Nghiêm Hữu Quang ngồi im không nhúc nhích trong phòng khách, có lẽ do tết nên Nghiêm Hữu Quang nở nụ cười. Thấy Vương Quốc Hoa vào cửa, Nghiêm Hữu Quang cười nói:
- Tiểu Vương đến à, ngồi xuống nói chuyện.
Nghiêm Giai Ngọc ở bên kịp thời xen miệng vào:
- Vừa nãy còn nói người khác hồ đồ may mắn, mồng một đến chúc tết còn được chú cho vào nhà.
Vương Quốc Hoa biết ý của Nghiêm Giai Ngọc nên hiểu ý cười nói:
- Tôi không biết quy củ, bí thư Nghiêm đừng để ý.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong cười ha hả nói:
- Cậu đừng nghe nó, gì mà còn có thể tiến vào cửa. Chỉ cần là đồng chí thì cửa nhà tôi luôn mở rộng. Đều là một ít người không có trách nhiệm truyền lời linh tinh, Tiểu Vương đừng tin lời này.
Câu này chỉ nói cho có, Vương Quốc Hoa không coi là thật. Tâm trạng Nghiêm Hữu Quang đang rất tốt. Vương Quốc Hoa đến làm y cảm thấy tâm huyết của mình không uổng phí. Vương Quốc Hoa ở trên thị ủy nghe ai là rất quan trọng đối với Nghiêm Hữu Quang. Dù sao lão lãnh đạo của Vương Quốc Hoa – Tằng Trạch Quang nghe lời Ôn Xương Thịnh. Nghiêm Hữu Quang tuy nói cũng có nhiều cấp dưới nhưng ở quận Lưỡng Thủy là nơi tranh đoạt kịch liệt thì y không có một cấp dưới nào đủ trọng lượng. Vương Quốc Hoa mặc dù còn trẻ nhưng chỗ dựa rất cứng, tiền đồ rộng mở. Chỉ cần hắn lấy mình làm đầu, như vậy là đủ rồi. Về phần người một nhà gì đó thì Nghiêm Hữu Quang không có ý này. Cướp người của trưởng ban Lãnh ư? Nghiêm Hữu Quang đâu làm việc ngu như vậy?
Thực ra tâm trạng Nghiêm Hữu Quang tốt cũng có nguyên nhân đó là trưởng ban Lãnh không ngờ lúc mình gọi điện chúc tết lại nói có thể đến nhà ngồi. Đây là lần đầu tiên trưởng ban Lãnh nói như vậy với Nghiêm Hữu Quang. Phải biết rằng trưởng ban Lãnh là người không thích cấp dưới đến nhà quấy rầy.
Trực giác nói cho Nghiêm Hữu Quang biết chuyện này có quan hệ tới Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đến Nghiêm gia không lâu, nửa tiếng đã đứng lên chào xin về. Làm người ta giật mình là Nghiêm Hữu Quang đưa ra cửa, trước khi đi còn dặn hắn:
- Rảnh rỗi thì đến tôi chơi.
Ra khỏi Nghiêm gia, Vương Quốc Hoa đến khách sạn Sơn Thành, đây là nơi ở tạm thời của Tằng Trạch Quang. Khách sạn Lưỡng Thủy là khách sạn mà thị ủy chọn làm nơi tiếp khách, khách sạn Sơn Thành là điểm Quận ủy chọn. Loại khách sạn làm điểm này luôn có một phòng tốt nhất dành cho lãnh đạo.
Lúc Vương Quốc Hoa tới, Tằng Trạch Quang đang dọn đồ. Nghe tiếng gõ cửa, Tằng Trạch Quang nói với Lưu Đông Phàm:
- Là Quốc Hoa tới, cậu làm đi, tôi mở cửa.
Bí thư quận ủy tự mình mở cửa làm Lưu Đông Phàm rất hâm mộ. Bình thường y muốn vào thì gõ cửa sau đó tự lấy chìa khóa mở cửa. Người khác tới đều do Lưu Đông Phàm tự mình mở cửa.
- Đến rồi à, tôi vừa lúc muốn tới tỉnh thành, cậu đi theo tôi.
Tằng Trạch Quang mở cửa rồi nói. Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Có chuyện gì vậy sếp?
Tằng Trạch Quang nói:
- Vừa nhận được tin tranh đoạt đường cao tốc đã đến lúc cuối cùng. Hội nghị thường vụ tỉnh ủy đầu năm sẽ quyết định. Bộ giao thông phê hai con đường, một là ở thị xã Bắc Câu, một con đường khác có mấy thành phố, thị xã cạnh tranh. Cụ thể trên đường chúng ta nói chuyện, cậu có gì cần thu xếp không?
