Tằng Trạch Quang cầm bát mì đứng dưới lầu chờ Lý Dật Phong, cảnh này có không ít người nhìn thấy. Tằng Trạch Quang đoán quận Lưỡng Thủy xảy ra chuyện lớn như vậy thì lãnh đạo thị ủy nhất định sẽ tới nên y cố ý làm thế.
Đáng tiếc Tằng Trạch Quang uổng công, Lôi Minh đi tới nửa đường đột nhiên trợn mắt nói.
- Quay đầu, lên tỉnh.
Thư ký không thấy rõ vẻ mặt của Lôi Minh nhưng từ giọng điệu y cũng nghe ra gì đó.
….
Vương Quốc Hoa đưa chai nước cho Lý Dật Phong rồi lui vè sau. Lý Dật Phong nhìn hắn, sau đó nói với Tằng Trạch Quang:
- Nguyên nhân vụ nổ đã được điều tra, là do thiết bị lão hóa nên vậy. Qua điều tra giám đốc công ty phân bón Trang Tất Phàm cùng kế toán đã biến mất hai ngày. Mồng một rời đi đến bây giờ không về, Công an quận đã tham gia điều tra việc này. Đến hiện nay có bảy người đang được cấp cứu trong bệnh viện. Căn cứ phó giám đốc giải thích thì sắp đến vụ xuân nhu cầu tiêu thụ phân bón tăng cao nên công ty vẫn sản xuất dù tết.
- Đồng chí Dật Phong, ủy ban quận phải nhanh chóng đưa ra biện pháp xử lý thích đáng, lúc này là rất quan trọng không thể vì việc này ảnh hưởng đến đại cuộc. Tôi sẽ tới bệnh viện thăm người bị thương, bên công ty phân bón cần anh chú ý. Nhất định phải cố gắng trấn an công nhân, ổn định cục diện, không thể loạn.
Tằng Trạch Quang nói, Lý Dật Phong gật đầu nói:
- Được.
Tằng Trạch Quang đưa ra ý kiến, Lý Dật Phong mặc dù có chút suy nghĩ nhưng phải thừa nhận cách này là ổn thỏa nhất. Chuyện nếu làm lớn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của cả hai sau này.
- Mấy vị phó bí thư khác cũng đang chờ chúng ta, phải tiến hành hội nghị gấp.
Bí thư, chủ tịch trao đổi qua ý kiến là điều cần thiết ở tình hình hiện tại. Nếu hai người có ý kiến khác nhau thì việc càng loạn hơn nữa. Đối với biện pháp xử lý của Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa cũng đang cẩn thận suy xét.
- Bí thư Tằng, tôi đã gọi điện báo cáo với thị trưởng Lôi, thị trưởng có vài chỉ thị.
Lý Dật Phong nói vậy có nghĩa Lôi Minh sẽ không tới. Tằng Trạch Quang ồ một tiếng không nói gì. Tết chắc thị trưởng Lôi đang lo đi chút tết lãnh đạo.
….
Nước Mỹ, New York, trong một phòng chung cư rất bình thường, Sở Sở nghe thấy tiếng gõ còn tưởng là thu tiền điện nước, ai ngờ mở ra lại thấy Lưu Linh mặt mày tái nhợt đứng đó.
- Trời, có chuyện gì thế?
Sở Sở giật mình kêu lên. Lưu Linh nhìn qua là biết không khỏe, người lung lay như muốn ngã.
Vội vàng lấy hai viên thuốc từ ví uống, Lưu Linh lúc này mới đỡ hơn.
- Đừng gấp, tôi không sao. Sao? Thấy tôi lại không vui ư?
Nhìn Lưu Linh cố gượng cười, Sở Sở rất khó chịu. Cô dìu Lưu Linh vào trong nói.
- Sao lại thành ra như vậy? Có phải Vương Quốc Hoa bội bạc không? Nếu là vậy tôi về đưa nước kéo cảnh vệ đến giết hắn.
Lưu Linh lắc đầu cười khổ nói:
- Không quan hệ đến hắn, là do tôi. Tôi bị bệnh tim, lúc bé đã phẫu thuật một lần, tôi còn tưởng đã tốt, có thể nhảy nhót vui chơi. Không ngờ cuối năm trước phát bệnh nên tôi đến Mỹ xuất hiện trước mắt bà. Ngày kia tôi phẫu thuật nên có điều muốn nói rõ với bà. Nếu không tôi sợ mình chết không nhắm mắt.
Lưu Linh vừa nói vừa khóc.
Sở Sở ôm chặt Lưu Linh, muốn khuyên hai câu nhưng không biết nói gì. Cô lặng lẽ để nước mắt của Lưu Linh rơi ướt ngực mình. Mãi đến khi Lưu Linh bình tĩnh lại, Sở Sở dìu Lưu Linh ngồi xuống ghế. Lưu Linh lau nước mắt nói:
- Tôi nhớ hắn, muốn gặp hắn nhưng tôi lại không dám.
Sở Sở chưa yêu nên không biết cảm giác nhớ nhung, chỉ là mông lung cảm thấy nếu nhớ một ai đó sẽ rất tốt.
- Nghĩ đến hắn thì bà đi gặp hắn đi.
Sở Sở theo bản năng nói một câu, nói xong mới ý thức được câu này nên do Lưu Linh nói ra mới đúng.
Lưu Linh lắc đầu nói:
- Tôi không dám, tôi đã hứa với người nhà không gặp hắn. Nói ra bà có thể không tin, trước khi tôi phát bệnh người nhà đã ép tôi lấy một người, đây là chuyện làm tôi muốn điên lên. Sau khi đi gặp mặt, tôi đã nói với nhà đánh chết tôi cũng không đi, tiếp theo tôi phát bệnh. Bác sĩ nói tôi mặc dù là sang Mỹ chữa cũng chỉ có 30% thành công. Nếu tôi đã đi gặp mặt dù mình không muốn, như vậy để tôi hoàn toàn quên hắn đi. Trước khi đến Mỹ tôi nghĩ vậy. Nhưng bà biết không, khi tôi chụp máy thở nằm trên máy bay, tôi lại muốn nhảy xuống lao tới cạnh hắn. Tôi muốn xin lỗi hắn, xin lỗi vì mình đã phản bội hắn. Hắn đã nói tin tôi nhưng tôi lại phản bội lòng tin đó.
Lưu Linh rất bình tĩnh nói nhưng trong mắt hiện rõ sự áy náy. Sở Sở biết mình không thể làm gì bởi vì Lưu Linh chỉ cần người nghe. Cách làm của người nhà Lưu Linh theo Sở Sở thấy là quá ngu. Mặc dù hắn bây giờ là cán bộ thấp kém nhưng hắn sẽ lên như diều gặp gió.
- Sở Sở, tôi xin bà một việc.
Lưu Linh đột nhiên nói một câu, Sở Sở ngẩn ra rồi gật đầu.
- Tôi phải đi, bà hứa với tôi là thay tôi chăm sóc cho hắn.
Nói xong Lưu Linh đứng lên lao ra cửa. Sở Sở đuổi tới thì Lưu Linh đã vào thang máy. Trong nháy mắt khi thang máy khép lại, Sở Sở thấy Lưu Linh khóc, khóc rất thương tâm.
Xuống lầu, Lưu Linh lên một xe Lincoln màu đen, một người phụ nữ trung tuổi ân cần hỏi thăm:
- Nói chuyện xong rồi chứ?
Lưu Linh lau nước mắt, lạnh nhạt nói:
- Mẹ yên tâm, chuyện con đã đáp ứng nhất định sẽ làm được.
Đổng Diễm Phương hiểu tâm trạng của con gái bởi vì cô cũng là phụ nữ, cũng từng trẻ. Vì hiểu nên Đổng Diễm Phương mới có thể phản ứng mạnh về vấn đề tình cảm của Lưu Linh như vậy. Tình yêu theo Đổng Diễm Phương thấy là quá phù du. Hai người chỉ biết yêu nhau, tới đến nhau cuối cùng chỉ có người phụ nữ đau khổ.
