc này, hai mắt Vương Tú Tú đỏ lại.
- Nói việc này làm gì?
Vương Quốc Hoa cười cười ôm lấy cô cháu gái nói.
- Đi, đi mua quần áo mới.
Vương Tú Tú nhìn thấy không khỏi tươi cười, cô vuốt vuốt mắt nắm tay con trai nói khẽ:
- Đại Nha, Nhị tử, nhớ cậu rất tốt với hai đứa, lớn lên phải báo đáp cậu đó.
Đứa bé gật đầu nói:
- Vâng, con nhớ.
Hai đứa bé mua quần áo không hết bao tiền, chỉ ba trăm đồng. Đối với Vương Tú Tú mà nói đây là tiền lớn, phải biết người cả nhà làm việc vất vả mà bỏ ra được ngàn đồng đã là tốt. Vì thế mua đồ cho con sao bỏ ra được nhiều tiền như vậy.
Mua đồ cho cháu xong, Vương Quốc Hoa lại cười cười cầm lấy chiếc áo khoác đưa cho chị gái:
- Chị mặc thử xem.
(Truyện share by Diễn Đàn MangaClub.Biz)
Vương Tú Tú vội vàng xua tay từ chối, Vương Quốc Hoa kéo chị gái tới gương. Vương Tú Tú thực ra còn chưa tới 30 tuổi, lại làm việc vất vả nên không còn giữ được nhan sắc như trước. Mặc chiếc áo khoác vào, Vương Tú Tú cũng thấy mình còn trẻ đi vài tuổi.
- Ôi, anh làm gì vậy hả? Áo này mới nhập, anh để cô ta mặc thì tôi bán thế nào được?
Bà chủ cửa hàng thấy Vương Quốc Hoa lấy đồ cho chị gái mặc thử nên vội vàng nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút tức giận nói:
- Cô nói gì vậy hả? Mua quần áo còn không được mặc thử sao?
Đối phương thấy Vương Quốc Hoa mặc không bình thường nên chột dạ nói:
- Chiếc áo này rất đắt, anh mua được không?
Vương Quốc Hoa vốn định nổi giận nhưng nghĩ lại thấy thôi.
- Không chấp với cô, cái áo này bao tiền, tôi mua.
Người phụ nữ đang định đòi giá đắt ai ngờ ngoài cửa có một cảnh sát vào cười hì hì hỏi:
- Ôi, đây không phải thư ký Vương sao? Còn cần gì tiền chứ? Ngài cầm đi, coi như quà tết.
- Nói gì vậy hả? Chiếc áo này hơn 500 đó.
Bà chủ mặc kệ trừng mắt nhìn cảnh sát vừa lên tiếng.
- Mẹ nó chứ, đồ ngu.
Cảnh sát mắng. Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng lấy ví bỏ ra 500 đồng kéo chị gái và đám nhỏ ra. Phía sau truyền tới tiếng nói đầy css giận của tên cảnh sát kia.
- Đồ ngu, bà biết đó là ai không? Trưởng phòng Cổ thấy hắn còn ăn nói khép nép, cuối năm tôi còn phải bảo người đưa quà tết. bình thường muốn tìm cơ hội nịnh còn không được, cô giỏi rồi.
Vương Tú Tú đau lòng nhìn bộ đồ mới.
- Áo này đắt quá.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chị, đừng nói như vậy chứ. Biết em bây giờ có có bao tiền không? Chiếc áo như vậy em có thể mua cả chục ngàn cái cho chị. Đi, đi mua đồ cho anh rể.
Vương Tú Tú đứng tại chỗ, một chiếc 500, mười ngàn chiếc…
Trong căn nhà bốn tầng, Vương Quốc Hoa mua cho mỗi người một bộ đồ mới. Mặc quần áo mới mà con trai biếu, Vương Lão Thật cười ha hả vui vẻ, Trần Thúy Hoa không ngừng than oán con trai tiêu loạn nhưng thực ra miệng lại cười rất tươi.
Trời còn chưa tối, trong thôn đã có nhà đốt pháo.
Nhìn người nhà vui vẻ, Vương Quốc Hoa thấy tất cả là đáng giá. Đêm 30 người nhà ngồi ăn cơm, xem Tv. Trước đây Vương Quốc Hoa không xem, có thời gian xem Tv không bằng lên mạng đánh game chém giết kẻ thù.
Sáng mồng một, Vương Quốc Hoa dậy sớm gọi cho Tằng Trạch Quang, sau đó gọi cho Lý Dật Phong, hỏi xem đối phương ở đâu rồi cầm theo thuốc, rượu lái xe rời đi. Xe tới quận Lưỡng Thủy, Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ đến Nghiêm Hữu Quang. Bí thư Nghiêm coi như giúp đỡ mình, có phải nên đi chúc tết không? Nhớ đến quan hệ của mình với Nghiêm Giai Ngọc, hình như Nghiêm Hữu Quang cũng là chú của mình.
Dừng xe, Vương Quốc Hoa gọi cho Nghiêm Giai Ngọc, Nghiêm Giai Ngọc vừa mở miệng đã nói:
- Cũng được, coi như anh có lương tâm biết gọi điện trước.
Vương Quốc Hoa nói:
- Anh lên thị xã chúc tết lãnh đạo, không biết đến nhà bí thư Nghiêm có tiện không?
Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên nhỏ giọng lại:
- Em ở nhà chú, bố em cũng ở đây, anh gọi số máy bàn, em nói số điện thoại cho anh.
Vương Quốc Hoa gọi máy bàn, nghe điện vẫn là Nghiêm Giai Ngọc.
- Chú ơi, Vương Quốc Hoa gọi tới nói chúc tết chú.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong sửng sốt lập tức cười nói:
- Cậu ta có lòng, bảo cậu ta tới đây.
(Truyện share by Diễn Đàn MangaClub.Biz)
Đến nhà Nghiêm Hữu Quang, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ là ngoài cửa không có xe, lẽ ra lúc này trong nhà phải có không ít khách mới đúng. Nghiêm Giai Ngọc đi ra đón nhỏ giọng nói:
- Chú em trước mồng ba không bao giờ tiếp khách, anh đến vừa kịp lúc, lát nữa chú sẽ lên tỉnh.
Vương Quốc Hoa thế mới có phản ứng, mình còn phải học nhiều. Mình đi chúc tết lãnh đạo, lãnh đạo cũng phải đi chúc lãnh đạo cấp trên.