- Đồ thật ra không có gì cần thu xếp, tôi chỉ là hẹn đi chúc tết chủ tịch Lý.
- Đây chỉ là hình thức, lát tôi gọi điện giải thích với anh ta. Nếu muốn tranh thủ đường cao tốc đi qua thị xã ta thì nhất định phải thông qua mấy thường vụ tỉnh ủy trong tết. Trong đó quan trọng nhất chính là thái độ của bí thư Hứa nên tôi dẫn cậu đi, nếu không tôi sợ mình không vào được cửa nhà bí thư Hứa.
Lưu Đông Phàm nghe được câu này thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. Thì ra Vương Quốc Hoa có quan hệ rất tốt với nhà bí thư tỉnh ủy Hứa, bảo sao bí thư Tằng không coi trọng hắn như vậy.
- Bí thư Ôn có thái độ gì?
Vương Quốc Hoa cẩn thận hỏi một câu? Tằng Trạch Quang cười khổ nói:
- Còn có thể có thái độ gì? Phải bắt được. bí thư Ôn đã ở trên tỉnh hoạt động, bây giờ xác định là ai thì còn chưa rõ. Giờ cần nhất là vào được nhà bí thư Hứa, gọi cậu đi cùng thì cũng tin tưởng hơn. Tôi đến tỉnh còn phải gặp bí thư Ôn trước, sau đó đợi cơ hội đi gặp bí thư Hứa.
Vương Quốc Hoa biết ý của Tằng Trạch Quang nên gật đầu không nói gì. Tóm lại tết này coi như không thể làm theo ý mình. Vương Quốc Hoa ra ngoài đợi và gọi điện cho Nghiêm Giai Ngọc, nói với cô mình cần lên tỉnh có việc.
Dập máy, Vương Quốc Hoa nhìn điện thoại không khí ngẩn ra, đã lâu không thấy Lưu Linh gọi tới, Vương Quốc Hoa gọi toàn là máy bận, tết cũng không có tin tức, điều này rất không bình thường. Với tính cách của Lưu Linh thì Vương Quốc Hoa biết nhất định có chuyện gì đó. Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng hắn không biết làm gì.
Ngồi trong xe hút thuốc, điện thoại lại đổ chuông. Hắn cầm nghe, bên kia truyền tới tiếng của Sở Sở:
- Năm mới vui vẻ, chúc phát tài, ồ nói sai, chúc thăng quan.
Giọng Sở Sở không thay đổi mấy, hắn nghe ra còn có vẻ hơi mệt. Vương Quốc Hoa nói.
- Ở bên đó vẫn ổn chứ?
Sở Sở nói:
- Không ổn, không quen đồ ăn ở bên này, phải tự nấu ăn.
Vương Quốc Hoa nói:
- Ở trường học thì sao? Có khác gì trong nước không?
Nhắc đến cái này Sở Sở vui hơn nhiều:
- Trường học rất được, nước Mỹ có nền giáo dục tốt, không khí trong trường cũng khác Trung Quốc.
Lúc này Tằng Trạch Quang đi ra, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Lãnh đạo tới, tôi dập máy đây, ở nước ngoài chú ý giữ gìn sức khỏe.
- Ừ, cảm ơn, anh cũng bảo trọng.
Sở Sở nói kèm theo tiếng than thở.
Vương Quốc Hoa có thể nhận ra được thị trưởng xa quê của cô. Sở Sở ở Mỹ không có tết.
Từ quận Lưỡng Thủy đến tỉnh mất gần năm tiếng. Trời mới đổ tuyết nên đường không quá tốt, hai xe đến tỉnh đã là tối đen. Buổi trưa không ăn nên Vương Quốc Hoa khá đói. Cũng may trên tỉnh sớm có an bài. Xe chạy thẳng tới khách sạn rồi ăn tối. Trên bàn ăn, Tằng Trạch Quang nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, sau đây phải xem cậu. Nghe nói bí thư Hứa đến thị xã Bắc Câu, cậu hỏi thăm xem lúc nào bí thư Hứa về.
Nhắc đến thị xã Bắc Câu, Vương Quốc Hoa không thể không nhớ đến bạn học ở trường Đảng, nhớ đến vẻ mặt ngang ngược của Cát Tiến Quân, còn có Dương Bân ở Tỉnh đoàn, Từ Chấn ở sở Ngoại vụ.
Thời gian ở trường Đảng, Vương Quốc Hoa đánh giá Từ Chấn cao nhất, người này thẳng thắn, đối xử tốt với bạn bè.
Ăn tối xong về phòng, Vương Quốc Hoa gọi cho Du Phi Dương sau đó nói:
- Là tôi, tôi theo lãnh đạo lên tỉnh có lẽ có chút việc muốn làm phiền ông.
Du Phi Dương rất thoải mái khi Vương Quốc Hoa đi thẳng vào vấn đề. Vương Quốc Hoa làm bạn có điểm tốt là không che đậy, vòng vo.
- Có chuyện cứ nói, ở đâu? Tôi đến rồi nói.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nên nói chuyện trước đã, nói xong ông quyết định đến hay không. Chủ yếu lãnh đạo cũng ở khách sạn này, tôi không muốn làm khó ông.
Du Phi Dương nghe vậy không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Vương Quốc Hoa luôn suy nghĩ cho bạn bè, ở thời này đúng là hiếm thấy người như vậy.
- Được, ông nói đi.
Vương Quốc Hoa nói:
- Ông còn nhớ tin tức mình nói trước đây khôkhông? Chuyện đường cao tốc trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy đầu tiên của năm mới sẽ quyết định. Ý của lãnh đạo là thái độ của bí thư Hứa rất quan trọng, nhất định phải làm xong công tác trong đợt tết này. Lần này lãnh đạo thị ủy rất chú ý, tự mình dẫn đội tới. Tôi gọi tới là hỏi xem lúc nào bí thư Hứa ở nhà.
Lúc Du Phi Dương cầm máy, Du Vân Vân cầm đĩa hoa quả đi tới, Du Phi Dương không ngại chị ta mà nói:
- Quốc Hoa, hay là như vậy, đợi bố tôi về tôi gọi điện cho ông. Tôi biết, chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tiền đồ của ông.
Du Phi Dương cố ý nói cho Du Vân Vân nghe, quả nhiên Du Vân Vân bị chú ý. Vương Quốc Hoa không biết chuyện bên kia nên kiên trì nói:
- Không tiện, tôi không cho rằng ông có thể ảnh hưởng đến quyết định của bí thư Hứa, cũng không muốn ông làm vậy, đây không phải việc tốt. Thực ra ông giúp tôi dã rất nhiều.
Vương Quốc Hoa nói chân thành, Du Vân Vân nghe thấy rõ. Du Phi Dương lúc này mới ra vẻ thấy Du Vân Vân nên vội vàng che điện thoại cười nói.
- Vương Quốc Hoa theo lãnh đạo lên tỉnh làm việc.
- Được rồi, cứ như ông nói đi, việc này tôi đáp ứng rồi. Có lẽ 15 tôi đi Thượng Hải rồi sang Mỹ. Ừ, ông nói địa điểm tôi tới ngồi. Tết có thể thấy ông tôi rất vui.
Du Phi Dương vừa nói như vậy, Du Vân Vân đã oán trách.
- Nói linh tinh, bảo Vương Quốc Hoa đến nhà chơi, đâu có ai tiếp khách như con chứ? Tết không thể mất lễ phép.
Du Phi Dương nghe xong cười ha hả nói.
- Quốc Hoa, ông nghe thấy rồi đó, ông tới đây đi. Trước khi tới gọi điện tôi ra đón. Khu nhà tỉnh ủy, thôi, tôi tới đón ông.
Vừa nói Du Phi Dương liền dập máy.
Du Vân Vân nói:
- Con đó, không hỏi xem cậu ta đã ăn tối chưa để còn chuẩn bị.
Du Phi Dương nói:
- Lúc này rồi mà hắn còn có thể chưa ăn sao?
Vương Quốc Hoa dập máy lập tức sang phòng bên nói với Tằng Trạch Quang là Du Phi Dương muốn mình tới nhà. Tằng Trạch Quang nghe xong vừa hưng phấn vừa hâm mộ nói:
- Được, đưa cậu đi cùng là rất chính xác, đúng, có cần mang theo quà gì không?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Trong xe tôi có chút đồ đặc sản, mang cái này đi.
Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Cứ làm như vậy đi, cậu yên tâm đi làm khách, tôi đi báo cáo với bí thư Ôn.
Vương Quốc Hoa rời đi, Tằng Trạch Quang đưa ra cửa không dặn dò gì thêm. Lúc quay đầu lại y chỉ thở dài nói:
- Quốc Hoa làm việc đúng là làm người ta yên tâm.