- Linh Nhi, mẹ hiểu tâm trạng của con, mẹ tin rằng về sau con sẽ thấy mẹ đúng. Mặc kệ hắn sau này như thế nào nhưng ít nhất hắn bây giờ không xứng với con.
Đổng Diễm Phương nói đáng tiếc Lưu Linh không nghe vào, cô chỉ quay đầu nhìn ra ngoài.
….
Đã là 10h30 tối nhưng ủy ban quận vẫn sáng đèn. Chủ tịch Lý Dật Phong đang chủ trì hội nghị an bài xử lý việc ở công ty phân bón.
- Đến cuối năm công ty phân bón nợ tổng cộng 9,88 triệu, mà hai dây chuyền sản xuất mua từ Pháp với giá 30 triệu chỉ sau hai năm là không thể tiếp tục sử dụng. Theo điều tra hai dây chuyền sản xuất này chính là phế thải của người Pháp nhưng lại được bán mới cho công ty phân bón, còn bán với giá trên trời.
Nói xong, Lý Dật Phong nhìn Vu Lâm đang cúi đầu hút thuốc.
- Phó chủ tịch Vu, trước đây anh đi theo đoàn khảo sát của công ty phân bón sang Pháp, anh không nhìn ra vấn đề sao?
Lý Dật Phong không hề khách khí nói, Vu Lâm nghe xong lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Lý, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi giở tay giở chân. Anh có thể báo cáo lên thị ủy để thị ủy cử người điều tra, xem Vu Lâm tôi có trong sạch không, anh không nên nói những câu không có trách nhiệm gây mất đoàn kết như vậy trong hội nghị.
Vu Lâm phản ứng quá mạnh, Vương Quốc Hoa ở bên đang thầm đoán tâm trạng của đối phương. Thứ nhất là trong lòng lo lắng nhưng tự cho là hành động bí mật. thứ hai không có gì phải lo lắng, khả năng này theo Vương Quốc Hoa thấy là rất nhỏ, thứ ba là trung gian, Vu Lâm có chuyện nhưng không lớn. Vấn đề lớn hơn có thể ở bên trên, về phần bên trên đến mức nào thì chưa ai biết.
- Phó chủ tịch Vu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, có cần phản ứng mạnh như vậy không? Trong lòng không có gì áy náy thì còn sợ người khác nói sao? Hơn nữa tôi có nói anh có vấn đề không? Tôi làm ảnh hưởng đến đoàn kết sao?
Lý Dật Phong cũng rất cứng rắn hỏi lại.
Vu Lâm sa sầm mặt lại không nói gì. Lý Dật Phong không có ép tiếp mà đổi giọng.
- Mặc kệ nói như thế nào thì công ty phân bón xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là phó chủ tịch phụ trách công nghiệp anh cũng phải gánh chịu trách nhiệm của mình. Chứ không phải như hai tiếng sau khi có vụ nổ vẫn mãi không liên lạc được với anh.
Lúc này mặt Vu Lâm đỏ lên, Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ tại sao Lý Dật Phong lại nhằm vào Vu Lâm. Hắn cảm thấy Lý Dật Phong không muốn đùn đẩy trách nhiệm mà là công bằng phê bình sai phạm của Vu Lâm.
Hội nghị đang diễn ra, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cửa phòng hội nghị được mở ra, Ôn Xương Thịnh cùng một nhóm cán bộ tiến vào.
- Bí thư Ôn.
Lý Dật Phong vội vàng đi ra đón, Ôn Xương Thịnh ồ một tiếng không đáp. Y từ từ đi tới giữa bàn sau đó vỗ mạnh:
- Vu Lâm, anh làm gì vậy hả? Sau khi công ty phân bón nổ mà hơn hai tiếng không liên lạc được với anh. Làm phó chủ tịch trực ban, anh giải thích như thế nào?
- Bí thư Ôn, tôi ..
Vu Lâm tái mặt định giải thích không ngờ Ôn Xương Thịnh lại nói:
- Tôi không muốn nghe anh giải thích, bắt đầu từ bây giờ anh bị đình chỉ công tác, về kiểm điểm vấn đề của mình.
Vương Quốc Hoa càng khó hiểu hơn, sao cứ nhằm vào Vu Lâm?