Phù Diêu

Thời gian là thứ rất đáng chết, chạy nhanh không nói, còn khiến rất nhiều người và vật thay đổi. Cuộc sống ở Mỹ không quá dài nhưng khí chất của Sở Sở đã thay đổi rất lớn.

Ví dụ như cách ăn mặc bây giờ, trước đây đánh chết Sở Sở cũng sẽ không mặc như vậy. Ở nước Mỹ muốn quen với xã hội đó thì phải cố gắng thể hiện mình với người khác. Trong quá trình này Sở Sở đã lặng lẽ biến hoá.

Vương Quốc Hoa đang đánh giá Sở Sở, Sở Sở cũng đánh giá “người đàn ông” lớn hơn mình một tuổi. Sở dĩ nói là “người đàn ông” chứ không phải “chàng trai” là do Sở Sở thât sự không thể liên lạc người đàn ông đầy trầm ổn, mơ hồ có điểm quan uy này với từ “chàng trai”. Đương nhiên Sở Sở cũng không hy vọng hắn là “chàng trai” Nếu trước đây Vương Quốc Hoa luôn có vẻ kiêu ngạo, vậy bây giờ cô thấy hắn thu liễm hơn nhiều, luôn khiêm tốn với bất cứ ai.

- Ồ, đeo mặt nạ mệt lắm sao?
Sở Sở nói cũng có lý của mình, cũng tin Vương Quốc Hoa không phản bác.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Mệt, đúng là mệt con mẹ nó.

Sở Sở cười cười đi quanh phòng Vương Quốc Hoa, lúc quay đầu lại cô dùng giọng tự giễu.
- Tôi vẫn thấy mình rất trưởng thành nhưng khi gặp anh tôi mới biết mình còn quá ngây thơ.

Vương Quốc Hoa nói:
- Có thể nói tôi hy vọng cô vẫn giữ cá tính trước đây, đáng tiếc đó là hy vong xa vời. Con người luôn thay đổi.

- Không nên biến mình thành nhà triết học.
Sở Sở nháy mắt mấy cái, vẻ mặt cực đáng yêu. Người cô mặc bộ đồ công sở gợi cảm kết hợp khuôn mặt này làm Vương Quốc Hoa trong nháy mắt thấy thời gian ngừng lại.


Vương Quốc Hoa trước không thể liên lạc hai hiện tượng này với nhau nhưng bây giờ lại thấy. Sở Sở rất hài lòng vì biểu hiện này của hắn, cô có chút đắc ý ngẩng cằm nói.
- Được rồi, cuộc thăm quan đã kết thúc, anh có lời gì chào tạm biệt không?

Vương Quốc Hoa lắc đầu, Thủy Trung Lăng chu miệng, mắt đảo đảo cười nói:
- Muốn biết tại sao lần này tôi về không?
Vương Quốc Hoa vẫn lắc đầu, Sở Sở thất vọng và tức không thể bóp chết hắn.

- Bổn cô nương suy nghĩ mãi quyết định về nước phát triển, bây giờ đang làm giám đốc điều hành công ty đầu tư tài chính quốc tế Hãn Hải, trụ sở ở Hongkong, lịch sử lâu đời, thực lực hùng mạnh, muốn đi theo chị đây làm không?

Vương Quốc Hoa vẫn lắc đầu, Sở Sở điên lên nói:
- Anh câm à?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Tôi chỉ cảm thấy cô có chút không bình thường nên coi như không nghe thấy. Hoặc là nói tôi cho rằng cô không có năng lực trở thành giám đốc điều hành của một công ty quốc tế hóa. Tôi nói vậy cô hiểu không?

- Chỉ biết xem thường người ta.
Sở Sở trừng mắt nhìn hắn, không hề có ý gì là tức cả.
- Nghe Du Phi Dương nói anh rất lợi hịa, có thể chỉ tôi cách sao nhanh kiếm được tiền không?

Vương Quốc Hoa không hiểu được ý đồ tới đây của Sở Sở, thấy cô nói thế hắn hỏi:
- Ý của cô bây giờ cô có một công ty đầu tư phải không? Ở nước Mỹ chỉ 500 Usd là thành lập được công ty. Tôi có thể giải thích như vậy không?

Sở Sở thở dài một tiếng nói.
- Gần như vậy, nhà không ủng hộ tôi mở công ty, không cho tiền vốn. Tôi lừa tiền quan tài của ông ngoại đến Hongkong đăng ký một công ty.

- Ở trong nước muốn kiếm tiền nhanh chỉ ở ngành lũng đoạn, tôi chỉ nhắc một câu này cái khác tôi không giúp được.
Vương Quốc Hoa biết chỗ dựa của Sở Sở không đơn giản nhưng không biết đạt tới trình độ gì nên cũng thử dò xét

- Lũng đoạn? Dầu mỏ, điện lực, thông tin, mấy nơi này tôi không có quan hệ, chẳng qua nếu mặt dầy đi quấn lấy ông ngoại thì cũng kiếm được ít khu đất đẹp ở thành phố lớn như Thượng Hải.. ồ.
Sở Sở không đề phòng trừng mắt nói, nói xong cô phản ứng lại nên trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh không phải người tốt.

Vương Quốc Hoa búng tay:
- Có đất là tốt rồi, tôi có thể giúp cô một khoản tiền, cô lấy đất rồi mang đi vay vốn ngân hàng, sau đó xây nhà bán hoặc cho thuê, đây là mua một lãi mười.

Sở Sở có chút không tin nhìn hắn:
- Thật không? Đừng có làm tiền hồi môn của tôi cũng thua, đến lúc đó tôi muốn anh nuôi đó.

Nói ra câu này Sở Sở thấy rất rõ ràng nhưng trong đầu Vương Quốc Hoa không để ý. Hắn chỉ nghĩ Sở Sở muốn về nước kinh doanh. Mặc kệ thế nào trong hai năm tới chỉ cần có đủ đất tốt sẽ kiếm được không ít tiền ở Thượng Hải.

- Mạnh dạn mà làm, tôi cam đoan có thể biến cô thành quý bà trăm triệu.
Vương Quốc Hoa khẳng định nói, Sở Sở im, hắn là khúc gỗ à? Hay trong lòng hắn chỉ có Lưu Linh? Sở Sở cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa và Lưu Linh còn có tương lai. Cô cũng không xác định mình và Vương Quốc Hoa có thể xuất hiện việc gì không?

Sở Sở nhớ đến khuôn mặt đẫm nước mắt của Lưu Linh, còn có câu chăm sóc Vương Quốc Hoa giúp. Sở Sở không cho rằng mình có nghĩa vụ đó nhưng cô đã động tâm với hắn. Đúng, Sở Sở phải thừa nhận trong số các bạn bè cùng lứa thì Vương Quốc Hoa nổi bật hơn cả.

- Được, tôi tin anh. Bây giờ anh có thể làm việc của anh, tôi về khách sạn ngủ. Ừ, mai là cuối tuần anh phải mang tôi đi chơi.
Nói xong Sở Sở đi ra ngoài, Vương Quốc Hoa đưa tới cửa rồi dừng lại.

Sở Sở đi qua chỗ rẽ không khỏi tức giận dậm chân, trong lòng thầm hâm mộ Lưu Linh, hâm mộ đối phương dám biểu lộ và được hắn chấp nhận.

Ra khỏi trụ sở ủy ban, Sở Sở vô thức quay lại thấy Vương Quốc Hoa đứng trên hành lang vẫy tay với mình. Giờ phút này Sở Sở đột nhiên vui vẻ không ít, bước đi cũng nhẹ hơn.

Thực ra Vương Quốc Hoa không dám đến gần Sở Sở. Hắn không cho rằng Sở Sở là cô gái cao không thể với, hắn lo mình không kháng cự được sức hấp dẫn của Sở Sở, sức hấp dẫn làm bất cứ ai cũng phải chết. Sau khi sống lại hắn rất chú trọng đối với tình yêu, hắn yêu Lưu Linh, hắn sợ mình lại dao động với Sở Sở.

Càng xem trọng càng không dám dễ dàng bỏ ra, đây là suy nghĩ của hắn.

…..

Đứng trước gương Sở Sở cẩn thận nhìn mình trong gương, không bỏ qua chi tiết nào. Dù nhìn như thế nào mình cũng là cô gái trưởng thành, ở Mỹ cũng làm quỷ phương tây điên đảo, vì sao đến Vương Quốc Hoa lại mất uy lực.

Rối rắm một lúc, Sở Sở lấy máy gọi cho Thủy Trung Lăng.

- Lão Thủy, có chuyện xấu.
Sở Sở nói, rất nhiều lúc Thủy Trung Lăng trong mắt Sở Sở như một người chị. Thủy Trung Lăng cũng rất hài lòng làm vai một người chị. Sở Sở nói cũng không làm Thủy Trung Lăng giật mình bao nhiêu.


- Tiểu Sở, có chuyện gì?
Thủy Trung Lăng đang ngồi trong nhà cắt móng tay.

- Có một tên đẹp trai, thực ra cũng không quá đẹp trai, chỉ có thể nói đẹp trai bình thường, sau đó tôi phát hiện mình có thể thích hắn.

Thủy Trung Lăng muốn cười bởi vì câu này do Sở Sở nói làm người ta thấy hoang đường. Sở Sở thích một người không ngờ lo lắng như vậy, đó chính là nói đối phương không thích Sở Sở.

- Xin cô, cái này không đùa được. Sở tiểu thư hấp dẫn như vậy ai có thể ngăn được?
Thủy Trung Lăng rất tin vào Sở Sở nên trêu chọc.

- Lão Thủy, không phải đùa, là thật. Tôi phát hiện mình giảm xuống mấy con số trước mặt hắn.
Sở Sở nói khá hài hước, Thủy Trung Lăng cuối cùng đã chú ý ngồi thẳng lên:
- Theo đuổi hắn, chỉ cần hắn chưa lấy vợ là theo, dù hắn lấy vợ mà thấy không thể không có hắn thì cứng rắn làm người thứ ba.

Sở Sở nói:
- Tôi cũng nghĩ thế, vấn đề là hôm nay tôi mặc thành người phụ nữ công sở đi hấp dẫn hắn nhưng không có hiệu quả. Điểm này dì chắc lợi hại hơn cho nên tìm dì giúp.

Thủy Trung Lăng nói:
- Thì ra là việc này, dễ xử lý, mặc một bộ sườn xám đi, một phút là xử lý hắn xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận